CHƯƠNG 166: GẢ VÀO NHÀ QUYỀN THẾ CÓ TỐT THẬT KHÔNG?
"Đừng vội, cô ở đây trông chừng, tôi đi lên tìm chị Tư Dung nói chuyện một chút."
Cao Vi đứng dậy, sau đó đi ra ngoài, Triệu Mẫn Lệ còn lại một mình, không khỏi căng thẳng, xoa xoa ngón tay.
Mà nơi khác, sau khi Thẩm Cửu đến văn phòng của Hứa La, anh ta ngồi ở đó mỉm cười, nhìn cô dịu dàng nói: "Tiểu Thẩm, cô tới rồi."
Nghe vậy, Thẩm Cửu nhíu hai hàng lông mày thanh tú: "Trưởng phòng tìm tôi có chuyện gì không?"
Hứa La dịu dàng nhìn Thẩm Cửu, nhưng với cô ánh mắt mà anh ta tự cho là dịu dàng ấy lại chẳng khác nào hình phạt lăng trì đáng sợ, bị ánh mắt nhừa nhựa đó nhìn chằm chằm khiến cô cảm thấy da đầu tê rần, không kìm được lên tiếng nhắc nhở:
"Trưởng phòng, nếu không có việc gì thì tôi đi trước nhé."
Cô vừa quay người, Hứa La đã vội đứng lên nói: "Chờ một chút, tôi muốn hỏi cô một chút, bữa sáng có hợp khẩu vị không?"
Chết tiệt... Thẩm Cửu nghĩ một chút, chợt nghĩ đến gì đó, vẻ mặt vô tội nói: "Bữa sáng à, tôi không nhìn thấy bữa sáng nào cả. Trưởng phòng, nếu không có việc gì tôi còn có việc phải làm."
Hứa La vòng qua cái bàn đi thẳng tới đè cánh cửa lại, không cho cô ra ngoài.
Vẻ mặt Thẩm Cửu trở nên lạnh lùng, đôi mắt lạnh lùng trong trẻo nhìn anh ta.
Ánh mắt này khiến Hứa La cảm thấy trong lòng rạo rực, cười híp mắt nhìn cô: "Tiểu Thẩm, cô nghĩ thế nào về chuyện mấy ngày trước tôi nói với cô?"
Nghe anh ta nói vậy, Thẩm Cửu chỉ muốn bật cười.
"Trưởng phòng không phải anh biết rõ còn cố hỏi sao?" Thẩm Cửu nhếch môi lạnh giọng đáp.
Nghe vậy, sắc mặt Hứa La thay đổi: "Cô có ý gì? Tiểu Thẩm, cô... không muốn theo tôi?"
Thẩm Cửu nhíu hai hàng lông mày thanh tú, lui về sau mấy bước giữ khoảng cách với anh ta: "Trưởng phòng, mấy ngày trước tôi đã trả lời anh về vấn đề này rồi."
"Tiểu Thẩm, cô có biết cô đang nói cái gì hay không? Trước kia, tôi chẳng phải đã phân tích cho cô, dù cô và tổng giám đốc đã từng có chuyện gì, nhưng bây giờ anh ta cũng không cần cô nữa. Hơn nữa, Hứa La tôi có điểm gì không tốt chứ? Sau này, cô sẽ làm việc ở lĩnh vực này, nếu cô đi theo tôi thì tôi có thể che chở cho cô."
"Tôi không cần ai che chở, cảm ơn." Thẩm Cửu trực tiếp kéo cửa chuẩn bị rời đi. Hứa La chặn cánh cửa lại: "Cô thật không nghĩ thêm mà cứ kiên quyết từ chối như vậy sao?"
"Trưởng phòng, xin anh tránh ra." Thẩm Cửu vẻ mặt khó chịu nói. Nhiều lần bị cự tuyệt không chừa lại cho chút thể diện nào, Hứa La có chút thẹn quá hóa giận, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Cô đừng có không biết điều như thế."
Anh ta tức giận sao? Thẩm Cửu ngước mắt nhìn anh ta một chút: "Tránh ra."
