CHƯƠNG 391: GẶP LẠI NHAU THÌ ĐÃ LÀ NGƯỜI DƯNG
Hàn Minh Thư đi rất nhanh, cô xuống lầu băng qua góc đường, rồi lại đi thêm vài bước thì đã tới nhà hàng kia.
Lúc cô đi vào thì chỉ nhìn một cái đã thấy Lâm Ân Ân đang ngồi cách đó không xa.
Cô dừng lại một chút, chợt nhớ ra, lúc nãy gọi điện thoại là vì thời gian hẹn sắp tới rồi, cho nên cô mới sốt ruột vội đi tìm cô ta.
Nhưng giờ nhìn thấy cô ta đang ngồi ăn với bạn bên kia, cô đột nhiên đi qua như vậy thì không tiện lắm thì phải?
Đang phân vân thì nhân viên phục vụ đột nhiên bước tới.
“Chào cô, xin hỏi… “
Nghe vậy, Hàn Minh Thư tỉnh táo lại, cười nhẹ với nhân viên phục vụ: “Tôi tìm bạn, cám ơn”
Sau đó cô bước tới chỗ Lâm Ân Ân, đến gần rồi, Hàn Minh Thư mới nhận ra chỉ có mình cô ta.
Không phải nói đi ăn với bạn sao? Hàn Minh Thư nghi ngờ.
“Chào cô, cô Lâm”
Lâm Ân Ân đang ngồi chờ, Dạ Âu Thần đi toilet vẫn chưa về, đi lâu như vậy dù anh có giải quyết vấn đề cá nhân thì cũng nên xong rồi chứ, không lẽ là vì không muốn ngồi ở đây với cô ta, nên mới không quay lại sao?
Cô ta vừa nghĩ vừa thở dài, bỗng có tiếng Hàn Minh Thư vang lên.
Lúc Lâm Ân Ân lấy lại tinh thần thì đã thấy Hàn Minh Thư đứng trước mặt cô ta rồi.
“Là cô a” Trong giọng nói của cô ta không giấu được nỗi buồn man mác, bộ dạng chán chường.
Hàn Minh Thư nghe vậy, mắt láo lia: “Cô Lâm, vừa rồi tôi hơi vội, cho nên quên không hỏi cô có tiện không”
Nói xong Hàn Minh Thư còn nhìn thoáng qua chỗ ở đối diện cô ta: “Nếu không tiện, tôi chút nữa quay lại?”
“Không cần, cô ngồi đi” Lâm Ân Ân cười khổ: “Anh ấy có lẽ đã đi rồi”
Bây giờ Lâm Ân Ân nghĩ là, anh có lẽ chỉ viện cớ đi toilet, thật ra là đã rời đi rồi.
Hàn Minh Thư thấy tâm trạng cô ta không tốt, cũng không nói gì, chỉ ngồi đối diện cô ta, rồi nói nhỏ nhẹ: “Không sao chứ? Muốn tới công ty tôi ngồi một lát không?”
Hàn Minh Thư nghĩ, nếu ở đang mà tâm trạng không tốt thì thôi tới công ty của cô đi, biết đâu tâm trạng sẽ đỡ chút?
Lâm Ân Ân trợn mắt, đi tới công ty của Shelley?
Dạ Âu Thần không đi toilet, mà là đứng dựa vào hành lang bên kia hút thuốc, sau khi anh thấy thời gian trôi qua cũng lâu rồi, mới dập thuốc, quay lại.
Ra khỏi hành lang Dạ Âu Thần thấy chỗ của Lâm Ân Ân có thêm một người.
Anh lạnh lùng nhìn lướt qua gương mặt người đó.
Bỗng, Dạ Âu Thần dừng lại, nét lạnh lùng trên gương mặt đẹp trai không thay đổi, nhưng ánh mắt của anh lại cất chứa nhiều điều.
Lòng anh rối bời, trong một giây phút thôi lòng anh dậy sóng dữ dội.
Là ảo giác sao?
Cô lại xuất hiện trong ảo gíac của anh sao?
Hai lần trước anh chỉ thấy cô thoáng qua thôi, Dạ Âu Thần nghĩ … lần này có lẽ cũng vậy thôi.
Cho nên, anh theo bản năng nín thở không dám nháy mắt.
Một giây, hai giây…
Mười giây trôi qua, người trước vẫn còn trong tầm mắt anh, tươi cười ngọt ngào.
Cho nên lần này, không phải ảo giác?
Dạ Âu Thần đi từng bước từng bước về phía cô.
“Vậy được rồi, chúng ta tới công ty của cô, tôi đi trả tiền trước”
Hàn Minh Thư nghĩ, dù sao cũng là khách của cô, vậy cô giúp cô ta thanh toán cũng không sao.
Nghĩ vậy, cô liền đứng dậy cầm theo túi tiền, nói: “Để tôi đi, cô ngồi chờ tôi chút”
Hàn Minh Thư cầm túi đứng dậy, vừa định đi tới quầy thanh toán, thì trong lúc cô ngẩng đầu lên, trước mặt cô lại có một người cao to đứng.
Dưới hàng lông mi là đôi mắt sắc bén lạnh lùng như mắt chim đại bàng, đôi mắt anh chứa nhiều thứ, ẩn giấu đi rất nhiều âm u trong đáy mắt, mũi cao, vẫn là đôi môi mỏng bạc tình.
Khuôn mặt này…
Hàn Minh Thư dừng bước, cảm giác tim mình đập một tiếng, rồi lại giống như đã dừng lại.
Là… Cô nhìn nhầm sao?
Sao anh lại xuất hiện trước mặt cô?
Còn dựa vào gần như vậy?
Bàn tay đang cầm túi của Hàn Minh Thư bất giác siết chặt lại.
Đôi tay trắng nõn thon dài vì động tác này mà lộ ra gân xanh.
Hai người đột nhiên dựa sát như vậy, Hàn Minh Thư có thể cảm nhận được hơi thở nam tính của anh, nó giống như một loại áp lực bao trùm lấy cô, trói lấy cô.
Dạ Âu Thần nhìn cô chằm chằm, ánh mắt nóng bỏng.
Thật là cô!
Anh còn tưởng mình xuất hiện ảo giá!
c “Âu Thần?” Một tiếng gọi phá đi trường hợp ngại ngùng này.
