*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe hai người hỏi qua hỏi lại.
Hàn Minh Thư thấy hơi lúng túng, đây có thể xem như cuộc trò chuyện gượng gạo không?
“Cậu, cậu là?” Chị gái tò mò nhìn chằm chằm Dạ Y Viễn, người đàn ông này đẹp trai như vậy, hơn nữa vừa xuất hiện đã nhìn Hàn Minh Thư không chớp mắt, trên người chị gái bỗng dâng trào lòng nhiều chuyện, vì thái độ mà Hàn Minh Thư dành cho Dạ Âu Thần, đã làm chị gái nghi ngờ liệu cô có bắt cá hai tay, hoặc hai người đàn ông đang tranh giành lẫn nhau.
Nhưng ngẫm lại, từ đoạn đối thoại lúc nãy có thể thấy, Hàn Minh Thư không phải người tùy tiện như vậy, nên chị gái loại trừ suy nghĩ này, không ngừng nhìn Dạ Y Viễn và Hàn Minh Thư.
“Sao anh lại ở đây?” Nhân lúc Dạ Âu Thần không ở đây, Hàn Minh Thư liền lên tiếng hỏi.
Dạ Y Viễn khẽ cười nói: “Chẳng phải tôi đã nói là trùng hợp à?”
“Thật không?” Sao Hàn Minh Thư có thể tin được? Từ hai lần chạm mặt lần trước, kể cả những việc anh làm trong công ty, đã khiến cô cảm thấy hôm nay cô gặp anh ở đây, là do Dạ Y Viễn cố ý.
Mặc dù lúc nãy anh đã nói rõ, nhưng không có nghĩa là Hàn Minh Thư có thể tùy tiện lừa gạt.
Vì bên cạnh vẫn còn người khác, nên Hàn Minh Thư ăn nói khá uyển chuyển, nhưng chị gái không phải người ngốc, sao có thể không nhìn ra cơn sóng mãnh liệt giữa hai người chứ?
Bà ta cười lúng túng, nhưng không rời đi.
Hàn Minh Thư buộc phải khen ngợi IQ và EQ của chị gái, nếu giờ bà ta nói thẳng rằng, tôi không làm phiền hai người trò chuyện với nhau nữa, thì đến khi Dạ Âu Thần về, thấy chỉ còn lại hai người Dạ Y Viễn và Hàn Minh Thư, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.
Hàn Minh Thư cảm kích nhìn chị gái, khẽ nói.
“Chị à, chị còn muốn mua gì nữa không?”
“Không cần đâu, chị mua gần đủ rồi, giờ qua bên kia mua thêm ít giấy ăn nữa, là có thể quay về chung cư rồi.”
Hàn Minh Thư gật đầu nói: “Được, vậy em đi cùng chị.”
Rồi Hàn Minh Thư nhìn Dạ Y Viễn: “Tổng giám đốc Viễn, tôi phải đi mua đồ cùng chị ấy, nên xin lỗi không tiếp anh được.” Nói xong cô khẽ cười, rồi ôm lấy cánh tay chị gái, cùng nhau đẩy xe hàng rời đi.
Sau khi đi được mấy bước, chị gái quay đầu lại nói: “Cậu ta đi theo chúng ta kìa!”
Hàn Minh Thư nghe vậy thì nhíu mày, cô đã nói rất rõ rồi, Dạ Y Viễn còn đi theo cô làm gì nữa?
“Có phải cậu ta thích em đúng không?” Chị gái bỗng hỏi nhỏ vào tai cô, làm Hàn Minh Thư giật mình, cô ngạc nhiên lắc đầu: “Không thể nào?”
“Em ngốc thật hay giả vờ ngốc thế? Ánh mắt cậu ta nhìn em chứa đầy tình yêu, chẳng khác gì ánh mắt chồng em nhìn em, vậy mà em lại nhìn không ra?”
Ánh mắt Dạ Âu Thần nhìn cô, Hàn Minh Thư hơi thắc mắc, không nhịn được hỏi: “Chị nói chồng ừm anh ấy nhìn em bằng ánh mắt gì?” Cô hơi xấu hổ khi nói anh là chồng mình, nên lúc nói đến từ chồng cô ngừng một lát, rồi đổi thành thẳng anh ấy.
Vợ chú béo tưởng cô đang xấu hổ, nên không truy cứu gì thêm, mà chỉ cười híp mắt giải thích: “Lúc nhìn thấy người mình thích, thì ánh mắt em sẽ phát sáng.”
“Phát sáng? Điều này có ý nghĩa gì?”
“Cảm giác này hình dung thế nào nhỉ, đó là lúc nhìn thấy người đó mắt em sẽ sáng lên, chẳng lẽ trước giờ em chưa từng chú ý đến vẻ mặt và ánh mắt của cậu ta khi nhìn em à?”
Hàn Minh Thư: “… Vâng ạ!”
Sao cô có thể chú ý đến ánh mắt Dạ Âu Thần khi nhìn cô chứ, hơn nữa cô cảm thấy ánh mắt anh nhìn cô giống hệt lúc trước, chứ chẳng có gì khác biệt.
“Haizz, con người em thật không biết quý trọng, chồng em đẹp trai như vậy, nếu em cứ tiếp tục thế này, không sợ bị người khác cướp mất à?”
Hàn Minh Thư: “…”
Cướp mất? Cô thà để Lâm Ân Ân ở bên Dạ Âu Thần như lúc trước, chứ không muốn anh dây dưa với mình nữa.
Chị gái quay đầu nhìn phía sau, nhận ra Dạ Y Viễn vẫn đang đi theo bọn họ, nên nói thầm một câu.
