Mộc Trạch Khải cũng là người đàn ông bình thường, do đó cũng có chút cảm giác, nhưng anh biết rõ không thể đụng vào cô. Nếu đụng vào cô thì cả đời này anh sẽ không thể thoát khỏi cô, sẽ không bao giờ được thanh tịnh. Thân thể cô rất mềm mại, anh cảm thấy người mình đang nóng dần lên nhưng vẫn đẩy cô ra: "Tôi không có hứng thú".
"Em biết rõ là anh có, em cảm thấy được". Tiểu Ốc rất đắc ý ngẩng đầu lên hôn anh nhưng lại bị anh mạnh mẽ đẩy ra, anh không cần!
Anh không cần cuộc sống có mặt cô, anh đẩy mạnh tay làm cho Tiểu Ốc ngã nhào trên mặt đất: "Cút! Cô cút cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy cô, tốt nhất cô lập tức biến mất cho tôi, lập gia đình cũng tốt, trốn nhà đi cũng được, dù sao khi tôi trở lại, tôi không muốn nhìn thấy cô, nếu để cho tôi gặp được cô, tôi sẽ yêu cầu ba đuổi cô đi, nếu là ba không đồng ý, tôi sẽ bỏ nhà đi"
Mộc Trạch Khải nói xong đẩy cửa đi ra ngoài, giọng điệu rét lạnh không thương lượng.
Tiểu Ốc ngã trên sàn nhà, kinh ngạc ngồi ở nơi đó.
Ánh mắt vừa nãy còn sáng ngời giờ cụp xuống không còn thần thái.
Anh nói anh không cần!
Anh nói muốn cô cút!
Kể cả khi cô đã cởi hết đứng ở trước mặt anh, anh cũng không muốn. . . . . .
Sự kiên trì của cô cho tới giờ giống như là một loại cố chấp buồn cười.
Còn có ý nghĩa gì?
Cô muốn cho, anh cũng không cần.
"Tiểu Ốc, các con nói chuyện thế nào?" Mộc mẹ thấy con trai rất tức giận đằng đằng sát khí bỏ đi, cảm thấy có chuyện không hay nên đi lên gõ cửa.
Tiểu Ốc giống như không nghe thấy, cô ngơ ngác ngồi dưới đất, không mảnh vải che thân, ánh mắt trống rỗng.
Không nghe tiếng đáp lại, Mộc mẹ nôn nóng đẩy cửa vào, thấy cô khôg mặc gì ngồi trên sàn nhà, sững sờ lấy chăn quấn người cho cô: "Trên đất rất lạnh, mau đứng dậy đi"
Tiểu Ốc lắc đầu, ánh mắt dường như không có tiêu cự.
"Con nói chuyện gì với Trạch Khải?"
Nghe được cái tên đó, Tiểu Ốc trong cơn hoảng hốt, từ từ nâng lên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt lóe lệ bi thương, lắc mạnh đầu, cô thất bại, đánh cược thua.