Lâm Ân Ân ngồi một bên khi ngẩng đầu lên nhìn thấy Dạ Âu Thần, thì ngạc nhiên gọi tên anh: “Thật là anh?
Anh không đi?”
Giọng của cô không giấu được niềm vui, mắt rưng rưng: “Em còn nghĩ mình bị cho leo cây!”
“Bạn em?”
Lâm Ân Ân sửng sờ, một hồi mới phản ứng lại là Dạ Âu Thần đang hỏi cô ta, cô ta gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu, rồi mới lịch sự giới thiệu.
“Anh Dạ, đây là nhà thiết kế thời trang Shelly mới từ nước ngoài về. Shelly, đây là anh Dạ Âu Thần tổng giám đốc tập đoàn Dạ Thị, anh ấy là ..” Nói đến đây, Lâm Ân Ân thẹn thùng, gương mặt trắng nõn của cô ta ửng đỏ.
Cô ta giới thiệu anh như thế nào mới tốt à? Tuy cô ta cảm thấy Dạ Âu Thần nhất định sẽ ở bên cô ta, nhưng giờ nói như vậy không thích hợp, nói là người được mai mối cũng không tốt lắm.
Cuối cùng Lâm Ân Ân lại sửa cách giới thiệu.
“Là bạn của tôi”
Hàn Minh Thư đương nhiên biết anh là tổng giám đốc tập đoàn Dạ Thị.
Chuyện này năm năm trước cô cũng biết rồi, nhưng…Nhưng giờ cô không muốn biết mấy thứ đó.
Để giữ thể diện cho khách hàng, Hàn Minh Thư bình tĩnh nói: “Chào anh, anh Dạ”
Anh Dạ?
Nghe cách gọi này, Dạ Âu Thần lập tức nheo mắt lại, có cảm giác anh trở nên nguy hiểm hơn.
Năm năm, cô chỉ học được kêu anh một tiếng anh Dạ ?
A, thật là giỏi à.
CHƯƠNG 392: MẤT HỒN MẤT VÍA
Dạ Âu Thần tiến lên một bước, khí thế hung hăng trên người áp sát hơn một chút.
Hàn Minh Thư đã bình tĩnh lại, đứng tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt và vẻ mặt đều rất lạnh nhạt.
“Sao vậy?” Lâm Ân Ân nhận thấy có chút kì quái, thế là hỏi một câu.
Nghe vậy Hàn Minh Thư liền nhìn về phía Lâm Ân Ân nở một nụ cười.
“Cô Lâm, tối nay chúng tôi sẽ liên lạc với cô sau, bây giờ không quấy rầy mọi người nữa”
Nói xong, Hàn Minh Thư lại khẽ gật đầu chào Dạ Âu Thần, sau đó vòng qua cái bàn bên kia chuẩn bị rời đi.
Lâm Ân Ân có chút ngượng ngùng mở miệng: “Nếu không thì… cô ở lại uống một chút đồ uống đã rồi hãy đi”
“Chuyện này…”
“Cô đặc biệt tới đây một chuyến, bây giờ lại đi ngay tôi cũng thấy ngại, dù sao…anh ấy cũng quay về rồi, cô ngồi một lúc cũng không thành vấn đề”
Hàn Minh Thư siết chặt túi xách hơn một chút, một lát sau buông ra, cô thản nhiên cười nói: “Được, vậy tôi liền cung kính không bằng tuân mệnh.”
Hàn Minh Thư gọi một ly nước trái cây.
Tốc độ nhà hàng rất nhanh, nước trái cây nhanh chóng được mang ra cho cô. Hàn Minh Thư biết mình chỉ là ngồi khách sáo, cho nên uống hai ba ngụm.
Dạ Âu Thần vốn định rời đi thì lúc này cũng ở lại, sắc mặt lạnh lùng ngồi phía đối diện.
Vẻ mặt Dạ Âu Thần rất xấu, Lâm Ân Ân không dám nói gì thêm, mỗi người đều có ý nghĩ khác nhau.
Nhưng mà ánh mắt bén nhọn của người nào đó vẫn luôn rơi trên người cô, mặc dù ánh mắt anh lạnh lẽo, nhưng ánh mắt kia rơi vào trên mặt cô lại nóng rực, nhìn chằm chằm vào.
Gần như muốn nhìn chằm chằm mặt cô đến thủng.
Thời gian trôi qua, khoảng mấy phút sau, Hàn Minh Thư đứng lên.
“Cảm ơn vì đã chiêu đãi, nhưng tôi còn có việc bận, thật sự không quấy rầy hai người nữa”
Nói xong, cô đứng dậy mỉm cười: “Bữa cơm hôm nay tính cho tôi.”
Sau đó cô cũng mặc kệ hai người họ phản ứng như thế nào, quay người đi đến quầy thu ngân thanh toán.
Khi Hàn Minh Thư chuẩn bị đưa thẻ cho nhân viên thu ngân thì có người hành động nhanh hơn cô.
“Cà thẻ này”
Giọng nói lạnh như băng không mang theo bất cứ chút tình cảm nào.
Giọng nói này Hàn Minh Thư rất quen, thậm chí cô không cần ngẩng đầu cũng biết là ai.
“Tôi, Dạ Âu Thần không có thói quen để phụ nữ mời”
Hàn Minh Thư: “…
Cô trầm mặc một hồi lâu, yên lặng cất thẻ ngân hàng vào túi xách, quay đầu nhìn về phía Dạ Âu Thần, trên mặt nở một nụ cười xa lạ: “Như vậy thì cảm ơn Anh Dạ”
Lâm Ân Ân đi theo tới thấy cảnh này thì trong lòng lén mừng thầm.
Người đàn ông lọt vào mắt cô chính là khác biệt, đàn ông nên giống như Dạ Âu Thần, phong độ lịch lãm như vậy đó.
Lúc đi tới cửa, Lâm Ân Ân đột nhiên mở miệng nói: “Minh Thư, hay là chúng tôi đưa cô về công ty nhé, dù sao cũng không xa”
Nghe nói vậy, Hàn Minh Thư dừng lại một chút, khóe miệng không nhịn được giật giật.
“Không cần đâu cô Lâm, tôi đi mấy bước là đến, cảm ơn vì hôm nay đã chiêu đãi”
Hàn Minh Thư không cho rằng mấy bước đường này cô cần người khác đưa đi, thấy Lâm Ân Ân không nói gì nữa, lúc này cô mới bước chân rời đi, cũng không để ý đến một ánh mắt khác.
