Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu

Chương 277-279




CHƯƠNG 277: CÓ CHÚT CẢM ĐỘNG

Sức anh mạnh, Thẩm Cửu phản

kháng cũng vô dụng, chỉ có thể mắng

to: “Dạ Âu Thần, anh đang làm gì? Mau

dừng lại!"

Anh như không nghe thấy lời của

cô, động tác không hê dừng lại.

Cô rối loạn, vội vươn tay đè lại

bàn tay đang cử động lung tung của

anh: “Đừng cởi nút của tôi lung tung!”

Trong làn hơi nước mờ mịt, Dạ

Âu Thần thấy khuôn mặt trắng nõn của

cô đỏ bừng, xấu hổ nơi đáy mắt ngày

càng rõ ràng, anh không nhịn được

cong môi: “Không cởi nút thì làm sao

tắm?”

Mặt cô đỏ như sắp chảy máu,

nhịn xuống kích động muốn đẩy anh ra,

vươn tay bảo vệ nút áo sơ mi của mình:

“Đừng vậy mà anh, tha cho tôi.

“Em xấu hổ gì chứ?” Cô càng

kháng cự, anh lại càng muốn dựa sát

vào cô, áo sơ mi của hai người đã bị

nước nóng xối ướt, anh vừa dùng sức

liền khiến cô nằm sấp lên người mình.

Thẩm Cửu hoảng loạn kêu thẳng

tên anh: “Dạ Âu Thần!”

“Ừa” Anh đáp một tiếng, bàn tay

vươn vào áo sơ mi của cô.

“Anh đừng quên, người dẫn lửa

thiêu thân rồi không thể dập tắt là chính

anh!”

Nghe vậy, động tác của anh cứng

ngắc, ngay cả nụ cười nơi khóe môi

cũng cứng đờ theo, giây lát sau anh

mới chậm rãi buông ra cầm giữ với cô.

Đúng vậy, dẫn lửa thiêu thân rồi

nhưng lại phải để ý tới thân thể cô, cho

nên không thể đụng vào cô.

Vậy anh tội tình gì mà ở đây tắm

uyên ương với cô chứ?

Nghĩ vậy, Dạ Âu Thân cười khổ:

“Nói cũng phải, vậy em tắm trước đi,

tắm xong rồi ra”

Nói xong, anh còn thật sự buông

Cô ra, sau đó xoay người ra ngoài.

Thẩm Cửu sững sờ tại chỗ, ngây

ngốc nhìn anh ướt đẫm toàn thân đi ra

ngoài, trên người còn đang nhỏ nước,

cô nhìn đến trợn mắt há mồm.

Cô vốn còn cho rằng anh sẽ

không bỏ qua cho mình, không nghĩ tới

anh lại nhanh chóng bỏ qua cho cô như

vậy...

Không biết vì sao, Thẩm Cửu

thấy quân áo anh đều ướt thì tronng

lòng lại có chút không nhẫn tâm, không

nhịn được gọi anh: “Dạ Âu Thần..”

Động tác của anh khựng lại, giây

lát sau liên quay đầu sang, ánh mắt ấm

áp khó được nhìn cô: “Còn không mau

tắm đi, còn kêu nữa thì tôi sẽ thật sự

không khách sáo với em đâu.

Anh thuận tay đóng cửa lại, trong

phòng tắm chỉ còn một mình cô, vì lo

nghĩ tới quân áo trên người anh đều

ướt, cho nên cô nhanh chóng tắm xong

rồi thay quần áo sạch sẽ ra ngoài.

Trong phòng trống rỗng không

một bóng người, Chu Vân đang lau giọt

nước trên sàn, thấy cô đi ra liên lộ ra nụ

cười: “Mợ chủ tắm xong rồi à? Mợ đợi

chút, tôi thu dọn một chút rồi đến sấy

tóc cho mợ””

Nói xong, cô ta lại nhanh chóng

khom lưng làm việc.

Thẩm Cửu nhìn dáng vẻ cô ta

khom lưng lau rất cố sức, có chút nhìn

không nổi.

“Không cân đâu, tự tôi sấy là

được rôi, cô thu dọn xong ở đây thì mau

về phòng nghỉ ngơi đi, đã trễ rồi”

Chu Vân nghe vậy thì cảm động

nhìn cô: “Cảm ơn mợ chủ, đúng rồi, cậu

Dạ đang tắm ở phòng cách vách”

Cô ta thu dọn sàn xong liền đứng

dậy ra ngoài, Thẩm Cửu cho rằng cô ta

quay vê nghỉ ngơi nên bèn vội câm khăn

lông khô lau tóc mình, ngồi một lát thì

cô ta lại nhanh chóng quay lại, tay bưng

một cái ly đặt trước mặt cô.