“Cậu ta cứ đi theo chúng ta như vậy có ổn không? Lát nữa chồng em…”
Hàn Minh Thư nghe vậy, thì không khỏi nhíu mày, khuôn mặt chỉ to bằng lòng bàn tay gần như nhăn nhúm lại, một lát sau, cô lại giãn ra nói: “Cậu ta muốn đi theo thì em có cách gì được? Em đâu thể hạn chế sự tự do của anh ta.”
“Em nói cũng đúng, vậy chúng ta cứ để mặc cậu ta đi theo như thế à?”
Chị gái ngẫm nghĩ một lúc, rồi gật đầu: “Em phải nhanh lên nhé, chị đoán hai người kia sắp quay lại rồi.”
“Vâng, em tự có chừng mực.”
Nói xong, Hàn Minh Thư xoay người đi về phía Dạ Y Viễn.
“Sao thế?” Dạ Y Viễn thấy cô quay lại, thì nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ: “Chẳng phải em đã xin lỗi không tiếp được rồi à?”
Hàn Minh Thư: “…”
Hàn Minh Thư không thể trả lời câu hỏi này.
Rõ ràng là anh đi theo mình? Nhưng giờ cô quay lại, anh còn tỏ vẻ mình có vấn đề gì ư, làm Hàn Minh Thư cảm thấy rất lúng túng.
Thấy cô đứng đó với vẻ mặt lúng túng, Dạ Y Viễn mới giơ tay đẩy kính lên, khẽ nhếch miệng nói: “Sao thế, chẳng lẽ em tưởng tôi đi theo em à?”
Chẳng lẽ không phải?
Hàn Minh Thư suýt thốt ra câu này, cô chỉ nhìn anh, không nói gì.
Dạ Y Viễn lại dịu dàng nói: “Em yên tâm, nếu em bất tiện, tôi sẽ không dây dưa với em nữa, tôi chỉ đúng lúc muốn đi tới phía trước mua ít đồ, nên cùng đường với em thôi.”
Anh nói rất lễ phép, làm Hàn Minh Thư cảm thấy nếu cô còn chất vấn anh, chẳng phải cô sẽ không biết tốt xấu ư?
Nghĩ đến đây, cô cắn môi hỏi: “Anh định mua món gì?”
“Em hỏi vậy là muốn tránh tôi à?”
Chẳng lẽ không phải?
Hàn Minh Thư định né tránh anh, không muốn đi cùng đường với anh.
Bằng không nếu để Dạ Âu Thần nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn cô sẽ là người chịu khổ.
Nụ cười trên khóe miệng Dạ Y Viễn càng gượng hơn: “Chẳng phải hôm đó chúng ta đã nói rõ rồi ư? Sau này sẽ là bạn bè, cho dù vô tình gặp nhau trong siêu thị, em cũng đừng tránh tôi như rắn rết chứ? Tôi đâu đáng sợ đến thế?”
Hàn Minh Thư: “…”
Cô cắn môi, không biết nên giải thích thế nào?
“Trước đây tôi định đi đường vòng, nhưng nếu em đã nói thế, thì tôi cảm thấy tôi nên đi cùng một đường với em, để điều chỉnh lại trạng thái tránh tôi như ôn dịch của em.”. Kiếm Hiệp Hay
Nói xong, nụ cười trên mặt Dạ Y Viễn đã trở lại, ánh mắt xuyên qua lớp kính kiên định nhìn xuống mặt cô.
“Minh Thư, 5 năm trước tôi không phải người xấu, giờ cũng không phải, tương lai… lại càng không. Nếu em đồng ý, tôi cũng có thể làm anh cả em, dù em có quan hệ gì với Âu Thần, nhưng… tôi không bao giờ làm chuyện có lỗi với em.”
Còn đối với Hàn Minh Thư, dù Dạ Y Viễn có làm chuyện có lỗi với cô hay không, thì chỉ cần để Dạ Âu Thần nhìn thấy cô đứng cạnh anh, rất có thể cô… sẽ là người bị tổn thương.
Nghĩ đến đây, cô lại mím môi, bất đắc dĩ nói: “Anh nhất định phải đi theo tôi như vậy ư? Anh nói là tình cờ gặp mặt, vậy hai lần trước thì sao? Cũng là tình cờ ư? Sao lại có chuyện trùng hợp đến thế, đã lâu rồi tôi không đi siêu thị, thế mà vừa tới đây đã chạm mặt anh, chẳng lẽ không phải anh tranh thủ thời gian để tới à?”
Mắt Dạ Y Viễn trở nên ảm đạm.
“Minh Thư, nếu ngày nào em cũng đi siêu thị, có lẽ em sẽ gặp anh mỗi ngày, bởi vì, nhà anh sống gần đây, chính là khu chung cư ở sát bên em.”
Hàn Minh Thư sửng sốt, há to miệng, hơi yếu ớt nói.
“Anh, anh nói gì?”
“Có phải em hơi khó tin đúng không, nếu em không tin, em có thể cử người đi điều tra, thật ra anh đã dọn tới đây trước em. Có thể nói rất nhiều nhân viên thu ngân trong siêu thị đều biết anh, vì anh sống một mình, nên ngày nào cũng phải đi siêu thị để mua nguyên liệu tươi ngon. Tôi nói cho em biết mấy chuyện này rồi, liệu em còn cảm thấy tôi cố ý tiếp cận em nữa không?”
Hàn Minh Thư hít thở sâu mấy lần, sắc mặt hơi trắng bệch.
Nên suy cho cùng, là do cô suy nghĩ quá nhiều nên hiểu lầm người ta?
“Tôi thừa nhận, tôi thật sự muốn liên lạc với em, nhưng chắc chắn trong đó không có sự cố ý.”