Lâm Ân Ân nhìn theo bóng lưng cô, sau đó lặng lẽ liếc Dạ Âu Thần cách đó không xa một cái.
“Lúc nào tôi nói muốn đưa cô về?”
Quả nhiên, giọng nói lạnh lùng vô tình truyền đến từ phía trên.
Mặc dù Lâm Ân Ân đã sớm ngờ tới Dạ Âu Thần sẽ không đưa cô về, thế nhưng anh đột nhiên nói như vậy vẫn làm cô ta cảm thấy mất mặt, may là Hàn Minh Thư đã rời đi.
Nghĩ tới đây, Lâm Ân Ân ngẩng đầu tươi cười với Dạ Âu Thần: “Tôi biết anh sẽ không đưa tôi về, hôm nay làm khó cho anh rồi, đi đường cẩn thận”
Nói xong, Lâm Ân Ân không tiếp tục dây dưa với anh nữa mà quay người chuẩn bị rời đi.
Thế nhưng cô ta chợt nhớ tới cái gì đó, nhìn về phía Dạ Âu Thần nói: “Đúng rồi Anh Dạ, có thể kết bạn facebook không?”
A, thật là một người phụ nữ được voi đòi tiên.
Đôi mắt đen huyền của Dạ Âu Thần lộ vẻ không kiên nhẫn, khi vừa định nói không thể.
Lại đột nhiên nghĩ tới điều gì, mắt anh híp lại nhìn chằm chằm về hướng Hàn Minh Thư biến mất lúc nãy.
“Cô vừa mới nói…cô ấy là nhà thiết kế?”
Lúc đầu Lâm Ân Ân không kịp phản ứng, chỉ ngơ ngác khẽ gật đầu, một lát sau cô ta nghĩ đến cái gì đó, cong môi mặt mày hớn hở nói: “Đúng rồi Anh Dạ, cô ấy là nhà thiết kế, lần này là tôi đến công ty của cô ấy để nhờ cô ấy giúp tôi thiết kế lễ phục. Nếu như Anh Dạ có cần thiết kế thì cũng có thể tìm cô ấ Vào đúng lúc này, Lâm Ân Ân thấy Dạ Âu Thần có hứng thú với thân phận nhà thiết kế của cô nên trong lòng đoán là có lẽ Dạ Âu Thần cũng muốn tìm Hàn Minh Thư để thiết kế quần áo, cho nên vô cùng đường hoàng trực tiếp đẩy thân phận của Hàn Minh Thư ra.
Thậm chí cô ta nghĩ, nếu như có thể mượn cơ hội này tiến thêm một bước với Dạ Âu Thần thì còn gì tốt hơn.
Nhà thiết kế à?
Ánh mắt Dạ Âu Thần tối lại một chút.
Không ngờ người phụ nữ kia thế mà làm tới nhà thiết kế, điều này khiến anh thật bất ngờ.
Lâm Ân Ân nhảy nhót như chim sẻ, cắn môi dưới: “Anh Dạ cũng muốn thiết kế quần áo sao? Hay là chúng ta kết bạn facebook, tôi gửi danh thiếp của cô ấy cho anh?”
Khi hỏi vấn đề này, tim Lâm Ân Ân đập dồn dập, đây chính là bước quan trọng nhất trên con đường đi về phía nam thần của cô ta.
Nếu như là trước đây, chắc chắn Dạ Âu Thần đã rời đi từ lâu rồi, đừng nói là kết bạn facebook, có lẽ anh cũng sẽ không để ý đến cô ta.
Nhưng bây giờ khác, Dạ Âu Thần suy nghĩ một lát rồi lấy điện thoại di động ra.
“Gửi danh thiếp cho tôi”
Dạ Âu Thần nói xong câu đó thì liền biến mất trước mặt Lâm Ân Ân.
Lâm Ân Ân hưng phấn gật đầu, vẫy tay với anh: “Tôi biết rồi Anh Dạ, Anh Dạ đi đường lái xe cẩn thận!”
Ánh mắt cô ta dõi theo bóng dáng cao lớn lạnh lùng kia, cho đến tận khi anh biến mất ở góc đường Lâm Ân Ân mới thu hồi ánh mắt của mình lại, cô ta cúi đầu nhìn điện thoại di động của mình, nhất thời vui mừng ôm điện thoại di động vào trong ngực như nhặt được châu báu.
Quá tốt rồi, cô ta đã tiến gần nam thần thêm một bước.
Xem ra dì Tống nói đúng, Dạ Âu Thần quả nhiên là loại người mặt lạnh tim nóng.
Dường như cô ta có thể tưởng tượng dáng vẻ hai người họ ở bên nhau trong tương lai.
Lâm Ân Ân hài lòng ôm điện thoại rời đi.
Sau khi Hàn Minh Thư trở lại công ty thì tiến vào văn phòng, sau đó một mình ngồi trước bàn ngẩn người.
Lúc Tiểu Nhan thấy cô trở về còn có chút nghi ngờ, không phải nói đi gặp khách hàng sao? Sao về nhanh như vậy? Nhưng cô cũng không hỏi, dù sao chuyện của Hàn Minh Thư thì chính cô ấy sẽ tự giải quyết.
Nhưng sau đó khi Tiểu Nhan đứng dậy đi đổ đầy cà phê cho mình thì thấy Hàn Minh Thư vẫn duy trì tư thế ngồi như lúc cô ấy vừa đến, cô cảm thấy có chút kỳ quái.
Chuyện gì đã xảy ra?
Tiểu Nhan nheo mắt lại, rót một tách cà phê đưa vào.
Cạch!
Tách cà phê để lên bàn phát ra âm thanh chấn động đến tâm trí Hàn Minh Thư, cô ngước mắt lên thì nhìn thấy Tiểu Nhan đứng ở trước mặt cô, đang tò mò nhìn chằm chằm vào cô.
Thấy cô ngẩng đầu, Tiểu Nhan khoanh tay trước ngực: “Chuyện gì xảy ra vậy? Mất hồn mất vía…”
Nghe nói vậy, Hàn Minh Thư dừng lại.
Mất hồn mất vía hả?
