(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngăn chặn miệng niệu đạo/Ăn đại nhục bổng và túi trứng/Bị đội thám hiểm viên tìm đến
"Hổ Tử... Ưm không muốn... Quá sâu..." Thịnh Dư hoảng sợ giãy dụa, muốn né tránh thế công mãnh liệt của đầu lưỡi Hổ Tử, tại sao có thể đem đầu lưỡi vào sâu như vậy, quá sâu thật là đáng sợ.
Thịnh Dư bò về phía trước, ngay lúc anh sắp từ trên tảng đá rơi xuống, Hổ Tử lại ôm anh về, sau đó dùng một tay cố định, không cho phép anh loạn động, về phần đầu lưỡi vẫn còn chôn trong nhục huyệt Thịnh Dư, đầu lưỡi mềm mại hung mãnh liếm một vòng trong tử cung cửa.
Miệng tử cung Thịnh Dư lập tức thít chặt, tiến vào sâu như vậy, thật sự là muốn điên rồi: "Hổ Tử... Ưm a ô ô... Không muốn... Nhanh rút ra......"
Hổ Tử hiện tại cảm xúc rất không ổn định, động tác dã man.
Thịnh Dư thấy mình có nói gì, Hổ Tử cũng không ngừng, cuối cùng dứt khoát từ bỏ vùng vẫy, chuyên tâm hưởng thụ khoái cảm Hổ Tử kích thích tử cung mang đến: "Ư a...... Hổ Tử......"
Ngoại trừ Hổ Tử, không có ai có thể liếm sâu đến như vậy.
Hổ Tử tiếp tục không ngừng kích thích, Thịnh Dư bài tiết không kiểm soát, thân thể điên cuồng co rút mấy lần, miệng niệu đạo bên trong nhục huyệt chảy ra một chút chất lỏng trong suốt, hội tụ thành cột nước nhỏ chảy từ cằm xuống cổ Hổ Tử.
Hổ Tử phát giác được có chất lỏng ấm áp dâng trào ra, còn tưởng rằng là mật dịch, vội vàng đem đầu lưỡi của mình cho rút ra, sau đó dùng miệng ngăn chặn ngay miệng niệu đạo đang phun nước tiểu, toàn bộ chất lỏng chảy ra đều được hắn cho tiếp nhận.
Thịnh Dư trong đầu chóng mặt, cũng không biết mình đang tiểu tiện, một lát sau mới phản ứng được, giơ tay lên ấn xuống đầu Hổ Tử nói: "Ư... Không được... Không thể uống... A a...... Bẩn chết......"
Tận mắt nhìn thấy Hổ Tử uống hết nước tiểu của mình, Thịnh Dư trong lòng nói không nên lời là cảm giác gì, có chút hưng phấn và xấu hổ, còn có cảm xúc không thể diễn tả khác.
Hổ Tử sau khi uống xong, cảm thấy hứng thú với miệng niệu đạo nho nhỏ kia, bắt đầu tách nhục huyệt Thịnh Dư ra chuyên tâm trêu chọc miệng niệu đạo còn không to bằng móng tay.
Thịnh Dư đã bất lực phản kháng, nằm trên tảng đá lớn, hai chân dang rộng, để Hổ Tử nghiên cứu.
Hôm nay Hổ Tử phá lệ điên cuồng, Thịnh Dư bị đùa bỡn hồi lâu, thẳng đến khi mặt trời sắp phơi khô bọn họ, Hổ Tử mới ôm anh về trong huyệt động.
Hổ Tử chỉ là không nhìn thấy Thịnh Dư, cho nên mới nổi điên, sau khi ôm người tìm trở, tâm tình của hắn đã ổn định hơn nhiều.
Thịnh Dư một lần rồi lại một lần thể nghiệm được Hổ Tử điên cuồng, quả nhiên là dã nhân, bất quá anh cũng không ghét, ngược lại còn có chút đồng tình.
Chỉ là không biết sau khi mình trở lại xã hội hiện đại, Hổ Tử nên làm gì.