"Tôi có thể che chở cô, cũng có thể khiến cô không thể sống được trong ngành này."
"Thật sao?" Thẩm Cửu mỉm cười: "Giống như tôi ngày đầu tiên đến đây, diễn kịch trước mặt tổng giám đốc. Trưởng phòng, tôi khuyên anh một câu, đừng vì gây khó dễ cho tôi mà vứt bỏ chức vị mình thật vất vả nhiều năm mới bò lên được."
"Cô!" Hứa La không ngờ cô lại nói ra những lời khó nghe như vậy, khi sắc mặt anh ta còn đang lúc xanh lúc trắng, Thẩm Cửu đã kéo cửa ra đi ra ngoài.
Anh ta không kìm được mắng phía sau lưng cô: "Giả vờ thanh cao cái gì chứ, chẳng qua là một người phụ nữ bị người tàn phế vứt bỏ mà thôi, có người cần cô cũng không tệ rồi, thế mà còn dám từ chối. Được, cô bất nhân tôi bất nghĩa, tôi xem sau này cô làm sao tồn tại ở nơi này. Đồ đê tiện."
Thẩm Cửu cũng không biết sự từ chối của mình lại khiến đối phương thẹn quá hoá giận đến cỡ này, nhưng cô đã nghĩ tới hậu quả khi từ chối và cũng đã sẵn sàng tiếp nhận.
Từ khi cô bị Dạ Âu Thần giáng chức, cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.
Khi đối mặt với mọi chuyện, dù đó là chuyện gì cô cũng bình tĩnh giải quyết.
Điền mật mã vào, Thẩm Cửu tiếp tục làm việc.
Thời điểm ăn cơm trưa, Tiểu Nhan vui mừng nói: "Công ty chúng ta sắp tròn một năm rồi, đến lúc đó sẽ tiến hành hoạt động kỷ niệm một năm, nhà họ Dạ còn tổ chức một bữa tiệc long trọng."
Nghe vậy, Thẩm Cửu dừng lại, bữa tiệc ư?
"Đến lúc đó mọi người đều có thể đi, Cửu Cửu, cô đã nghĩ xem mặc lễ phục gì hay chưa?"
"Tôi?" Thẩm Cửu cười cười: "Hiện tôi chỉ là nhân viên bình thường mà cũng có thể tham gia bữa tiệc sao?
"Đương nhiên có thể chứ, đây chính là bữa tiệc kỷ niệm một năm, tất cả nhân viên đều có thể đến, cô không biết, năm ngoái đồng lòng khoe sắc, thật là đáng sợ."
"Đồng lòng khoe sắc?"
Từ này khiến Thẩm Cửu có chút bất ngờ, cô không nhịn được cười: "Khoa trương như vậy ư?"
"Tại sao không chứ? Dù là hoạt động kỷ niệm một năm của nhà họ Dạ, nhưng cô tưởng chỉ có người nhà họ Dạ đến sao, còn có rất nhiều người của giới thượng lưu nhận được lời mời của nhà họ Dạ nữa. Nếu có thể quyến rũ được một người trong số đó thì nửa đời sau sẽ không còn ưu sầu nữa được không?" Tiểu Nhan giải thích.
Nghe vậy, Thẩm Cửu hơi sửng sốt một chút: "Quyến rũ được một người thì nửa đời sau không cần ưu sầu?"
"Đương nhiên, nếu có thể quyến rũ một người cũng có nghĩa là sẽ gả vào nhà quyền thế. Phụ nữ được gả vào nhà quyền thế thì có gì mà sầu lo nữa chứ? Ai cũng muốn làm con dâu nhà quyền thế."
"Bao gồm cả cô sao?"
Bị hỏi vấn đề này, Tiểu Nhan sửng sốt một lúc mới cười mắng Thẩm Cửu một câu: "Tôi sao có thể giống họ được chứ? Tôi chẳng thèm gả vào nhà quyền thế đâu. Tôi chắc chắn phải tìm một người tâm đầu ý hợp, chỉ có tiền không có tình cảm tôi sẽ không gả."