Nghĩ tới đây, cô không nhịn được nhếch môi nở một nụ cười tự giễu.
Cho tới nay, cô cho rằng đã nhiều năm như vậy trái tim mình đã đủ yên lặng như nước, thế nhưng bây giờ mới phát hiện…
Có nhiều thứ, thật sự không phải là bạn muốn thay đổi là có thể thay đổi được.
CHƯƠNG 393: MUỐN TÂM LẶNG NHƯ NƯỚC
“Không sao.” Hàn Minh Thư cẩn thận suy nghĩ, sau đó bỗng nhiên lắc đầu, cụp mắt nhìn chằm chằm vào phần tài liệu trước mặt.
Không nên như vậy.
Cô hẳn đã sớm tâm lặng như nước, cho dù bây giờ nhìn thấy anh, cô cũng nên coi anh là người xa lạ để đối xử.
Hàn Minh Thư nhằm mắt lại, nhưng lại phát hiện trái tim và đầu óc của mình đều đang rất hỗn loạn.
“Nhất định là có chuyện!” Tiểu Nhan sống cùng cô năm năm, đã có hiểu biết nhất định với Hàn Minh Thư, cảm xúc và tâm trạng của Hàn Minh Thư thế nào Tiểu Nhan nhìn một cái là có thể cảm nhận được, cô nheo mắt xoay người đến gần Hàn Minh Thư: “Không phải cậu nói đi tìm Lâm Ân Ân sao? Tại sao lại trở về nhanh như thế, nói cho tớ biết, có phải Lâm Ân Ân kia lại bắt nạt cậu không?”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư ngước mắt nhìn Tiểu Nhan, cô mang dáng vẻ hung dữ giống như đang muốn đánh nhau vậy.
Hàn Minh Thư vừa buồn vừa vui, câu môi nói: “Nếu tớ nói là đúng, cậu sẽ làm gì?”
Tiểu Nhan lập tức bóp ngón tay kêu răng rắc: “Nếu như Lâm Ân Ân kia bắt nạt cậu, vậy tớ sẽ xông lên đánh cho cô ta một trận, dù sao tớ cũng là phụ nữ, đánh phụ nữ cũng không ai dám nói tới”
“.. Xin người, bây giờ là xã hội pháp quyền, cậu đánh người lung tung sẽ phải chịu chế tài!”
Tiểu Nhan cười ha ha: “Thế nào, ân oán cá nhân cũng không thể tự mình giải quyết sao? Huống chỉ tớ chỉ đánh cô ta bị thương chứ không đánh chết cô ta!”
“Không đùa nữa, thật sự không sao. Tớ về nhanh thế là vì cô Lâm, khách hàng của chúng ta còn có việc khác, vậy nên tớ về trước!”
“Nhưng nét mặt của cậu nhìn không giống mọi chuyện như vậy!” Tiểu Nhan đưa tay nâng cằm làm ra vẻ suy nghĩ: “Nhanh nói cho tớ biết, ngoại trừ chuyện này, còn xảy ra chuyện gì không?”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư hít sâu một hơi, sau đó bất đắc dĩ cười một tiếng: “Sao cậu lại nhiều chuyện như thế?
Có thể có chuyện gì chứ?”
“Vậy tại sao cậu lại ngồi phát ngốc ở đây lâu như vậy?”
“Vì tớ đang suy nghĩ cô Lâm muốn thiết kế thế nào!”
Tiểu Nhan miễn cưỡng tin cô: “Vậy được rồi, nếu có chuyện gì cậu nhớ nhất định phải nói cho tớ biết, đừng một mình giấu ở trong lòng nha!”
“Ừm”
Sau khi Tiểu Nhan đi ra ngoài, Hàn Minh Thư mới thở dài một hơi.
Tâm tư của cô nàng này… Thật quá nhạy cảm.
Nhưng cũng là lỗi từ chính cô, vậy mà lại không che giấu tốt cảm xúc của mình.
Cô như vậy mà Tiểu Nhan cũng cảm thấy cô mất hồn mất vía, vậy chẳng nhẽ Dạ Âu Thần cũng nhận ra rồi sao?
Không được…
Năm năm trước cô đã đánh mất tất cả tôn nghiêm, cầu xinh anh nhìn về phía mình, thậm chí quỳ xuống cầu xin, nhưng cuối cùng vẫn nhận được bản hợp đồng lý hôn rơi xuống trước mặt.
Ở trước mặt anh cô đã mất đi tiêu chuẩn, mất đi chừng mực.
Cô nhất định phải để mình tâm lặng như nước.
Người đàn ông kia đối với cô mà nói, đã sớm trở thành người dưng.
Leng keng…
Điện thoại rung lên một cái, Lâm Ân Ân gửi tin nhắn Facebook tới.
Lâm Ân Ân: {Thật ngại quá Shelly, hôm nay là chuyện ngoài ý muốn, trì hoãn thời gian của cô thật sự rất xin lỗi, hay là chúng ta hẹn lại vào buổi tối được không? Vẫn ở nhà hàng đó, tôi mời cô!} Buổi tối? Đôi mắt Hàn Minh Thư lóe lên một cái, ngón tay trắng nõn lướt nhanh trên màn hình điện thoại gõ chữ.
Hàn Minh Thư: {Thật ngại quá cô Lâm, buổi tối tôi phải tăng ca, có thể không có thời gian!} Lâm Ân Ân: {Thế à, vậy không sao, lúc nào cô rảnh chúng ta sẽ hẹn lại!} Hàn Minh Thư: {Ngoại trừ tối nay tôi phải tăng ca, sau này thời gian khác đều có thể hợp tác với cô Lâm, thật xin lõi} Lâm Ân Ân: {Không sao, người nói xin lỗi phải là tôi, nếu không phải do tôi sắp xếp không tốt, cô cũng sẽ không phải đi về tay không. Đúng rồi, nhà thiết kế Shelly, công ty của cô không phải mới mở cách đây không lâu sao?} Hàn Minh Thư: {Ừm. } Lâm Ân Ân: {Tôi đưa cho Âu Thần danh thiếp của cô, anh ấy có lẽ sẽ chiếu cố đến việc kinh doanh của cô, sau này tôi cũng sẽ đề cử cô với nhiều bạn bè của tôi hơn.} Đưa cho Dạ Âu Thần danh thiếp Facebook của mình?
