Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu

Chương 729-731




CHƯƠNG 729: CÔ LÀ MUỐN NÓI ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ DẠ ÂU THẦN HẢ

Tiểu Nhan hấp tấp vội vàng đi vào theo.

Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, ở trên giường có một người đàn ông toàn thân băng bó nằm ở trên đó, ngay cả mặt cũng không bị bỏ qua, cả người đầy băng gạc, chỉ còn thừa lại hai con mắt.

Bộ dạng này làm cho người ta không nhận ra được đó là ai.

Hàn Đông đứng ở trước giường bệnh nhìn chằm chằm một hồi lâu, bất đắc dĩ quay đầu nhìn Tiểu Nhan ở sau lưng, lạnh giọng nói: “Cô gọi người đến đây cho tôi.”

“Sao vậy?”

Tiểu Nhan cảm thấy có chút không đúng: “Không phải đã nói bác sĩ nói không thể có quá nhiều người đến đây làm phiền hả?”

Hàn Đông mím môi, cảm xúc rất bất mãn.

“Tôi đến đây để xác nhận thân phận, bao thành cái dạng này thì thấy sao được?” Anh ta chỉ vào cái bánh chưng màu trắng trên giường bệnh, lạnh giọng nói.

Tiểu Nhan chớp chớp mắt mấy cái: “Không phải đã nói cả người đều bị thương hả, cho dù bị bao thành cái bánh chưng thì cũng là chuyện rất bình thường mà.”

“…”

Hàn Đông nhìn chằm chằm vào cô: “Bây giờ cô đang phản bác tôi à?”

Tiểu Nhan: “… Không có, sao em dám được chứ? Em lập tức gọi người vào ngay.”

Thế là Tiểu Nhan đi ra ngoài gọi người.

Sau khi đầu đinh nghe thấy cô trình bày, biểu cảm đau khổ vò đầu bứt tai, một lát sau lại nói: “Nếu không thì để tôi đi mời bác sĩ đến đây tháo hết băng gạc trên người anh ta xuống?”

Nghe nói như vậy, Tiểu Nhan nhịn không được mà trừng to mắt.

“Anh bị điên rồi hả? Vất vả lắm bác sĩ mới có thể băng bó cho người ta thành như vậy, anh tìm bác sĩ đến để phá từng lớp băng gạc trên người của anh ta, không phải anh điên thì bác sĩ bị điên rồi, nếu không thì sao bác sĩ lại đồng ý với yêu cầu vô lý của anh thế.”

Hàn Đông cảm thấy lời đề nghị của đầu đinh không tồi: “…”

Là anh ta bị điên rồi hả.

Chẳng lẽ bởi vì đối phương với mình đều là đàn ông với nhau, cho nên anh ta cũng không có loại cảm giác thương hương tiếc ngọc, cảm thấy tháo lớp băng gạc ra cũng không phải là chuyện gì ghê gớm.

“Nhưng mà nếu như không tháo băng gạc đi thì không có biện pháp để nhìn được mà, có điều là…”

Đầu đinh có chút do dự.

“Có điều cái gì vậy?” Ánh mắt của Hàn Đông quét nhìn về phía anh ta.

Đầu đinh do dự một chút rồi mới nói: “Cho dù có phá lớp băng gạc ra thì vết thương trên người cùng với những vết thương ở trên mặt máu thịt be bết, chắc có lẽ là các người cũng không nhận ra đâu, nói không chừng trong lòng lại còn khó chịu hơn nữa đó.”

Tiểu Nhan: “…”

Lông mày của Hàn Đông nhăn lại càng chặt hơn nữa.

Xem đây là thật sự bị thương rất nặng, như vậy thì thật sự không thể tháo băng gạc lung tung được, nếu không đến lúc đó dẫn đến vết thương chuyển biến xấu hơn, mạng cũng mất, thì làm sao bây giờ?

Vậy anh lấy cái gì để nói lại với em gái của mình đây?

Nghĩ đến đây, Hàn Đông chỉ có thể mở miệng nói một lần nữa: “Bác sĩ có nói đến lúc nào mới có thể mở băng gạc được?”

“Chắc có lẽ là phải vài ngày nữa.”

“Được, tôi đã biết rồi, cậu đi ra ngoài trước đi.”

