Mộc ba thở dài: "Chờ đến lúc con vấp phải khó khăn sẽ trở về nhà, còn không con sẽ không về".
Tiểu Ốc gật đầu, đi ra ngoài.
Bởi vì không biết địa chỉ cụ thể phòng ở của Đậu Diệc Phồn nên Tiểu Ốc gọi điện thoại cho cậu, ngay lập tức cậu lái xe tới đón, khi cô đã lên xe, Đậu Diệc lập tức chân chó mà nói: "Em muốn ăn cơm ở đâu?"
"Tùy anh". Chỉ cần nơi đó không có Mộc Trạch Khải là được.
"Đi Giang Đô đi! Ở đó có khách sạn, có cá nướng, mùi vị đặc biệt thơm ngon". Thật ra thì cậu có ý khác, khách sạn Giang Đô là khách sạn mà ba cậu đã sang tên cho cậu, đó là địa bàn của cậu, đưa Tiểu Ốc đến tức là gián tiếp nói cho mọi người biết đây là bạn gái cậu. Chờ ngày khác thuận tiện lại chính thức giới thiệu cô với mấy chiến hữu.
"Được! Nếu có thể, anh cho em một công việc đi! Làm gì cũng được, em không thích rảnh rỗi, ba em mới vừa bảo em nghỉ ngơi thật tốt, có thể ông hoàn toàn thất vọng về em nên không có ý định để cho em làm phố Tam Hoàng nữa". Ba cũng không xem cô là người nhà kể từ lúc cô nói không gả cho Mộc Trạch Khải nữa. Thật ra ba vẫn luôn coi cô là con dâu sắp cưới chứ không phải là con gái nuôi, bởi vì Mộc Trạch Khải mềm yếu, cho nên Mộc gia cần một nữ chủ nhân có thể một mình đảm đương gánh vác sự nghiệp gia đình. Giờ cô vẫn không biết mình may mắn hay không may mắn khi từ nhỏ đã bị coi là con dâu nuôi từ bé của Mộc Trạch Khải nên phải nhận lấy các loại huấn luyện, luôn được gieo vào đầu răng Mộc Trạch Khải tốt thể nào, cô nên làm thế nào để bảo vệ Mộc Trạch Khải, bảo vệ cái nhà này.
Nhưng trên thực tế, Mộc Trạch Khải không cần cô, cái nhà này cũng có thể cần cô, cũng có thể không cần cô. Cô không phải độc nhất vô nhị, có thể thay thế được.
Nếu như có một ngày Mộc Trạch Khải thích cường thế, có thể chèo chống cả Mộc gia thì Kim Tiểu Ốc cô sẽ mất giá trị lợi dụng.
Gần đây cô cảm thấy trên đời này tất cả mọi người đang lợi dụng cô, ngoại trừ Đậu Diệc Phồn. Bởi vì ở cùng cô, Đậu Diệc Phồn không lợi dụng được gì, cô không có giá trị lợi dụng. Bởi vậy, cô muốn ở bên cạnh Đậu Diệc Phồn như một người bạn gái chân chính chứ không phải là một món đò hay sủng vật.
Đậu Diệc Phồn không hề nghĩ ngợi đã nói:"Đến khách sạn của anh làm đi. Dù sao sau này em là bà chủ, bây gờ đến làm cho quen. Tất nhiên là nếu em không thích thì anh tìm cho em việc khác theo ý em".