Ngay lúc đó, Hàn Minh Thư cảm thấy trái tim mình dường như lộp bộp một cái, nhưng rất nhanh cô đã lấy lại tinh thần.
Hàn Minh Thư: {Cám ơn } Sau đó cô đặt điện thoại di động xuống bàn, ngả người dựa vào chõ tựa lưng phía sau, mệt mỏi đưa tay nhéo.
mi tâm của mình.
Năm giờ chiều, Hàn Minh Thư vừa chuẩn bị đi đến nhà ăn ăn cơm, nhưng vừa đi ra liền thấy Tiểu Nhan mang vẻ mặt nghiêm túc đi tới nói: “Minh Thư, xảy ra chuyện.”
Thấy mặt mũi cô đầy vẻ nghiêm túc, Hàn Minh Thư hơi kinh ngạc nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì?”
“Tân Ca vừa rồi tới nói với tớ, Lâm Tranh xảy ra chuyện, sau đó cô ta khóc bỏ chạy, tớ cũng không biết tình huống thế nào. Nhưng cô ta như vậy giống như đang rất căng thẳng, chúng ta có phải đi hay không?”
Lâm Tranh xảy ra chuyện?
Hàn Minh Thư nhớ lại dáng vẻ lạnh lùng của thiếu niên kia, lúc này mới nói: “Cậu đi kiểm tra thông tin một chút, xem địa chỉ của Lâm Tranh, sau đó chúng ta đi qua xem một chút!”
“Được!” Tiểu Nhan lập tức gật đầu, sau đó đi tìm địa chỉ của Lâm Tranh.
Lúc cô tới vẫn cầm theo tờ thông tin trên tay: “Đã tìm được rồi, địa chỉ ở đây!”
“Đi thôi”
Hàn Minh Thư và Tiểu Nhan cùng nhau rời khỏi công ty, vốn Hàn Minh Thư muốn tự mình lái xe, nhưng cô không nhận ra địa chỉ đó của Lâm Tranh, vậy nên hai người đành phải bắt taxi đi qua.
Mới vừa lên xe không được bao lâu, lái xe đã không nhịn được liếc nhìn bọn họ vài lần, sau đó hai: “Hai cô gái các cô đi đến khu nghèo khó đó làm gì?”
“Khu nghèo khó?” Tiểu Nhan hơi nghi ngờ hỏi.
Lái xe nhìn cô một cái, gật đầu: “Cô không biết sao? Đây chính là khu nghèo khó nổi tiếng, người ở đó giương nanh múa vuốt, hơn nữa còn thường xuyên có những người hung thần ác sát ẩn hiện, nếu các cô không phải là người ở đó, tôi đề nghị các cô đừng đến đó, thật sự quá nguy hiểm, hai cô gái à!”
Nghe vậy, Tiểu Nhan không khỏi liếc nhìn về phía Hàn Minh Thư.
Hàn Minh Thư cười nhạt một tiếng: “Bác tài, chúng tôi đến đó tìm người, chắc không có vấn đề gì chứ?”
“Ồ, vậy còn phải xem may mắn, tôi cũng không biết ở đó sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ nghe người ta nói người ở đó vô cùng hung dữ!”
Tiểu Nhan lập tức lo lắng, cắn môi nói: “Hay là… Chúng ta tìm mấy người đi cùng chúng ta?”
“Không kịp, tìm người có lẽ còn phải tốn thêm thời gian!” Hàn Minh Thư cụp mắt suy nghĩ một lát, đột nhiên hỏi: “Bác tài, khu nghèo khó ngài nói có phải đang trong quá trình phá dỡ không?”
“Cái này sao… Hình như không phải.” Lái xe đưa tay gãi đâu của mình: “Lúc đầu khu phồn hoa đồ thị Mạc Thành của chúng ta không có khu vực nghèo khó như vậy, nhưng khu hẻo lánh đó quá lệch, hơn nữa người ở đó quá hung dữ, thật sự không đồng ý để người ta phá hủy nơi đó, hai bên giằng co không thể ra tay nên vẫn tồn tại như vậy!”
Nghe đến đây, Hàn Minh Thư đã hiểu sơ qua về tình hình.
“Tôi hiểu rồi, cám ơn!”
Đồng thời cô cũng biết, cô và Tiểu Nhan đến thì có thể, tuyệt đối không thể để người khác đến.
Nếu để người khác đến, có lẽ… Rất có thể cô sẽ bị đánh.
CHƯƠNG 394: BỊ THƯƠNG
Sau khi đến địa chỉ đó, lúc Hàn Minh Thư và Tiểu Nhan xuống xe, lái xe vẫn không nhịn được dặn dò: “Thật sự muốn đi vào? Hai người không sợ sao? Hay là đừng vào, tôi chở miễn phí hai người trở về?”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư cảm kích nhìn tài xế lái xe: “Cám ơn bác tài, nhưng chúng tôi thật sự đến để tìm người, có chút việc gấp, nên không thể không đi vào!”
“Vậy được rồi vậy được rồi, hai người nhớ phải cẩn thận một chút nha!”
“Cám ơn bác tài, ngài đi thong thả!” Tiểu Nhan lớn tiếng nói với lái xe, thuận tiện vẫy tay với ông ta.
Sau đó Tiểu Nhan muốn đi vào trong, nhưng bị Hàn Minh Thư gọi lại.
“Sao vậy?”
Hàn Minh Thư đứng ở bên đường bắt đầu cởi áo khoác.
Tiểu Nhan nhìn trợn mắt hốc mồm: “Minh, Minh Thư, cậu muốn làm gì?”
Hàn Minh Thư cởi áo khoác trên người ra, và ra hiệu cho Tiểu Nhan cũng cởi áo khoác trên người ra, sau đó Hàn Minh Thư lại bóp nhăn nhúm quần áo trên người mình một chút.
“Chúng ta… Đây là muốn làm gì vậy?”
“Đây là khu phá dỡ, cậu cảm thấy nếu chúng ta ăn mặc thế này sẽ bị bọn họ coi như thế nào?” Vừa nói, Hàn Minh Thư vừa nhìn vào túi xách của Tiểu Nhan: “Cậu có mang theo nước tẩy trang không?”