“Được rồi, anh đừng nói nữa.” Hàn Minh Thư ngắt lời anh, rũ mắt nói: “Là do tôi hiểu lầm anh, vậy tiếp theo chúng ta đường ai nấy đi đi, anh cứ đi mua đồ anh cần, tôi cũng phải đi mua mấy món đồ, nên đi trước.”
Nói xong, Hàn Minh Thư xoay người đi tới bên cạnh chị gái, bà ta nhìn cô hỏi: “Em giải quyết xong rồi à?”
Hàn Minh Thư mím môi không trả lời, chỉ đẩy xe hàng về phía trước.
Chị gái thấy thế thì vội vàng đuổi theo: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Lúc nãy khi trò chuyện chị thấy sắc mặt hai người đều khó coi, có phải cậu ta đã nói lời khó nghe đúng không?”
“Không phải.” Hàn Minh Thư lắc đầu nói: “Anh ta chỉ nói… anh ta không đi theo em, mà chỉ trùng hợp đi cùng đường thôi.”
Chị gái nghe đến đây thì chợt vỡ lẽ.
“Hóa ra là thế, nhưng tại sao chị cứ thấy cậu ta… đang cố ý đi theo em vậy? Này, cậu ta biết em có chồng chưa?”
Nói đến đây, Hàn Minh Thư bỗng ngừng bước, quay đầu nhìn người bên cạnh.
“Chị thật sự muốn biết?”
Chị gái tò mò gật đầu, rồi cười nói: “Nể tình chúng ta là hàng xóm, em hãy nói cho chị biết đi.”
Hàn Minh Thư nghĩ ngợi một lúc, cô bị bà ta nói lâu như vậy, nên giờ lên tiếng phủ nhận chắc cũng không sao, nghĩ đến đây, cô liền nói thẳng: “Thật ra anh ấy không phải chồng em.”
Mới đầu chị gái chưa nghe rõ, đợi bà ta dần hoàn hồn lại mới trợn tròn mắt: “Em, em nói cậu ta không phải chồng em, vậy lúc nãy em…”
“Em chỉ phối hợp với chị thôi.”
Chị gái trầm mặc.
Một phút sau, bà ta kéo tay cô nói: “Em gái, em thật sự quá xuất sắc, không ngờ chỉ vì muốn phối hợp mà em ngầm thừa nhận một người đàn ông thành chồng mình, sau này chúng ta phải thường xuyên liên lạc qua lại đi, không phải chồng cũng không sao, hai người là người yêu đúng không?”
“Cũng không phải.” Hàn Minh Thư lắc đầu đáp.
“Cũng không phải?” Chị gái ngẩn người: “Vậy, vậy giờ hai người đang có quan hệ gì? Chị thấy cậu ta đối với em…”
“Anh ấy là chồng cũ của em.”
Chị gái: “…”
Lượng thông tin này quá lớn, làm chị gái nhất thời không phản ứng kịp, một sợi dây thần kinh nào đó trong đầu bỗng rút lại, đợi đến khi bà ta phản ứng lại, thì Hàn Minh Thư đã nở nụ cười chế giễu.
“Có phải rất nực cười đúng không? Rõ ràng không phải vợ chồng, nhưng anh ấy luôn giam cầm em như thế.”
Nói xong, Hàn Minh Thư rũ mắt xuống, hình như tâm trạng rất ảm đạm.
“Khụ khụ, cũng không nực cười cho lắm, em đừng như thế.” Chị gái vừa kéo cánh tay cô tiếp tục đi về phía trước, vừa quay đầu nhìn Dạ Y Viễn: “Thật ra chồng cũ càng dễ xử lý hơn.”
“Cái gì?” Hàn Minh Thư không hiểu ý bà ta: “Chồng cũ càng dễ xử lý hơn?”
“Đúng vậy, nếu là chồng cũ, vậy thì chứng tỏ cậu ta đang theo đuổi em, muốn tái hợp với em đúng không?”
Hàn Minh Thư sửng sốt một lát, rồi gật đầu đáp: “Đúng, đúng vậy…”
Chẳng phải những chuyện anh làm đều muốn tái hợp với cô à?
“Thấy chưa, sao em lại rụt rè như vậy, nếu chị mà xinh đẹp như em, chị đã sớm tự tin đến ngút trời rồi. Giờ cậu ta đã là chồng cũ của em, vậy thì chứng tỏ những người khác vẫn còn cơ hội, ví dụ như… người phía sau.”
Phía sau?
Hàn Minh Thư nhíu mày, quay đầu nhìn phía sau, nhận ra Dạ Y Viễn vẫn đang đi theo hai người.
“Được hai người đàn ông đẹp trai như vậy cùng theo đuổi, em thích ai?”
Hàn Minh Thư: “…”
“Em không thích cũng không sao, dù gì em cũng xinh đẹp như thế, nên có nhiều cơ hội, cứ từ từ chọn lựa, thử thách bọn họ. Chị cảm thấy người đàn ông lạnh lùng lúc trước cũng được, nhìn dáng vẻ cậu ta là biết người thành đạt, nhưng… đàn ông lạnh lùng quá cũng không phải chuyện tốt. Ví dụ như lúc ở trên giường, nếu cậu ta vẫn lạnh lùng như vậy, luôn để em là người chủ động, vậy chẳng phải em sẽ không được thăng hoa à?”
Hàn Minh Thư biến sắc, khẽ nói: “Chị đừng nói đề tài này nữa được không?”
“Đề tài này thì sao? Chúng ta đều là người trưởng thành, haizz… chị bỗng tò mò về nguyên nhân hai người ly hôn, có phải là vì anh ta lãnh cảm đúng không?”
Hàn Minh Thư: “…”
Dạ Âu Thần lãnh cảm?
Chuyện này sao có thể? Nhưng anh có thù với đề tài này ư? Lúc trước ngồi xe lăn, mọi người đều cảm thấy anh bất lực, chỉ có cô được gả thay là biết năng lực thật sự của anh.
