Tổng Giám Đốc Bị Dã Nhân Hút Nghiện Trong Rừng

Chương 19: Nhét đồ ăn vào trong huy*t d*m




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Điên cuồng liếm láp huyệt dâm/côn th*t thao miệng dã nhân

Nếu như ngày nào đó Hổ Tử thích người khác, Thịnh Dư nghĩ mình vẫn sẽ quyết định buông tay, từ nay về sau phong tâm khóa yêu, anh sẽ không ép buộc Hổ Tử ở lại, dù sao tâm cũng không ở trên người mình, lưu lại lớp vỏ bọc có làm được gì.

Khi tình yêu mãnh liệt trái tim sẽ đau đớn, tựa như hiện tại, Thịnh Dư chỉ vừa tưởng tượng Hổ Tử về sau sẽ thích người khác, đã khó chịu muốn chết.

Hổ Tử ở trong rừng khuyết thiếu kiến thức việc đời, khi gặp được mình như một người mới lạ, mới có thể cảm thấy hứng thú, chờ Hổ Tử nhìn thấy được xanh xanh đỏ đỏ của thế giới, trái tim kia sẽ không nhất định tiếp tục ở trên người mình.

Thịnh Dư đã nhìn thấy quá nhiều nam nhân thay lòng đổi dạ, bao gầm cả cha mẹ của anh cũng như vậy, ban đầu bố mẹ của anh yêu nhau khi anh còn bé, nhưng cha anh vẫn ngoại tình ở bên ngoài cùng tiểu tam sinh con, hình tượng tình yêu đều là giả tượng mà thôi, chuyện này khiến Thịnh Dư một đoạn thời gian rất dài cũng không muốn tin tưởng tình yêu, thẳng đến khi gặp được Hổ Tử anh mới một lần nữa nhặt lên lòng tin.

Nhìn Hổ Tử đang si mê liếm láp hạ thể của mình, Thịnh Dư có chút khổ sở: "Hổ Tử, nếu ngày nào đó, anh phản bội em, thì em tuyệt đối sẽ không mềm lòng, hi vọng anh đừng để em thất vọng."

Hổ Tử đâng đắm chìm trong nhấm nháp, đột nhiên nghe được Thịnh Dư lời nói này, đại khái nội dung hắn cũng nghe hiểu được, nghe xong liền trở nên táo bạo, cố ý cắn lên nhục huyệt Thịnh Dư, chớ xem thường hắn là dã nhân, không có tiếp thu kiến thức, nhưng hắn so với bất kỳ nam nhân nào hiện đại cũng muốn trung trinh hơn, một khi đã nhận định ai, sẽ không bao giờ thay đổi.

Mà Thịnh Dư lại mỹ vị như vậy, hắn có ăn thế nào cũng không đủ, làm sao có thể coi trọng người khác, những người khác trong mắt hắn bất quá chỉ là động vật biết di, trong mắt hắn chỉ có Thịnh Dư là một đạo mỹ vị, tản ra hương thơm ngào ngạt.

Hổ Tử đột nhiên dùng sức cắn lên nhục huyệt của mình, khiến Thịnh Dư hơi đau, anh bĩu môi, đẩy Hổ Tử ra: "Đau..."

Hổ Tử lại lấy lòng hôn lên nhục huyệt của anh: "Thích... Thích..."

Còn sợ Thịnh Dư không rõ tâm tư của mình, trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm nói thích.

Thịnh Dư ngay sau đó hỏi: "Anh thích em ở điểm gì?"

Thịnh Dư cảm thấy mình ngoại trừ có tiền có sắc, còn có một tiểu huyệt xinh đẹp, không có thứ gì khác, anh thật sự đáng giá để Hổ Tử thích như thế sao?

Thịnh Dư thuộc loại tự xem nhẹ mình, anh hoàn mỹ như vậy, Hổ Tử dựa vào cái gì mà không thích anh, không thích anh mới là kỳ quái, bất quá Hổ Tử cũng không nghĩ nhiều như vậy, tiền tài và nhan sắc đều không phải chủ yếu, hắn chính là thích Thịnh Dư, lần đầu tiên nhìn thấy đã thích đến ghê gớm, chính hắn cũng không biết cụ thể thích điểm nào nhất, cũng có thể nói điểm nào cũng thích nhất.