Chỉ có tiền không có tình cảm... Chẳng phải hiện cô và Dạ Âu Thần còn không được như vậy sao.
Cô gả cho Dạ Âu Thần, đã không có tiền cũng không có tình cảm.
Không đúng, nói không có tiền thật ra là không đúng, giờ toàn bộ trung tâm thương mại đều là của cô, nhiều tiền như vậy. Nghĩ vậy, cô mấp máy môi, Tiểu Nhan lại đột nhiên cầm tay cô nói: "Hay là sau khi tan làm, chúng ta đi một trung tâm thương mại thuộc tập đoàn Dạ Thị xem lễ phục đi."
Sắc mặt Thẩm Cửu biến đổi: "Chẳng lẽ cô đang nói đến trung tâm thương mại đó?"
"Còn cái nào nữa, chính là trung tâm thương mại đó rất lớn tên Take away đó."
Thẩm Cửu: "..."
Đó không phải là cái Dạ Âu Thần tặng cô sao?
Tiểu Nhan nhắc đến là trùng hợp, hay cô ấy đã biết gì đó đang thử thăm dò cô?
"Tại sao cô đột nhiên muốn đi cửa hàng đó?"
"Cô ngốc à, đồ nơi đó là tốt nhất ở Mạc Thành, cũng thời thượng nhất, hơn nữa, ở đó mới có thể mua được lễ phục và áo cưới đặt riêng của nhà thiết kế nước ngoài, cô lạc hậu như vậy sao?"
Thẩm Cửu: "... Đúng vậy, tôi không rõ lắm."
Bản thân là bà chủ mới của trung tâm thương mại đó, mà cô chẳng hề biết gì: "Như vậy đi, buổi chiều sau khi tan làm chúng ta cùng đi, cô có thể nói cho tôi tất cả tin tức liên quan trung tâm thương mại đó mà cô biết được không?"
Tiểu Nhan gật đầu: "Không có vấn đề, vậy tan làm tôi tới tìm cô."
Sau khi hai người hẹn xong, Thẩm Cửu lập tức quay về chi nhánh.
Đợi khi tan làm mới cùng Tiểu Nhan đi trung tâm thương mại Take away.
Trên đường đi Tiểu Nhan kể cô nghe không ít chuyện liên quan đến trung tâm thương mại đó, Thẩm Cửu vừa nghe, thỉnh thoảng vừa ghi lại.
Theo như Tiểu Nhan nói, gần như đồ tốt nhất toàn Mạc Thành đều tập trung ở trong trung tâm thương mại này, đồ ăn đồ dùng đều là thượng thừa.
Vì trung tâm thương mại này là của nhà họ Dạ, dù rất nhiều nhà kinh doanh và nhà thiết kế tranh nhau bể đầu muốn tiêu thụ hàng hóa ở đây, nhưng nơi này kiểm tra chất lượng chuyên nghiệp, tất cả những thứ không vượt qua kiểm tra hay ý đồ lừa dối để vượt qua kiểm tra sẽ không cho thông qua.
CHƯƠNG 167: COI NHƯ LÀ HỐI LỘ
"Nghiêm khắc như vậy sao." Thẩm Cửu nói.
Nghe vậy, Tiểu Nhan không kìm được lườm cô một cái: "Tôi xin, nếu không cô cho rằng làm sao nhà họ Dạ lại trở thành tập đoàn công ty lớn nhất Mạc Thành? Chính là dựa vào điểm này, mọi người tới đây mua đồ đều có thể mua được đồ tốt nhất, hơn nữa đảm bảo nhất."
Thẩm Cửu: "... chẳng trách lợi nhuận một tháng có thể lên tới mấy chục tỷ, hơn nữa còn là thời điểm làm ăn bình thường..."
"Cái gì? Cô nói lợi nhuận gì mấy chục tỷ?"
"Không có gì." Thẩm Cửu phản ứng kịp: "Chúng ta đi trung tâm thương mại đó xem một chút đi. Đúng rồi, những thứ đó đều không rẻ, thật chỉ vì tham gia hoạt động mà cô phải tốn nhiều tiền như vậy mua một bộ lễ phục sao?"
