CHƯƠNG 69: TỐ CÁO
CHƯƠNG 69: TỐ CÁO
Hoàng Mạnh đang liên hệ với các bộ phận truyền thông để xóa tin tức, nhanh chóng xử lý tin tức về tập đoàn Hà Thị. Đối với việc buông tha nhà họ Hà, Hoàng Mạnh dù không tán thành nhưng anh muốn tôn trọng ý kiến của Hà Ngân, người phụ nữ của anh, không thể để cho người khác làm tổn thương.
Nếu chuyện này có thể giúp Hà Ngân buông bỏ được thù hận thì cũng coi như chuyện tốt. Anh chỉ hi vọng người phụ nữ của mình có thể sống hạnh phúc đến cuối đời mà thôi, không muốn cô vì báo thù mà hao tổn tinh thần.
Hà Ngân không hề hao tổn tinh thần, còn cuộc sống của Hà Dung thì lại không tốt chút nào.
Hà Dung biết cha mẹ mình phải tới cầu xin Hà Ngân buông tha cho nhà họ Hà nên tất cả chứng cứ mới biến mất đúng ngày họp báo, thậm chí còn không có phóng viên nào dám gây khó khăn cho Hà Thị, không thể phủ nhận, thế lực của Hoàng Mạnh thật sự quá lớn.
Người phụ nữ kia dựa vào cái gì mà lại được Hoàng Mạnh thương yêu? Đáng lẽ cô mới là người được hưởng tất cả!
Hà Dung mạnh mẽ nắm chặt tà váy, trên chiếc váy hàng hiệu đắt tiền bắt đầu xuất hiện vết nhăn…
“Hà Ngân, cô cứ chờ đó, chẳng qua bây giờ thời cơ vẫn chưa tới mà thôi, một ngày nào đó tôi sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về tôi!”
Nhà lớn của nhà họ Hoàng vẫn xa hoa sang trọng như ngày thường, Hà Dung tham lam nhìn ngắm, thầm tưởng tượng không lâu sau cô chính là nữ chủ nhân của nơi này, mọi người đều phải cung kính gọi cô một tiếng “cô chủ Hoàng”, trên mặt cô ta lộ ra nụ cười đắc ý.
“Cô Hà, mời!” Người làm trong nhà dẫn cô ra vườn sau.
Bà Hoàng đang ngồi uống trà chiều một mình, nhàm chán giết thời gian.
“Sao bác lại ngồi đây một mình vậy?” Hà Dung tươi cười, tỏ vẻ ngây thơ đi về phía bà Hoàng: “Thẩm mỹ viện của bạn cháu mới nhập về một lô hàng mới, đều là hàng từ Pháp, chiết xuất từ nguyên liệu thiên nhiên, có tác dụng chống lão hóa, hay là bây giờ bác cháu mình đi tới đó xem thử?”
Hà Dung thấy bà Hoàng vui vẻ đồng ý, trong lòng vô cùng dễ chịu.
Hà Ngân, chỉ cần bà Hoàng không đồng ý, tôi xem cô làm cách nào bước được vào nhà họ Hoàng.
“Nghe nói mấy hôm trước tập đoàn Hà Thị xảy ra chuyện?” Tuy bà Hoàng không quan tâm đến chuyện kinh doanh nhưng chuyện này đã gây sóng gió khắp thành phố, bà Hoàng đương nhiên đã được nghe nói.
Hà Dung không lập tức trả lời, một lát sau mới buồn bã nói: “Không biết là ai mà lại muốn vu khống nhà họ Hà…”
Bà Hoàng vỗ vỗ vào cánh tay Hà Dung, cười hiền từ: “Kinh doanh quan trọng nhất chính là lợi ích, sau này phải cẩn thận nhiều hơn.”
Hà Dung đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, lập tức diễn trò.
“Chỉ sợ có người cố ý trả thù mà thôi.” Vừa nói, nước mắt vừa dâng lên, nhìn vô cùng đáng thương.
Bà Hoàng cũng không phải người ngu: “Nhà họ Hà đắc tội với ai sao? Nói cho bác biết đi, nhà họ Hoàng nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ.”
Hà Dung vui vẻ trong lòng, sắc mặt không thay đổi: “Chắc bác không biết, Hà Ngân kia tiến vào tập đoàn Hoàng Thị chính vì muốn phá hủy nhà họ Hà, hắt bát nước bẩn đó lên người nhà họ Hà. May mà nhà họ Hà trong sạch nên mới thoát được một kiếp. Mục đích thật sự của cô ta có lẽ chính là nhà họ Hoàng, đúng là một người đàn bà lòng lang dạ sói. Trước đây hai mẹ con bọn họ đối xử với mẹ con cháu như thế nào? Suýt nữa thì hại chết em trai cháu…”
Sắc mặt bà Hoàng trở nên lạnh lùng, nghĩ đến việc Hoàng Mạnh chống đối với bà ở công ty, thậm chí còn để cho con hồ ly tinh kia trở thành tổng giám đốc hành chính đặc biệt, đây không phải là việc khiến cho người khác chê cười sao?
“Lần trước cháu đã bỏ qua cho Hà Ngân rồi, nhưng lần này cô ta lại muốn hại nhà họ Hà, người độc ác như vậy, tuyệt đối không thể nào bước vào cửa nhà họ Hoàng!” Bà Hoàng cũng không biết lần trước bà giao Hà Ngân cho Hà Dung thì đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết không bao lâu sau, Hà Ngân lại bình yên vô sự xuất hiện trước mặt bà, còn trở thành tổng giám đốc hành chính đặc biệt bên cạnh Hoàng Mạnh.