Tiểu Nhan ngơ ngác nhẹ gật đầu: “Mang, mang theo”
“Đưa cho tới”
Tiểu Nhan đưa nước tẩy trang cho cô, Hàn Minh Thư cẩm bông trang điểm trực tiếp tẩy trang, cảnh này khiến khóe miệng Tiểu Nhan co giật: “Cậu thật sự không tiếc nỗ lực, vẫn luôn trực tiếp như vậy!”
Hàn Minh Thư trang điểm rất nhẹ nên tẩy trang cũng không khó, sau khi hai người tẩy trang xong thì không còn lớp trang điểm nào.
“Thế này là được rồi, đi thôi!”
Thế là hai người cùng nhau đi vào bên trong.
Khu vực phá dỡ có thể ở lâu như vậy, chắc chắn là vì người ở đây không dễ bắt nạt, vậy nên khi hai người muốn đi vào chắc chắn phải cẩn thận một chút.
Chỉ có điều ở đây có một khuyết điểm, đó chính là khó tìm.
Sau khi Hàn Minh Thư và Tiểu Nhan đi vào, cho dù cô và Tiểu Nhan đã tẩy trang, nhưng khí thế trên người bọn họ hoàn toàn không phù hợp với tòa nhà này, vậy nên hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
“Ánh mắt bọn họ nhìn người thật sự khủng khiếp… Chúng ta sẽ không có chuyện gì chứ?” Tiểu Nhan bị những cái nhìn chằm chằm đó làm cho rùng mình, vô thức kéo ông tay áo Hàn Minh Thư.
“Chỉ là nhìn mà thôi, cũng không ăn thịt được cậu, đừng sợ!”
So với Tiểu Nhan, Hàn Minh Thư bình tĩnh hơn, cô mở tài liệu ra: “Phía trên này không ghi rõ ràng số phòng của anh ta, có lẽ chúng ta phải tìm người hỏi một chút xem anh ta ở đâu.”
Nghe vậy, Tiểu Nhan lập tức hoảng sợ trừng to mắt.
“Tớ, tớ không có nghe lầm chứ? Cậu bảo chúng ta đến hỏi những người kia, ánh mắt không ăn thịt được, nhưng tớ cảm thấy chúng ta đi qua thật sự sẽ bị ăn hết!”
Khi Tiểu Nhan vẫn còn đang run rẩy, Hàn Minh Thư đã sải bước đi về phía một bà cụ ở bên cạnh, cô lấy lại tinh thần, đuổi theo sát bước chân Hàn Minh Thư.
“Xin chào.” Hàn Minh Thư nở nụ cười hiền, giọng điệu nhẹ nhàng hướng bà lão hỏi thăm: “Xin hỏi ngài có biết Lâm Tranh không?”
Ánh mắt bà cụ nhìn cô vốn rất đề phòng, sau khi nghe thấy tên Lâm Tranh, lập tức lùi về phía sau một bước, lắc đầu: “Không biết không biết, đừng hỏi tôi”
Hàn Minh Thư: “…”
Tiểu Nhan nhỏ giọng nói bên tai Hàn Minh Thư: “Rõ ràng chính là biết nha”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư bình tĩnh cười nói: “Bà cụ, bà đừng hiểu lầm, chúng tôi không có ác ý, tôi là đồng nghiệp của Lâm Tranh, nghe nói trong nhà anh ta xảy ra chút việc, tất cả mọi người đều lo lắng cho anh ta, vậy nên ủy thác cho tôi và người bạn của tôi đến đây xem anh ta rốt cuộc thế nào!”
Nghe thấy Hàn Minh Thư tự xưng là đồng nghiệp của Lâm Tranh, ánh mắt đề phòng của bà cụ bớt đi một chút, bà ta quan sát Hàn Minh Thư và Tiểu Nhan, hai người nhìn đều đơn thuần vô hại, có lẽ không phải loại người sẽ đi làm hại người khác.
Nghĩ tới đây, bà cụ liền mở miệng nói chuyện.
“Các người thật sự là đồng nghiệp của Lâm Tranh sao?”
“Ừm, thật, vậy nên chúng tôi thật sự rất lo lắng cho anh ta”
“Vậy… Tôi đưa hai người đi qua tìm cậu ta!”
“Cám ơn ngài.’ Hàn Minh Thư không khỏi lộ ra nụ cười cảm kích.
Mà lúc này trong phòng đột nhiên có một đứa bé trai chạy đến: “Bà nội, bà đừng để bọn họ lừa, bọn họ hoàn toàn không phải đồng nghiệp của anh Lâm Tranh, bọn họ muốn hại anh Lâm Tranh!”
Bà cụ nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi: “Là thật sao?”
Sắc mặt Hàn Minh Thư và Tiểu Nhan cũng thay đổi.
Bé trai đó lập tức đi đến chặn trước mặt bà cụ, lớn tiếng hét lên: “Có ai không, những người này lại đến tìm anh Lâm Tranh để tính sổ! Bọn họ còn muốn bắt nạt bà nội!”
Giọng nói của đứa bé trai vô cùng tức giận, hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh.
Nơi này sở dĩ có thể duy trì đến bây giờ vẫn chưa bị phá dỡ chính là dựa vào sức đoàn kết, một tiếng hét của đứa bé trai đó đã trực tiếp gọi tất cả mọi người xung quanh tới.
“Các người muốn làm gì? Hai người trẻ tuổi bắt nạt một bà cụ mà không biết xấu hổ sao?”
“Tìm Lâm Tranh sao? Anh ta đã không còn ở đây, các người nhanh rời đi đi, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí!”
“Nhìn dáng người thế này, tại sao lại làm việc cho những người kia chứ? Cứ thích làm một con chó như vậy sao?”
Hàn Minh Thư nhìn những người trước mắt này, mặc dù đều rất mộc mạc, nhưng không ngờ nói chuyện lại…
đâm người như vậy.
Sắc mặt cô có chút khó coi, nhưng cũng không mở miệng giải thích.
Nhưng sau khi Tiểu Nhan nghe thấy bọn họ nói vậy thì không nhịn được, lớn tiếng phản bác: “Các người nói như vậy là có ý gì? Chúng tôi không phải người xấu, vừa rồi cũng không bắt nạt bà cụ này!”
“Cô nói bậy!” Đứa bé trai bỗng nhiên xông lên phía trước, lớn tiếng nói: “Vừa rồi tôi nghe thấy hai người quát bà nội!”
