(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong khi liếm bức bị một đám dã nhân vây xem/Liếm liếm liếm
"Hổ Tử... Ưm... Đủ rồi..." Mí mắt Thịnh Dư đã nhịn không được muốn nhắm lại, thật sự là buồn ngủ quá, nhưng Hổ Tử còn đang chấp nhất liếm láp huyệt dâm, khiến anh không có cách nào nghỉ ngơi.
Thịnh Dư đặt lòng bàn tay lên đầu Hổ Tử, dùng sức đẩy: "Ư...... Không được...... A a......"
Hổ Tử bên trong miệng ngậm lấy tiểu huyệt xinh đẹp của anh, kiên nhẫn mút vào.
Cuối cùng Thịnh Dư không thể chống cự được hắn, chỉ có thể từ bỏ, từ từ nhắm hai mắt thiếp đi, anh cũng không biết Hổ Tử liếm đã bao lâu, dù sao chờ lúc anh tỉnh lại, tình huống phía dưới sưng mười phần nghiêm trọng, múi thịt vẫn luôn trong trạng thái sung huyết, đứng lên hơi đi hai bước, thịt đùi sẽ ma sát đến múi thịt, dẫn đến chưa đi được hai bước đã chảy đầy mật dịch.
Mà Hổ Tử vừa đi săn trở về, con mồi cũng đã xử lý tốt.
Hổ Tử nhìn thấy Thịnh Dư tỉnh dậy, bận bịu ôm người vào trong ngực mình.
Thịnh Dư vừa vặn không muốn động, thuận thế ngồi trong ngực Hổ Tử.
Hổ Tử tri kỷ đưa cho cậu một quả ăn trước, thịt còn phải đợi một chút mới có thể chín.
Thịnh Dư cầm quả cắn một miếng, rất giòn, chua và ngọt, ăn xong có cảm giác chắc bụng.
Hổ Tử vội vàng trở mặt thịt trên lửa, Thịnh Dư tựa ở trong ngực hắn, nghĩ đến mấy ngày nay không được tắm rửa, chờ ăn xong, sẽ để Hổ Tử mang mình xuống nước tắm, thuận tiện giúp Hổ Tử tắm rửa.
Thịnh Dư cùng Hổ Tử đơn giản trao đổi một chút, Hổ Tử hiện tại đã có thể nghe hiểu rất nhiều, chỉ là còn không giỏi nói ngôn ngữ của nhân loại.
Sau khi ăn no rồi, Hổ Tử ôm Thịnh Dư rời khỏi sơn động, đi đến một bờ sông mà anh chưa từng đến, nước sông trong vắt, thậm chí còn có thể nhìn thấy có cá đang bơi lội dưới nước.
Hổ Tử ôm Thịnh Dư tắm rửa ở chỗ nước cạn, không dám đi vào bên trong, hắn sợ Thịnh Dư ngạt nước.
Thịnh Dư múc chút nước, tưới vào trên tóc Hổ Tử, chải lại mái tóc rối bù của hắn.
Hổ Tử ngoan ngoãn đứng đó, để Thịnh Dư giúp mình tắm.
Thịnh Dư đối diện ánh mắt chân thành nóng rực của Hổ Tử, chỉ cảm thấy buồn cười: "Anh nhìn tôi làm gì?"
Hổ Tử chính là cảm thấy Thịnh Dư rất đẹp, hắn ở trong rừng còn chưa gặp qua dã nhân nào có thể đẹp mắt như Thịnh Dư, tựa như là từ trên trời rớt xuống.
Thịnh Dư giúp Hổ Tử gội đâu, toàn bộ đều vuốt ra sau đầu, lộ ra ngũ quan và khuôn mặt hoàn chỉnh, phát hiện dáng dấp của Hổ Tử kinh động như gặp thiên nhân, ngũ quan ưu tú vóc người lại đẹp, mẫu nam hàng đầu cũng không nhất định có điều kiện như vậy.
