Tổng Giám Đốc Nhà Tiểu Hoàng Đế

Chương 11: Lịch sử




Ánh trăng rọi xuống mặt biển, theo từng đợt bọt sóng đánh úp lại, hóa thành từng điểm loang lổ chiếu vào bờ cát.

Mà lúc này trên bờ cát kín người, cho dù là đứng trên núi cũng có thể nghe thấy tiếng cười đùa xa xa truyền đến.

Nhạc Tuyên dừng xe ở ven đường, hai người dựa vào lan can ngắm biển.

"Hình như mỗi lần có tâm sự, em đều thích tới bờ biển". Viên Hàm Vũ đưa cho Nhạc Tuyên một lon bia.

Một tay bật chốt lên, dùng lực một chút kéo ra.

"Đúng không? Sao tôi lại không nhận ra". Rót vào miệng một ngụm to, Nhạc Tuyên chuyển đôi mắt ngẩng đầu nhìn một sườn núi khác. "Bất quá ở đây tôi vậy mà lại có chút ấn tượng". Nhạc Tuyên nói, đôi mắt nhìn về phía Viên Hàm Vũ đang đứng một bên.

Bị ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm đến run lên, Viên Hàm Vũ kéo kéo khóe miệng: "Tôi cũng nhớ rõ nơi này".

Nếu lúc trước Nhạc Tuyên không có xúc động lái xe ra đây, có lẽ cũng không đâm phải Viên Hàm Vũ, cũng sẽ không có những việc sau này.

"Anh nói xem, nếu hôm nay tôi lại không cẩn thận đụng phải một người trở về thì làm sao bây giờ!". Nhạc Tuyên giơ cằm mượt mà hơi hơi hướng về trước, khóe miệng lộ ra một mạt mỉm cười, hai tròng mắt hơi mê ly lộ ra một tia mị hoặc.

"Không thể nào". Viên Hàm Vũ trên mặt tràn ngập tự tin. "Trong đời em chỉ có thể bắt được một mình tôi".

"Phụt......"

Nhạc Tuyên nhịn không được, phun bia đầy đất.

"Buồn cười đến vậy sao!". Bộ dáng của Nhạc Tuyên trực tiếp động tới tiểu tâm tình của Viên Hàm Vũ.

Nhạc Tuyên cười lắc lắc đầu, đưa tay quẹt bia trên khóe miệng.

"Anh kể chuyện xưa đi!". Nhạc Tuyên so với mình càng thêm không để bụng những chuyện đó, nhìn đối phương cười vui vẻ như vậy, tâm tình của Viên Hàm Vũ cũng không tồi.

......

Mỗi năm một lần, trận đấu cuối cùng tuyển chọn Võ Trạng nguyên, văn võ bá quan đã sớm ngồi vào vị trí, trái phải bày bàn ghế để quan sát, ở giữa là lôi đài để thi đấu.

Ngoại trừ những tuyển thủ đang chuẩn bị thi đấu, có lẽ còn có một người khác đặc biệt khẩn trương.

"A, ngươi thật sự muốn đi sao?". Viên Hàm Vũ đi theo bên cạnh Nhạc Tuyên, vừa đi vừa hỏi.

"Vâng vâng vâng, Thái Tử đại nhân, người có thể tránh đường một chút không, đừng có cản trở thần thay quần áo chứ!". Nhạc Tuyên ghét bỏ đẩy Viên Hàm Vũ ra, từ trong ngăn tủ lấy khôi giáp bằng vật liệu nhẹ của mình ra.

Viên Hàm Vũ nhìn bộ dáng kích động của Nhạc Tuyên, trên mặt nhăn thành một đống.

"Đao kiếm không có mắt, đợi lát nữa ngươi cần phải cẩn thận một chút nha". Giúp Nhạc Tuyên mặc tốt trang phục, Viên Hàm Vũ vẫn có chút lo lắng. "Đủ điểm thì dừng lại biết chưa, đừng đánh bừa với người khác!".

Mặc quần áo xong, Nhạc Tuyên có chút vô ngữ mà nhìn Viên Hàm Vũ vẫn luôn đi theo sau lưng mình, không ngừng dong dài dặn dò.

"Yên tâm đi, vị trí Trạng Nguyên này nhất định là của ta!"

