Tiểu Ốc tỉnh lại đã là nửa đêm, cảm thấy hơi nhức đầu, trong phòng tối đen.
Đưa tay sờ tủ đầu giường, mới phát hiện đây không phải phòng của mình, đầu giường không có tủ, cũng không có đèn bàn. Tiểu Ốc từ từ ngồi dậy, định mang dép vào nhưng không có dép, vì vậy chân trần đứng lên, muốn đi tìm công tắc đèn. Đi một bước mới phát hiện ra một bên tay mình đang bị cắm kim châm, xem ra là đang ở bệnh viện.
Tiểu Ốc không thích không gian đen kịt, quả quyết giật kim tiêm ra. Đi vài bước, cô sờ thấy một cánh cửa. Tiểu Ốc nhẹ nhàng dùng tay mở ra, phát hiện bên ngoài là một hành lang, trong hành lang có ghế sa lon đơn giản, Mộc ba và Mộc mẹ đang ngồi ở trên ghế sa lon dáng vẻ mệt mỏi.
Mộc ba nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, lập tức đi tới: "Tiểu Ốc, con khỏe hơn chút nào chưa?"
"Con bị làm sao?" Cô không hiểu tại sao mình ở bệnh viện.
"Cái con bé này, sao lại nghĩ quẩn như vậy, tự sát là đùa giỡn sao? Nếu không phải là mẹ con cảm thấy bất an đi vào phát hiện ra, con sớm đã chết chìm trong bồn tắm rồi". Mộc ba than thở, thật ra thì nguyên nhân của sự việc ông đã đoán ra khoảng bảy, tám phần. Vừa rồi Mộc mẹ đưa điện thoại của Tiểu Ốc cho ông xem tin nhắn của Mộc Trạch Khải, ông cho rằng Tiểu Ốc tự sát vì tình.
"A! Tự sát?" Hiểu lầm rồi! Cô chỉ không cẩn thận ngủ mê man trong bồn tắm mà thôi.
"Tiểu Ốc, con không cần phải sợ, chuyện này ba sẽ cho con làm chủ, thằng khốn Mộc Trạch Khải lại muốn đuổi con ra ngoài. Về sau xin con đừng tự sát, có ba ở đây, trừ con ra, ai cũng đừng nghĩ làm con dâu Mộc gia ta". Vì Trạch Khải tự sát, có thể thấy rõ chân tâm của Tiểu Ốc.
Mộc mẹ cũng khóc ràn rụa: "Tiểu Ốc, con có biết con làm cho mẹ sợ lắm không. Con đã nằm trên giường bệnh hai mươi mấy tiếng, còn vừa nhập viện đã được chẩn đoán bệnh tình nguy kịch, mẹ thật sự sợ vô cùng, thật may con không sao".
"Kiều Kiều đâu rồi ? Anh ấy có tới hay không?" Thì ra lần này cô suýt chút nữa mất mạng, vậy anh ta có đến không? Anh ta đang ở đâu?
Nhắc tới việc này, Mộc mẹ nói: "Con xem mẹ quýnh quá quên gọi điện thoại nói cho nó biết".
"Mẹ, mẹ nói dối". Nhìn ánh mắt của bà, Tiểu Ốc đã biết, Mộc mẹ không biết nói dối: "Mẹ, bố mẹ chắc chắn đã nói với anh ấy rồi. Anh nói thế nào?"