Thấy Hổ Tử trả lời không được, Thịnh Dư liền cố ý dùng tay che tiểu huyệt của mình, không cho phép hắn ăn nữa: "Hổ Tử, nhìn em, mau trả lời."

Thịnh Dư cũng quá làm khó một dã nhân, Hổ Tử cũng không thể nói được nhiều lời, hắn ngoại trừ chữ thích là có thể nói rõ ràng, không nào khác chữ, không đúng, hắn sẽ còn nói thơm thơm.

Hổ Tử bị Thịnh Dư làm cho có chút sốt ruột, mở miệng nói thích: "Thích... Thích..."

Thịnh Dư cúi người nhìn Hổ Tử hỏi: "Anh thích em ở điểm gì?"

Hổ Tử thật sự trả lời không được.

Thịnh Dư chỉ tiểu huyệt của mình: "Chỉ thích nơi này có đúng hay không?"

Hổ Tử nhẹ gật đầu, nhưng sau đó cảm giác không đúng, giống như tiến vào trong cạm bẫy của Thịnh Dư thiết, hắn lại vội vàng lắc đầu, hắn không phải chỉ thích tiểu huyệt xinh đẹp kia, còn có rất nhiều thứ khác hắn đều thích.

Thịnh Dư cũng biết Hổ Tử sẽ không nói những lời khác, cũng không quá làm khó hắn, giơ chân bước lên trên mặt Hổ Tử: "Con người của em trong mắt dung không được một hạt cát, nếu anh chạm vào người khác...... Em sẽ không chút do dự vứt bỏ anh."

Hai chữ vứt bỏ khiến cho Hổ Tử lập tức sa vào trạng thái điên cuồng, tròng mắt có thể nhìn thấy từ u ám biến thành đỏ rực, đây là khúc nhạc dạo của phát cuồng, Thịnh Dư được chứng kiến Hổ Tử vô số lần phát cuồng, trong lòng cũng không khỏi tự chủ sinh ra sợ hãi.

Hổ Tử tóm lấy mắt cá chân của Thịnh Dư, kéo lại, lôi Thịnh Dư từ trên bàn làm việc vào trong ngực, lại cường thế tách hai chân Thịnh Dư ra, đôi tay tráng kiện nâng toàn bộ bờ mông Thịnh Dư lê, đưa đến bên miệng của mình, tiếp thao mở miệng to ra tức giận cắn xé hai mảnh múi thịt vốn đã sưng đỏ.

"Hổ Tử... Ưm... Nhẹ một chút..." Hổ Tử tức giận, kia là thật sự cắn, mặc dù cũng không có thật sự dùng sức đến trình độ chảy máu, nhưng vẫn có thể cảm giác được đau vô cùng, Thịnh Dư cau mày hít vào một ngụm khí lạnh.

Hổ Tử vẫn đang trong trạng thái cuồng nộ, nhưng hắn không tiếp tục cắn, hắn cũng không nỡ làm đau Thịnh Dư, ngược lại đem đầu lưỡi tiến vào trong nhục huyệt của Thịnh Dư, điên cuồng quấy làm, thành thịt mềm mại quấy đến từng trận co rút.

Tường thịt yếu ớt mẫn cảm bị đầu lưỡi thô ráp của Hổ Tử mạnh mẽ ma sát, Thịnh Dư vừa thoải mái vừa thống khổ, bất quá thoải mái còn nhiều hơn thống khổ, đồng thời che khuất thống khổ, anh giơ tay đặt lên đầu Hổ Tử: "Hổ Tử... A A ha... Đầu lưỡi sảng khoái... Ưm a...... Thật là lợi hại...... Không được... Ưm a... Muốn bắn...... Ưm......"

côn th*t của Thịnh Dư chống trên trán Hổ Tử, anh vừa bắn, tinh dịch màu ngà sữa đều xuất trên mặt Hổ Tử, từ trán chậm rãi chảy xuống cả khuôn mặt, cùng con ngươi đỏ rực của Hổ Tử hợp lại càng tăng thêm sức mạnh.

