Chương 831:
Cô không nhịn được sự tò mò từ đáy lòng nên hỏi một câu.
Nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô gái lộ ra vẻ tò mò, Dạ Mạc Thâm không hiểu tại sao lại cảm giác có chút chột dạ Ánh mắt của cô quá sạch sẽ, không có một tia tạp chất nào, cứ như vậy tiến thẳng vào đáy lòng anh.
Dạ Mạc Thâm dời ánh mắt, ho nhẹ một tiếng: “Ông ngoại tôi mời khách ăn cơm”
Giải thích xong Dạ Mạc Thâm nhanh chóng nhíu chặt lông mày, vì sao anh lại muốn giải thích nhiều với cô gái này như vậy? “Tóm lại là hôm nay cô nợ tôi, nhớ chưa?”
Hàn Mộc Tử cũng không nói gì nữa, chỉ là vô thức gật nhẹ đầu.
Sau khi cô nhìn xe Dạ Mạc Thâm rời đi, trong lòng có một loại cảm giác mất mát không giải thích đượt Cũng không phải trách anh lỡ hẹn, dù sao ai cũng có việc gấp Cô chẳng qua là lòng tràn đầy mong đợi cả một ngày, tưởng tượng sau khi về nhà sẽ làm gì, đồng thời muốn xem xét xem tối nay hai người có thể tiến thêm một bước hay không, quan sát phản ứng của anh một chút.
Bây giờ tất cả đều rơi vào khoảng không, trong lòng sẽ có cảm giác chênh lệch, Hàn Mộc Tử thở dài một hơi, đưa tay chạm vào gò má của mình, sau đó tiếp tục đi đến trạm tàu điện ngâm Ai, con người quả nhiên không thể có quá nhiều thứ quen thuộc nếu không… dễ có cảm giác mất mát.
Cô đi rất chậm, giống như đang tản bộ cũng không biết mình đi được bao lâu, Hàn Mộc Tử cảm giác giống như có một chiếc xe đi theo mình Ban đầu cô nghĩ rằng mình bị ảo giác, nhưng một lát sau phát hiện ra chiếc xe kia vẫn chầm chậm ung dung đi theo cô.
Cô nhăn đôi mi thanh tú lại, lấy điện thoại di động mở camera ra đưa lên nhìn.
Cửa sổ xe hạ xuống, một gương mặt quen thuộc thò ra, vẫy vẫy tay với cô.
Hàn Mộc Tử: “… “
Đoan Mộc Trạch?
Tại sao lại là anh ta?
Anh ta đi theo mình làm gì?
Hàn Mộc Tử dừng bước quay đầu lại nhìn anh ta.
Đoan Mộc Trạch nhanh chóng lái xe đến trước mặt cô, nhíu mày: “Lên xe đi?”
So sánh với Dạ Mạc Thâm, lúc Hàn Mộc Tử đối mặt với Đoan Mộc Trạch một chút biểu cảm cũng không có, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía anh ta. “Hả? Quen biết bao lâu rồi? Sao mỗi lần gặp tôi đều là bộ dạng khổ cực oán hận như thế? Tôi nhớ là tôi cũng không làm ra chuyện gì có lỗi với cô? Mà cô biết cô dùng ánh mắt này nhìn tôi làm tôi liên tưởng đến cái gì không?”
Hàn Mộc Tử không trả lời.
Đoan Mộc Trạch cong môi: “Giống như nhìn bạn trai cũ vậy”
Sau một giây, Hàn Mộc Tử quay đầu đi tiếp.
Đoan Mộc Trạch thấy thế, nhanh chóng mở cửa xe chạy nhanh đuổi theo cản đường cô.
Nhìn Đoan Mộc Trạch năm lần bảy lượt chặn trước mặt mình, Hàn Mộc Tử thật sự không có chút cảm tình nào với anh ta, mặc dù lần trước anh ta cứu cô nhưng với cô mà nói, anh ta cũng chỉ là một người xa lạ.
Mà em gái anh ta còn từng muốn câu dẫn Dạ Mạc Thâm.
“Rốt cuộc là anh muốn gì?”
“Không làm gì nha, chỉ là gặp cô ở đây, tò mò chứ sao?”
Nghe vậy Hàn Mộc Tử kéo môi cười lạnh thành tiếng.