Thẩm Cửu còn nhớ rõ trước kia cô có làm hỏng một chiếc váy, nhân viên phục vụ đã nói chiếc váy đó trị giá hơn chín trăm triệu. Vì một buổi hoạt động mà mua một chiếc váy trị giá mấy trăm triệu, những người này... thật là có tiền.
"Không tồi, chiếc váy giá mấy trăm triệu để tham gia một lần hoạt động, tôi cảm thấy rất đáng, hơn nữa con gái ở tuổi này phải đẹp một chút, không phải sao? Nếu không sau khi già đi, mà còn thích chưng diện sẽ bị người ta nói này nói nọ, hơn nữa bản thân chúng ta cũng sẽ cảm thấy rất tiếc nuối."
Hai người tiến vào một cửa hàng, Tiểu Nhan rất sành sỏi, sau khi đi vào đã giải thích rõ ý định khi đến đây.
"Xin lỗi, tôi và người chị em muốn một chiếc váy có giá khoảng một trăm năm mươi triệu trở xuống, thiết kế độc đáo một chút, màu sắc tươi sáng một chút, đúng ...cảm ơn."
Sau khi nghe các cô nói giá trị, nhân viên hướng dẫn mua hàng không tỏ vẻ khinh bỉ, nhanh chóng dẫn các cô tới một khu vực nhỏ bên trong.
"Xin chào hai cô, khu vực này này chắc phù hợp yêu cầu của các cô, các cô có thể xem kiểu dáng trước, bên cạnh có phòng thử áo, có vấn đề gì bất cứ lúc nào cũng có thể hỏi tôi."
"Được, cảm ơn, chúng tôi sẽ xem trước một chút." Nhân viên hướng dẫn mua hàng lập tức yên lặng rời đi, Tiểu Nhan nhếch môi: "Thấy không? Ngay cả nhân viên hướng dẫn mua hàng cũng đã được huấn luyện, vô cùng lễ phép."
Thẩm Cửu: "..." Lần trước sao cô không gặp được nhân viên hướng dẫn mua hàng tốt như vậy chứ? Xem ra giữa người tốt cũng có người xấu, nhưng có lẽ cô gái đó bây giờ đã sửa đổi rồi.
"Cửu Cửu, cô mau đến xem món này, váy màu lam cảm giác rất thích hợp với cô, khá giống khí chất của cô."
Thẩm Cửu hơi gượng cười: "Tôi không mua, cô cứ mua cho mình là được."
Sắc mặt Tiểu Nhan thay đổi, nhìn cô chằm chằm: "Tại sao? Chẳng lẽ cô không tham gia?"
"Ừm." Thẩm Cửu gật đầu, cô không hứng thú với hoạt động kỷ niệm một năm khoe sắc đó. Cô không mua nổi váy, cũng không cạnh tranh được vẻ đẹp, vẫn nên ngoan ngoãn ở tại công ty, hoặc là trong nhà.
"Chết tiệt, cô không tham gia, vậy mình tôi tham gia có ý nghĩ gì chứ?" Tiểu Nhan lập tức mất hứng, bĩu môi.
Thẩm Cửu khẽ cười: "Tôi và cô khác nhau mà, cô xinh đẹp lại có sức sống như thế, cô đi tham gia, nói không chừng thật đúng là có thể tìm được chân mệnh thiên tử của cô."
Nghe thấy chân mệnh thiên tử, lúc này sắc mặt Tiểu Nhan mới dễ coi một chút:
"Như vậy còn tạm được, vậy cô đợi tôi chút, tôi đi thử váy."
Nhân lúc rảnh rỗi khi Tiểu Nhan đi thử lễ phục, Thẩm Cửu tự mình tìm chỗ chỉnh lý bút ký, thỉnh thoảng Tiểu Nhan chạy đến trước mặt cô hỏi tình hình chiếc váy một chút. Tiểu Nhan vóc người đẹp, làn da lại trắng, gương mặt cũng ngọt ngào, Thẩm Cửu cảm thấy cô ấy mặc cái nào cũng khá đẹp.
