Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 120




"Mẹ. . . . . ."

Lạc Mật Mật không tin con mắt của mình, người phụ nữ đang bận rộn trước mắt không phải là người mẹ đã lâu không gặp của mình sao, mẹ từ Mĩ trở về khi nào, sao một chút thông báo cũng không có.

Hơn nữa, trong nhà xung quanh cũng sáng rỡ lấp lánh, gọn gàng, trên ban công máy giặt quần áo cũng đang hoạt động, ngay cả nhà bếp mà bọn họ đau đầu nhất cũng quét sạch sẽ.

"Mẹ, mẹ về lúc nào vậy, sao một chút tin tức cũng không có!" Lạc Mật Mật thân mật tựa đầu vào trong ngực Khương Ngọc Trân, làm nũng.

Khương Ngọc Trân, mẹ của Lạc Thiểu Trạch, từ trước đến nay theo cha của Lạc Thiểu Trạch Lạc Văn Huy sinh sống ở Mĩ, là một người vợ rất có phẩm chất, đồng thời cũng là một hiền thê lương mẫu. Đối với Lạc Mật Mật sủng ái có thừa, có thể nói là cưng chiều vô cùng.

"Ai yêu, cực cưng của mẹ, con đã đi đâu vậy, mẹ và cha con tới cũng chưa có nhìn thấy con, thật là làm cho mẹ muốn chết rồi." Khương Ngọc Trân ôm chặt lấy Lạc Mật Mật, dấu son môi hồng hồn rơi đầy trên gương mặt Lạc Mật Mật.

Lạc Mật Mật đột nhiên cả kinh sợ hãi, "Cha tới, đâu rồi? Đang ở đâu? Đừng cho cha thấy con, nếu không cha lại được phê bình con."

Cha là nhân vật lợi hại, cô không phải không nhớ, là không dám nhớ nhung, mỗi lần nhìn thấy ông ấy cũng phải giảng dạy một phen, lần này tới Trung Quốc nếu là biết chuyện cô chuyển trường, vậy không điên mới lạ. Hơn nữa lần này cô sai anh quét dọn vệ sinh lại nói cô không biết lớn nhỏ. . . . . .

Mấu chốt chính là, nếu ngộ nhỡ biết cô cùng Thiểu Trạch đang yêu nhau, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Đến quá đột ngột, chúng ta còn không có thương lượng đối sách xong!

Văn Y đứng ở một bên, thấy tình cảnh mẹ con gặp nhau thắm thiết, nhất là trên mặt Lạc Mật Mật đầy dấu son, không khỏi cảm thấy ngượng ngùng, có chút không quá tự tại.

Nếu là mình cũng có thể giống như Lạc Mật Mật hạnh phúc như vậy, sẽ tốt bao nhiêu!

Âu yếm được một lúc, Lạc Mật Mật mới ý thức sau lưng còn có một Văn Y, vì vậy lấy lại tinh thần ôm cổ Văn Y, "Mẹ, đây là bạn tốt nhất của con Văn Y, Văn Y, đây là mẹ của mình."

"Dì mạnh khỏe." Văn Y hào hoa phong nhã đưa tay nhỏ bé.

Khương Ngọc Trân mỉm cười nhìn chằm chằm cô gái nhỏ trước mắt, thật là thích, "Cháu mạnh khỏe, hoan nghênh hoan nghênh, mau vào ngồi một chút."

Khương Ngọc Trân kéo bàn tay nhỏ bé của Văn Y đến trên ghế sa lon, dùng ánh mắt tán thưởng quan sát Văn Y.

"Mẹ, gian phòng kia là mẹ quét dọn à? Sao mẹ lại làm mình vất vả như vậy!" Lạc Mật Mật cố làm nũng thử dò xét nói.

Khương Ngọc Trân cười ha hả khoát tay, "Được rồi, mẹ còn không hiểu con sao, con lại khi dễ anh con phải không, con biết mình được anh mình cưng chiều nên toàn khi dễ anh."

Lạc Mật Mật le lưỡi làm mặt quỷ, "Con mới không có khi dễ anh, cái này gọi là rèn luyện mẹ biết không? Loại anh trai công tử này nên rèn luyện tốt mới được."

"Vậy tiểu công chúa như con không rèn luyện đấy. Được rồi, việc đó không phải làm khó nó sao? Lúc mẹ mới đến vừa hay nhìn thấy anh con vây quanh cái máy giặt quần áo buồn rầu, trong máy giặt quần áo tất cả đều là bọt. Anh con nhất định gọi người làm thêm giờ, mẹ bảo phí tiền vô ích, mẹ làm là được."

"Gọi người làm thêm giờ? Nghĩ hay lắm! Mẹ, mẹ chính là quá tiết kiệm, loại việc nặng này mẹ không cần làm. Hơn nữa, mẹ và cha tới cũng không nói một tiếng, con đến sân bay đón hai người nha! Đúng rồi, cha đâu?" Lạc Mật Mật nhìn bốn phía, sửng sốt không nhìn thấy bóng dáng Lạc Văn Huy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.