“Gặp tôi? Chẳng lẽ không phải anh đi theo tôi sao?”
Nụ cười bên môi Đoan Mộc Trạch nhạt dần: “Xem ra cô có thể đoán được mục đích tôi đến đây hôm nay”
Cô có đoán được đâu? Nhìn Đoan Mộc.
Trạch trước mặt, Hàn Mộc Tử hít sâu một hơi, sau đó nói: “Có chuyện gì, anh nói đi.”
*Nơi này không thể dừng xe, chắc cô cũng biết” Đoan Mộc Trạch nhìn cô cười sau đó nhìn chỗ mình đỗ xe bên cạnh: “Lên xe trước đi, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống trò chuyện tiếp?”
Chương 832:
Hàn Mộc Tử: “Xin lỗi, muộn rồi, tôi còn phải bắt kịp tàu điện ngầm, chỉ sợ không được…”
“Cô không muốn biết chuyện Dạ Mạc Thâm sao?” Đoan Mộc Trạch nói nhanh cắt lời cô: “Huống hồ chậm chút nữa hết tàu điện ngầm thì tôi đưa cô về”
Cuối cùng Hàn Mộc Tử trầm mặc lên xe Đoan Mộc Trạch, anh ta đưa cô đến một nhà hàng rồi đặt một phòng riêng nhỏ, lúc gọi món ăn anh ta nói với Hàn Mộc Tử: “Tiện thể ăn tối ở đây đi, hương vị của nhà hàng này cũng không tệ lắm”
Làm sao Hàn Mộc Tử có tâm trạng ăn cơm với anh ta, cô vốn đã không quá thích ăn cơm với người xa lạ, hơn nữa vẫn còn rất nhiều nguyên liệu nấu ăn chờ cô xử lý.
Nghĩ đến đây Hàn Mộc Tử liền mấp máy môi không trả lời anh ta.
Đoan Mộc Trạch chọn món xong đưa menu cho cô: “Nhìn xem muốn ăn gì?”
Nhân viên phục vụ cũng chờ ở bên cạnh Hàn Mộc Tử khép thực đơn lại đưa cho nhân viên phục vụ đứng bên cạnh mình, mỉm cười: “Xin chào, cho tôi một cốc nước ấm là được”
“Vâng…” Nhân viên phục vụ nhận menu từ tỏng tay cô, có chút khó hiểu nhìn cô: “Thưa cô, ở nhà hàng của chúng tôi Đoan Mộc Trạch ngồi đối diện vỗ tay: “Cứ làm theo cô ấy nói đi”
“Vâng, xin ngài chờ một chút”
Một cốc nước ấm nhanh chóng được.
đưa lên bàn, Đoan Mộc Trạch dù bận vẫn ung dung đánh giá nàng, lắc đầu cười nói: “Cô đây là muốn đi nhanh sao, nội dung nói chuyện còn chưa bắt đầu, lát nữa cô nhất định phải ngồi đối diện nhìn tôi ăn à?” Sắc mặt Hàn Mộc Tử lạnh lùng bưng cốc nước.
lên uống một ngụm: “Tốc độ đưa đồ ăn lên ở đây không nhanh, vừa rồi lúc ở dưới tầng tôi nhìn thấy rất nhiều khách còn đang chờ, chắc anh phải chờ khoảng mười lăm phút là ít, trong mười lăm phút này anh muốn nói gì thì chắc chắn có thể nói xong”
Nói xong Hàn Mộc Tử để cốc xuống nhìn về phía Đoan Mộc Trạch đối diện.
“Bắt đầu đi”
“Nghiêm túc như thế?” Đoan Mộc Trạch trêu ghẹo cô: “Nghiêm túc như thế tôi không quen”
“Anh Đoan Mộc, nếu như anh biết tôn trọng người khác là gì thì anh nên thu lại nụ cười vô duyên của anh, nghiêm túc nói chuyện với tôi, không phải là anh hẹn tôi đến đây sao?”
“Được thôi.”
Đoan Mộc Trạch nhìn thấy cô sốt ruột cũng không muốn trêu ghẹo cô nữa, chỉ có thể nhíu mày khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
Thật ra anh ra cũng không tự chủ được, lần đầu trong đời đụng phải một cô gái dữ dẫn như thế này, luôn luôn không nhịn được.
muốn trêu chọc cô một chút, không có ác ý.