Khi hai người từ cửa hàng đi ra, lại gặp phải Dạ Y Viễn.
"Là phó tổng giám đốc Dạ." Tiểu Nhan căng thẳng nắm lấy tay áo cô: "Không ngờ lại đụng phải anh ta ở đây, chà, anh ta đi tới rồi."
Nghe vậy, trái tim Thẩm Cửu bị bóp chặt, Dạ Y Viễn?
Vừa ngẩng đầu, Thẩm Cửu đã nhìn thấy Dạ Y Viễn thong thả bước về phía các cô, trên mặt vẫn nở nụ cười tươi tắn dịu dàng, nhìn hết sức lịch thiệp thân thiện.
"Sao hai người lại ở đây?" Dạ Y Viễn hỏi hai người, nhưng ánh mắt lại bất giác dừng lại trên mặt Thẩm Cửu.
Lại một lần nữa đối mặt Dạ Y Viễn, Thẩm Cửu vẫn cảm thấy khó xử. Lần trước, sau khi anh đưa cô tấm thẻ có chín trăm triệu đó, cô càng cảm thấy áp lực, càng không muốn gặp anh. Hiện cô chỉ muốn cố gắng kiếm tiền, mau trả lại tiền cho anh thì sẽ không cảm thấy áp lực lớn như vậy nữa.
Tiểu Nhan đáp: "Chúng tôi tới mua lễ phục, phó tổng giám đốc Dạ, sao anh lại ở chỗ này?"
Dạ Y Viễn khẽ cười: "Tôi cũng tới mua đồ, xem ra hai người đã mua xong rồi, định đi đâu, tôi đưa hai người đi."
"Được! đúng lúc tôi muốn về nhà, vậy làm phiền Phó tổng giám đốc Dạ."
"Việc nhỏ."
Tiểu Nhan đang định kéo Thẩm Cửu đi lên xe của Dạ Y Viễn, Thẩm Cửu lại thả tay cô ra đứng tại chỗ, Tiểu Nhan vẻ mặt kỳ quái quay đầu nhìn Thẩm Cửu.
"Tôi còn có việc, làm phiền phó tổng giám đốc Dạ đưa Tiểu Nhan trở về trước, lát tôi sẽ tự về." Tiểu Nhan mở to mắt, khó tin nhìn cô.
Ánh mắt như đang hỏi Thẩm Cửu đã xảy ra chuyện gì, cơ hội tốt như vậy thế mà cô không quý trọng. Ánh mắt Dạ Y Viễn tối đi, nhưng không nói gì.
Tiểu Nhan lại không kìm được mở miệng: "Có việc, cô có chuyện gì chứ? Vừa rồi khi cùng tôi thử váy tại sao cô không nói có việc, giờ lại có việc rồi, việc lớn gì chứ?"
Thẩm Cửu: "... Đừng làm loạn, tôi thật có việc, chỉ là đột nhiên nhớ ra mà thôi." Cô không hề nói sai, chuyện này đúng là đột nhiên nhớ tới.
"Thật sao?" Tiểu Nhan nghi ngờ nhìn cô chằm chằm.
Thẩm Cửu cũng khó xử, vốn rất lúng túng. Tiểu Nhan hỏi như vậy, khiến cô rất xấu hổ, chỉ có thể nói: "Thật, đúng là tôi có việc, hai người đi về trước đi, tôi đi trước."
Nói xong, không đợi hai người kịp phản, Thẩm Cửu lập tức quay người rời đi.
Tiểu Nhan buồn bực nhìn chằm chằm bóng lưng của cô: "Chuyện gì xảy ra thế?"
Quay đầu lại, Tiểu Nhan lại phát hiện ánh mắt Dạ Y Viễn vẫn luôn bám theo Thẩm Cửu, đến tận khi cô biến mất không thấy gì nữa, ánh mắt của anh mới dần dần thu lại, đáy mắt vẫn còn dao động.
“Trước kia, Phó tổng giám đốc Dạ và Thẩm Cửu có quen biết phải không? Quan hệ giữa hai người như thế nào?" Cô tò mò hỏi một câu. Dạ Y Viễn khẽ mỉm cười: "Không phải muốn về nhà sao? Đi thôi, tôi đưa cô về."