Đầu đinh gật gật đầu sau đó quay người đi ra.

Chờ sau khi anh ta đi ra ngoài, ánh mắt của Hàn Đông rơi ở trên mặt của Tiểu Nhan: “Chuyện này vẫn còn chưa nắm chắc, đợi sau khi trở về không nên nói bậy bạ ở trước mặt của Minh Thư đó.”

Tiểu Nhan nhanh chóng gật đầu: “Anh yên tâm đi, cho dù anh không căn dặn em thì em cũng biết nên nói cái gì, cái gì không nên nói. Cậu Dạ bị thương đến tình trạng như vậy, còn không bằng không nói cho Minh Thư biết là mình chưa tìm được anh ta.”

“Nếu như cô đã biết, vậy tôi cũng không cần phải hao tốn tâm trí nhắc nhở cô nữa.”

Tiểu Nhan bất mãn bĩu môi: “Em cũng không phải là người ngu, những chuyện này sao em lại không hiểu được chứ?”

“Cô nói cái gì?”

Bởi vì lúc nãy âm thanh của cô rất nhỏ, cho nên Hàn Đông cũng không nghe rõ ràng.

Tiểu Nhan lắc đầu: “Không có gì hết.”

Nói xong thì vô cùng uể oải cuối đầu xuống.

Hình như là sau khi bị Hàn Đông từ chối, cô ở trước mặt của anh ta càng ngày càng sợ sệt.

Mà thái độ của anh ta đối với mình thì càng ngày càng lạnh lùng.

Thật là đau lòng, cô cảm giác rằng những nỗ lực này căn bản cũng không có tác dụng, khoảng cách giữa anh với cô không thể được rút ngắn chút nào.

Hình như là càng ngày càng xa hơn.

Vừa nghĩ, Tiểu Nhan vừa ngẩng đầu nhìn về phía người trên giường bệnh.

Thật sự bị thương nghiêm trọng như vậy luôn hả? Cô nhìn từng ngón chân đến phía trên, sau đó phát hiện đối phương bị băng gạc quấn lấy, nhưng mà khuôn mặt lại rất quen thuộc.

Tiểu Nhan kinh ngạc, không thể tin mà nhìn người đó.

Sao lại cứ cảm thấy hoàn toàn không giống với cậu Dạ vậy chứ.

Bình thường lúc nhìn thấy cậu Dạ, Tiểu Nhan giống như là một con chuột nhìn thấy mèo, không được trách cô quá nhát gan, thật sự phải trách loại khí thế trên người của Dạ Âu Thần quá mức mạnh mẽ với lại lạnh như băng.

Nhưng mà lúc này người đang nằm ở trên giường cũng không mang đến loại cảm giác này cho Tiểu Nhan, chẳng lẽ bởi vì do bị bao bởi băng gạc hả? Băng gạc đã bao bọc lại khí chất ở trên người của anh rồi hả?

Tiểu Nhan vẫn còn đang suy tư, sau đó nghe thấy một âm thanh lạnh lùng: “Đi thôi.”

“Hả?” Tiểu Nhan quay đầu lại phát hiện Hàn Đông đã đi đến cửa phòng bệnh, cô sửng sốt một chút: “Bây giờ đi hả?”

“Không phải thì sao, cô còn muốn ở lại đây à?”

Tiểu Nhan phản xạ có điều kiện mà lắc đầu, cô ở lại đây làm cái gì? Hiện tại người đã bị thương như thế này rồi, băng bó thành ở dạng này, cho dù cô có ở lại đây cũng không làm được cái gì.

Lúc đi đến cửa phòng bệnh, Tiểu Nhan lại nhịn không được mà quay đầu nhìn người đang nằm trên giường bệnh, đưa tay sờ cằm.

Thật là kỳ lạ, sao cảm giác của người này mang đến cho cô lại quen thuộc như thế, nhưng mà cảm giác đó lại hoàn toàn không phải là cậu Dạ…

Nhìn người này thật là quen mắt.

“Đang phát ngốc cái gì vậy? Đi thôi.”

Âm thanh hối thúc của Hàn Đông truyền đến ở cách đó không xa, Tiểu Nhan lấy lại tinh thần bước nhanh đuổi theo Hàn Đông, sau đó tiếp tục đi theo đằng sau anh, giống như là một cái đuôi nhỏ.