6-98.png transparent.gif

7-106.png transparent.gif

8-71.png transparent.gif

9-59.png transparent.gif

9_1-40.png transparent.gif

9_2-39.png

CHƯƠNG 278: MUỐN GẶP CẬU LẦN CUỐI

“Mợ chủ, cậu Dạ thật sự rất để ý

tới mợ” Chu Vân thấy cô rũ mắt không

lên tiếng thì sợ cô đang suy nghĩ linh

tinh, hoặc là không cẩn thận hiểu lâm

Dạ Âu Thần, cho nên vội lên tiếng giải

thích thay anh.

Thẩm Cửu nghe vậy hồi thần,

nhìn Chu Vân trước mặt, cười cười: “Cô

rất biết nói chuyện thay anh ấy”

Chu Vân đỏ mặt, như có chút xấu

hổ.

“Mợ chủ đùa rồi, tôi không phải

nói chuyện thay cậu Dạ, Chu Vân nói

đều là sự thật, trong lòng mợ cũng biết

mà, không phải sao?”

Đúng vậy, lần này cô biết rồi.

Không phải một mình cô tự mình

đa tình, Dạ Âu Thần cũng có ý với cô.

Chỉ cân điểm này thôi...là đủ rồi.

Nghĩ tới đây, cô mỉm cười.

Anh đã lo lắng cho mình, vậy

khoảng thời gian này cô liên ngoan

ngoãn ở biệt thư đợi tin tức đi, vẫn là

không ra ngoài quản bên ngoài thế nào.

Chỉ là cô cho rằng mình có thể

luôn bình tĩnh cho tới khi anh mang tới

tin tức cho mình, mặc dù mỗi ngày đều

chờ đợi, ban đầu cô còn có chút nôn

nóng, nhưng đợi tới cuối cùng cô cũng

cảm thấy trở thành một thói quen, tối

nào cũng mong ngóng anh quay về nói

cho mình biết tin tức mới.

Dù anh quay về không nói tới

chuyện này, cô cũng sẽ không hỏi nhiêu

câu nào.

Cô nghĩ, chỉ cần có tin tức mới

thì anh sẽ không che giấu mình.

Thẩm Cửu luôn chờ đợi, kết quả

cuối cùng đợi được một tin.

Nhưng lại không phải Dạ Âu

Thân nói cho cô, mà là Hàn Mai Linh.

Cô ấy gửi zalo cho cô, nói muốn

gặp cô.

Không biết tại sao, tin nhắn Hàn

Mai Linh gửi cho cô lại khiến cô có cảm

giác rất trầm trọng, cô có dự cảm

không lành, cứ cảm thấy hình như có

chuyện gì đó sắp xảy ra.

Cô và cô ãy là chị em tốt nhiều

năm như vậy, lần trước sau khi nói rõ

mọi chuyện, cô cảm thấy mình sau này

đại khái sẽ không gặp lại cô ấy nữa.

Cho nên cô bèn trả lời: “Tôi và cô

không còn gì để nói nữa”

“Cửu Cửu, xem như là gặp lần

cuối, cậu cũng không muốn gặp tớ

sao?”

Gặp lần cuối?

Thẩm Cửu nhìn thấy chữ này thì

trong lòng lộp bộp.

“Có ý gì?”

“Cậu chỉ cân nói cậu có bằng

lòng gặp tớ không!” Thái độ của đổi

phương lại rất cứng rắn, kiên quyết

muốn gặp mặt cô.

Thẩm Cửu bất đắc dĩ, nói thật

lòng, cô đối với cô ấy có mềm lòng, cô

ấy giúp mình nhiều như vậy, cô thật sự

không có cách nào hận cô ấy. Bây giờ

15-74.png transparent.gif

16-90.png transparent.gif

17-93.png transparent.gif

18-59.png transparent.gif

19-49.png transparent.gif

19_1-40.png transparent.gif

19_2-36.png transparent.gif

19_3-27.png

CHƯƠNG 279: TỚ KHÔNG MUỐN SỐNG NỮA

Hàn Mai Linh tự sát.

Chuyện này xảy ra khiến người ta

không kịp phòng bị, lần đầu tiên đối

mặt với tình huống này, nhìn vũng máu

tươi trong phòng tắm, Thẩm Cửu gân

như muốn hôn mê, nhưng cô biết mình

không thể.

