Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 114




"Anh là tên khốn kiếp, anh là người rất xấu. . . . . ." Lạc Thiểu Trạch nhẹ nhàng đỡ Lạc Mật Mật dậy, vươn tay lau chùi nước mắt trên mặt Lạc Mật Mật, tràn đầy thâm tình nhìn, "Mật Mật, anh không có vứt bỏ em, em biết không anh vẫn một mực chờ em."

"Nhưng, anh đi rồi, anh lại không cho em xuất hiện!" Lạc Mật Mật chu cái miệng nhỏ nhắn còn không chịu tha thứ.

Lạc Thiểu Trạch không thể không miễn cưỡng gật đầu một cái, "Đúng, đúng, anh không đúng, sao anh có thể mặc kệ Mật Mật nhà của chúng ta. Lần sau anh không dám nữa được chứ?"

"Còn muốn có lần sau, lá gan của anh thật là lớn."Lạc Mật Mật cười, nhẹ nhàng đánh một cái vào lồng ngực Lạc Thiểu Trạch.

Hai người cười một tiếng, Lạc Thiểu Trạch từ từ lau khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, chính ở chỗ này nước mắt lộ vẻ nghịch ngợm. Trong gió nhẹ, tóc của Lạc Mật Mật thật dài từ từ phiêu động, giống như một chút ánh nắng sáng sớm lành lạnh làm dịu lòng người. Một đôi mắt bình tĩnh như nước, Thủy Linh xinh đẹp, ánh sáng ngũ sắc chiếu đỉnh đầu, giống như suối nước róc rách lành lạnh sạch sẽ.

Lạc Thiểu Trạch nhìn mất hồn, ngón tay trên gương mặt mịn màng từ từ dừng lại, con ngươi trong suốt vào lúc này không giống với ánh mắt thông tuệ thường ngày, tản mát ra dòng điện kích động lòng người. Chậm rãi mà tới gần, hô hấp dồn dập trong nháy mắt hòa tan cùng nhau.

Lạc Mật Mật mở cặp mắt thật to, nhìn bờ môi khêu gợi trước mắt chậm rãi tới gần, chậm rãi tới gần, cho đến đụng phải chóp mũi của mình, từ từ dò dẫm xuống dưới. Không biết tại sao, đột nhiên nhanh chóng lùi ra sau, theo bản năng tránh xa đôi môi ấm áp của Lạc Thiểu Trạch.

Tròng mắt buông xuống Lạc Thiểu Trạch nhẹ nhàng nâng con ngươi thu hút, thử dò xét nhìn ánh mắt tránh né của Lạc Mật Mật, lưu luyến như vậy nửa giây chợt giống như con mãnh thú phát ra công kích, một động tác bắt được đôi môi của Lạc Mật Mật, dùng sức hút lấy.

Bị căng thẳng như vậy, căng thẳng Lạc Mật Mật cũng yên tâm, từ từ hồi phục, mút thỏa thích . Khi răng môi hai người giao hội, phần nhu tình ở mỗi người kịch liệt vang vọng.

Chậm rãi, Lạc Mật Mật dựa vào trong ngực Lạc Thiểu Trạch, dịu dàng làm cho cô không nhịn được xấu hổ. Ngượng ngùng cúi đầu mỉm cười.

"Mật Mật, chúng ta về nhà đi, trở về biệt thự. Tất cả bắt đầu lần nữa." Lạc Thiểu Trạch ôm vai Lạc Mật Mật thật chặt, cúi đầu khẽ hôn sợi tóc mềm mại.

Lúc này Lạc Mật Mật chợt nghĩ đến cái gì, "Chưa được, chuyện lúc trước anh còn chưa có giải thích rõ ràng với em, em không muốn."

"Tại sao không được, anh sẽ giải thích rõ với em. Chẳng lẽ anh bảo em kiên trì, anh sẽ phản bội em sao?" Lạc Thiểu Trạch có chút gấp gáp.

Lạc Mật Mật ngẩng đầu lên, dùng sức đẩy Lạc Thiểu Trạch, "Hừ, em cho phép anh đi vào thế giới của em, nhưng quyết không cho phép anh ở trong thế giới của em đi tới đi lui. Như anh làm xằng làm bậy, em có cho phép sao?"

"À?" Lạc Thiểu Trạch đưa tay sờ đầu một cái.

Lạc Mật Mật nhanh nhẹn nhảy xuống xe, đưa tay vén sợi tóc bên tai, róc xương lóc thịt một cái, "A cái gì a, lời của em anh nghe không hiểu sao. Trước kia anh làm nhiều chuyện, em tin tưởng ngươi, nhưng không có nghĩa là anh gạt em liền không cần phụ trách, ừ, phạt anh quét dọn vệ sinh một tuần lễ, xem sau này anh còn có dám hay không."

Nói xong, Lạc Mật Mật sôi nổi chạy vào biệt thự.

"À? Đây là chuyện gì đây? Lạc Mật Mật lá gan của em lớn như vậy từ khi nào, lại dám ra lệnh cho anh. Em đứng lại đó cho anh! Nói rõ ràng mới được vào cửa!" Lạc Thiểu Trạch dở khóc dở cười, đuổi theo Lạc Mật Mật vào biệt thự.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.