Hai người đi một hồi, Tiểu Nhan vẫn không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Em có một vấn đề muốn hỏi anh.”

Hàn Đông đi ở phía trước nói thẳng: “Vấn đề gì?”

Tiểu Nhan nhớ lại bóng dáng lúc nãy mình nhìn thấy, vẫn cảm thấy rất kì lạ, thế là nói suy nghĩ của mình cho Hàn Đông nghe.

Hàn Đông nghe nói như vậy, lông mày nhịn không được mà nhíu lại: “Cái gì?”

“Cái gì mà cái gì, em không có ý gì khác, em chỉ nói cảm giác của mình ra mà thôi, dù sao thì cả người của người này đều quấn băng gạc, không nhận ra được, cho nên là…”

Bước chân của Hàn Đông đột nhiên dừng lại, Tiểu Nhan bởi vì đang suy nghĩ cho nên không nhìn thấy anh dừng lại, thế là phịch một tiếng lại đụng vào sau lưng của anh một lần nữa.

Cái mũi và cái trán bị đâm đến đau nhức, Tiểu Nhan xoa xoa cái mũi của mình, bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn người trước mắt.

“Sao anh lại dừng lại vậy?”

Đi đàng hoàng không được hả, tự nhiên đột nhiên dừng lại làm cho cô lại đụng phải.

Hàn Đông xoay người lại, ánh mắt âm trầm rơi trên gương mặt cô: “Cô nhất định phải đi ở đằng sau hả?”

Tiểu Nhan: “Hả?”

“Đi lên phía trước đi.” Giọng nói của anh không giận, nhưng mà lại mang theo một cỗ uy nghiêm, nhanh chóng để Tiểu Nhan ngoan ngoãn nghe lời, thuận theo ý anh đi đến trước mặt anh.

Hai người tiếp tục đi lên phía trước, chỉ có điều là lần này Tiểu Nhan đi ở đằng trước, Hàn Đông nhanh chóng đuổi kịp bước chân của cô, đi ngang hàng với cô: “Lời cô vừa nói là có ý gì vậy?”

Tiểu Nhan: “…”

Cô còn tưởng là anh căn bản không thèm để ý chuyện này nữa chứ.

“Em cũng không có ý gì khác, chẳng qua là em cảm thấy kì quái mà thôi.”

“Cô muốn nói người đó căn bản không phải là Dạ Âu Thần hả?”

Tiểu Nhan trừng to mắt, bước chân dừng lại, dùng sức lắc đầu.

“Em không có nói như vậy.”

Cô cũng không dám tùy tiện nói lung tung, chỉ là hoài nghi mà thôi.

CHƯƠNG 730: CỨ THUẬN THEO TỰ NHIÊN

“Chẳng lẽ lời nói lúc nãy không phải là do cô nói hả?” Hàn Đông nhíu mày, ánh mắt sắc bén rơi ở trên mặt của cô giống như lưỡi dao.

Tiểu Nhan bất giác lùi về phía sau hai bước, ngón trỏ chọt chọt vào nhau: “Là em nói, nhưng mà… không phải là anh cũng nghi ngờ đó ư? Chắc chắn là anh cũng cảm thấy không đúng, cho nên mới để em gọi đầu đinh vào, nói thật thì bao thành bộ dạng này ai mà nhìn ra được cơ chứ, có điều là… em chính là cảm thấy cậu Dạ… rất không có khả năng có bộ dạng này.”

Nghe nói vậy, Hàn Đông mấp máy đôi môi mỏng, ánh mắt trở nên có chút sâu xa.

Anh cũng cảm thấy không thích hợp, nhưng mà đối phương đang bị quấn băng gạc, có thể là do anh ta đã nghĩ sai.

“Tạm thời đừng nói chuyện này cho Minh Thư biết, sau khi trở về cứ giả bộ như là không có chuyện gì xảy ra, sau khi xác nhận thân phận rồi hẵng nói tiếp.”

Tiểu Nhan nghiêm túc gật đầu: “Em biết rồi.”

