Hoắc Doãn Văn khóe miệng không nhịn được khẽ cong lên. Cô gái này, sau lưng thật sự đã không ít lần mắng anh!
‘Un¬cle, ông có biện pháp gì hay không, để cho anh ta có thể đồng ý cho tôi từ chức, để cho tôi ra khỏi công ty mà không cần bồi thường!’ Dấu hiệu chat hình đầu cá nhỏ lại nhấp nháy sáng.
Thật không biết cô gái này lại đưa ra yêu cầu hoang đường này, Hoắc Doãn Văn nhanh chóng múa mấy ngón tay trên bàn phím ‘Tôi không có biện pháp nào như thế!’
Nhan Như Y chợt nghĩ đến một ý kiến hay, hưng phấn gõ trả lời. ‘Tôi đã nghĩ ra biện phấp để anh ta chủ động sa thải tôi rồi! ’
‘Biện pháp gì?’ Hoắc Doãn Văn theo bản năng sờ sờ chóp mũi, bỗng nhiên có cảm giác đang bị tính kế.
‘Chính là làm việc nhưng làm không hoàn hảo đó. Phiên dịch tài liệu sai đi, tới lúc đó anh ta nhất định sẽ sa thải tôi!’ Cô đem tính toán trong nội tâm nói cho người đối diện nghe, thuận tiện còn hỏi một câu. ‘Ông nói tôi có thông minh không chứ? ’
Hoắc Doãn Văn nụ cười trên mặt đã hoàn toàn bị một cái cau mày thay thế. ‘Cô thật thông minh! ’
‘Hắc hắc…, dĩ nhiên, ông không biết nha, tôi từ hồi tiểu học tập luôn đạt thành tích tốt, không thông minh làm sao có thể học giỏi!’ Cô tuyệt không khiêm tốn nói, tự đắc rung đùi trong phòng máy lạnh, chờ bạn chát đáp lại!
"Phụ tá Nhan ——" Giọng của Phụ tá Triệu vang lên!
"A ——" Nhan Như Y giật mình, thu hồi vẻ mặt tự đắc, trở lại quy củ."Phụ tá Triệu, có chuyện gì không?"
"Hoắc tổng muốn đi Sở Kiến trúc một chuyến, bảo tôi đến nói với cô một tiếng!" Phụ tá Triệu bị dáng vẻ giống chú chó con vẫy đuôi cụp đầu của Nhan Như Y dọa sợ. Cho tới nay, cô luôn có một bộ mặt làm việc chuyên nghiệp, nên anh không ngờ cô cũng có vẻ mặt đáng yêu như vậy.
Nhan Như Y cười lấy lòng."Dạ, em đi lấy túi xách, xuống liền ạ!"
"Tốt!" Phụ tá Triệu nói xong, ra khỏi phòng làm việc.
‘Un¬cle, có công việc, tôi đi đây, bái bai!’ Nhan Như Y tắt máy đi!
Lúc cô xuống lầu, chiếc Mercedes của Hoắc Doãn Văn đã đậu sẵn trước cửa đại sảnh, người lái xe và Phụ tá Triệu phụ tá đứng bên cửa xe.
"Lên xe!" Ngồi ở chỗ lái xe, Hoắc Doãn Văn ra lệnh.
"Dạ, Phó tổng!" Như Y gật đầu một cái, vòng qua đầu xe, tự giác tự động mở cửa chỗ ngồi kế bên tài xế, ngồi vào trong xe!
Trước kia Un¬cle nói với cô, vị trí kế bên tài xế không thể trống không, bằng không chính là đem người lái xe biến thành tài xế, đây là vô lễ. Cho nên, mặc dù rất muốn lẩn tránh anh, cô vẫn phải ngồi gần bên anh như lúc này.
Đợi cô ngồi vững vàng, anh khởi động xe, tiến vào trong dòng xe cộ!
"Anh không đồng ý cho em từ chức, em có suy nghĩ như thế nào?" Một khoảng trầm mặc, Hoắc Doãn Văn chợt mở miệng hỏi!
". . . . . . Dĩ nhiên sẽ không!" Nhan Như Y dối trá hồi đáp.
"Ừ, vậy thì tốt! Nếu như em cố tình làm cách gì đó để anh chủ động sa thải em, làm chậm trễ công việc vậy cũng thật là hỏng bét. . . . . ."
Quỷ kế trong lòng cũng bị anh nhìn thấu hay sao? Nhan Như Y mê man, vội vàng lắc đầu."Không, dĩ nhiên sẽ không!"
"Như vậy là tốt rồi, anh tin tưởng em có thái độ nghề nghiệp cao!"