Thịnh Dư dâm rên rỉ gào, bị thư ký và trợ lý bên ngoài nghe được rõ ràng, không thể không nói tình nhân của Thịnh tổng thật sự quá mạnh, chỉ dùng đầu lưỡi đã có thể làm cho Thịnh tổng thoải mái đến như vậy.

Ngay từ đầu, Thịnh Dư chính là bị đầu lưỡi của Hổ Tử chinh phục, liếm quá mạnh, căn bản không chịu nổi.

Hổ Tử khi dễ nhục huyệt trước mặt đến điên cuồng rung động không ngừng, lại đi khi dễ cúc huyệt đằng sau, tràng đạo cũng bị làm cho co rút, lỗ hậu như muốn phát điên, vừa đóng vừa mở, Thịnh Dư triệt để tê liệt ngã xuống, cả người đều đang run rẩy: "Ưm a a... Hổ Tử... Đủ rồi... Ư a a...... Không muốn a a...... Ư a......"

Hổ Tử mãi mãi cũng sẽ không cảm thấy đủ, đợi đến sau khi cơn giận của hắn dần dần tiêu tán, hắn mới rút ra đầu lưỡi của mình, nhìn Thịnh Dư bị mình làm cho không ngừng run rẩy, trong lòng của hắn cuối cùng cũng hài lòng một chút.

Thịnh Dư nằm trên đùi Hổ Tử, mông vểnh lên, Hổ Tử cúi đầu xuống liền có thể liếm đến hai nhục huyệt của anh.

Hổ Tử không tiếp tục mãnh liệt giống như vừa rồi, hắn bắt đầu tinh tế mà nhấm nháp, đầu lưỡi vừa chậm rãi vừa mạnh mẽ liếm xoát bên trên nhục huyệt của Thịnh Dư, liếm sạch sẽ đồ ăn và mật dịch còn sót lại bên trên nhục huyệt bên.

Sau khi liếm sạch sẽ, Hổ Tử nắm đồ ăn được bày trên bàn, nhét trong nhục huyệt Thịnh Dư, cũng mặc kệ thứ này có ăn ngon hay không, có ăn quen hay không, chỉ cần là từ trong nhục huyệt Thịnh Dư ra hắn đều thích ăn, không chút nào kén ăn.

Thịnh Dư không còn sức lực, động cũng không còn sức lực phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hổ Tử nhét đồ ăn vào trong huyệt thịt của mình: "Ư a... Hổ Tử..."

Không chỉ có nhục huyệt trước mặt được lấp đồ ăn, cúc huyệt đằng sau cũng được lấp, sau khi toàn bộ đồ ăn đều nhét vào, Hổ Tử mới bắt đầu ăn, từng ngụm từng ngụm, tựa như là rất lâu chưa được ăn.

Bị nhét quá nhiều vào bên trong, Hổ Tử ăn không được, kiên quyết nhét đầu lưỡi vào, kết quả đồ ăn bị chen lấn càng lúc càng xa, càng ăn không được.

Nhìn dáng vẻ lỗ mãng của Hổ Tử, Thịnh Dư đành phải đứng lên, ngồi xổm ở trên bàn, để miệng Hổ Tử đến gần.

Hổ Tử tựa như cũng hiểu được, hắn dứt khoát quỳ trên mặt đất, từ dưới hông Thịnh Dư ngẩng đầu lên, bộ dáng thành kính tiếp nhận ban ân.

Có đôi khi Hổ Tử thật sự làm cho Thịnh Dư yêu thích không thôi, dáng vẻ ngốc ngốc ngu ngơ nhưng lại nghiêm túc yêu mình, Thịnh Dư sao có thể không hung hăng động tâm.

Thịnh Dư dùng chút sức ép đồ ăn đã bị vào chỗ đẩy sâu ra ngoài.