Giờ anh đứng dậy được rồi, thì có người lại tưởng anh lãnh cảm?
Chính khuôn mặt và ánh mắt đó đã đánh lừa người khác, rõ ràng anh nhiệt tình như lửa, tiến công mãnh liệt đến mức cô không thể trụ nổi, thì làm sao có thể lãnh cảm được?
Còn nguyên nhân cô và Dạ Âu Thần ly hôn?
Nghĩ đến đây, đáy mắt Hàn Minh Thư lại thê lương, đâu ai biết cuộc hôn nhân của hai người hoàn toàn không tồn tại? 5 năm trước, cô chỉ là người phụ nữ từng kết hôn lấy tên Thẩm Nhã thôi.
Đợi thời cơ chín muồi, cô sẽ hạ màn ngay.
Mới đầu Hàn Minh Thư đã biết, kết cục sau đó sẽ không thay đổi, quả thật cô đã lặng lẽ hạ màn.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô lại dậy sóng và thương cảm.
Vành mắt cũng hơi nóng hổi.
Nhưng trong mắt chị gái, bộ dạng này của cô lại trở thành việc ngầm thừa nhận lý do ly hôn là vì Dạ Âu Thần lãnh cảm.
Ồ, chị gái đắn đo suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Chị cảm thấy em nên chọn người đàn ông tao nhã đeo mắt kính ở phía sau đi.”
Hàn Minh Thư giật mình, lúng túng nói: “Chị à, chị nói gì thế?”
“Chị nói nghiêm túc đó, em… đừng cần người đàn ông lãnh cảm.”
“Chị đừng nói nữa, mau đi thôi.”
Mắt thấy Dạ Y Viễn ngày càng tới gần hai người, Hàn Minh Thư dứt khoát đẩy xe hàng đi hướng khác, Dạ Y Viễn định đuổi theo bọn họ, cô liền vòng qua bên này, rồi quay lại chỗ cũ.
Lần này, nếu anh còn đuổi theo, thì chắc chắn là cố ý.
“Anh… ôi da.”
Sau khi đi vòng một đoạn, Hàn Minh Thư quay đầu lại nhìn, thì nhận ra phía sau đã không còn bóng dáng Dạ Y Viễn nữa.
“Đừng nhìn nữa, em đã bỏ rơi người ta rồi, em gái này, xảy ra chuyện gì vậy? Nếu em độc thân, chẳng phải thêm một người đàn ông thì sẽ có thêm một lựa chọn à?”
“Em không thể ở bên anh ta.”
Cô đã sớm nói rồi, cô chỉ xem anh ta là anh cả, sao cô có thể có gì với Dạ Y Viễn được?
“Miễn sao hai người đều độc thân, thì có gì không thể?”
“Không thể là không thể.”
Hàn Minh Thư tăng nhanh bước chân, chị gái đuổi theo luôn nhiệt tình giảng giải cho cô, cô thật sự không biết rốt cuộc bà ta lấy đâu ra nhiệt tình mà nói nhiều với cô như thế, rõ ràng… hai người chỉ mới gặp mặt lần đầu thôi mà?
Cô chợt hiểu rõ tại sao bà ta có thể thành một cặp với chú béo.
Cô đang định nói gì đó, thì hai người đàn ông bỗng đi tới, đúng lúc là Dạ Âu Thần và chú béo.
Dạ Âu Thần xách một chiếc túi, vẻ mặt lạnh lùng, chú béo cũng xách giống như anh, nhưng có vẻ to hơn anh rất nhiều.
“Hai người mua đủ chưa?”
“Đủ hết rồi.”
Hàn Minh Thư ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Dạ Âu Thần, chợt nhớ lại câu nói lúc nãy của chị gái, cảm thấy giờ cô vẫn chưa thể nhìn thẳng vào mắt anh.
Nên cô làm như không thấy anh tiếp tục đẩy xe hàng đi ngang qua, Dạ Âu Thần bị cô bỏ rơi ở chỗ đó: “…”
Anh nhíu mày, đang định đuổi theo hỏi cô tại sao lại phớt lờ anh, thì bỗng có người vỗ vai anh, anh quay đầu lại, thì thấy chị gái đang áp mặt tới, anh nhíu mày, lặng lẽ lùi về sau mấy bước.
“Chậc!” Chị gái thấy bộ dạng này của anh thì ghét bỏ tặc lưỡi, rồi quở trách: “Quả nhiên là dáng vẻ lãnh cảm.”
Dạ Âu Thần nhìn chằm chằm bà ta bằng ánh mắt không vui.
“Chị có chuyện gì không?”
“Không có gì, tôi chỉ thấy cậu rất đáng thương thôi.”
Dạ Âu Thần: “???”
“Cảm giác bị vứt bỏ rất khó chịu đúng không?” Chị gái lại hỏi tiếp, nhìn Dạ Âu Thần bằng ánh mắt cực kỳ thương hại: “Thật ra, nhìn dáng vẻ của cậu cũng không phải đã hết thuốc chữa, tôi biết một bệnh viện có thiết bị y tế rất tiên tiến, hay để tôi giới thiệu cho cậu?”
Dạ Âu Thần càng nhíu chặt mày, thật sự không hiểu tại sao bà ta bỗng giới thiệu bệnh viện cho anh, chẳng lẽ lúc nãy Minh Thư đã nói gì khi đi cùng bà ta?
Nhưng Dạ Âu Thần có nghĩ thế nào, cũng chẳng nghĩ ra gần đây mình không khỏe chỗ nào?
“Ây ya, nếu cậu vẫn muốn theo đuổi Minh Thư, thì nghe lời chị đi.”
Theo đuổi Minh Thư.
Dạ Âu Thần nhướng mày.