Thịnh Dư cảm giác mình nhặt được bảo bối, cười hôn lên mặt Hổ Tử.
Nụ hôn này trong mắt Hổ Tử, không phải chính là trần trụi câu dẫn sao, lúc này hắn dùng tay kéo mông Thịnh Dư, ôm người đến trên bãi cỏ bên bờ, côn th*t tráng kiện chống đỡ lối vào nhục huyệt của Thịnh Dư.
Nhìn một thân cơ thịt của Hổ Tử, Thịnh Dư cũng mất tập trung, chủ động câu cổ Hổ Tử đưa lên môi của mình.
Hổ Tử sửng sốt một lát, thô bạo cắn xé bờ môi Thịnh Dư, hận không thể đem người toàn bộ ăn vào trong bụng, quá thơm ngọt, da thịt trên thân Thịnh Dư tản ra từng trận điềm hương, gọi người làm sao nhịn được.
Sau khi hôn môi Thịnh Dư đến sưng lên, Hổ Tử từng xíu hướng xuống, hôn qua cằm cổ Thịnh Dư... Đến chỗ núm vú.
Thịnh Dư là song tính, cho nên nhũ tuyến phát dục lớn hơn nam nhân khác, mặc dù không có ầm ầm sóng dậy như nữ nhân, nhưng cũng có hở ra, hắn anh tay gôm bộ ngực của mình lại, đưa toàn bộ vào trong miệng Hổ Tử: "Hư... Hổ Tử... Hút núm vú của tôi... A a... Dùng sức hút......"
Thịnh Dư một tay nâng bộ ngực của mình đưa về phía trước, một tay ôm đầu Hổ Tử, cảm giác tựa như là đang đút sữa.
Hổ Tử cũng rất thích mút núm vú của anh, đem miệng của mình mở ra đến lớn nhất, sau đó ngậm toàn bộ ngực của Thịnh Dư vào trong miệng, còn dùng răng nhẹ nhàng cắn cắn.
Thịnh Dư cảm thấy hơi đau, nhíu mày: "Ư... Đừng cắn..."
Hổ Tử vội vàng thu hàm răng của mình lại.
Khi Hổ Tử chuẩn tiến đến hôn huyệt dâm, Thịnh Dư đã đẩy hắn sang một bên.
Sau đó Thịnh Dư chủ động vượt lên trên mặt Hồ Tử, nhưng còn chưa ngồi xuống, chỉ đứng trên mặt Hổ Tử, để hắn trước tiên xem thật kỹ huyệt của mình.
Hổ Tử nằm đó thưởng thức, đã không kịp chờ đợi muốn ăn mật dịch ngọt ngào, nhịn không được nuốt nước bọt.
Từ dáng vẻ Hổ Tử yết hầu run run nuốt nước miếng, có thể nhìn ra hắn thật sự rất đói khát muốn uống mật dịch.
Chỉ là Thịnh Dư không rõ vì sao hắn lại đói khát như thế, mật dịch thật sự có tốt như vậy uống sao.
Thịnh Dư dùng tay chấm một chút mật dịch của mình bỏ vào trong miệng nếm thử, kỳ không có hương vị gì đặc biệt, dù sao chính mình ăn không nếm ra có bao nhiêu ngọt, bất quá cũng xác thực không khó ăn, sẽ không giống tinh dịch khó nuốt như vậy.
Thịnh Dư chỉ đứng ở kia, không đem mật huyệt đưa ra, khiến Hổ Tử sốt ruột mong chờ, Hổ Tử đành phải tự mình ngồi dậy, ngẩng đầu lên chạm vào huyệt dâm đang rỉ mật dịch.
Thịnh Dư còn đang nghĩ mật dịch của mình không ngọt chút nào, Hổ Tử đột nhiên ngồi dậy, ngửa đầu chôn ở dưới hông của anh liếm huyệt dâm.