Hàn Minh Thư đi toilet ra phát hiện không nhìn thấy Tô Cửu ở trong phòng, chợt có âm thanh trò chuyện từ phía ban công truyền đến, cô nghe hai ba câu liền nghe ra Tô Cửu đang nói chuyện công việc.

Nghĩ lại lần này cô ta phải vừa đi vừa về hai bên với Hàn Đông, quả thật bận rộn chết đi được.

Hàn Minh Thư tùy tiện chọn một cái ghế dựa ngồi xuống, ánh mắt mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tô Cửu ở phía bên kia nói chuyện điện thoại xong, trở về liền nhìn thấy Hàn Minh Thư đang ngồi ở trên ghế, hiện tại là mùa đông nhưng mà Hàn Minh Thư chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh.

Tô Cửu giật mình, nhanh chóng quay người lại cầm một cái áo khoác choàng lên trên người cho Hàn Minh Thư.

“Thời tiết lạnh lắm, cẩn thận đừng để bị cảm lạnh, sức khỏe của cô mới vừa tốt được một chút, tự mình chú ý một chút đi.”

Cô ta giống như là một người chị khoác áo khoác cho Hàn Minh Thư, Hàn Minh Thư ngẩng đầu lên nhìn cô ta.

Tô Cửu mỉm cười đưa tay nhéo gương mặt của cô, nhỏ giọng nói: “Cô còn trẻ như vậy không nên suy nghĩ nhiều làm gì, có rất nhiều chuyện cứ thuận theo tự nhiên là được rồi.”

“Thuận theo tự nhiên?”

Hàn Minh Thư nói lại bốn chữ này, trái tim có chút khó chịu: “Năm năm trong quá khứ tôi đã nói với mình như vậy, có rất nhiều chuyện chỉ cần thuận theo tự nhiên là được rồi, nhưng mà không nghĩ đến năm năm trôi qua trong lòng của tôi vẫn không có bất cứ thay đổi nào, có rất nhiều chuyện đều giữ lại dáng vẻ của lúc ban đầu.”

“Đây không phải là chuyện tốt à, mọi thứ đều thay đổi theo thời gian, tình cảm giữa cô và cậu Dạ có thể như lúc ban đầu, đây chính là một chuyện đáng để trân trọng.”

“Nhưng mà bây giờ anh ấy ở đâu cũng không biết nữa.”

“Có lẽ đây chính là cuộc khảo nghiệm của ông trời đối với hai người.” Tô Cửu suy nghĩ, quyết định vẫn lấy một loại phương thức khác mà nói chuyện với Hàn Minh Thư.

Quả nhiên hai chữ khảo nghiệm đã thu hút Minh Thư, cô ngẩng đầu lên, biểu cảm có chút kinh ngạc: “Khảo nghiệm hả?”

“Đúng vậy, chính là khảo nghiệm. Thật ra thì chuyện liên quan đến hai người tôi cũng không biết nhiều cho lắm, nhưng mà tôi cũng hiểu được đại khái, tôi rất ghen tị với cô, dù sao thì có thể ở bên cạnh với người mình thích, cho dù thời gian không dài như vậy nhưng mà ít nhất cô cũng đã có được nó, vậy thì cuộc đời này của cô đã rất đáng rồi.”

Nói đến chuyện này, Hàn Minh Thư lại suy nghĩ đến lúc trước Tô Cửu thích anh trai của mình.

Một khoảng thời gian sau liền thấy Tô Cửu đã kết hôn, thật ra thì Hàn Minh Thư cũng chẳng biết chuyện gì xảy ra, bây giờ nhìn thấy gương mặt và bộ dạng của cô ta, hình như là vẫn còn thích anh trai của cô hả?

“Cô…” Vô ý muốn thăm dò bí mật trong đáy lòng của cô ta, Hàn Minh Thư có chút xấu hổ, cảm xúc bị di dời, trong nháy mắt đã quên đi chuyện liên quan đến Dạ Âu Thần.

Tô Cửu bất đắc dĩ cười cười, ngồi xuống ở trước mặt của cô, sau đó bưng nước ấm lên rót một ly nước đưa qua cho Hàn Minh Thư: “Nè, uống nước đi.”

Sắc mặt của Hàn Minh Thư ngây ngốc nhận lấy nước đó.