"Đây là nhất định!" Cô cười khiêm tốn, sau đó vụng trộm liếc nhìn anh. Chẳng lẽ anh có thể nhìn thấu tâm người đối diện? Cô cảm thấy trong lời nói của anh có ẩn chứa ý nghĩa gì đấy? Chẳng lẽ anh nhìn rõ nội tâm của cô?
Không, sẽ không, nhất định là chính cô chột dạ. Này nhất định chỉ là trùng hợp!
*************************** cơ Thủy Linh tân tác, mong đợi sự ủng hộ của mọi người ************************
Rất nhanh, bọn họ đi tới Sở Kiến trúc, căn bản không cần thông báo, bảo vệ cửa vừa nhìn thấy biển số xe, vội vàng điều khiển thanh chắn để xe đi vào, còn nhiệt tình cười, e dè chào hỏi Hoắc Doãn Văn."Hoắc tổng ——"
Ngồi ở trong xe, Hoắc Doãn Văn khẽ gật đầu, đáp lại lời chào một cách bình dị gần gũi, không giống những ông chủ có tiền khác, hô to gọi nhỏ, mắt nhìn cao hơn đầu.
Chính là một chút ở chỗ này, khiến cô thật thích, thật thích anh!
"Người gác công dường như rất quen thuộc với Hoắc tổng, ngài nhất định thường lui tới nơi này?" Nhan Như Y tự nhiên hỏi, khi Hoắc Doãn Văn đang cho xe dừng lại.
Hoắc Doãn Văn dừng xe, cởi dây an toàn."Hiện tại Hằng Viễn đang kinh doanh hạng mục bất động sản, nên qua lại Sở kiến trúc của thành ủy là chuyện cần làm!" Anh trả lời một cách hời hợt!
Mặc dù anh không nói thêm, nhưng cô biết anh nhất định không thật sự thích thú gì!
Quan viên chính phủ đặc biệt thích lượn quanh cong cong, cùng doanh nghiệp giao thiệp chính là muốn áp đảo tinh thần đi!
Bọn họ xuống xe, cơ quan chính phủ không thể so với những địa phương khác, cho nên Phụ tá Triệu cùng lái xe không thể theo vào, điều này cũng nói rõ chỉ có cô lên lầu cùng anh!
Hoắc Doãn Văn tựa như đi vào nhà mình, rất quen thuộc, cũng không từ cửa chính đi vào, vào đại sảnh vòng tới vòng lui, sau đó đi cầu thang, đi bộ lên trên!
Cầu thang này vốn dành cho lối đi phòng cháy, trừ bọn họ hai nguời căn bản không có người đi, cho nên chỉ nghe thấy tiếng giày của nàng vang lên trong không gian vắng vẻ ‘ lộc cộc lộc cộc ’!
"Leo cầu thang sẽ mệt không?" Anh đi phía trước, đột nhiên dừng lại ở bậc thang trước mặt cô, quay đầu hỏi thăm cô.
Đang cố gắng leo cầu thang trên đôi giày cao gót, Nhan Như Y ngẩng đầu lên nhìn anh, cười cười."Dĩ nhiên không sao đâu, tôi ở lầu sáu, mỗi ngày đều phải lên lên xuống xuống, lâu dần thành thói quen!"
"Ừ, nhưng mà chúng ta muốn đến nơi, phải leo đến 12 tầng, mà chúng ta hiện đang ở lầu 4, còn đến 8 tầng nữa!" Anh giống như thầy giáo dạy toán, làm phép trừ cho học sinh!
"À?" Nhan Như Y há to miệng, phát ra một tiếng, 12 tầng, còn đến tám tầng?
"Thế nào? Có vấn đề sao? Nếu như không đi nổi, chúng ta có thể đi thang máy?" Anh đề nghị.
Nhan Như Y ngay lập tức lộ ra vui mừng, có thang máy, tốt, cô vừa định mở miệng!
Chỉ là, Hoắc Doãn Văn không có cho cô cơ hội mở miệng, tiếp tục nói."Chỉ là, anh cảm thấy đi cầu thang cũng để rèn luyện thân thể, tốt vô cùng! Chúng ta vẫn còn một chút thời gian trước giờ hẹn, vừa đúng lúc!"
"A ——" Cô thốt ra một đơn âm tiết, chờ đợi anh nói đoạn sau, chỉ là trong ánh mắt của cô toát ra khát vọng đối với thang máy!
Hoắc Doãn Văn canh chừng vẻ mặt của cô, đáy mắt xuất hiện chợt lóe lên nụ cười."Hoàn hảo, Phụ tá Nhan có thói quen leo thang lầu, vậy chúng ta liền cùng nhau đi đi!"
Nhan Như Y thật muốn cắn rơi đầu lưỡi của mình, cô làm gì mà nhẹ nhõm như vậy. A a a, cô hiện tại thật là muốn điên rồi!