Thịnh Dư tựa trong ngực Hổ Tử, thở hổn hển một hồi, nói: "Hổ Tử, đi cùng tôi có được hay không?"
Hiện tại Hổ Tử đã đại khái có thể nghe hiểu Thịnh Dư nói chuyện, nghe được Thịnh Dư nói muốn dẫn hắn cùng đi.
Hổ Tử có chút do dự, hắn muốn sống cùng Thịnh Dư, nếu Thịnh Dư rời đi, như vậy hắn còn sống cũng không có nghĩa gì.
Thịnh Dư nhìn chằm chằm Hổ Tử nói một lần nữa: "Được không?"
Hổ Tử cuối cùng vẫn gật đầu, đi nơi nào không quan trọng, nhưng hắn muốn cùng Thịnh Dư bên nhau.
Thịnh Dư nở nụ cười, an tâm ngủ thiếp đi trong ngực Hổ Tử, bị đùa bỡn lâu như vậy, anh thật sự quá mệt mỏi.
Chờ ngủ một giấc tỉnh lại, đã là hoàng hôn, Hổ Tử cũng không đi, hắn vẫn luôn ôm Thịnh Dư ngồi cạnh đống lửa.
Thịnh Dư tỉnh lại nhìn trời bên ngoài, thấy sắp trời tối, nhưng trong huyệt động cũng không có đồ ăn, hai người bọn họ một ngày nay không có ăn gì, bụng khó tránh khỏi có chút đói, nhưng trời tối cũng không tiện đi tìm đồ ăn.
Hổ Tử đói bụng đến đã lẩm bẩm lẩm bẩm kêu, nhưng dù cho như vậy hắn cũng không có ý định ra ngoài tìm đồ ăn, bởi vì buổi sáng hắn cũng là bởi vì ra ngoài tìm đồ ăn, cho nên mới để dã nhân có thể thừa cơ hội, mang Thịnh Dư đi.
Hổ Tử mặc dù đói bụng, nhưng hắn một chút cũng không muốn ăn, hắn muốn ăn nhất cũng chỉ có mật dịch của Thịnh Dư.
Nhìn Hổ Tử dùng ánh mắt đói khát nhìn mình chằm chằm, đồng thời bụng lại đang lẩm bẩm lẩm bẩm kêu, Thịnh Dư biết hắn muốn ăn gì, thế nhưng là mật dịch có no bụng, ăn vẫn sẽ đói.
Thịnh Dư ngẩng đầu lên nhìn Hổ Tử: "Chúng ta đi bắt cá ăn có được không?"
Hổ Tử lắc đầu, hôm nay hắn không muốn đi săn, chỉ muốn cùng Thịnh Dư ở trong huyệt động hảo hảo vuốt ve an ủi một phen.
Thịnh Dư cũng đã đói bụng, nhưng Hổ Tử không chịu ra khỏi hang động, anh cũng không có biện pháp, quay đầu nhìn chằm chằm cự điểu của Hổ Tử, cự điểu còn thô hơn cánh tay, côn th*t to như thế nhìn qua ăn rất ngon.
Hai người đều đói khát mà nhìn đối phương, không bao lâu ý kiến đạt thành nhất trí.
Thịnh Dư đem nhục huyệt đặt trên môi Hổ Tử, sau đó lại cúi người, ngậm lấy côn th*t Hổ Tử.
Thịnh Dư vẫn không có cách nào nuốt trọn côn th*t của Hổ Tử, bởi vì quá lớn, cưỡng ép nhét vào trong miệng dễ dàng kẹp lại, cho nên anh cũng chỉ là mút vào liếm hôn phía trên côn th*t.
Túi trứng phía dưới côn th*t Hổ Tử cũng rất to lớn, Thịnh Dư một đường hôn xuống, ngậm lấy một quả trong đó trứng, rất lớn cũng rất cứng.
Thịnh Dư vừa ăn một hồi, Hổ Tử liền xuất tinh, tinh dịch đậm đặc bắn ra lên đầu Thịnh Dư.