“Chắc chắn là cô đang muốn hỏi tôi tại sao lại thích một người mà lại gả cho người khác?”

Hàn Minh Thư ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Tô Cửu, đúng là cô rất tò mò.

“Thật ra thì chuyện này cũng rất dễ hiểu thôi mà, ví dụ như nói mặc dù tôi thích anh ta nhưng mà anh ta không thích tôi, vậy thì tôi cũng không thể cưỡng ép anh ta ở bên cạnh tôi, có đúng không nào. Cho dù tôi thật sự có biện pháp cưỡng ép anh ta cùng với tôi, vậy thì anh ta vẫn không thích tôi, như thế này có ý nghĩa gì đâu chứ. Ngoài ra tôi thích anh ta cũng không đại biểu cả đời này tôi đều phải chờ đợi anh ta, ba mẹ của tôi đều hy vọng tôi có thể kết hôn sớm một chút, tôi cảm thấy có thể kiên trì đến độ tuổi đó đã là thành ý lớn nhất mà tôi đối với anh ta.”

Nghe đến đó, Hàn Minh Thư giống như đã hiểu cái gì, gật gật đầu.

Tô Cửu còn muốn nói tiếp cái gì đó, cô lại chủ động nói: “Thư ký Tô, cô đừng có nói nữa.”

Những lời này nói ra từ trong miệng của Tô Cửu, không thể nghi ngờ gì chính là đang xé mở vết thương đã lành lại cho người khác xem, trước kia cô ta bị thương sâu biết bao nhiêu.

Không cần thiết như vậy.

Tô Cửu ngẩn người, ngược lại không ngờ đến thế mà cô lại cắt đứt lời của cô ta, xem ra cô cũng là một người biết suy nghĩ.

“Thật ra thì tôi vẫn muốn làm sáng tỏ một chút, hiện tại tôi đối với anh trai của cô đã không còn tình cảm của trước kia, đại khái là cách một khoảng thời gian quá lâu cho nên tôi cảm thấy cái gì mà mình không đạt được thì cũng không quan trọng như vậy.”

Đương nhiên Hàn Minh Thư biết cô ta muốn diễn đạt ý gì trong những câu nói này, bề ngoài là làm sáng tỏ, nhưng trên thực tế là cô ta đang khuyên cô.

Nếu như chuyện của Dạ Âu Thần… là thật, thế thì cô phải nghĩ thoáng một chút.

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư không hiểu sao lại cảm thấy không vui, cô nhàn nhạt gật đầu: “Tôi biết rồi thư ký Tô à, đúng rồi, hồi nãy tôi thấy cô gọi điện thoại, công ty bộn bề nhiều việc lắm hả?”

“Chỉ là một chút việc nhỏ mà thôi, không có vấn đề gì.”

“Nếu như là việc nhỏ thì không cần phải gọi điện thoại cho thư ký Tô, cả ngày cứ vừa đi vừa về với anh trai của tôi mệt mỏi lắm nhỉ?”

“Cô Minh Thư nói cái gì vậy! Đây là công việc của tôi mà, về phần Hàn tổng, chỉ cần có thể ở bên cạnh em gái mình, tôi nghĩ là anh ta có mệt mỏi khó khổ sở đi nữa cũng không đáng kể.”

“Thư ký Tô, lần này sau khi trở về cô khuyên anh trai của tôi đi, kêu anh ấy đừng có đến đây nữa, tôi không hy vọng bởi vì nguyên nhân của bản thân tôi mà để các người phải đi đây đi đó thay tôi, nếu như hai người mệt muốn chết đi được, đến lúc đó tôi có làm cái gì cũng không có tác dụng.”

Tô Cửu: “… chuyện này hả, chỉ sợ là tôi không nói được Hàn tổng đâu, nếu như cô Minh Thư thật sự không muốn để Hàn tổng đến đây, vậy thì tự mình khuyên nhủ đi.”

Cốc cốc…

Phòng bệnh truyền đến tiếng gõ cửa, hai người đồng loạt quay đầu sang nhìn, vừa mới nhìn thấy Tiểu Nhan lặng lẽ đẩy cửa phòng bệnh, sau đó thò cái đầu vào trong, dáng vẻ như là ăn trộm.