“Chuyện đang nói trước đó rồi, tôi có mấy chuyện muốn hỏi cô, vì sao cô lại ở đây?”
“Anh Đoan Mộc, những chuyện này… tôi ï là chắc anh cũng phải điều tra rõ ràng rồi mới đúng.”
Nếu không anh ta làm sao biết được chắc chẩn nói chuyện Dạ Mạc Thâm với cô.
“Đúng rồi, chuyện liên quan đến cô và Dạ Mạc Thâm tôi đều điều tra. Nhưng tôi chỉ muốn xác nhận với cô một chút. Dạ Mạc Thâm… thật sự mất trí nhớ sao?
Lúc anh ta nhận được tin tức này, Đoan Mộc Trạch có chút không thể tin được, mặc dù anh ta đã sớm gặp Dạ Mạc Thâm, nhưng chưa bao giờ ngờ đến có ngày anh sẽ mất đi ký ức rồi không nhận ra anh ta.
Không biết anh ta thì cũng thôi đi, nhìn những chuyện gần đây Hàn Mộc Tử làm, anh có vẻ cũng không nhận ra Hàn Mộc Tử.
“Anh ấy có mất trí nhớ thật không anh điều tra là biết, không cần thông qua tôi. Nếu như anh hỏi những chuyện này thì tôi cũng không cần phải trả lời anh vì tình trạng trước mắt của tôi anh cũng nhìn thấy rồi”
“Vậy cô biết, những chuyện khác của cô và Dạ Mạc Thâm, ngoại trừ chuyện ở trong nước, những cái khác đều bị xóa sạch hết sao?”
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử nhăn đôi mi thanh tú: “Anh có ý gì?”
Ngoài trừ chuyện trong nước, ở những nơi khác đều bị xóa sạch?
Chương 833:
Đoan Mộc Trạch mỉm cười: “Bao gồm cả hôn lễ hoành tráng đó, bởi vì chú rể không thuận lợi xuất hiện trong hôm lễ, cho lên lúc.
đó mới xuất hiện trên báo chí nước ngoài, nhưng… bây giờ hoàn toàn không có tin tức gì về hôn lễ đó nữa” Nói xong, Đoan Mộc.
Trạch cứ như vậy lẳng lặng nhìn Hàn Mộc Tử, chờ phản ứng của cô.
Căn phòng riêng nhỏ xinh rất yên tĩnh, tựa như chỉ có âm thanh hai người đang hít thở không khí.
Hàn Mộc Tử nhìn Đoan Mộc Trạch ở phía đối diện, đôi mắt hoa đào của anh ta, dưới ánh đèn có vẻ lãnh đạm hơn một chút, anh ta vừa nói cái gì đó …
Cô cười nhạt: “Sau đó thì sao?”
“Ồ?” Đoan Mộc Trạch nhướng mày: “Cô biết những chuyện này sao?
Hàn Mộc Tử mím môi không nói gì, bề ngoài vẫn là bình tĩnh nhưng môi đã dần trở nên tái nhợt “Được rồi, nói chuyện gì cô không biết đi?” Đoan Mộc Trạch cười nhẹ, như là cố ý kích thích Hàn Mộc Tử: “Nhà họ Uất Trì có hôn ước với nhà họ Đoan Mộc, cô biết không?
Đoan Mộc Trạch nhìn thấy trong đôi mắt đẹp của nàng có một tia cảm xúc khác, nụ cười trên môi càng thêm trầm xuống: “Xem ra cuối cùng tôi đã nói một chuyện mà cô không biết, cho nên hôm nay tôi tới không vô ích rồi”
Điều anh ta không biết là bàn tay dưới bàn của Hàn Mộc Tử đã nảm chặt thành nằm đấm, cô thật sự không thể hiểu được Đoan Mộc Trạch muốn nói gì?
“Lần trước gặp mặt, anh hỏi tôi sao kết hôn không mời anh uống rượu mừng phải không?”
“Chính xác.”
“Khi đó anh còn không biết những thứ này?”
Đoan Mộc Trạch nhún vai: “Tôi thật sự không biết. Tôi ở xa nên không quan tâm đến những thứ ở đây. Hơn nữa, tôi không có hứng thú với những thứ này, và tất nhiên tôi không đọc tin tức mỗi ngày. “
Hàn Mộc Tử nhìn hẳn, đột nhiên buông tay ra, đôi môi hơi tái nhợt nhếch lên một nụ cười lạnh.