Thịnh Dư ăn hết tinh dịch còn sót lại trên côn th*t, vừa liếm vừa nói: "Ưm... Thật tanh......"
Hổ Tử cho đến bây giờ cũng không cảm thấy tinh dịch của Thịnh Dư là tanh, ngược lại cảm thấy rất ngọt, chất lỏng ngọt ngào nhất mà hắn từng nếm qua.
Miệng Hổ Tử rất lớn, hắn có thể ngay ngắn ngậm vào côn th*t của Thịnh Dư, đồng thời còn có thể ăn luôn túi trứng nhỏ phía dưới.
côn th*t của Thịnh Dư luôn có thể chống đỡ trong cổ họng Hổ Tử, lúc xuất tinh cũng là trực tiếp bắn vào bên trong thực quản của Hổ Tử.
Thịnh Dư rất thích cảm giác bị miệng rộng của Hổ Tử bao khỏa hoàn toàn, thật sự rất thoải mái.
Trong huyệt động tràn ngập hơi thở dâm dục, bọn họ đói khát nuốt ăn chất lỏng của đối phương, trong lúc bọn họ đang trầm mê, một ánh đèn pin cầm tay chiếu sáng vào trong huyệt động.
Thịnh Dư ngẩng đầu lên xem xét, phát hiện là đội viên của đội thám hiểm thất lạc trước đó, bất quá chỉ còn lại một đội viên, tên kia đội viên nhìn thấy trong huyệt động có ánh lửa cho nên tìm đến, không ngờ rằng lại nhìn thấy Thịnh Dư cùng một dã nhân đang giảng hoà.
Thịnh Dư phun ra đại nhục bổng trong miệng, muốn đứng lên, nhưng anh quên mất Hổ Tử ở phương diện này phi thường chấp nhất, trừ phi Hổ Tử không muốn tiếp tục, nếu không mặc kệ Thịnh Dư có giãy dụa thế nào cũng là tốn công vô ích.
Thám hiểm viên kia kinh ngạc nhìn xem Thịnh Dư: "Thịnh tổng, anh đây là......"
Thịnh Dư duỗi thẳng nửa người trên của mình, ngồi trên mặt Hổ Tử, nửa ngày cũng không đứng dậy được, anh xấu hổ vừa ngượng ngùng giải thích nói: "Cậu trước chờ một chút."
Nói xong, Thịnh Dư cúi đầu xuống nói với Hổ Tử: "Hổ Tử... Ưm... Chờ lát nữa tiếp tục có được hay không, trước tiên hãy rút đầu lưỡi ra......"
Đầu lưỡi Hổ Tử giờ phút này đang nhấm nháp thăm dò tràng đạo Thịnh Dư, hoàn toàn không nỡ rút ra, nhận ra có người tới gần nơi này còn đang nói chuyện cùng Thịnh Dư, Hổ Tử cảm giác được nguy cơ, khiến hắn càng không nỡ rút ra.
Thám hiểm viên nhìn còn tưởng rằng Thịnh Dư là bị ép buộc, muốn tiến lên giúp đỡ.
Thám hiểm viên khẽ đến gần, Hổ Tử liền trở nên tức giận, hắn đứng lên ôm thịnh dư vào trong ngực, sau đó hướng về phía tên thám hiểm viên nhe răng gầm thét, không cho phép anh ta đến quá gần.
Thịnh Dư sợ Hổ Tử sẽ đánh người, nghĩ đến dã nhân trước đó bị Hổ Tử đánh chết tươi, lòng anh cũng còn sợ hãi, vội vàng ôm Hổ Tử, khuyên nhủ: "Hổ Tử, hắn không phải người xấu, là bằng hữu, đừng sợ..."
Hổ Tử cũng không phải sợ hãi, hắn chỉ sợ người này sẽ mang Thịnh Dư đi.
Hổ Tử cảnh giác chăm chú ôm Thịnh Dư vào trong ngực, đồng thời cảnh giác nhìn người kia.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");