Anh xoay người tiếp tục đi về phía trước, còn vừa đi vừa nói."Thật ra, người trẻ tuổi thật sự cần một chút rèn luyện thân thể mới phải, như vậy sức chịu đựng mới có thể tốt, tâm tình đối mặt với khó khăn với công việc cũng tốt đẹp hơn, phải hay không?"
Nhan Như Y vừa giẫm lên một bậc thang, vừa mắng thầm một tiếng ‘ Hoắc Doãn Văn ’, tựa như đem anh hung hăng giẫm ở dưới lòng bàn chân vô cùng khoái chí, đạp càng mạnh càng náo nhiệt, cho nên đối với Hoắc Doãn Văn, phản ứng của cô lại chậm nửa nhịp.". . . . . . Hoắc tổng, ngài nói rất đúng! Cho nên Mao chủ tịch vẫn luôn muốn “đức trí thể mỹ lao” phát triển toàn diện nha, từ nhỏ phải chú trọng bồi dưỡng phong trào thể dục thể thao!"
"Ha ha, hiện tại rất ít người đem lời nói của Mao chủ tịch làm thành chân lý sống, nhất là lứa tuổi trẻ sau 70 như em, cơ bản không ai đề cập tới đấy!"
"Làm sao như vậy được, tôi tuyệt đối ủng hộ chủ tịch!" Nhan Như Y vừa dùng sức nắm lấy tay vịn cầu thang, vừa hổn hển nói!
Họ bây giờ chạy tới tầng thứ mấy? Đầu óc bắt đầu quay cuồng, cô mơ hồ hỏi."Hoắc tổng, chúng ta đã đến tầng mấy rồi hả ?"
"Bảy tầng nữa!" Hoắc Doãn Văn mặt không đỏ, hơi thở không ngập ngừng nói, hơn nữa còn tương đối tự nhiên, nhàn nhã tự đắc vịn tay lên khúc quanh lan can, đứng ở nơi đó nhìn cô gái đang nghỉ ngơi giữa lưng chừng cầu thang."Thế nào? Mệt chết đi?"
"Hô ——" Gương mặt đã trở nên đỏ bừng, dính vào một tầng khí nóng, cô nặng nề phun ra một hơi."Phải . . . . . Mệt mỏi!"
"Ha ha ——" anh cười ra tiếng."Sớm biết là tình huống như vậy, không bằng chúng ta liền dùng thang máy rồi ! Nếu như em thật sự không thở nổi, thế nào không nói sớm !"
Sớm nói? Lúc anh ở dưới mấy tầng kia, hỏi cô một chút đi thang máy, còn ác ý nói nào là đi cầu thang tập thể dục, không phải bắt cô leo thêm vài tầng nữa rồi mới hỏi. Hiện tại, cô thật sự hoài nghi anh cố ý trêu cợt mình!
Anh nhìn lên mấy tầng trên, nói."Hiện tại chúng ta cũng đã đi được bảy tầng rồi, chỉ còn bốn tầng nữa thôi, tiếp tục đi thôi, tránh khỏi còn giày vò!"
Nói xong, cũng không hỏi thăm ý kiến của cô, tiếp tục đi tới!
Nhan Như Y nhìn anh bước đi như bay, lỗ mũi thiếu chút nữa phun ra khói. Cũng không kém bốn tầng nửa? Anh nói rất dễ dàng, anh có biết hay không cô đang mang giày cao gót à?
Mặc dù cô mang giày không cao lắm, chỉ là hai ba cm, nhưng anh cũng có thể thông cảm cho cô một chút đi?
Hừ!
Cô vừa nói nhỏ trong lòng, chợt sơ ý trượt chân một chút ——.
"A ——" Cô hét thảm một tiếng, tiếp chỉ nghe ‘ rầm ’ một tiếng, đầu gối bên phải nặng nề đập mạnh trên bậc thang!
"Thế nào!" Hoắc Doãn Văn vội xoay người, nhanh chóng phóng xuống đỡ cô lên!
"Không có gì, không có gì!" Cô xoa xoa phủi bụi trong lòng bàn tay, chịu đựng đau đớn nói!
"Tạm được không được? Bằng không chúng ta đi đáp thang máy?" Anh đỡ cô, lo lắng hỏi.
"Bây giờ đã đi đến tầng thứ mười rồi, cũng không còn bao xa, đi thôi!" Cô khóc không ra nước mắt mà nói.
"Vậy để anh đỡ em, vịn vào tay anh!"
"Tốt!" Cô vịn cánh tay của anh, từng bước từng bước lên trên đi!
Lại một lần khoảng cách giữa cô và anh lại gần đến vậy, mặt cô không tự chủ đột nhiên ửng hồng, cô vẫn khắc sâu khuya ngày hôm trước anh như thế nào ôm ấp lấy mình, nâng niu thân thể của cô mạnh mẽ đâm tới ——