“Anh tự có biện pháp." Cùng cô tiếp xúc đã lâu, chẵng lẽ ngay cả điểm này cũng không có biện pháp. Đã đến đây rồi thì phải đi xem cô thế nào, tốt nhất là có thể âu yếm cô, còn không thì để anh ôm một cái cũng được.
Cúp điện thoại, cô liền gọi cho Vương Triệu Quân nói rõ tình huống, hỏi anh hiện tại nên làm thế nào, Vương Triêu Quân nói: “Tôi biết rõ cô không muốn trong công việc lại có chứa tình cảm riêng tư. Đối với cô mà nói, xuống tay với Đậu Diệc Phồn cũng không khác gì chặt đứt đoạn tình cảm trong quá khứ kia. Đó cũng là một loại phản bội. Thế nhưng cô đã nhận nhiệm vụ này, nếu như chủ động buông tha, chẳng những lần này một điểm cô cũng không có mà còn ảnh hưởng đến cấp bậc của cô. Bây giờ cô đang ở cấp hai, nhưng dựa vào biểu hiện trong công việc của cô thì cấp bậc cũng đang từ từ tăng lên. Cấp bậc càng tăng thì phần điểm mà cô nhận được ở mỗi nhiệm vụ lại càng giá trị. Bây giờ nếu cô buông tha thì những thành tích của cô, những cố gắng trước kia sẽ bị hạ xuống, thành tựu liền biến thành bọt nước. Cô cũng chỉ có thể bắt đầu làm lại từ một hai nhiệm vụ nhỏ, cô nguyện ý không?"
“Không muốn." Cô cấp thiết muốn muốn đạt được tự do, muốn nhận nhiệm vụ lớn.
“Vậy thì để xuống tình cảm riêng tư, làm việc cho tốt. Cô không muốn cảm thấy mình phản bội anh ta, cũng không muốn lợi dụng anh ta, vậy thì cự tuyệt yêu cầu của anh ta, dựa vào biện pháp khác đi tìm thứ cô muốn, không phải cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ sao?" Tiểu Ốc là vừa là tay trong, vừa là học trò của anh, tất nhiên anh hi vọng Tiểu Ốc học tốt, đi đúng đường. Cô phải từ trong quá khứ đi ra thì mới có tương lai.
Tiểu Ốc gật đầu: “Tôi đã hiểu rõ nên làm như thế nào, cám ơn anh, cảnh sát Vương."
“Tôi là cấp trên của cô, trợ giúp cô là đúng thôi."
Tiểu Ốc ừ một tiếng rồi cúp điện thoại, trong lòng đã có tính toán. . . . . .
Lữ trị thật rất có biện pháp. Hai tiếng sau, anh mặc một bộ quần áo bác sĩ, mang khẩu trang, đường hoàng tiến vào. Khi thấy bộ dáng của Tiểu Ốc, anh ra hiệu để cho cô đừng kích động. Vết thương của cô rất sâu, thoạt nhìn rất đáng thương, nhưng anh không có nói như vậy, anh tôn trọng lựa chọn của Tiểu Ốc: “Làm thế nào mà thành cái bộ dáng này?"
Tiểu Ốc lắc đầu: “Đã không sao, cũng tại em không cẩn thận nên thiếu chút nữa lật thuyền. Cho em mượn bả vai, em muốn dựa vào nghỉ ngơi một chút, sẽ không có chuyện gì nữa."
Lữ Trị vô cùng vui lòng, đi tới đem cô nhẹ nhàng ôm vào trong lòng: “Vậy thì nghỉ ngơi một chút, chẳng qua là thời gian của anh không nhiều lắm, ở quá lâu sẽ bị người phát hiện."