Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ

Chương 302




Rốt cục Phó Thịnh cũng đủ hài lòng.

Trước kia có lẽ anh không hiểu cái gì gọi là tình cảm, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc anh học cách hiểu được tình cảm.

Dù có là thẳng nam sắt thép, anh cũng sẽ dũng cảm tiến tới, vượt mọi chông gai, nắm lấy tình yêu cả đời!

Anh sẽ không giống như Sầm Yến Hành, rõ ràng có tình cảm tốt nhất ở bên người, lại nhất định phải xem như hồng thủy mãnh thú, ngày ngày chìm đắm trong bụi hoa.

Anh cũng sẽ không giống như Diệp Tự, tập trung tinh thần nghiên cứu học vấn, ngoại trừ cầm được các chứng chỉ học vị, viết hết bài luận văn học thuật này đến bài luận văn học thuật khác, về mặt tình cảm lại là con số không.

Anh cảm thấy mình rất viên mãn.

Như này vừa đủ.

Phó Thịnh ôm lấy Tô Ảnh, đứng tại chỗ xoay mấy vòng, Tô Ảnh bị xoay liên tục thét lên!

Lúc này, Lâm quản gia và người hầu trong nhà bỗng nhiên xông ra, trên tay mỗi người đều bưng một đống cánh hoa, vung lên đầu hai người, vừa vung vừa hô: "Chúc mừng đại thiếu gia, chúc mừng đại thiếu phu nhân tương lai!"

Tô Ảnh cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng.

Khi cô vừa mới đến biệt viện Gia Thịnh, lấy thân phận trợ lý nhỏ.

Thế nhưng không lâu sau, cô đã nhảy cấp siêu bự, trong nháy mắt trở thành nữ chủ nhân của nơi này?

A a a, thật ngại quá đi!

Lâm quản gia nhìn thấy Phó Thịnh và Tô Ảnh ngọt ngọt ngào, đáy lòng cũng ngọt như bôi mật.

Ông đã sớm nhìn ra hai người không được bình thường, quả nhiên, vẫn thành rồi?

Vẫn là ánh mắt của lão phu nhân tốt, chỉ gặp mặt một lần, đã nhìn ra mấu chốt!

Quá tốt rồi quá tốt rồi, rốt cục đại thiếu gia cũng sắp kết hôn!

Phó Thịnh dùng trán chạm trán với Tô Ảnh, chăm chú nói: "Tô Ảnh, đáp ứng anh, đời này em sẽ không chạy thoát."

Mặc dù Tô Ảnh ngượng ngùng, nhưng vẫn chăm chú trả lời: "Em biết, đời này chỉ cần anh không buông tay, không đẩy em ra, em sẽ không buông tay anh. Phó Thịnh, nếu có một ngày anh chán em, ngán em rồi, đừng tìm phụ nữ sau lưng em. Anh chỉ cần nói cho em biết, anh không còn yêu em, em sẽ thành toàn cho anh, yên lặng rời đi, sẽ không gây thêm chút phiền phức nào cho anh..."

Lời tiếp theo của Tô Ảnh, đã bị Phó Thịnh bá đạo che kín.

"Không cho phép nói lời như vậy. Đàn ông Phó gia, không có cặn bã." Phó Thịnh nhìn chằm chằm Tô Ảnh: "Đời này, anh sẽ không cho em cơ hội rời đi đâu."

Tô Ảnh cười ngọt ngào, nhẹ nhàng gật đầu.

Hai người đã triệt để đâm thủng tờ giấy, không hề chậm trễ thông báo về Phó gia.

Phó gia lão phu nhân và lão nguyên soái cực kỳ vui mừng, hơn thêm nửa bát cơm, uống thêm nửa chén rượu.

Ngay cả Ngu Đình Huyên bận rộn đến nỗi chân không chạm đất cũng gọi điện thoại cho Tô Ảnh: "Chúc mừng chúc mừng! Tôi đã sớm nói gì rồi? Hai người chắc chắn có chuyện gì đó! Lúc này xem cô giảo biện với tôi như nào!"

Tô Ảnh ngượng ngùng: "Đình Huyên!"

"Hừ, hai người suốt ngày liếc mắt đưa tình, lúc trước như con vịt chết mạnh miệng, tôi chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra Phó Thịnh đối xử với cô và người khác hoàn toàn khác biệt! Nói đi, bù đắp cho tôi kiểu gì đây! Tốt xấu gì tôi cũng gián tiếp thúc đẩy tình cảm của hai người nha! Có phải nên báo đáp tôi hậu hĩnh không!" Ngu Đình Huyên trêu chọc nói: "Người dũng cảm thành toàn cho tình địch như tôi, trên thế giới này khó tìm được người thứ hai lắm!"

Tô Ảnh cười khúc khích: "Cái miệng của cô mãi mãi không tha người như thế! Được, chờ cô bận xong, có thể mời cô ăn tiệc bất cứ lúc nào, tôi sẽ tự mình nấu ăn cho cô!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.