Tổng Giám Đốc Cho Tôi Mượn Sinh Em Bé

Chương 48




Từ bệnh viện đi ra, Tây Môn Hạo Vũ trực tiếp đưa Đông Lí Lê Hân về nhà. Thay vì nói đưa, không bằng nói hắn là đổ thừa không chịu đi. Không chỉ như thế, hắn vô cùng lo lắng gọi Nam Vinh Dịch Khiêm và Bắc Đường Cẩn Du tới đây. Ba người quây ở trong đại sảnh nhà Đông Lí Lê Hân, vô cùng không khách khí bát quái chuyện của Đông Lí Lê Hân.

"Các cậu không nhìn thấy, Đông Lí người này vừa đến bệnh viện liền mở miệng mắng, không hỏi phải trái đúng sai, mắng người ta phát khóc khóc. Cậu nói xem cậu là một người đàn ông, tấm lòng vì sao lại nhỏ nhen như vậy, lại có thể bắt nạt một người phụ nữ. Hơn nữa người phụ nữ kia còn mang thai con của cậu, bụng cũng rất to rồi." Tây Môn Hạo Vũ bưng ly rượu, làm dáng vẻ miêu tả một màn Đông Lí Lê Hân mắng Lan Sơ lúc trước. Nói xong, hắn vẫn không quên liên tục dùng ánh mắt khinh thường tới cực điểm liếc Đông Lí Lê Hân vài lần.

Đông Lí Lê Hân yên lặng ngồi ở bên kia, nhấp môi từng chút từng chút chất lỏng trong ly rượu trên tay. Đối với biểu diễn khoa trương của Tây Môn Hạo Vũ dường như ngoảnh mặt làm ngơ.

Bắc Đường Cẩn Du nhìn Đông Lí Lê Hân một cái, hỏi: "Người phụ nữ kia chính là người phụ nữ lần trước mê gian Đông Lí sao?"

Tây Môn Hạo Vũ dùng sức gật đầu một cái, khẳng định nói về: "Không sai, chính là cô ấy."

"Đông Lí, cậu nói cậu không có kinh nghiệm xử lý phụ nữ, vì sao không thỉnh giáo Tây Môn đây? Lại vẫn làm ra loại tình huống này." Nam Vinh Dịch Khiêm lắc đầu một cái, một bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Bọn họ chơi như thế nào cũng không có quan hệ, nhưng chơi để xảy ra mạng người chính là chuyện lớn. Sau khi xảy ra chuyện không nhanh chóng giải quyết, vậy thì tuyệt đối là hành động ngu ngốc rồi.

"Căn bản là cậu ấy không nghĩ xử lý, cũng lén lút ký hiệp nghị rồi." Tây Môn Hạo Vũ trực tiếp bùng nổ. Giúp Đông Lí Lê Hân giấu giếm, lừa gạt chuyện này chính hắn khổ cực muốn chết rồi. Hiện tại mắt thấy đứa bé cũng sắp chào đời rồi, cho dù Nam Vinh Dịch Khiêm và Bắc Đường Cẩn Du biết, đại khái cũng sẽ không có quan hệ gì.

Vẻ mặt Nam Vinh Dịch Khiêm kinh ngạc. "Đông Lí chủ động muốn giữ lại đứa bé?" Nói như vậy, Đông Lí Lê Hân không phải là không giải quyết vấn đề, mà là chính cậu ta chủ động tự tìm phiền toái.

Tây Môn Hạo Vũ lại một lần nữa dùng sức gật đầu một cái, nặng nề trả lời: "Đúng."

Bắc Đường Cẩn Du nhíu mày, ấm giọng hỏi: "Đông Lí, cậu làm như vậy có phải có chút thiếu suy xét hay không?"

Đông Lí Lê Hân không nói một lời, giống như bọn Tây Môn Hạo Vũ trao đổi tất cả đều không liên quan đến hắn. Hắn chỉ yên lặng uống rượu của mình, đáy lòng mơ hồ có một ti phiền não. Không biết vì sao a, gương mặt mang lệ của Lan Sơ không thể khống chế cứ xuất hiện ở trong đầu của hắn. Làm cho hắn không gạt đi được.

"Một chiêu này của Đông Lí đúng là thông minh, vì sao mình lại không nghĩ ra biện pháp này đây?" Nam Vinh Dịch Khiêm nghĩ lại, nhất thời liền hiểu ý đồ hành động của tên Đông Lí Lê Hân ngu ngốc này. Thực sự là không xong, hắn cũng muốn học phương pháp của Đông Lí Lê Hân rồi.

"Coi như cậu nghĩ ra thì thế nào? Cậu thật dám làm như thế sao?" Bắc Đường Cẩn Du không khách khí đả kích Nam Vinh Dịch Khiêm đôi câu, sau đó chuyển sang Đông Lí Lê Hân, có chút lo lắng hỏi: "Đông Lí, cậu xác định có đứa bé là có thể thoát khỏi số mạng kết thân thương giới sao?" Là CEO của tập đoàn Đông Lí, cho dù cậu ta có mười đứa con, phụ nữ một lòng muốn gả cho cậu ta chỗ nào cũng có. Nhưng nếu thái độ trưởng bối nhà Đông Lí cũng vô cùng kiên quyết, cuối cùng có lẽ cậu ta vẫn không tránh được một cuộc hôn nhân kết hợp lợi ích.

"Không xác định." Đông Lí Lê Hân trả lời tương đối dứt khoát. Vừa mới bắt đầu hắn cũng chưa xác định vấn đề này, hắn chỉ muốn buông tay một lần. Có thể thành công thì là tốt, không thể thành công cũng không có quan hệ. Đến lúc đó, hắn nghĩ biện pháp khác là được.