Cậu bé hung dữ, đột nhiên đưa tay dùng sức đẩy Hàn Minh Thư đang đứng ở trước mặt mình.
“A, Minh Thưt !”
MA”
Trong đám người có người hô lên.
Hàn Minh Thư thật sự không ngờ một đứa bé trai lại có sức lực lớn như vậy, hơn nữa không hề đoán được rằng cậu bé đột nhiên lại đưa tay đẩy mình, vậy nên cô đang xỏ giày cao gót bị đẩy như thế, cả người không thể khống chế được liền ngã ra sàn nhà ở phía sau.
Vì hoàn cảnh ở đây, bên cạnh còn có mảnh gỗ vụn và thủy tinh, tay cô đặt lên trên mảnh gỗ vụ và thủy tinh, lập tức liên chảy máu.
“Chảy máu!” Tiểu Nhan thấy thế trợn to mắt nhanh chóng ngồi xổm xuống đỡ Hàn Minh Thư: “Minh Thư, cậu không sao chứ?”
Những người xung quanh thấy cảnh này, lập tức nhìn nhau.
Tiểu Nhan tức giận cắn môi dưới nhìn về phía đám người: “Các người thật quá đáng, tôi biết nơi này của các người là khu phá dỡ, nhưng các người không biết tốt xấu liền đánh người như vậy thì quá mức quá đáng! Minh Thư, tớ đỡ cậu, chúng ta đi đến bệnh viện!”
Hàn Minh Thư từ từ đứng dậy dưới sự giúp đỡ của Tiểu Nhan, lòng bàn tay cô vô cùng đau đớn, đến ngay cả cái mông cũng hơi run lên.
“Tớ không sao” Cô cắn môi nhịn cơn đau này xuống, nhìn về phía đám người: “Các vị, chúng tôi thật sự là đồng nghiệp của Lâm Tranh, không có ý muốn hại người, nếu các vị không tin, vậy bây giờ chúng tôi sẽ rời đi!”
“Chờ một chút, hai người đến tìm Lâm Tranh sao, tôi đưa hai người đi!” Đột nhiên có một cô gái trẻ tuổi đứng dậy.
CHƯƠNG 395: CÚT RA NGOÀI CHO TÔI
“Tây Tây? Cháu đang làm gì vậy?” Có người không hiểu hỏi.
“Chú Trần, bọn họ đã bị thương đến mức này vẫn không nổi giận với chúng ta, rõ ràng không phải là nhóm người lúc trước, bọn họ là người tốt!”
Nói xong, cô gái tên Tây Tây đi đến trước mặt Hàn Minh Thư: “Chỉ có điều trước khi đưa hai người đến gặp Lâm Tranh, tay của cô cần phải xử lý một chút, nếu cô không ngại, tôi có thể giúp cô!”
Tiểu Nhan dừng một chút, nhìn về phía bàn tay kinh khủng của Hàn Minh Thư: “Nghiêm trọng như vậy, vẫn là đi bệnh viện xem đi”
Nếu không, cô sợ vết thương sẽ chuyển biến xấu, đến lúc đó sẽ không tốt.
Cô gái tên Tây Tây đó không dám nói lời nào, chỉ mở to đôi mắt chân thành nhìn về phía Hàn Minh Thư, Hàn Minh Thư suy nghĩ một chút, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Vậy làm phiền cô.”
Nghe vậy, Tiểu Nhan biến sắc: “Minh Thư!”
Hàn Minh Thư cũng sải bước đi theo cô gái tên là Tây Tây đó đi về phía trước, hết cách, cô đành phải đi theo.
Sau khi mọi người rời đi, một nhóm người vẫn đứng tại chỗ.
“Lý Hiền, sao cháu có thể tùy tiện đẩy người ta? Sau này không được phép làm như vậy nữa”
Đứa bé vừa rồi đẩy Hàn Minh Thư tên là Lý Hiền, bị người lớn nói như vậy, cậu bé lập tức bĩu môi, bất mãn nói: “Cô ta là người xấu!”
“Chị Tây Tây của cháu nói, bọn họ không phải người xấu! Cháu thật sự thấy bọn họ bắt nạt bà của cháu sao?”
Lý Hiền hơi gật đầu.
Bà cụ có lẽ không đành lòng nhìn cháu mình bị mắng, nhưng cũng không muốn người khác hiểu lầm hai cô gái đó, cuối cùng thở dài nói: “Bọn họ không bắt nạt tôi, chỉ nói chuyện với tôi, có lẽ là đứa bé này đã hiểu lầm!”
“Nói như vậy… Tất cả chúng ta đã hiểu lầm bọn họ? Bọn họ thật sự là đồng nghiệp của Lâm Tranh sao?”
“Chúng tôi thực sự là đồng nghiệp của Lâm Tranh, nghe Tân Ca nói, trong nhà anh ta xảy ra chuyện, cho nên tới xem một chút.”
Nghe cái tên Tân Ca này, động tác xử lý vết thương của Tây Tây giúp Hàn Minh Thư hơi dừng lại một chút, sau đó gật đầu nói: “Tôi tin cô, Tân Ca thường xuyên đến nơi này của chúng tôi, quen biết tất cả mọi người. Cô ta… Rất thích Lâm Tranh, gần như ngày nào cũng chạy đến nhà anh ấy!”
Nói đến đây, Tây Tây yếu ớt nhìn Hàn Minh Thư một cái, nhỏ giọng hỏi: “Cô không đau sao?”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư sửng sốt một chút: “Sao vậy?”
“Lúc tôi giúp cô xử lý vết thương, tại sao cô không hề kêu lên chút nào?” Tây Tây nghỉ ngờ nhìn động tác trên tay một chút: “Tay của cô bị mảnh thủy tinh đâm vào, còn có mảnh vụn gỗ, còn phải dùng kim khều ra!”
Hàn Minh Thư nhìn thoáng qua lòng bàn tay của mình, không nói gì.
Tiểu Nhan ở bên cạnh buồn bực nói: “Sao có thể không đau chứ? Tôi nhìn cũng còn cảm thấy đau muốn chết, cô ấy không rên một tiếng là vì cô ấy là người nhãn nhịn!”
Những năm gần đây, Hàn Minh Thư đem tất cả mọi chuyện giữ ở tận sâu trong lòng.