Sau khi Tiểu Nhan ló đầu vào trong đối diện với ánh mắt của Hàn Minh Thư, trong nhắy mắt lại rụt trở về, giống như là làm sai chuyện gì đó.

“Tiểu Nhan, cô chạy đi đâu vậy?” Tô Cửu nhìn thấy cô liền đứng thẳng dậy: “Lúc nãy tôi muốn đi tìm cô, nhưng mà lại không thấy cô.”

Tiểu Nhan bị điểm trúng tên đành phải bước vào, có chút lúng túng mà cười cười với hai người, nhỏ giọng nói: “Tôi đâu có đi đâu, chỉ là nhàm chán tùy tiện đi ra ngoài một chút mà thôi.”

Cô chắc chắn sẽ không nói là mình ra ngoài với Hàn Đông, sau đó lại tìm thấy Dạ Âu Thần ở bên kia.

Huống hồ gì hiện tại vẫn còn chưa xác định người kia có phải là Dạ Âu Thần không nữa.

Hàn Minh Thư lại phát hiện động tác của Tiểu Nhan có chút không bình thường.

“Cậu làm sao vậy?”

CHƯƠNG 731: LIÊN QUAN ĐẾN CỔ PHẦN

Hàn Minh Thư không hỏi cô thì còn tốt, vừa mới hỏi thì Tiểu Nhan liền chột dạ lắc đầu nói: “Không có gì đâu.”

Nghe nói vậy, Hàn Minh Thư nhịn không được mà nhăn chặt đôi mi thanh tú, vừa muốn nói gì đó thì Tô Cửu lại trực tiếp cười nói: “Đúng lúc cô đến đây, tôi có chút chuyện phải đi ra ngoài xử lý, Minh Thư giao lại cho cô chăm sóc vậy.”

Tiểu Nhan cảm kích nhìn Tô Cửu một chút, sau đó vội vàng gật đầu: “Yên tâm đi, cứ giao cho tôi.”

Sau khi Tô Cửu đi khỏi, Tiểu Nhan lại đi đến trước mặt của Hàn Minh Thư: “Minh Thư, cậu uống nước không vậy? Để tớ rót nước cho cậu?”

Lời này nói ra Hàn Minh Thư lại nhịn không được mà nhíu mày lại, cô như có điều suy nghĩ mà nhìn Tiểu Nhan, Tiểu Nhan bị cô nhìn thì thấy chột dạ, thế là lại cúi đầu.

“Tớ không sao, thật ra thì mọi người không cần cứ luôn ở đây chăm sóc cho tớ, tớ cũng không phải là bệnh nhân, cũng không phải là con nít, có thể tự chăm sóc cho mình.”

“Hả? Đâu phải như vậy đâu.” Tiểu Nhan dùng sức lắc đầu: “Mặc dù cậu không phải là bệnh nhân, cũng không phải là con nít, nhưng mà cậu là phụ nữ mang thai yếu ớt, sao tớ có thể để người phụ nữ mang thai ở đây một mình được chứ?”

Phụ nữ mang thai…

Hàn Minh Thư cúi đầu xuống nhẹ nhàng vỗ về bụng của mình.

Thật sự không ngờ đến trong bụng của cô lại đang có một sinh mệnh nhỏ khác, nhưng mà lại là vào thời điểm này…

Hàn Minh Thư nhắm mắt lại thở dài.

Hi vọng là Dạ Âu Thần có thể bình an trở về.

Ở trong nước.

Tin tức Dạ Âu Thần xảy ra chuyện truyền đi không lâu, sau đó các cổ đông của tập đoàn Dạ thị liền biết được chuyện này, nhưng mà kỳ quái đó chính là cả đám bọn họ đều bất động thanh sắc, việc nên làm thì cứ làm, nên tiêu dao cứ tiêu dao, giống như là tin tức Dạ Âu Thần bị tai nạn máy bay căn bản không truyền vào trong lỗ tai của bọn họ.

Mọi người rảnh rỗi đến nỗi không chịu được.

Dạ Y Viễn ở công ty của mình đợi chờ mấy ngày, thế mà lại không chờ được bất cứ tin tức nào, thậm chí một cuộc điện thoại cũng không có.