Bắc Đường Cẩn Du cười cười, lấy ly rượu trong tay Đông Lí Lê Hân, tốt vô cùng nhắc nhở: "Hành động hôm nay của cậu rõ ràng hơi quá một chút, về sau càng phải cẩn thận. Nếu như bị trưởng bối biết, cậu rất rõ ràng sẽ có hậu quả như thế nào." Nói vậy Đông Lí Lê Hân nhất định sẽ không nguyện ý để cốt nhục của mình và người mẹ mang thai vô tội chịu liên lụy vì vậy mà biến mất không lí do.

Đông Lí Lê Hân không trả lời, ngửa đầu uống cạn tất cả chất lỏng trong ly rượu. Hôm nay hắn có chút gấp gấp nóng nảy rồi. Nếu không sau khi nhìn thấy người phụ nữ ngu ngốc kia cũng sẽ không trực tiếp mở miệng mắng.

"Chỉ là cậu nếu có thể lừa gạt và dấu diếm bọn mình lâu như vậy, đoán chừng cũng có thể giấu giếm trưởng bối. Dự tính ngày sinh cũng sắp đến đi, chỉ cần đứa bé sinh ra an toàn là được rồi." Bắc Đường Cẩn Du bưng ly rượu lên đưa đến khóe miệng vừa muốn uống, đột nhiên như nhớ tới cái gì, lại bổ sung mấy câu. "Đúng rồi, cậu điều tra giới tính đứa bé rồi sao? Nếu như là con trai, đó chính là cháu đích tôn con trai trưởng nhà Đông Lí. Nhưng nếu là con gái, đoán chừng kế hoạch của cậu sẽ có chút khó khăn."

Nghe vậy, ánh mắt của Đông Lí Lê Hân không khỏi tối sầm. Chuyện này hắn cũng không có điều tra. So với con trai mà nói, hắn càng muốn một đứa con gái. Hắn không hy vọng hắn và con của mình, cuối cùng cũng giống như hắn và cha của hắn vậy. Nhưng nếu là con gái, như vậy con gái đáng yêu sẽ giống người phụ nữ ngu ngốc kia. Hắn muốn tất cả đều không giống nhau.

Tây Môn Hạo Vũ không nhịn được chen miệng. "Mình gọi các cậu tới để khinh thường Đông Lí, không phải tới để giúp cậu ta bày mưu tính kế." Nói thế nào lại lạc đề rồi hả? Tính khí Đông Lí Lê Hân phải sửa lại một chút.

"Khinh thường." Nam Vinh Dịch Khiêm cực kì qua loa phụ họa một câu, tiếp tục uống rượu của mình.

Bắc Đường Cẩn Du tán thành gật đầu một cái, nói: "Tây Môn nói không sai, Đông Lí, chuyện này cậu nên đi nói xin lỗi với cô ấy. Cho dù không xin lỗi, cũng có thể làm cái gì đó bồi thường." Ngộ nhỡ người phụ nữ nhỏ mọn kia làm ra chuyện gì, vậy toàn bộ kế hoạch của Đông Lí Lê Hân liền bị nhỡ.

Đông Lí Lê Hân trầm mặc như trước không nói. Chốc lát, bỗng nhiên hắn thò tay với chai rượu, rót cho mình một ly rượu tràn đầy.

"Nói xin lỗi? Làm sao có thể? Với tính khí thối của Đông Lí, cậu ta tuyệt đối không thể nào sẽ đi nói xin lỗi." Tây Môn Hạo Vũ không khỏi xì mũi coi thường. Nếu là Đông Lí Lê Hân người này có thể nghĩ đến nói xin lỗi, thời điểm ở bệnh viện, căn bản cậu ta cũng sẽ không mắng chửi người như vậy rồi.

Nam Vinh Dịch Khiêm chen miệng đề nghị: "Đưa giỏ hoa hoặc là giỏ trái cây là được, không phải bây giờ cô ấy vẫn còn ở bệnh viện sao? Bụng lớn rơi vào trong hồ, đoán chừng ít nhất phải ở lại bệnh viện quan sát vài ngày mới có thể ra viện." Tặng đồ lúc này, coi như không nói rõ xin lỗi, tin tưởng đối phương cũng có thể hiểu ý tứ trong đó.

"Thể chất của cô ấy ngược lại không tệ, giày vò như vậy nhưng cũng không thương tổn tới đứa bé." Lời nói của Nam Vinh Dịch Kkhiêm khiến Bắc Đường Cẩn Du có chút cảm khái. Mặc dù hắn cũng không hiểu rõ phương diện này, chỉ là hiện tại phụ nữ có thai nhà ai cũng đều là đối tượng trọng điểm phải bảo vệ? Một đám đều vô cùng yếu ớt. Ngược lại Đông Lí Lê Hân rất là tinh mắt biết nhìn người, tìm người mẹ mang thai này thật đúng là không tệ.

Đông Lí Lê Hân thủy chung không nói một lời, đối với tiếng nói chuyện bên tai không ngừng vang lên, hắn một mực chẳng quan tâm.

Lần này, hắn không phải thật sự có chút hơi quá rồi sao?

Nếu không, tại sao gương mặt mang lệ của người phụ nữ ngu ngốc kia không ngừng hiện lên ở trong đầu hắn? Mà chỗ sâu trong đáy lòng hắn mơ hồ sinh ra một loại cảm giác giống như đau lòng, thực chất chuyện gì đã xảy ra?

Có lẽ, hắn thật sự quá đáng. . . . . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.