“Làm sao tôi biết lời anh nói có phải thật không? Dù sao các người cũng là người một nhà. Ai biết các người một lòng một dạ không chứ?”
Nói xong, Hàn Mộc Tử trực tiếp đứng lên: “Được rồi, chúng ta kết thúc cuộc trò chuyện hôm nay tại đây, đã muộn rồi, tôi phải về đây.
Cô trực tiếp bước ra ngoài, giọng nói của Đoan Mộc Trạch vang lên ở phía sau.
“Đương nhiên, tôi một lòng một dạ với em gái tôi, nhưng không có nghĩa là tôi đồng ý với quyết định của con bé. Dạ Mạc Thâm là một người đàn ông xuất nhưng anh ta không yêu em gái tôi, thì tôi không thể để em tôi lấy anh ta. “
Hàm Mộc Tử dừng lại, và không quay đầu lại.
“Vậy nên…
“Vậy nên anh không muốn em gái mình kết hôn với anh ta. Liên quan gì đến tôi?”
Hàn Mộc Tử ngất lời anh ta, quay đầu nhìn anh ta: “Không phải anh mu: anh sao? Đáng tiếc, tôi phải nói thẳng với anh là tôi không giúp được anh, hơn nữa tôi cũng không có nghĩa vụ này.” “
Nói đến đây thì đã biết rất rõ rồi, nhìn người phụ nữ vừa nói vừa dứt khoát trước mặt mình, Đoan Mộc Trạch cuối cùng không khỏi nhíu mày.
“Lẽ nào cô muốn họ đính hôn sao? Dạ Mạc Thâm…”
“Anh Đoan Mộc này” Hàn Mộc Tử ngắt lời anh ta, không để anh ta tiếp tục phần còn lại của câu chuyện, và nói nhẹ: “Mặc dù tôi suýt chút nữa kết hôn với Dạ Mạc Thâm nhưng quả thật chưa xảy ra, anh ấy tự do, giờ anh ấy mất trí nhớ, điều tôi muốn làm là khiến anh ấy nhớ đến tôi, chứ không phải ép anh ấy chấp nhận thân phận của tôi. Nếu…
anh ấy thực sự muốn đính hôn với ai đó, thì tôi không còn gì để lưu luyến nữa”
Ít nhất trong mắt cô, cô đặc biệt chú ý.
đến cảm xúc.
Cô thậm chí tin chắc tình cảm có thể vượt qua mọi trở ngại, chỉ cần có đủ tự tin, nếu không khoảng thời gian này, Dạ Mạc Thâm đã không phải lúc cũng ở gần cô.
Chương 834:
Bởi vì trong tiềm thức, anh vẫn luôn nhớ về chính mình Nếu anh mất trí nhớ, anh sẽ đi đính hôn với người khác.
Vậy thì cô thực sự không còn gì để lưu luyến nữa.
Mặc dù cô yêu anh, nhưng không liên quan đến ranh giới của hôn nhân, anh vẫn được tự do.
Hơn nữa, cô cũng không phải loại nóng nảy thích tranh giành, cô cũng đặc biệt khó chịu, hai người phụ nữ tranh giành một người đàn ông thật quá khó coi rồi.
Hàn Mộc Tử gật đầu với Đoan Mộc Trạch, sau đó xoay người rời khỏi phòng.
Đoan Mộc Trạch nhìn chăm chăm vào.
nơi cô rời đi, anh ta vốn nghĩ… cô nên về của anh ta. Anh ta là vì em gái, còn cô là vì Dạ Mạc Thâm, và hai người cùng nhau hợp tác.
Nhưng không ngờ rằng cô đã thực sự từ chối anh ta và nói những điều như vậy.
Nhìn bộ dạng của cô không phải là cô ấy không quan tâm, vậy làm cách nào mà cô ấy.
đã làm điều đó một cách tự do và dễ dàng như vậy?
Đột nhiên, cái nhìn của Đoan Mộc Trạch về Hàn Mộc Tử thay đổi.
Con người thật sự là không thể so sánh được với nhau, so với tính khí không kiềm chế được của Hàn Mộc Tử, em gái của anh ta… thật sự rất ngây thơ rồi.