Tiểu Nhan thè lưỡi: "Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được người anh muốn đưa về không phải là tôi, tôi chỉ là thuận đường, hiện tại người anh muốn đưa đã đi rồi, tôi cũng không dám đi nhờ xe anh nữa."
"Không sao, cô là bạn thân của cô ấy, đưa tiễn cô cũng không sao."
Hàm ý trong lời này rất lớn, Tiểu Nhan nghiêng đầu: "Phó tổng giám đốc Dạ, anh đây là đang theo đuổi Thẩm Cửu sao?" Nghe vậy, Dạ Y Viễn cười không nói gì.
"Mẹ kiếp, chẳng lẽ tôi đoán đúng rồi? Anh thật đang theo đuổi Thẩm Cửu ư? Nhưng mà cô ấy..." rõ ràng cô ấy không hứng thú với anh, chẳng lẽ là bị cự tuyệt rồi?
"Đi thôi." Dạ Y Viễn cũng không trả lời vấn đề của cô, nhưng cũng không phủ nhận, chỉ quay người đi về bãi đỗ xe.
Tiểu Nhan đuổi theo bước chân của anh, vừa chạy chậm vừa gặng hỏi anh: "Phó tổng giám đốc Dạ, anh thật đang theo đuổi Thẩm Cửu sao? Có cần tôi giúp anh gọi Thẩm Cửu trở lại hay không, cô ấy không đi, một mình tôi đi rất ngại.
"Không sao." Dạ Y Viễn quay đầu lại: "Coi như là hối lộ."
CHƯƠNG 168: BƯỚNG BỈNH NHƯ CON LỪA
Xem như là hối lộ?
Sắc mặt Tiểu Nhan biến đổi, trong lời nói của Dạ Y Viễn có vẻ đã thừa nhận anh đang theo đuổi Thẩm Cửu. Trời ạ.
Tiểu Nhan không kìm được chớp chớp mắt, nếu thật Dạ Y Viễn đang theo đuổi Thẩm Cửu, vậy cô ấy và Dạ Âu Thần thì sao? Dù Tiểu Nhan cũng không cảm thấy Thẩm Cửu dựa vào Dạ Âu Thần mới được vào tập đoàn Dạ Thị, nhưng cô cảm thấy lẽ ra thân phận của Thẩm Cửu không khác cô lắm mới đúng.
Nhưng bây giờ xem ra, thân phận Thẩm Cửu chắc chắn không đơn giản như vậy, nếu không hai anh em Dạ Thị sao lại thế...
Nghĩ vậy, Tiểu Nhan không kìm được khẽ ho một tiếng: "Phó tổng giám đốc Dạ, anh nghiêm túc với Cửu Cửu sao? Mặc dù... chúng tôi đều là người bình thường, có lẽ trong mắt các anh, những cô gái bình thường như chúng tôi có chút cái gì đó nhỉ... Nhưng phó tổng giám đốc Dạ, tôi muốn giải thích một chút, chúng tôi cũng có tôn nghiêm. Thẩm Cửu vừa bị tổng giám đốc Dạ giáng chức, phó tổng giám đốc lại..."
Cô ấp úng nói, nói một nửa giữ một nửa, hoàn toàn không dám nói, sợ mình không cẩn thận đắc tội đối phương.
Nhưng Dạ Y Viễn vẫn hiểu được ý tứ trong lời nói của cô, mỉm cười.
"Tôi biết cô có ý gì, yên tâm, tôi không phải loại người như vậy."
Tiểu Nhan: "Anh thật biết tôi có ý gì sao?"
Nghĩ một chút, Tiểu Nhan lại cảm thấy Dạ Y Viễn không phải loại người như vậy. Bình thường trong công ty anh luôn lịch thiệp dịu dàng, nhưng mà chưa từng thấy anh thật để bụng đối với ai, dù mọi người nói nếu như có thể nói lời yêu thương với phó tổng giám đốc Dạ, phó tổng giám đốc Dạ chắc chắn là người tình dịu dàng nhất.