Nhắc nhở hạ nhân mang trường, thương, vũ khí các loại lên sàn đấu, Viên Hàm Vũ cũng trở về vị trí của mình.

Bộ dáng ngồi ở vị trí mà bất an, bị Hoàng Đế và Hoàng Hậu nhìn hết vào trong mắt.

Lúc trên sàn đấu đang kịch liệt, cũng tác động tới tâm trạng của Viên Hàm Vũ. Hắn cũng không rõ, một người rõ ràng có thể thừa kế ghế danh tướng đại tướng quân sau này, tại sao lại muốn cùng với mấy tên lỗ mãng kia luận võ giành danh vị Võ Trạng Nguyên.

Tâm trạng bồn chồn bất ổn, đến ngay cả người bên cạnh gọi hắn cũng không nghe thấy.

Nơi xa có một hình bóng rơi vào trong tầm mắt Viên Hàm Vũ.

Mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng Viên Hàm Vũ chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra người kia. Trái tim trong nháy mắt nhảy lên tới cổ, tay siết chặt chiếc đũa.

"Người dự thi tiếp theo, Bạch Thiếu Long đến từ kinh thành đấu với..... Nhạc Tuyên đến từ Kinh thành!!!!!!"

Ngay cả người giới thiệu cũng bị hoảng sợ, không nghĩ đến đường đường là con trai của đại tướng quân cũng tới đây thi đấu.

Nhạc Tuyên nhanh chóng bước lên lôi đài, trường thương vung thẳng tắp đứng trước mặt đối phương.

"Này không phải là công tử nhà Nhạc lão tướng quân sao?"

"Đúng vậy! Sao lại cũng đến đây tham gia náo nhiệt vậy!"

Trong một khoảng thời gian ngắn, bá quan văn võ ở dưới đều khe khẽ nghị luận, ngay cả người ngồi ở Đế vị cũng nhịn không được ngồi thẳng lên.

"Mời thỉnh giáo!". Nhạc Tuyên hướng về phía đối thủ chắp tay, ngẩng đầu, thần sắc trong mắt không còn giống như lúc trước nữa.

Người nọ cũng cả kinh, chỉ cảm thấy một đạo bạch quang trước mắt hiện lên, còn chưa kịp thấy rõ thân ảnh đối phương đã cảm thấy thân mình nhẹ hẫng, hung hặng ngã ra ngoài lôi đài.

"Đa tạ!"

Viên Hàm Vũ ngồi bên dưới nhẹ nhàng thở ra.

Những người lên đài sau đó đều bị Nhạc Tuyên đánh hạ trong vòng mười chiêu, trong một thời gian ngắn, mọi người đều bị phong thái của Nhạc Tuyên thuyết phục.

"Nhạc tướng quân thật là có cách dạy con, có một nhi tử như vậy cũng là phúc phận của Đại Nguyên chúng ta!". Hoàng Đế gật gật đầu, đối với biểu hiện của Nhạc Tuyên vô cùng vừa lòng.

"Hoàng Thượng quá khen! Khuyển tử trời sinh tính bất hảo mới có thể chạy tới đây làm xấu mặt!". Nhạc lão tướng quân rõ ràng không cảm thấy vậy, nhìn Nhạc Tuyên biểu hiện trên lôi đãi cũng toát ra một thân khí lạnh.

"Người đâu, chuẩn bị một nghìn lượng bạc trắng, hoàng mã quái một kiện, ban cho Nhạc Tuyên!". Hoàng Đế vui vẻ, ngược lại, Nhạc lão tướng quân có chút thấp thỏm bất an.

Nhạc Tuyên trên lôi đài biểu hiện vô cùng xuất sắc, nhìn thấy anh ta đánh hạ một đám người, trên mặt Viên Hàm Vũ rốt cuộc cũng hiện ra một tia mỉm cười.

Cuộc thi rất nhanh kết thúc, cuối cùng, Nhạc Tuyên lấy điểm số áp đạo đoạt được vị trí Võ Trạng Nguyên.

Đứng trước điện nghe tuyên chỉ, Nhạc Tuyên không hề phát hiện các quan lại xung quanh ánh mắt nhìn anh đã có chút bất đồng.