Bản thân anh ta không nóng nảy, nhưng mà trợ lý của anh ta thì lại gấp gáp không chịu được, trực tiếp đi đến tập đoàn Dạ thị.

Ai biết được sau khi biểu đạt suy nghĩ của mình, đám người già ban hội đồng quản trị cũng không thèm để ý đến anh ta, trực tiếp để bảo vệ đuổi đánh anh ta ra ngoài.

Anh ta tức giận không chịu được, sau khi trở về công ty thì tìm Dạ Y Viễn kêu khổ phát tức.

“Anh Viễn, cái đám người già đó thật sự rất quá đáng, đánh đuổi tôi ra ngoài còn không nói, lúc tôi nói đến tên của anh thế mà còn lại khinh thường nữa chứ.”

Dạ Y Viễn ngồi ở trên ghế làm việc mang theo sắc mặt lạnh nhạt, nhưng mà sau khi nghe thấy lời nói của anh ta thì đôi mắt giấu sau thấu kính hiện lên một sự hung ác nham hiểm.

Nhưng mà rất nhanh, sự hung ác nham hiểm này đã bị anh ta che giấu, sau đó anh ta nhếch môi nở nụ cười rồi đứng dậy.

“Không phải là tôi đã nói kêu cậu đừng có gấp gáp rồi à?” Giọng nói của anh ta mang theo cảm xúc không vui.

Trợ lý sửng sốt rụt cổ nói: “Tôi thật sự tức giận, nhiều ngày như vậy mà bọn họ lại không có người nào đến cửa tìm chúng ta.

Anh Viễn, anh cũng là con trai của nhà họ Dạ mà, dựa vào cái gì mà Dạ Âu Thần có thể một tay che trời mà anh thì lại phải hạ mình ở công ty nhỏ bé như thế này, ngày nào cũng phải nhận lấy sự chèn ép của Dạ thị, tôi thật sự rất giận. Chuyện này rốt cuộc dựa vào cái gì vậy chứ, chẳng lẽ là cũng bởi vì anh là con riêng…”

Một ánh mắt lạnh lẽo quét tới, trợ lý kịp thời dừng lại, anh ta nhìn thấy khí thức quanh người Dạ Y Viễn trở nên âm trầm thật đáng sợ, hoàn toàn không phù hợp với bộ dạng lịch sự nho nhã của bình thường.

Anh ta giật nảy cả mình, lại không dám nói cái gì hết.

Con riêng, cái từ này đối với Dạ Y Viễn mà nói quá là nặng.

Bởi vì anh ta là con riêng, bởi vì có Dạ Âu Thần là đứa con trưởng tồn tại cho nên anh ta vĩnh viễn không thể quang minh chính đại kế thừa gia sản của Dạ thị, cho dù anh ta ra đời sớm hơn Dạ Âu Thần thì có như thế nào, trên người của anh ta vẫn mang theo cái mác là con riêng. Mặc dù sau đó mẹ của anh ta đã chuyển chính, nhưng mà trong giới ai cũng biết được thật ra mẹ của anh ta là người thứ ba.

Sau đó, những chuyện này cũng thôi đi.

Nếu như anh ta có đầy đủ thực lực cũng có thể để cho những người kia ngậm miệng.

Nhưng mà hết lần này đến lần khác, ông cụ Dạ cũng không thèm nhìn đến anh ta, mặc dù là bí mật nói sẽ giao Dạ thị lại cho anh ta, bởi vì ông ta không yên lòng về Dạ Âu Thần, nhưng mà kết quả thì sao chứ? Dạ Âu Thần làm tổng giám đốc, anh ta chỉ có thể làm phó tổng, vĩnh viễn chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của Dạ Âu Thần, muốn làm dự án gì chỉ cần Dạ Âu Thần không gật đầu ký tên thì anh ta cũng khó đi nửa bước.

Hai người sinh ra đã là kẻ thù không đội trời chung, anh ta muốn thay thế, đương nhiên Dạ Âu Thần sẽ không khách khí với anh ta, cố ý làm khó dễ anh ta trong thương trường.

Cuộc chiến của hai người gần như là chưa từng dừng lại.

“Nếu như bọn họ đã không chào đón, vậy thì cậu cũng đừng có đi đến đó nữa, kiên nhẫn chờ đợi đi.”