Nhưng Tiểu Nhan luôn cảm thấy nụ cười của anh không chân thành, thậm chí khiến người ta cảm giác xa cách.
"Phó tổng giám đốc Dạ, tôi cảm thấy Cửu Cửu là một người làm gì cũng rất nghiêm túc." Nghĩ một chút, Tiểu Nhan còn nói một câu.
Dạ Y Viễn cười không nói gì, hai người càng đi càng xa.
Thẩm Cửu đi thẳng lên tầng tìm chị Tinh, khi đẩy cửa đi vào Thẩm Cửu ngơ ngác.
Vì hôm nay người trong văn phòng không phải chị Tinh, mà là... Dạ Âu Thần.
"Tại sao anh lại ở chỗ này?"
Dạ Âu Thần ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.
"Thế nào, hợp đồng cho cô rồi thì nơi này là của cô sao?"
Thẩm Cửu: "... Tôi không có ý đó."
Dứt lời, cô đi tới đặt đồ trên tay để lên bàn, cô chỉ không nghĩ đến Dạ Âu Thần sẽ xuất hiện ở chỗ này mà thôi.
Hơn nữa, anh lại nói chuyện với cô, khi ở nhà anh còn chẳng làm vậy.
Ánh mắt Dạ Âu Thần cực kì trào phúng: "Không phải phải trả tôi Hợp đồng và thẻ ngân hàng sao? Tại sao lại nhặt lên? Người phụ nữ gả lần hai, rốt cuộc trong miệng cô, câu nào mới là thật?"
Lời này... khiến trong lòng Thẩm Cửu cảm thấy hơi đau đớn, cô khẽ cắn chặt môi dưới của mình, không nhìn anh.
"Anh cảm thấy thật thì là thật, anh cảm thấy là giả thì tôi cũng chẳng có gì để biện minh."
"Theo như cô nói thì tôi trách oan cô rồi?"
Thẩm Cửu không nói gì.
Ánh mắt Dạ Âu Thần lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.
Thẩm Cửu nghĩ một chút rồi nói: "Nếu chị Tinh không ở đây thì tôi đi về trước."
Vừa đi đến ngoài cửa, Thẩm Cửu lại đụng phải chị Tinh: “Ồ, Cửu Cửu, em tới rồi à? Chị vừa nói với Âu Thần em sẽ tới đây sớm, không ngờ hôm nay em lại muộn như vậy. Đây là cà phê chị vừa mua dưới tầng, giúp chị cầm một cốc cho Âu Thần nhé."
Dứt lời, chị Tinh đi thẳng qua cô đi nơi khác: "Chị đi xem bọn họ thế nào rồi."
Thẩm Cửu: "..."
Cô cầm theo hai cốc cà phê, tiến thoái lưỡng nan.
Cuối cùng chỉ có thể quay người đặt cả hai cốc ở trước mặt Dạ Âu Thần.
"Cầm đồ của cô đi." Dạ Âu Thần lạnh lùng nói.
Thẩm Cửu: "Không cần, đây là chị Tinh đưa cho anh."
"Chỉ có một cốc là của tôi."
Thẩm Cửu: "... Anh có ấu trĩ hay không?"
Cô tức giận, cầm lấy cốc của mình rồi đi ra ngoài, ánh mắt sắc bén của Dạ Âu Thần bám theo bóng lưng cô: "Sau khi giao cho cô, doanh thu của trung tâm thương mại đã giảm."
Thẩm Cửu: "Tôi biết, không cần anh nhắc nhở, tôi đang nghĩ cách."
Dạ Âu Thần: "Nghĩ cách để doanh thu càng giảm sao?"
Thẩm Cửu nắm chặt nắm đấm, quay đầu nhìn thẳng vào mắt Dạ Âu Thần.
"Anh không cần nói móc tôi như vậy, gần đây, tôi đã theo chị Tinh cố gắng học tập, nếu anh cảm thấy tôi không thể đảm nhiệm công việc này thì anh có thể thu hồi hợp đồng, tôi nhất định dâng cả hai tay, chắc chắn không chần chừ."