Cũng đã đến đến trình độ, Thịnh Dư làm sao còn có thể từ chối, anh giơ tay lên đặt trên đầu Hổ Tử, "Ưm...... Hổ Tử... Ưm a...... A ha...... Phía trước... Ưm nơi này......"
Thịnh Dư chỉ dẫn Hổ Tử mút vào mật đậu nhỏ, mật đậu nhỏ mẫn cảm bị Hổ Tử ngậm hết vào, dùng sức mút, lực hút cường đại khiến Thịnh Dư cảm giác đặc biệt dễ chịu, hai chân cũng không tự giác rung động, thật thoải mái, làm sao bây giờ, cảm giác đã không thể rời khỏi Hổ Tử.
"Ư a... Hổ Tử..." Thịnh Dư nâng một chân khoác lên trên bờ vai Hổ Tử, đồng thời đem trọng lượng của mình nhích lại gần người Hổ Tử, nhục huyệt của mình cũng đặt trên mặt Hổ Tử.
Hổ Tử đói khát bú liếm huyệt thịt của anh, dâm dịch bên trong nhục huyệt đều bị hút ra ăn hết, bất quá dâm dịch trong nhục huyệt giống như làm thế nào cũng hút không hết được, vẫn luôn trào ra ra bên ngoài, Hổ Tử thật cao hứng, bởi vì hắn có thể luôn được ăn mật dịch ngọt ngào.
Thịnh Dư hai tay ôm đầu Hổ Tử, một chân chống đỡ đã đứng không yên, cuối cùng tất cả trọng lượng của anh đều đặt trên mặt Hổ Tử, hiện tại anh chẳng khác nào ngồi trên mặt Hổ Tử, Hổ Tử thì duy trì động tác ngửa đầu, Thịnh Dư cũng sợ sẽ đè gãy cổ Hổ Tử, anh muốn để Hổ Tử nằm xuống, bất quá Hổ Tử giống như rất thích tư thế này.
Hổ Tử như băng ghế được Thịnh Dư ngồi trên thân thể, tư thế này quá sắc tình, mấu chốt là hiện tại vẫn đang ở dã ngoại, Thịnh Dư cảm giác trong rừng giống như có rất nhiều ánh mắt đang ngó chừng bọn họ, quá xấu hổ, làm những việc như thế này ở ngoài trời.
Thịnh Dư cũng không phải là xuất hiện ảo giác, thật sự có rất nhiều ánh mắt đang nhìn bọn họ, không chỉ là động vật, còn có dã nhân.
Gần con sông này còn có một bộ lạc lớn, cho nên lúc bình thường Hổ Tử sẽ không đến nơi này, bởi vì Thịnh Dư nói muốn tắm rửa mới đi đến nơi này, người trong bộ lạc lớn đều không thích Hổ Tử, bởi vì Hổ Tử rất bạo lực, thường xuyên xuất thủ đánh người, đánh tù trưởng bị thương, cho nên Hổ Tử mới bị bọn họ đuổi ra ngoài.
Đã nhân trong bộ lạc đều rất e ngại Hổ Tử, bọn họ chỉ dám âm thầm quan sát, sau đó quan sát được Hổ Tử cùng một nam tính khác, hai người còn đang giảng hoà bên bờ sông, dã nhân không biết xấu hổ, giao phối ngoài trời cũng không có gì.
Chỉ là tướng mạo và làn da tuyết trắng của Thịnh Dư rất hấp dẫn người ta, dã nhân sinh sống ở vùng này làn da phần lớn đều là đen nhánh, hoặc là màu đồng cổ, trắng giống Thịnh Dư, cho đến bây giờ cũng chưa thấy qua.
Ngay khi Thịnh Dư hoài nghi mình có phải là xuất hiện ảo giác, một dã nhân trốn ở trong bụi cỏ không cẩn thận lộ ra, còn bị Thịnh Dư nhìn thấy.