Trợ lý không có biện pháp gì hết, nhưng mà Dạ Y Viễn cũng không nóng nảy, anh ta cũng không nói được cái gì.

Thật ra thì kiên nhẫn cũng không bao lâu, buổi tối liền có người chủ động gọi điện thoại cho Dạ Y Viễn.

“Chú Lâm gọi điện thoại cho cậu, chắc là cậu cũng biết ý mà?”

Chú Lâm là một trong những cổ đông trước đó, lúc anh ta còn ở Dạ thị, chú Lâm đã rất xem trọng anh ta, chỉ có điều là… Dạ Y Viễn biết người này là cỏ đầu tường.

Sau khi Dạ Âu Thần nắm quyền quản lý tập đoàn, hai người rốt cuộc cũng không gặp mặt nhau nữa.

Hiện tại lại gọi điện thoại cho anh ta, ý đồ rất rõ ràng.

Dạ Y Viễn cười lạnh trong lòng, mặt ngoài thì lại rất khách khí: “Chú Lâm tìm tôi có chuyện gì vậy?”

Chú Lâm ở đầu dây bên kia cười khan một tiếng, nói thẳng: “Chiều nay trợ lý của cậu có đến đây, tôi cũng nghe ban hội đồng quản trị nhắc tới, hiện tại ở bên phía Dạ Âu Thần không có tin tức gì, phải chăng cậu ta bình an, nhưng mà tôi đã cho người điều tra chiếc máy bay đó rồi, có rất nhiều người chết, người sống sót cũng may mắn mới có thể sống sót.”

“Cho nên ý của chú Lâm là?”

“Chắc có lẽ là Dạ Âu Thần không trở về được, nếu như cậu ta đã chết thế thì tập đoàn Dạ thị chắc chắn sẽ trở thành của cậu.”

Dạ Y Viễn tiếp tục bất động thanh sắc, cũng không nóng nảy, bên môi mang theo một nụ cười như tình thế bắt buộc.

Đối phương thấy anh ta cứ im lặng, cũng do dự một hồi, sau đó mới nói: “Cậu có suy nghĩ này không?”

Dạ Y Viễn nhẹ giọng cười: “Chú Lâm cứ nói đùa, chú cũng đã nghe chuyện hồi chiều này rồi, chỉ sợ là tôi rất khó bước vào Dạ thị một lần nữa.”

“Cậu muốn bước vào Dạ thị cũng không phải là không có cách nào.”

Dạ Y Viễn nguy hiểm nheo mắt lại.

“Sở dĩ đám cổ đông cũ trong hội đồng quản trị đuổi cậu đi là bởi vì trên tay của cậu không có cổ phần Dạ thị.”

Thật ra thì Dạ Y Viễn vốn đã đoán được điểm này từ lâu, những người kia đều là người đã từng lăn lộn trên thương trường, mỗi một người đều là lão hồ ly hôn khéo, muốn để bọn họ gật đầu vậy thì phải có cổ phần.

“Theo như tôi được biết, ông cụ Dạ… gần đây cũng không sai biệt lắm? Có lẽ là cậu có thể đi tìm ông ta.” Tiếng cười của chú Lâm trong điện thoại trong vô cùng xảo trá, không hề chân thành chút nào.

Dạ Y Viễn mấp máy đôi môi mỏng, buông thỏng tầm mắt kiềm chế màu sắc đen tối trong đôi mắt của mình.

Sau khi ông cụ Dạ cho Dạ Âu Thần toàn quyền quản lý tập đoàn Dạ thị, tinh thần liền xuất hiện vấn đề, sau đó được đưa vào trại tâm thần.

Hiện tại… cũng không biết đã khôi phục như thế nào rồi.

“Cổ phần ở trong tay của Dạ Âu Thần, nếu như cậu ta thật sự xảy ra chuyện gì, vậy thì số cổ phần này… Y Viễn, cậu nhất định đừng để chú Lâm thất vọng. Trước kia lúc cậu còn ở Dạ thị, chú Lâm đã biết cậu chính là người làm nên chuyện lớn.”

Thất vọng à?

Dạ Y Viễn cười lạnh, anh ta cũng nhất định sẽ không để cho mình phải thất vọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.