Viên Hàm Vũ đi theo bên cạnh Hoàng Đế, trên mặt đầy vẻ mỉm cười sủng nịch.

"Thần tạ chủ long ân!". Tiếp nhận thánh chỉ, Nhạc Tuyên ngẩng đầu hướng về phía Viên Hàm Vũ toét miệng cười, trong nụ cười toàn là đắc ý, giống như muốn biểu thị năng lực của mình trước mặt Viên Hàm Vũ.

......

"Sao lại đột nhiên kể tôi nghe chuyện này?". Mặt Nhạc Tuyên vô biểu tình, ánh mắt nhìn Viên Hàm Vũ lạnh như băng.

Trong lòng chợt lạnh, Viên Hàm Vũ dò hỏi: "Sao vậy, em đã từng nghe qua câu chuyện này sao?". Có chút thấp thỏm, nhưng không nhịn được ôm một tia hy vọng.

"Đã từng nghe qua rồi, lạ lắm sao?". Nhạc Tuyên nhăn mày, không hiểu rõ được ý của Viên Hàm Vũ. "Có nghe qua sơ lược một chút, không ngờ tới anh có thể nghiên cứu sâu như vậy".

Những lời nói phía sau bị Viên Hàm Vũ xem nhẹ, toàn bộ lực chú ý đã bị hai chữ -Nghe qua- hấp dẫn.

"Vậy, những việc này em còn có ấn tượng hay không?"

"Cũng có, rốt cuộc năm đó vì khảo thí mà học không ít". Nhạc Tuyên lười biếng duỗi eo một cái, thả lỏng bả vai đã có chút nhức mỏi.

"Khảo thí......". Viên Hàm Vũ nghi hoặc hỏi.

"Ừm... Chuyện anh nói không phải là trong sách lịch sử có viết sao?" Từ trong túi lấy chìa khóa mở khóa xe, Nhạc Tuyên nói: "Đi thôi, mai tôi còn phải đi làm".

Viên Hàm Vũ còn chưa phục hồi tinh thần sau khi bị đả kích.

Hóa ra sách sử cũng lưu lại sự kiện hôm đó sao......

......

Sau đó một thời gian, Nhạc Tuyên phát hiện ra một vấn đề: Viên Hàm Vũ mất tích.

Cũng không phải thật sự mất tích, mà là hai người không hề chạm mặt nhau.

Thường thì mỗi khi Nhạc Tuyên về nhà, Viên Hàm Vũ sẽ ngồi ở bàn cơm đợi anh, sau đó lại nói mấy chuyện lung tung rối loạn. Nhưng hiện tại, mỗi khi anh về, chờ đợi anh chỉ có bàn đồ ăn đã được người giúp việc làm sẵn, mà người ngồi đối diện kia đã rất lâu rồi không xuất hiện.

"Anh ta đi đâu vậy?" Nhạc Tuyên làm bộ dáng không có gì, dò hỏi người giúp việc đang bưng thức ăn ra.

"Viên tiên sinh nói mấy hôm nay sẽ không về ăn cơm".

Mày Nhạc Tuyên nhíu chặt, chẳng lẽ là bởi vì chuyện cũ kia sao, mình phản ứng không đủ nhiệt tình mà làm hắn bị tổn thương à?

Trong lòng Nhạc Tuyên cảm thấy vô cùng buồn bực, buổi tối xử lý công văn cũng càng nhìn càng thấy phiền, đành phải ra phòng khách bật TV xem cho khuây khoả.

Kim đồng hồ trên tường chỉ dần về phía 12 giờ, chỉ là trong phòng người kia vẫn một mảng đen nhánh như cũ, người nọ căn bản là còn chưa trở về.

Cầm di động bật danh bạ lên, nhìn cái tên do tự tay mình lưu thành 'Đại phiền toái', Nhạc Tuyên do dự một chút vẫn không thể ấn xuống. Nhưng anh lại vô cùng nghiêm túc mà sửa lại thành tên bình thường.

Có lẽ là mình thật sự không chịu được cô đơn, rõ ràng chỉ vừa mới tiếp xúc không được mấy ngày, đã bất tri bất giác sinh ra sự ỷ lại, Có lẽ anh cần phải đi ra ngoài thư giãn một chút, mà không phải cứ ở mãi một chỗ này, chỉ nhìn thấy một mình Viên Hàm Vũ hắn.