Sau khi Hàn Mộc Tử rời đi, nhìn đường phố nhộn nhịp trước mặt, màn đêm dần buông xuống, đèn đường ở ngã ba đã bật sáng, đúng lúc kéo bóng cô đổ dài trên mặt đất.
Cô ấy không quen nơi này, xem ra chỉ có thể đi taxi Khi Hàn Mộc Tử vừa lấy điện thoại ra gọi xe, cô thấy có rất nhiều tin nhắn trên Facebook của mình, cô nhấp vào và nhìn lướt qua toàn là tin nhắn mà Geogre đã gửi cho.
cô, và hỏi cô đã đi đâu và tại sao không nhận điện thoại.
Sau đó, cô phát hiện ra rằng Geogre thực.
sự đã gọi cho mình mấy lần, nhưng điện thoại di động của cô đã bị tắt tiếng khi cô đi làm và cô quên gọi lại khi tan sở.
Hàn Mộc Tử chuyển điện thoại về chế độ chuông, sau đó chủ động gọi cho Geogre.
“0à Ngay khi đến gần chiếc điện thoại, Geogre gần như khóc thét ở đó, khiến Hàn Mộc Tử bị sốc, cô đưa tay ra vuốt lại ấn đường và đi về phía trước dọc theo con phố.
Cô nhìn thấy trước mặt là một nhà hàng kiểu Huế của Việt Nam, trong lòng đột nhiên có chút đói, cô muốn ăn một bữa rồi mới về “Chị dâu, cuối cùng chị cũng còn tưởng rằng cô mất bình tĩnh rồi!”
Hàn Mộc Tử: “…
‘Geogre tiếp tục than vấn ở đó: “Cô không được như thế này. Cô phải giữ liên lạc với tôi.
Tôi đảm bảo rằng tôi sẽ báo cho cô biết ngay khi có tin tức”
Hàn Mộc Tử: “… Anh cho rắng tôi mất bình tĩnh sao?” Cô bất lực nhưng bước chân ngày càng nhanh, càng ngày càng đi tới gần nhà hàng Huế.
*Ư… chị dâu, cô không biết sao?”
“Biết cái gì?” Hàn Mộc Tử đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn Huế, trên môi nở nụ cười.
“Hôm nay, ông nội của Uất Trì đã mời Đoan Mộc Ngạo Thiên và cháu gái của ông †a là Đoan Mộc Tuyết để thảo luận các vấn đề liên quan đến lễ đính hôn.”
Hàn Mộc Tử bước tới gần tới cửa hàng, nhưng nghe thấy lời này đột nhiên dừng lại, không hề tiến lên một bước.
Cô… có nghe nhầm không?
Hôm nay muốn thảo luận về lễ đính hôn của Dạ Mạc Thâm với Đoan Mộc Tuyết?
lện, tôi Nghe thấy bên kia không có giọng nói, Geogre đột nhiên có chút sợ hãi: “Chị dâu, cô..
cô không biết chuyện này đúng không?
tôi tưởng cô biết, vậy nên tức giận và từ chối trả lời cuộc gọi của tôi “Chị dâu? Chị dâu? Chị lời đi, sao tôi lại cảm thấy th: ca quá…”
Chương 835:
Geogre bắt đầu lải nhải từ bên kia điện thoại, Hàn Mộc Tử hoàn hồn, sau một lúc lâu im lặng, đôi mắt đẹp trở nên lạnh lùng: “Tôi biết rồi”
Hóa ra lý do hôm nay anh không đến nhà cô ăn tối là để bàn chuyện đính hôn? Hàn Mộc Tử cảm thấy trái tim nguội lạnh đi cô mau trả có lỗi với đại
“Xin chào cô, xin hỏi cô đi một mình ạ?”
Hàn Mộc Tử sững sờ đứng trước nhà hàng Huế, một chân bước vào quán, một chân ở lại bên ngoài, đứng ở đó hồi lâu vẫn không có đi vào, người phục vụ bên trong rốt cuộc không nhịn được ra ngoài và hỏi.
Hàn Mộc Tử ngẩng đầu lên và nhìn thấy một người đàn ông rất trẻ đang đứng trước mặt mình với đôi lông mày gọn gàng, như thể anh ta là người Việt Nam, nhưng anh ta lại nói tiếng Anh với cô.