Hổ Tử ở phía dưới tiếp được, một mặt hưởng thụ ăn đồ ăn rơi ra ngoài.

Nhìn Hổ Tử như vậy, Thịnh Dư xấu hổ che mặt, anh đời này cũng chưa làm qua việc như vậy, bên cạnh Hổ Tử, anh từng bước một đột phá ranh giới cuối cùng và ràng buộc đạo đức.

Hổ Tử vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm môi, lại giúp Thịnh Dư triệt để liếm sạch sẽ đồ ăn.

Thịnh Dư đổ vào trong ngực Hổ Tử, đã không chút súc lực nào.

Hổ Tử tâm tình thay đổi tốt hơn rất nhiều, ôm Thịnh Dư, vừa hôn vừa liếm lên mặt Thịnh Dư, gương mặt này hắn rất thích, sống lâu như vậy, hắn chưa từng thấy ai xinh đẹp hơn Thịnh Dư, về sau cũng sẽ không có, bởi vì hắn chỉ thích Thịnh Dư.

Sau khi bận rộn xong việc của công ty, Thịnh Dư lái xe đưa Hổ Tử về nhà, trên đường về nhà, Hổ Tử vẫn không an phận, Thịnh Dư cũng giống trước đó, móc côn th*t nhỏ của mình ra, để Hổ Tử ăn chơi.

Lúc sáng Thịnh Dư đi ra ngoài muộn, cho nên vừa vặn giờ cao điểm buổi sáng, trên đường đi không tốn quá nhiều thời gian, nhưng  hiện tại rất không trùng hợp gặp giờ cao điểm buổi tối, trên đường tắc muốn chết, mười phút cũng không qua được ngã tư đèn đỏ.

Thịnh Dư dứt khoát tắt xe, cúi đầu nhìn Hổ Tử đang ăn côn th*t của anh, nhục bổng của anh giống như là núm vú giả có thể trấn an Hổ Tử, không có côn th*t ngăn chặn trong miệng Hổ Tử, hắn sẽ không an phận.

Thịnh Dư đặt tay trên đầu Hổ Tử, níu tóc của hắn kéo lên: "Hổ Tử, anh đừng nhúc nhích, để cho em động..."

Thịnh Dư cũng muốn thử một chút tư vị thao huyệt.

Hổ Tử không biết Thịnh Dư muốn làm gì, nghe lời bất động.

Thịnh Dư ôm mặt Hổ Tử, trước tiên đem côn th*t của mình rút ra, lại chậm rãi cắm vào, Hổ trong miệng Tử ướt át lại ấm áp, mặc dù không có chặt như nhục huyệt, thế nhưng khi ma sát côn th*t của Hổ Tử, cảm giác cũng rất mỹ diệu, nhất là khi anh đâm côn th*t vào trong cổ họng Hổ Tử, thoải mái hơn.

Thịnh Dư cứ như vậy ôm đầu Hổ Tử, chậm rãi co rúm, ra vào trong miệng Hổ Tử, mỗi lần đều là sâu sắc, thẳng tắp đâm trong cổ họng Hổ Tử.

Hổ Tử bị côn th*t của Thịnh Dư đâm vào mà không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại rất hưởng thụ, hắn sẽ còn đóng chặt miệng của mình, không cho phép Thịnh Dư rút côn th*t ra, nhất định phải ở lại trong miệng của hắn.

Hổ Tử thật là xấu, Thịnh Dư vỗ vỗ đầu của hắn: "Ưm... Buông ra một chút..."

Hổ Tử lúc này mới buông miệng của mình ra, Thịnh Dư tiếp tục bắt đầu chuyển động: "Ưm...... A ha... Hổ Tử... ƯmÂn.. Thật dễ chịu... Ưm a......"

Nhục huyệt khẳng định sẽ còn thoải mái hơn miệng, cũng khó trách Hổ Tử si mê như thế, anh có hai nhục huyệt có thể kẹp chặt người ta đến dục tiên dục tử, như vậy ai mà không yêu.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.