“Tôi biết cậu là chồng cũ cô ấy, giờ đang theo đuổi cô ấy đúng không? Nhưng cậu có biết tại sao, cô ấy mãi không chấp nhận cậu không?”
“Tại sao?”
Hai chữ này anh gần như rít ra từ khẽ răng, đúng, Dạ Âu Thần cũng muốn biết tại sao.
Anh đã ở bên cô lâu như vậy, nhưng cô không những không chấp nhận anh, mà ngược lại ngày càng cách xa anh.
Mấy ngày nay mặc dù hai người nằm cùng một giường, nhưng lại mang hai nỗi niềm khác nhau.
Ngủ hay không ngủ cũng chẳng có gì khác biệt.
Nên anh cũng muốn biết tại sao, anh thật sự không hiểu trái tim phụ nữ, trước đây anh tổn thương cô, nhưng giờ anh đã dốc hết sức bù đắp cho cô, chỉ mong cô có thể nhìn thấy tấm chân tình của anh.
Nhưng dường như mọi cố gắng của anh đều vô ích, thậm chí… còn phản tác dụng.
Thỉnh thoảng Dạ Âu Thần còn chẳng biết đã xảy ra vấn đề gì.
Chẳng lẽ, cô không yêu anh?
Vừa nghĩ tới khả năng này, Dạ Âu Thần liền cảm thấy khó thở.
Tim Dạ Âu Thần hơi đau nhói, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
“Xem ra cậu thật sự muốn tái hợp với cô ấy.” Chị gái cười híp mắt nhìn bóng lưng Hàn Minh Thư đang chọn đồ ở trước mặt, Dạ Âu Thần cũng nhìn theo tầm mắt của bà ta.
Hàn Minh Thư vươn tay lấy món đồ trên giá xuống, rồi nghiêm túc xem hướng dẫn sử dụng và hạn sử dụng trên bao bì, lộ ra góc nghiêng tinh xảo đẹp đẽ, đôi mắt trong suốt như lấp lánh ánh sao.
“Cô ấy rất đẹp đúng không?” Chị gái hỏi.
Chú béo đứng bên cạnh, nịnh nọt ngay: “Quả thật rất xinh đẹp, nhưng vợ anh là người đẹp nhất.”
Dạ Âu Thần liếc nhìn ông ta, rồi thu hồi tầm mắt gật đầu.
Tất nhiên là đẹp rồi.
Cả đời này Dạ Âu Thần anh chỉ thích một mình người phụ nữ này, sao có thể không xinh đẹp được?
Hơn nữa Hàn Minh Thư không phải xinh đẹp bình thường, nếu đặt cô vào trong đám đông, rồi nói cho mọi người biết cô đang độc thân, chắc chắn cô sẽ nhận được rất nhiều lời cầu hôn.
Chỉ có tên chồng cũ rác rưởi đó của cô là không có mắt.
Lúc Dạ Âu Thần thầm mắng chồng cũ của cô, đã hoàn toàn quên mất một chuyện, đó là anh cũng bị Minh Thư xem là chồng cũ.
Nếu tính thời gian, thì chắc Lâm Tuấn là chồng cũ của cô rồi.
“Nên vợ cũ cậu xinh đẹp như vậy, nếu cậu còn không hăng hái, cô ấy thật sự sẽ bị người đàn ông khác cướp mất đấy.”
Dạ Âu Thần nghe đến đây thì nhíu mày.
“Tôi biết về chuyện đó có hơi khó nói, nhưng cậu phải tiếp nhận điều trị thật tốt, chắc chắn sẽ có một ngày cậu khỏe lại.”
Dạ Âu Thần nghe vậy thì thấy hơi sai sai, gì mà chuyện đó, còn hơi khó nói?
“Tôi cắt ngang một tý, rốt cuộc chị định nói chuyện gì?”
“Giờ, giờ này rồi mà cậu còn xấu hổ? Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu cứ tiếp tục thế này, thì cậu thật sự không theo đuổi được cô ấy đâu.”
Dạ Âu Thần: “…”
“Bệnh viện mà tôi giới thiệu kia thật sự rất tốt, bạn chồng tôi đều được chữa khỏi ở đó, nếu cậu cần, tôi sẽ cho số điện thoại cho cậu.”
Chị gái vừa nói vừa lấy điện thoại ra tìm số điện thoại, chú béo đứng bên cạnh cũng nghe đến mức mơ màng, nên sáp đầu tới.
“Đợi cậu chữa khỏi bệnh trên người rồi, đến lúc đó cậu có thể phơi bày dáng vẻ oai hùng của mình trước mặt cô ấy, tôi tin cô ấy sẽ nhanh chóng tái hợp với cậu.”
Nói đến đây, Dạ Âu Thần đã hiểu được đại khái, anh híp đôi mắt nguy hiểm nhìn Hàn Minh Thư vẫn đang lấy đồ trên giá ở trước mặt.
“Cô ấy đã nói gì?”
Chị gái bị anh hỏi đến mức phiền muốn chết, nên dứt khoát nói thẳng ra: “Cô ấy nói lý do hai người ly hôn là vì cậu lãnh cảm!”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lãnh cảm?
Dạ Âu Thần sửng sốt trước từ ngữ đột ngột xuất hiện này, chị gái tưởng anh bị nói trúng tim đen, nên vội an ủi: “Cậu đừng nản lòng, chỉ cần cậu cố gắng phối hợp điều trị, tôi tin rằng cậu sẽ sớm khỏi bệnh thôi.”
Dạ Âu Thần nhìn Hàn Minh Thư vẫn đang tìm đồ ở gần đó bằng ánh mắt sâu xa, rồi nở nụ cười hờ hững.
Anh lãnh cảm?