Nếu cô ngất xỉu, ai sẽ cứu Mai

Linh? Cho nên cô chỉ có thể miễn

cưỡng nhẫn nhịn sợ hãi trong lòng

mình, kêu chú Kim cùng cô nhấc Hàn

Mai Linh ra khỏi bồn tắm, bờ môi cô

cũng tái nhợt. Sức chú Kim mạnh, ôm

cô ấy lên sofa, cô bước theo ấn chặt tay

cô ấy, muốn ngăn cản máu chảy ra

ngoài.

“Không được, không ngừng. Chú

Kim...e là không kịp đợi xe cứu thương

tới” Giọng Thẩm Cửu cũng có chút run

rẩy, cô ngẫm nghĩ, sau đó kiên định nói:

“Chú Kim, e là phải phiên chủ giúp tôi

ôm cô ấy lên xe, chúng ta trực tiếp tới

bệnh viện gân nhất”

Chú Kim dù sao cũng là đàn ông,

hơn nữa cũng từng trải, lúc đầu rất

chấn động, nhưng bây giờ cũng bình

tĩnh lại rồi.

Ông gật đầu, bước tới trực tiếp

ôm Hàn Mai Linh lên: “Tôi ôm cô ấy

xuống lầu ngay”

“Được” Thẩm Cửu nhanh chóng

theo ông ra ngoài, thuận tiện lấy điện

thoại ra mở bản đồ tra tìm bệnh viện

gần nhất.

Tra xong, cô lại nhớ tới gì đó, vội

gửi tin nhắn zalo cho anh trai của Hàn

Mai Linh - Hàn Đông, kêu anh ta tới

bệnh viện.

Xuống dưới lâu, mọi người trong

sảnh khách sạn thấy họ ôm một người

toàn thân đầy máu thì đều sợ hãi, muốn

bước tới hỏi han lại bị Thẩm Cửu nói

một câu: “Khóa căn phòng của vị khách

này lại trước."

“Dạ dạ dạ!” Người đó căn bản

không biết cô nói phòng nào, đợi cô đi

rồi họ mới vội vàng kiểm tra camera

giám sát.

Sau khi lên xe, Thẩm Cửu luôn

ấn giữ tay Hàn Mai Linh, chú Kim đã lái

tới bệnh viện gân nhất theo chỉ thị của

cô, nhưng dù là gân nhất cũng phải tốn

cả mười phút, có thể nói Thẩm Cửu

trong lòng nóng như lửa đốt, làm sao

cũng không bình tĩnh lại được.

Bây giờ cô giống như kiến bò

trên chảo nóng.

“Cửu Cửu..” Giọng nói yếu ớt từ

bên cạnh vang lên, Thẩm Cửu cúi đầu,

thấy Hàn Mai Linh đã mở mắt, bờ môi

tái nhợt nhìn cô.

Dáng vẻ này của cô ấy khiến

Thẩm Cửu khó chịu muốn chết, vành

mắt đỏ lên, cô cắn môi dưới hung hăng

nói: “Cậu đừng nói chuyện, sắp tới bệnh

viện rồi”

“Không...không muốn...” Cô ấy

lắc đầu, tái nhợt vô lực nói: “Đừng cứu

tớ, tớ...tớ không muốn sống nữa”

“Cậu nói ngu ngốc gì vậy!” Thẩm

Cửu mắng cô ấy một câu, căn răng

nghiến lợi: “Bây giờ cậu nhắm mắt nghỉ

ngơi, chúng ta còn mấy phút nữa là tới

bệnh viện rồi, bác sĩ nhất định sẽ cứu

cậu, cậu cũng phải sống tiếp."

“Cửu Cửu.."” Hàn Mai Linh rơi

nước mắt, vẫn còn kêu tên cô.

Thẩm Cửu không nhẫn tâm nhìn

cô ấy nữa, nước mắt đã rưng rưng trong

hốc mắt cô, cô quay đầu đi không để cô

ấy nhìn thấy nước mắt của mình, hung

dữ nói: “Dù có chết, cũng đừng chết cho

tớ xem.

“Xin lỗi” Hàn Mai Linh yếu ớt nói,

sau đó nhắm mắt hôn mê.

“Mai Linh! Mai Linh!" Thẩm Cửu

thấy cô ấy ngất xỉu, sợ hãi mặt càng tái

nhợt: “Chú Kim, phiên chú lái nhanh hơn

chút nữa! Tôi sợ cô ấy không được

rôi...huhu..

Lời còn chưa nói xong thì cô đã

khóc không thành tiếng.

26-82.png transparent.gif

27-87.png transparent.gif

28-53.png transparent.gif

29-47.png transparent.gif

29_1-38.png transparent.gif

29_2-35.png


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.