Trước đó có một lần cô còn nhớ rõ, lúc ấy cô vừa ra nước ngoài không lâu, khi đó Hàn Minh Thư vẫn chưa trở thành nhà thiết kế, lần đầu tiên đi làm loại hình công việc thế này đã bị bắt nạt, sau đó bị thương rất nghiêm trọng.
Kết quả là cô không hề rên lên một tiếng cho đến khi công việc kết thúc.
Bây giờ nghĩ lại, Tiểu Nhan vẫn cảm thấy đau lòng muốn chết.
Nghe vậy, Tây Tây cũng không nói chuyện, cúi đầu xử lý vết thương cho Hàn Minh Thư.
Cô ta cũng phát hiện, người trước mắt này có lẽ thật sự rất ẩn nhãn, từ khi xử lý vết thương đến bây giờ cô ta cũng cảm thấy không đành lòng, nhưng không hề thấy Hàn Minh Thư nhíu mày một cái, chỉ thấy cái trán trắng nõn của cô đang không ngừng toát mồ hôi lạnh mà thôi.
Sau khi băng bó xong, Tây Tây nói khế: “Mấy ngày này cô tạm thời đừng đụng vào nước, nếu rảnh rỗi cô nên đến bệnh viện xem một chút, hôm nay tôi chỉ xử lý khẩn cho cô!”
Hàn Minh Thư nhìn về phía cô ta mỉm cười: “Cám ơn”
Tây Tây đỏ mặt, nhìn vô cùng thiện lương: “Bây giờ tôi đưa hai người đi tìm Lâm Tranh!”
“Cám ơn” Hàn Minh Thư và Tiểu Nhan theo sau Tây Tây, đi về phía nhà của Lâm Tranh.
Tây Tây tin tưởng hai người, nên trên đường đi đã kể cho bọn họ rất nhiều chuyện liên quan đến Lâm Tranh.
Và Hàn Minh Thư cùng Tiểu Nhan mới biết, hóa ra điều kiện sống của Lâm Tranh vẫn luôn không tốt, mẹ của anh ta đến từ trốn trăng hoa, gả cho ba của Lâm Tranh.
Ba của Lâm Tranh là một thanh niên rất chăm chỉ, ngoại hình anh tuấn khôi ngô, lúc còn trẻ hấp dẫn rất nhiều cô gái xinh đẹp, nhưng không biết vì sao ba của Lâm Tranh lại yêu một người phụ nữ ở trốn trăng hoa, hai người nhanh chóng rơi vào bể tình, sau đó có Lâm Tranh.
Thời gian đầu, đôi vợ chồng nhỏ này sống rất êm đềm, Tiểu Lâm Tranh vẫn luôn sống trong một gia đình hạnh phúc.
Nhưng sau vài năm, mẹ của Lâm Tranh lại không hề thay đổi bản tính, chạy đến những nơi trăng hoa để kiếm tiền, nhớ đến cuộc sống vàng son choáng ngợp trước đây, cảm thấy ba của Lâm Tranh không làm nên chuyện, không cho bà ta một cuộc sống tốt đẹp.
Vậy nên hai bên bắt đầu chiến tranh lạnh, cãi vã, sau đó thậm chí là đánh nhau.
Sau đó nữa, ba của Lâm Tranh bắt đầu nghiện rượu, sau khi đi nhậu về ông ta liền say khướt, mẹ Lâm Tranh mắng ông ta là tên nghiện rượu, sau đó bỏ rơi Lâm Tranh đi mất không trở về nữa.
Sau đó nữa, ba của Lâm Tranh cả ngày uống rượu sống qua ngày, Lâm Tranh cứ như vậy sống trong sợ hãi ngày này sang này khác.
Sau đó ba của Lâm Tranh còn nghiện cờ bạc, mắc nợ một khoản vay nặng lãi, bây giờ món nợ này đương nhiên là đổ lên đầu Lâm Tranh.
Vay nặng lãi.
Thật đáng sợ.
Nợ tiền càng nhiều thì tiền lãi tăng càng nhiều, bạn không trả hết một ngày thì lãi sẽ tăng lên một ngày.
Bạn không trả hết trong một tháng thì tiền lãi sẽ tăng một tháng.
Tăng đến khi bạn thậm chí không trả nổi số tiền này.
Khi đi đến trước một căn phòng cũ, Tây Tây dừng chân lại: ‘Mặc dù ngày thường anh Lâm Tranh lạnh lùng một chút, nhưng… Anh ấy không phải không muốn kết bạn với mọi người, anh ấy chỉ không muốn liên lụy đến người khác mà thôi. Những người đó thường xuyên chặn anh ấy lại để đòi nợ, nếu để bọn họ nhìn thấy ai đến gần anh ấy, chắc chắn sẽ tìm người đó gây phiền phức”
Nghe đến đây, Hàn Minh Thư dừng một chút, không khỏi nhìn Tây Tây một cái.
Hóa ra đây là nguyên nhân thiếu niên kia quái gở sao?
Cô còn tưởng rằng… Anh ta bị hoàn cảnh thúc đẩy, không ngờ rằng…
“Hai người chờ một chút, tôi đi vào trước nhìn xem”
Tây Tây dừng lại, sau đó đi vào trước.
Lúc cô ta vừa muốn sải bước đi vào, Tân Ca lại đang gào khóc đi ra, đúng lúc đối mặt với bọn họ.
Bốn người đều sững sờ, Tân Ca lập tức đi đến trước mặt Hàn Minh Thư, tức giận nói: “Cô tới làm gì? Cô đừng tưởng rằng Lâm Tranh sẽ nhận lòng tốt của cô, cút khỏi đây đi!”
Hàn Minh Thư nhàn nhạt nhìn cô ta, nhưng không trả lời.
Tiểu Nhan nói: “Chúng tôi chỉ đến thăm anh ta mà thôi, có liên quan gì đến cô?”
Tân Ca tức giận hừ một tiếng, sau đó quay đầu bước đi.
Sau khi cô ta rời đi, Tiểu Nhan nói cô ta thật kì cục.
Ngay sau đó, trong phòng vang lên một tiếng động lớn, giống như thứ gì đó bị đập xuống đất, ngay sau đó một thanh niên mặc chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh bước ra.
“Cút, cái đồ xui xẻo này, cút ra ngoài cho ông đây!”