Hà Dung vội vàng phụ họa: “Lần trước cháu nể tình chị em nên chỉ dọa cô ta một chút, để cô ta rời khỏi Hoàng Mạnh, ai ngờ cô ta lại ác độc như vậy, muốn đẩy nhà họ Hà vào nước sôi lửa bỏng. Hơn nữa, Hoàng Mạnh cũng giúp cô ta…”
“Hồ ly tinh!” Bà Hoàng rất ghét mấy người bụng dạ xấu xa như vậy. Ánh mắt bà nhìn Hà Dung càng thêm yêu thích, còn Hà Ngân kia thì bà không muốn gặp lại chút nào.
“Vì tương lai, phải để cho Hà Ngân kia không có chỗ dung thân!”
“Như thế nào?”
“Nếu chúng ta tổn thương cô ta thì Hoàng Mạnh sẽ phản đối, không bằng đập phá bar club của cô ta trước, sau đó làm cho Hoàng Mạnh dần dần chán ghét cô ta, khi đó xử lí cô ta cũng không muộn.”
“Bác phái người đi làm, một cô gái như cháu không cần dính vào những chuyện này.”
Bà Hoàng không biết rằng, Hà Dung không chỉ muốn đập phá bar club của Hà Ngân, mà còn muốn giết Hà Ngân. Đương nhiên, ý nghĩ này không thể nói thẳng cho bà Hoàng biết, tương lai cô chính là con dâu của nhà họ Hoàng tiếng tăm lừng lẫy…
Hà Ngân ở Dạ Khôi mấy năm, tiền kiếm được cũng không ít, cô định chuyển nhượng tất cả lại cho Phan Vân Lam, tin tưởng dựa vào năng lực của anh ấy, nhất định có thể quản lý Dạ Khôi đâu vào đấy.
Nhưng thứ ràng buộc duy nhất chính là My My.
Hà Ngân nhận ra được, bà Hoàng rất thương My My, nhưng đó là bởi vì bà ta coi My My là cháu trai, mà người đàn ông lạnh lùng vô tình như Hoàng Mạnh cũng đối xử với My My rất tốt, chỉ là nếu như cô rời đi thì liệu anh có trút giận lên My My không?
Mặc dù đó không phải là con cô, nhưng ở chung lâu như vậy, Hà Ngân vẫn có chút không nỡ. Nếu như My My xảy ra chuyện thì cô phải làm sao?
Hà Ngân suy nghĩ mãi, không nghĩ ra cách nào tốt cả. Để My My đi cùng cô thì không thiết thực, nhưng để lại nhà họ Hoàng thì cô sợ My My xảy ra chuyện…
Phan Vân Lam biết được ý định của Hà Ngân, lập tức nói: “Bán Dạ Khôi đi, tôi đi cùng cô, cô biết không, không có cô, Dạ Khôi này không có gì đáng để cho tôi lưu luyến. Chúng ta mang theo My My, tới một thành phố nhỏ sống, được không?”
Hà Ngân đang định trả lời thì tiếng chuông điện thoại reo lên, là Hoàng Mạnh gọi tới.
Hà Ngân nhìn thấy cái tên trên màn hình điện thoại, cô do dự không biết nên nghe hay từ chối.
Ở đầu dây bên kia, Hoàng Mạnh nghi ngờ nhìn điện thoại di động báo máy bận, sáng nay không phải mọi chuyện vẫn còn tốt đẹp sao? Chẳng lẽ Hà Ngân đang ngủ nên không nghe điện thoại? Hoàng Mạnh nghĩ tới cảnh đó, trong lòng cũng vui vẻ hơn, khóe miệng cong cong, thư kí bên cạnh nhìn anh đến mức đỏ bừng mặt vì xấu hổ, cảm thán sự quyến rũ của sếp Hoàng thật sự quá lớn!
Hiệu suất làm việc của Phan Vân Lam rất nhanh, anh đã tìm được người mua Dạ Khôi, hẹn buổi tối sẽ giao dịch.
Hà Ngân không còn gì lưu luyến, giao dịch rất nhanh, giá cả cũng thấp hơn bình thường, vì vậy khi tin tức vừa xuất hiện, rất nhiều người ngỏ ý muốn mua. Phan Vân Lam tìm một khách hàng trông có vẻ đáng tin, hẹn buổi tối gặp nhau ở Dạ Khôi.
Dạ Khôi thường ngày đèn đuốc sáng choang, xa hoa trụy lạc giờ phút này đã không còn âm nhạc huyên náo, chỉ còn lại bầu không khí yên tĩnh, hai bên đang cùng nhau thỏa thuận giao dịch.
Một đám người đột nhiên xông vào, đập ly rượu trên quầy bar xuống đất, không nói tiếng nào, lập tức cầm gậy lên đập phá.
Phan Vân Lam đi lên ngăn cản, lại bị một người đánh từ phía sau, đau đớn ngã xuống.
“Vân Lam, Vân Lam!” Hà Ngân vội vã kiểm tra vết thương của Phan Vân Lam, khách hàng thấy tình huống này cũng biết là có người tới trả thù. Dù sao bar club cũng là nơi hỗn loạn, loại người gì cũng có. Khách hàng nhìn thấy một đám người mang dáng vẻ hung dữ tiến vào, hắn cũng chỉ biết im lặng, không dám trêu chọc.