Thịnh Dư nhìn thấy vậy mà thực sự có người đang nhìn, dọa anh vội vàng ngượng ngùng muốn xuống khỏi mặt Hổ Tử, nhưng Hổ Tử ôm mông của anh không buông tay, khiến anh căn bản là không có cách nào động đậy.
Thịnh Dư vặn vẹo uốn éo mông của mình: "Ưm... Hổ Tử... Thả tôi ra... Ưm a...... Có...... Có người đến......"
Thịnh Dư xấu hổ mhi người khác nhìn chằm chằm phía dưới, làm loại chuyện này.
Hổ Tử nhưng không quản được nhiều như vậy, hắn còn chưa ăn đủ, hắn chẳng những không buông ra, ngược lại còn tăng thêm lực đạo liếm láp, lúc mút vào phát ra tiếng chậc chậc đặc biệt vang dội, Thịnh Dư nghe được càng thêm xấu hổ.
Càng làm cho anh cảm thấy hơn xấu hổ chính là, không chỉ có một dã nhân đang nhìn, mà là một đám dã nhân đang nhìn, nhìn anh ngồi trên mặt Hổ Tử.
Thịnh Dư ngồi trên mặt Hổ Tử thì tương đương với việc hàng phục Hồ Tử, những dã nhân kia đều dùng ánh mắt khâm phục nhìn Thịnh Dư.
Hổ Tử sinh ra đã rất ngang ngược, không ai có thể chế phục được hắn, hiện tại hắn bị Thịnh Dư cưỡi dưới hông, những dã nhân kia đều dùng ánh mắt nhìn anh hùng để nhìn Thịnh Dư.
Thịnh Dư lại chỉ cảm thấy xấu hổ, giờ phút này Hổ Tử đã đem đầu lưỡi tiến vào bên trong tiểu huyệt của anh, hiển nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh.
Thịnh Dư bị ép cưỡi trên mặt Hổ Tử, sắc mặt đã đỏ đến rỉ máu: "Ưm...... Hổ Tử... Ưm a... Đừng......"
Bị nhiều dã nhân nhìn xem như vậy, mặc dù xấu hổ nhưng cũng rất kích thích, Thịnh Dư bị kích thích phía dưới sẽ càng thêm điên cuồng chảy dâm dịch, Hổ Tử uống cũng uống không hết, có thể uống nhiều dâm dịch như vậy, là chuyện hạnh phúc nhất của Hổ Tử.
Thịnh Dư sảng đến toàn thân run rẩy, cuối cùng xuất tinh trên đầu Hổ Tử.
Xuất tinh xong, Thịnh Dư ngơ ngác nhìn thẳng phía trước, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần: "Ư a...... Hổ Tử... Ưm... Đừng..."
Hổ Tử không biết muốn làm sao để dừng lại, hắn đói khát dùng đầu lưỡi hung ác quấy bên trong nhục huyệt của Thịnh Dư, côn th*t phía dưới của hắn cũng đã cứng thành màu tím đen, sau khi nhìn thấy Thịnh Dư cao trào, nhục bổng của hắn cũng xuất tinh.
Hổ Tử chỉ liếm huyệt cho Thịnh Dư, đã có thể tự mình xuất tinh, nhìn ra được hắn là thật sự thích Thịnh Dư.
Thịnh Dư lúc đầu còn đặc biệt xấu hổ, nhưng Hổ Tử khăng khăng không muốn trở về, nhất quyết muốn liếm anh ngay trước mặt nhiều dã nhân như vậy, thời gian dần qua anh cũng thích ứng, cũng không còn từ chối, dù sao ở trong rừng không có xã hội pháp tắc, muốn làm gì thì làm, không ai có thể quản được.
Nghĩ như vậy, Thịnh Dư liền buông ra, hai đùi đều khoác lên trên vai Hổ Tử, ôm cổ Hổ Tử, huyệt dâm chặt chẽ đặt trên mặt Hổ Tử, hưởng thụ khoái cảm tột đỉnh Hổ Tử mang đến.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");