Cô gật đầu trong tiềm thức: “Ừ, một mình”
Gương mặt người đàn ông lộ ra vẻ vui mừng: ‘À, cô là người Việt Nam sao? Tôi vừa nhìn thấy cô đã đứng đây rất lâu. Có vấn đề gì không?”
Hàn Mộc Tử cười nhẹ: “Không phải, vừa rồi tôi đang nghe điện thoại.”
Nói xong, cô nói nhỏ với Geogre ở đầu dây bên kia: “Tôi có việc phải làm, cúp máy trước nha.”
Sau đó trực tiếp cúp máy bãng một cú nhấp tay.
“Chị dâu, đừng cúp máy, để tôi nói chuyện với cô một lát … Chị dâu? Alo?”
Geogre vẫn đang hét vào điện thoại, và đã nghe thấy âm thanh máy bận. Tiêu rồi tiêu rồi, anh ta cảm thấy như thể là lại làm điều gì đó tồi tệ? Sau khi biết Uất Trì đi ăn tối với người nhà họ Đoan Mộc, anh ta nhanh chóng gọi điện cho Hàn Mộc Tử để thông báo tình hình. Ai biết rằng anh ta đã gọi Hàn Mộc Tử hai ba cuộc mà không bắt máy, hơn nữa tin nhắn Facebook cũng không trả lời Đó dường như không phải là tính cách của cô ấy.
Vì vậy, Geogre hoảng sợ và trong tiềm thức cảm thấy rằng Hàn Mộc Tử chắc hẳn đã biết về điều này và rất tức giận, vì vậy cô không muốn trả lời cuộc gọi của mình.
Đó là lý do tại sao khi Hàn Mộc Tử gọi, anh ta nói chuyện một cách bộp chộp như vậy.
“Mày là đồ ngu Geogre à.”
Anh ta duỗi tay gõ liên tục vào đầu mình, tự mình biến mình thành kẻ ngốc, anh ta nên kiểm chứng rồi mới nói đến chuyện đó, chắc chị dâu không biết chuyện đó, có thể cứu vãn Nhưng bây giờ?
Anh ta nói xong, chị dâu… sau này sẽ là chị dâu của anh ta sao?
Không được, anh ta phải gọi điện cho Dạ Mạc Thâm để nói với anh chuyện này, nếu không đến lúc đó hối hận cũng muộn rồi.
‘Geogre nhanh chóng gọi cho Dạ Mạc Thâm, ai biết người bên kia, cũng giống như Hàn Mộc Tử trước đó, gọi nhưng không có ai trả lời.
‘Geogre không biết họ hẹn nhau ăn cơm ở đâu, điện thoại di động cũng không liên lạc được, anh ta vội vàng quay lại, cầm lấy chìa khóa xe và chạy ra ngoài.
Sau khi Hàn Mộc Tử được người đàn ông chào đón, tìm một chỗ bên cửa sổ cho cô và đưa thực đơn cho cô ấy.
“Trong tiệm của chúng tôi, đã lâu không có người Việt Nam tới rồi. Cô là người Việt Nam đầu tiên tôi gặp trong nửa tháng trở lại đây. Vì là đồng hương, hôm nay tôi sẽ chiêu đãi cô, cô phải ăn thật nhiều đấy nhé.”
Hàn Mộc Tử cầm lấy thực đơn, có chút lơ đễnh, nhưng bởi vì đối phương nhiệt tình quá mức, xấu hổ bỏ qua, chỉ có thể cười nói: “Cám ơn lòng tốt của anh, nhưng chúng ta chỉ là mới gặp nhau, thật là ngại khi để anh mời?”
“Không sao cả, không sao cả, gặp nhau là được rồi.”
“Không cần đâu, cảm ơn anh.”
Hàn Mộc Tử nhìn thực đơn và gọi một ít món, thực ra cô ấy thích đồ ăn Huế và không kén chọn lảm.
“Chỉ có vậy thôi sao? Cô không cần phải khách sáo đâu”
Hàn Mộc Tử cười nhẹ: “Tôi có thể tự mình thanh toán, cảm ơn.”
Người đàn ông trẻ cầm thực đơn rời đi Hàn Mộc Tử ngồi một mình ngẩn người trước vị trí.