Ha ha, xem ra anh đã dằn vặt nhẹ tay với người phụ nữ này, nên cô mới có sức đi bêu xấu anh với người khác.
“Cậu có nghe thấy tôi nói gì không?” Chị gái quan tâm nhìn Dạ Âu Thần, bà ta vẫn đang lo lắng về tình trạng của anh.
Dạ Âu Thần liếc nhìn bà ta, rồi mím môi mỏng, chú béo chớp mắt nhìn anh: “Chẳng, chẳng lẽ cậu thật sự không thể làm chuyện đó?”
Hai người cùng nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ, làm Dạ Âu Thần nhất thời hơi nghiến răng nghiến lợi.
“Tôi là người đàn ông bình thường.” Anh nghiến răng nói.
Mặc dù xấu hổ, nhưng vế sau rất có tác dụng với Dạ Âu Thần: “Vậy phải làm phiền chị rồi.”
“Không phiền không phiền.”
Dạ Âu Thần cười chế giễu, rồi sải bước đi tới chỗ Hàn Minh Thư.
Chú béo và vợ ông ta đứng tại chỗ, hơi mơ màng hỏi: “Bà xã, chúng ta làm vậy có ổn không?”
“Chỗ nào không ổn, dù gì cũng là hàng xóm với nhau, nên chúng ta phải tác hợp cho họ.”
Chú béo: “… Có khi nào người ta không muốn tái hợp không?”
“Anh thì hiểu cái gì, chẳng lẽ em lại không nhìn ra ánh mắt giữa hai người bọn họ à? Em là phụ nữ, nên hiểu phụ nữ hơn anh.”
“À à.”
***
Hàn Minh Thư giơ tay lên, định lấy đồ trên giá, vì đồ nằm trên tầng cao, hôm nay cô lại không mang giày cao gót, nên lúc lấy hơi khó khăn.
Cô đành phải ra sức nhón chân lên, nhưng vẫn không chạm tới, cuối cùng một bàn tay duỗi tới, dễ dàng lấy xuống món đồ cô định lấy rồi đưa cho cô.
Hàn Minh Thư ngẩng đầu lên, nhận ra người lấy là Dạ Âu Thần.
“Em muốn mua món này?” Dạ Âu Thần hỏi.
Hàn Minh Thư đành phải gật đầu đáp: “Ừm.”
Dạ Âu Thần nhìn sau ót mịn màng của cô, nếu nhìn xuống anh vẫn có thể nhìn thấy mấy dấu vết anh để lại trên chiếc cổ trắng nõn của cô.
Rõ ràng anh để lại nhiều dấu tích như vậy, thế mà cô… lại nói anh lãnh cảm?
Ha ha…
Hơi nóng phả vào tai làm Hàn Minh Thư không khỏi rùng mình, lắp bắp hỏi: “Có ư?”
“Không có à?” Dạ Âu Thần hỏi ngược lại, rồi thổi một hơi vào tai cô.
Hàn Minh Thư sợ hãi che tai mình lại lùi về sau, hung hăng lườm Dạ Âu Thần, đúng lúc nhìn thấy đôi môi mỏng của anh đang nở nụ cười cực kỳ chế giễu.
Cô nhất thời cảm thấy, có lẽ chị gái đã tiết lộ nội dung cuộc trò chuyện lúc nãy cho Dạ Âu Thần, dù gì người thẳng thắn như vậy, thì làm sao có thể giấu kín được?
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư không khỏi tuyệt vọng.
Sớm biết thế này cô đã không chìu theo bà ta.
Cô cắn môi nói: “Không có!”
Rồi xoay người rời đi.
Bốn người đi tới quầy thu ngân tính tiền, Dạ Âu Thần đi sau Hàn Minh Thư, đang thầm tính toán lát nữa về sẽ dạy dỗ cô thế nào, mới để cô không cảm thấy mình lãnh cảm.
Check đồ xong, Dạ Âu Thần nhất thời hoàn hồn, vươn tay lấy ví tiền của mình ra, anh đang đưa thẻ trong tay mình ra, thì một chiếc thẻ khác cùng đưa tới.
Hàn Minh Thư đang đứng bên cạnh lục túi áo, định đưa tiền lẻ.
Ai ngờ bên cạnh có hai tấm thẻ cùng đưa tới, cô sửng sốt một lát, rồi ngẩng đầu lên.
Dạ Âu Thần cũng ngẩng đầu nhìn người đưa thẻ kia, sau khi thấy rõ mặt, con ngươi anh bỗng thu nhỏ lại.
Người đưa thẻ còn ai ngoài Dạ Y Viễn?
Anh ta khẽ cười, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Dạ Âu Thần, anh ta chỉ dịu dàng cười nói: “Âu Thần, đã lâu không gặp.”
Hàn Minh Thư: “…”
Cô tưởng cô đã bỏ rơi người này rồi, hóa ra anh đang đứng đây đợi cô?
Anh ta đưa thẻ cùng lúc với Dạ Âu Thần? Hơn nữa giờ anh đang đứng trên lối đi khác, cảnh tượng này thật lúng túng.
Chú béo và chị gái đi sau Dạ Âu Thần và Hàn Minh Thư nên cũng chứng kiến cảnh tượng này, chị gái nhất thời tặc lười thành tiếng, khoanh hai tay trước ngực nói: “Cậu ta định khiêu khích ngay trước mặt ư?”
Trước đó chú béo đi cùng Dạ Âu Thần, nên hoàn toàn không biết chuyện Dạ Y Viễn, cũng không quen người này, nên tò mò hỏi: “Sao thế?”
“Còn sao trăng gì nữa, tình địch gặp nhau nên đỏ mắt chứ sao.”
Tình địch… ừm, chú béo cũng nhìn qua đây.