Dạ Âu Thần nhìn chằm chằm cô, nói cô một chút mà cô đã định trả lại đồ cho anh, lâu như vậy mà tính tình của cô vẫn không hề mềm dẻo hơn, vẫn ương ngạnh y hệt con lừa.
Thấy anh im lặng,Thẩm Cửu cũng chẳng buồn nói gì nữa.
Khi chị Tinh tới, bầu không khí bên này rất căng thẳng, không ai nói chuyện, chị Tinh liếc nhìn Dạ Âu Thần và Thẩm Cửu một lượt, sau đó nhếch môi: "Này, hay là buổi tối cùng đi ăn đi?"
Nghe vậy, Thẩm Cửu cảm thấy hơi dao động, ánh mắt vô thức liếc nhìn Dạ Âu Thần.
Nếu có thể cùng đi ra ngoài ăn cơm, có lẽ có thể làm dịu bầu không khí giữa cô và Dạ Âu Thần, đến lúc đó cô có thể giải thích với anh chuyện ngày đó. Dù thời gian đã lâu rồi, nhưng Thẩm Cửu vẫn canh cánh trong lòng, dù sao những lời đó... thật rất quá đáng.
Lâu như vậy mà cô vẫn cảm thấy những lời đó quá đáng.
Nên khi chị Tinh nói muốn cùng đi ăn cơm, Thẩm Cửu bỗng cảm thấy đề nghị này không tệ.
Ánh mắt cô có chút chờ đợi nhìn Dạ Âu Thần, lúc này âm thanh lạnh lùng của Dạ Âu Thần vang lên.
"Không cần."
Anh thẳng thừng từ chối.
Trái tim Thẩm Cửu giá buốt, ánh mắt có chút thất vọng.
Chị Tinh đảo mắt: "Tại sao lại từ chối chứ, Âu Thần cùng đi thôi, Thẩm Cửu cũng đi." Nói xong, chị Tinh huých Thẩm Cửu một cái: "Phải không Thẩm Cửu?"
Anh đã từ chối rồi, Thẩm Cửu dứt khoát trả lời: "Thế nào cũng được."
Giọng điệu mệt mỏi, dường như không hề quan tâm.
Nhưng thật ra cô cảm thấy thất vọng, dù sao Dạ Âu Thần không đi thì mắc mớ gì đến cô chứ? Tại sao cô lại cứ canh cánh trong lòng, tức chết anh được rồi.
Cô vừa dứt lời, Dạ Âu Thần lại cảm thấy cô căn bản không quan tâm mình có ra ngoài ăn cơm hay không, hoặc là với cô đề xuất của chị Tinh còn là ép buộc, thế là Dạ Âu Thần càng trở nên càng lạnh lùng, lát sau Dạ Âu Thần cười nhạo một tiếng.
Chị Tinh: "... Thật đều không đi ư?"
Dạ Âu Thần và Thẩm Cửu đều không trả lời, chị Tinh cảm thấy mình quả thực tốn công vô ích, nên lập tức trả lời: "OK, vậy tôi tự đi."
Thẩm Cửu cảm thấy hơi buồn bực, đứng lên: "Tôi đã hẹn bạn đi chơi rồi, tôi đi trước nhé." Nói xong không đợi hai người phản ứng, lập tức sải bước rời khỏi văn phòng.
Thế là trong văn phòng chỉ còn lại Dạ Âu Thần và chị Tinh, chị Tinh rõ ràng cảm thấy hơi thở trên người Dạ Âu Thần càng ngày càng lạnh, không kìm được uống một ngụm cà phê, sau đó liếc anh: "Âu Thần, sao hai đứa lại như vậy, cãi nhau à?"
Dạ Âu Thần lạnh lùng liếc mắt nhìn cô, không nói gì. Chị Tinh hơi đắc ý nhếc môi: "Xem ra quan hệ của hai người còn thân mật hơn tưởng tưởng của tôi." Cô vừa dứt lời, Dạ Âu Thần lập tức lăn bánh xe đẩy xe lăn đi ra ngoài.
Chị Tinh: "..."
Cô đã đắc tội người nào chứ?