Một tiếng chuông vừa gõ vang, Nhạc Tuyên tắt TV chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi.

Thang máy ngoài cửa 'Đinh' một tiếng, ngay sau đó là tiếng chìa khoá, chỉ nghe thấy 'Cạch' một tiếng, cửa bị mở ra.

Nhạc Tuyên chuẩn bị bước vào phòng liền thu chân lại, nắm chặt ly nước trong tay, bình tĩnh trở về phòng khách.

"Em còn chưa ngủ sao!". Viên Hàm Vũ hẳn cho rằng phòng khách không có ai, bật đèn lên liền nhìn thấy Nhạc Tuyên đứng trên hành lang thì giật mình, nhịn không được run lên một chút.

"Uhm, vừa ra rót ly nước". Nhạc Tuyên yên lặng đến bên bình lọc nước, nhịn không được dùng dư quang liếc về phía Viên Hàm Vũ đang đổi giày một cái.

Tây trang thẳng thóm, sắc mặt bình thường, không có mùi thuốc lá và rượu rõ ràng, hẳn là không phải trở về từ hộp đêm.

"Không có việc gì tôi về phòng trước". Viên Hàm Vũ đứng dậy, hơi hơi mỉm cười với Nhạc Tuyên, đi về phòng. . Ngôn Tình Hay

"Đợi một chút", Nhạc Tuyên gọi người lại, chớp chớp mắt đi đến trước mặt hắn, hỏi: "Gần đây rất bận sao?"

Nhạc Tuyên dùng giọng mình cho là bình tĩnh nhất mà nói, không nghĩ đến lúc Viên Hàm Vũ nghe thấy lại có tư vị khác.

"Sao vậy, nhớ tôi sao?". Trên mặt treo một tia cười xấu xa, ánh mắt nghiền ngẫm của Viên Hàm Vũ làm hai tai của Nhạc Tuyên nháy mắt ửng đỏ.

"Theo phép lịch sự hỏi một chút mà thôi, anh suy nghĩ nhiều quá rồi". Nhạc Tuyên không dám đối diện với Viên Hàm Vũ, ánh mắt mơ hồ nhìn chằm chằm bình hoa trên hành lang. "Đừng quên rằng hiện tại đối với người ngoài, anh vẫn là hôn phu của tôi. Tôi không hy vọng ngày nào đó rời giường đã thấy mấy tin tức linh tinh".

"Phốc...". Bộ dáng nghiêm túc của Nhạc Tuyên làm Viên Hàm Vũ có chút buồn cười, tay đặt trên vai anh, dí sát vào vành tai đã đỏ muốn nhỏ máu, nhẹ giọng nói: "Yên tâm, tôi đối với em là tuyệt đối trung thành!"

Lúc Viên Hàm Vũ đặt tay lên vai, cả người Nhạc Tuyên liền nháy mắt cứng đờ, chưa từng thân thiết làm anh không kịp thích ứng. Nhạc Tuyên ghét bỏ đẩy tay Viên Hàm Vũ ra, vỗ vỗ cho có lệ trên vai.

Viên Hàm Vũ cảm thấy không sao cả, phản ứng vừa rồi của anh cũng đã làm hắn thấy rất hài lòng.

"Tôi về phòng, em cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi". Không nói gì nhiều, Viên Hàm Vũ lắc lắc tay về phía Nhạc Tuyên, xoay người vào phòng.

"Ai......". Tiếng đóng cửa chặn ngang lời anh nói. Thái độ của Viên Hàm Vũ làm Nhạc Tuyên cảm thấy vô cùng bất mãn, dí dí nắm tay về phía cửa phòng đóng chặt, môi khép mở không biết nên nói gì. Thẳng đến khi thể xác tinh thần thoải mái rồi mới xoay người về phòng.

Cũng không biết là nguyên nhân gì, tối hôm nay, Nhạc Tuyên ngủ rất ngon. Hôm sau thần thanh khí sảng mà tới công ty, còn chưa kịp ngồi xuống, tiểu thư ký đã gõ cửa bước vào.

"Nhạc tổng, vừa rồi có một công ty nội thất gọi điện thoại lại, nói muốn hợp tác với chúng ta!"

......

#Hết chương 11


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.