Không chỉ ông ta, mà ngay cả người xung quanh cũng tò mò khi chứng kiến cảnh tượng này, dù gì cũng là trai xinh gái đẹp, hơn nữa còn là hai nam một nữ.
Có lẽ mọi người thích nhất là hóng chuyện, thấy hai người đàn ông giành trả tiền vì một người phụ nữ, mọi người đều ngửi thấy mùi hóng hớt, nên nhìn cảnh tượng này không chớp mắt, kể cả nhân viên thu ngân cũng không ngoại lệ.
Dạ Âu Thần khẽ nhướng mày, nụ cười đã dập tắt, đáy mắt lạnh lẽo, anh bước lên mấy bước nắm tay Hàn Minh Thư, nhét thẻ vào tay cô, rồi trầm giọng nói: “Ngoan, chúng ta đi quẹt thẻ trước, rồi về nhà.”
Dáng vẻ này của anh như hoàn toàn không nhìn thấy Dạ Y Viễn.
Con ngươi dưới lớp kính của Dạ Y Viễn bỗng thu nhỏ lại, ngón tay cầm thẻ ATM trở nên trắng bệch, một lúc sau anh lặng lẽ thu hồi tấm thẻ: “Cậu gặp anh cả mà không chào hỏi à?”
Dạ Âu Thần nắm tay Hàn Minh Thư đi thanh toán xong, thì đợi nhân viên thu ngân bỏ đồ vào túi, anh nắm chặt tay cô, nhìn Dạ Y Viễn bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Anh cả? Anh cũng xứng?”
Từ rất lâu về trước, Dạ Âu Thần và Dạ Y Viễn đã hoàn toàn trở mặt với nhau, kiểu chung sống gật đầu chào hỏi khi tình cờ gặp nhau ngày trước cũng đã sớm biến mất.
Quả nhiên, Dạ Âu Thần vừa dứt lời, sắc mặt mọi người xung quanh đều thay đổi.
Chuyện này là có thù oán ư?
Vợ chú béo vừa nghe thấy câu này, thì nhất thời kinh ngạc cảm thán: “Không ngờ người đàn ông này lại ngang ngược như vậy, đối đáp hay lắm, nhưng… hai người bọn họ là anh em?”. Truyện Hot
Chị gái bỗng hơi tò mò nhìn Dạ Y Viễn, cậu ta sẽ trả lời thế nào khi bị sỉ nhục trước mặt mọi người như thế?
Dạ Y Viễn cũng đã thanh toán xong, sau khi cất thẻ vào túi thì cùng bước lên phía trước, vẻ mặt anh ta không hề thẹn quá hóa giận, hoặc thở hổn hển khi bị Dạ Âu Thần mỉa mai, mà vẫn dịu dàng, nhã nhặn như trước.
Anh ta chỉ lạnh nhạt nói: “Cậu vẫn còn trách anh cả chuyện đó à? Đó không phải dự tính ban đầu của anh cả, anh cả cũng không muốn làm thế.”
“Ha.” Dạ Âu Thần cười khẩy, hoàn toàn không nể mặt anh ta, thấy ánh mắt dưới mắt kính của anh ta vô thức nhìn theo bàn tay của Hàn Minh Thư, thì càng nắm chặt bàn tay mềm mại của cô, thậm chí còn ép cô đan mười ngón tay vào nhau.
“Không phải dự tính ban đầu của anh? Vậy anh bị người khác cưỡng ép?”
Dạ Y Viễn nhìn anh, tầm mắt hai người đàn ông giao nhau trong không trung, nhất thời tóe ra vô số tia lửa, một trận chiến không khói thuốc súng cứ thế bùng nổ.
Hàn Minh Thư biết hai người luôn bất hòa, nhưng không ngờ hai người đã hoàn toàn trở mặt, Dạ Âu Thần đang nóng lòng thể hiện tính chiếm hữu cực kỳ mạnh mẽ trước mặt Dạ Y Viễn, ví dụ như… giờ anh đang nắm chặt tay cô, với sức lực mạnh hơn ngày thường rất nhiều.
Hơn nữa từ lúc Dạ Y Viễn xuất hiện, Hàn Minh Thư đã cảm nhận được một tâm trạng trên người Dạ Âu Thần.
Đó là… sợ sệt.
Nhưng cô lại thấy có lẽ mình đã cảm nhận sai rồi, bởi vì sau đó cô không còn cảm nhận được nữa, đồng thời, cô cảm thấy trên người Dạ Âu Thần sẽ không có tâm trạng này mới đúng.
Dù gì với người ngông cuồng tự đại như Dạ Âu Thần, thì làm sao có thể nảy sinh tâm trạng sợ hãi khi nhìn thấy Dạ Y Viễn được?
Cho dù Dạ Y Viễn tự thành lập công ty, nhưng thực lực công ty anh ta vẫn chưa thể đuổi kịp tập đoàn Dạ thị.
Nên sự sợ hãi này bắt nguồn từ đâu?
Đáng tiếc Dạ Y Viễn chưa kịp nói gì, thì Dạ Âu Thần đã nắm tay cô kéo ra ngoài, anh đi phía trước, Hàn Minh Thư đi phía sau, nên từ góc độ của cô, vừa khéo có thể nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp của anh, một tay anh nắm tay cô, một tay xách đồ mới mua, thật sự rất giống một ông chồng dẫn vợ đi siêu thị.
Tiếc là…
Hàn Minh Thư cúi đầu, ánh mắt hơi ảm đạm.
Dạ Y Viễn thấy cảnh tượng này thì lặng lẽ thu hồi ánh mắt sắc bén và lạnh lẽo, rồi cũng xách đồ rời đi.
Chú béo chứng kiến hết tất cả nên thở dài nói: “Hỏi thế gian tình là chi, anh hơi đau lòng cho người anh cả này, bị bắt nạt như thế, mà vẫn có thể ôn tồn đáp lại, haizz…”
“Quả nhiên ánh mắt đàn ông các anh đều nông cạn như vậy, rõ ràng cậu ta trả lời như vậy là lùi một bước tiến hai bước, vậy mà anh lại cảm thấy cậu ta ôn tồn?”
“Ồ?” Chú béo gãi đầu mình: “Lùi một bước tiến hai bước?”
“Em đã nói đầu óc anh đơn giản rồi anh còn không chịu thừa nhận? Anh vẫn chưa hiểu à? Nếu cậu ta tranh cãi với đối phương trước mặt người phụ nữ mình yêu, chẳng phải sẽ mất hết phong độ của mình à? Đừng thấy người đàn ông này lịch sự nho nhã, nhưng có thể lòng dạ cậu ta rất hiểm độc.”
“Lòng dạ hiểm độc? Sao em biết? Em chỉ nhìn người ta như vậy là có thể đoán ra à?”
“Tất nhiên nếu chỉ nhìn người thì em sẽ không đoán ra, hơn nữa đây còn là lần đầu tụi em gặp mặt, nếu em đưa ra kết luận cậu ta là người hiểm độc sẽ rất quá đáng, nên em không nói thế, em chỉ nói anh ta trông nho nhã, nhưng có thể lòng dạ cực kỳ hiểm độc, là có thể! Chứ không phải e rằng!”
Nói xong, chị gái quay đầu lườm chú béo.
Chú béo gãi đầu nói: “Ồ, anh biết rồi.”
“Nhưng…” Chị gái khoanh tay trước ngực nhìn bóng lưng đã đi xa của Dạ Y Viễn, rồi từ từ híp mắt lại: “Cho dù người đàn ông này không cực kỳ hiểm độc như em nói, thì chắc chắn cũng không phải người tầm thường.”
“Anh không hiểu.”
“Đi thôi, chúng ta về nhà thôi.”
Chú béo vội đuổi theo.
Trên đường về, Hàn Minh Thư cứ thế bị Dạ Âu Thần kéo đi, cô rất ngoan ngoãn không nói gì, cô biết tâm trạng anh đang rất tồi tệ, có lẽ là vì chột dạ, nên cô chỉ có thể đi theo anh.
Nhưng bước chân của anh quá dài, Hàn Minh Thư đuổi theo đến phát mệt, cuối cùng thật sự không thể chịu nổi nữa mới lên tiếng: “Anh có thể đi chậm lại chút không?”
Dạ Âu Thần nghe vậy thì ngừng bước, vừa quay đầu lại đã thấy cô thở hổn hển, giờ anh mới nhận ra mình mới làm gì.
Mắt anh thoáng qua tia sáng rồi vụt tắt.
“Em mệt rồi?”
“Anh nói thử xem?” Hàn Minh Thư oán giận lườm anh.
Cô không những mệt, mà trước đó bị anh giày vò, nên giờ chân cô sắp nhũn ra rồi, hôm nay cô đã ra ngoài di dạo nửa ngày trời, giờ anh còn đi nhanh như thế, chẳng phải đang hành hạ cô à?
Hàn Minh Thư hơi cạn lời, chống nạnh thở hổn hển.
Dạ Âu Thần quan sát xung quanh, nhưng không tìm ra chỗ nào có thể nghỉ ngơi, nên cúi người xuống nói với Hàn Minh Thư: “Em leo lên đi?”
Hàn Minh Thư: “Cái gì?”
Cô hơi ngạc nhiên trước hành động của anh, nếu cô đoán không lầm, Dạ Âu Thần định cõng cô đúng không?
Nhưng… bọn họ đã lớn thế này rồi, nên cô cảm thấy chuyện cõng này chỉ dành cho người trẻ tuổi.
Còn cô…
“Em còn lề mề cái gì?” Dạ Âu Thần thấy cô đứng ngơ ngác ở đó, thì dứt khoát dùng một tay kéo cô lên lưng mình.
Cô chưa kịp phản ứng lại, đã cảm thấy cả người mình nằm nhoài trên tấm lưng thẳng tắp rộng rãi của Dạ Âu Thần, vì một tay anh phải xách đồ, nên chỉ có thể đỡ mông cô bằng một tay, rồi căn dặn: “Nếu em không muốn ngã xuống đất thì ôm chặt tôi.”
Rồi anh đứng dậy ngay.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Hàn Minh Thư gần như theo phản xạ có điều kiện vươn tay ôm chặt cổ anh.
Trong nháy mắt da thịt tiếp xúc, Dạ Âu Thần hài lòng mỉm cười, cõng cô tiến về phía trước.
Thật ra từ nơi này về khu chung cư cũng không xa, nhưng vì anh phải cõng cô, lại còn xách đồ, Hàn Minh Thư cảm thấy Dạ Âu Thần quá áp lực, nên không nhịn được lên tiếng: “Hay là… anh để tôi xuống để tôi tự đi đi.”
“Phì.” Dạ Âu Thần cười chế giễu: “Lúc nãy là ai nói mệt?”
Hàn Minh Thư: “…”
Cô rũ mắt nhìn gân xanh trên cổ anh, sớm biết thế này cô đã không lên tiếng, đều tại cô cả?
Anh lại đi thêm một đoạn nữa, mặc dù Hàn Minh Thư không nghe thấy tiếng thở của Dạ Âu Thần, nhưng cô luôn cảm thấy anh rất mệt, nên điều chỉnh tư thế trên lưng anh, để cô trở nên nhẹ hơn một chút.
Sau một hồi vặn vẹo, hơi thở Dạ Âu Thần càng nặng nề hơn, nên khàn giọng quát: “Em cứ nhích tới nhích lui trên lưng tôi làm gì?”