Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu

Chương 1289-1295




Chương 12 89:

Đậu Nành gật đầu.

Toàn thân Hàn Minh Thư lập tức rối loạn, cô buông Đậu Nành ra đứng lên, luống cuống tay chân muốn chạy ra ngoài.

“Me!”

Trong nhà lúc này chỉ có cô và Đậu Nành nên khi Tiểu Đậu Nành thấy cô sắp chạy ra ngoài, cậu chỉ có thể nhanh chóng ôm cô: “Mẹ đi đầu vậy? Dì Tiểu Nhan đã bắt xe đi rồi, bây giờ mẹ có chạy ra ngoài cũng không thể nhìn thấy được dì Tiểu Nhan.

Hàn Minh Thư dừng lại, hít một hơi thật sâu bình tĩnh lại, khẽ hỏi: “Vậy tình hình bây giờ thế nào? Đậu Nành biết bao nhiêu, hãy nói cho mẹ biết.”

“Vâng.”

Sau khi Đậu Nành nói với Hàn Minh Thư về tình hình cơ bản, trái tim treo lơ lửng của Hàn Minh Thư cuối cùng cũng buông xuống, vẻ mặt cũng nhẹ nhõm hơn, nhưng Hàn Minh Thư nghĩ đến bộ dạng của Tiểu Nhan lúc trước, cảm thấy đau lòng lạ thường.

Vào lúc đó, trong lòng cô ấy buồn biết bao. Nhưng cô ấy không chịu gặp cô, Hàn Minh Thư là em gái của Hàn Thanh nên cũng không dám tùy tiện xuất hiện trước mặt Tiểu Nhan.

1289-1-de-choc.jpg

“Mẹ?” Đậu Nành nhận thấy sắc mặt của Hàn Minh Thư không ổn, nhanh chóng an ủi: “Mẹ ơi, dì Tiểu Nhan cũng không phải không muốn nói cho mẹ biết, dì ấy chỉ nghĩ bây giờ mẹ có đứa con trong bụng, nói cho mẹ biết, mẹ chắc chắn sẽ rất lo lắng vì vậy mới không có nói. Hơn nữa bây giờ ông cụ Chu không sao rồi, mẹ đừng lo lắng.

Hàn Minh Thư tỉnh táo lại, đúng vậy, bác Chu không sao rồi, cô không phải lo lắng, cô chỉ cảm thấy đau lòng cho Tiểu Nhan mà thôi.

Chỉ nói về chuyện bác Chu thôi, mẹ đã rất buồn rồi nên Đậu Nành không dám nói chuyện hôm nay bác và dì Tiểu Nhan gặp nhau, rồi dì Tiểu Nhan đau lòng.

Đậu Nành đỡ Hàn Minh Thư ngồi xuống ghế số pha.

“Mẹ cứ thoải mái đi, không sao đâu. Từ nay, Đậu Nành sẽ thay mẹ đồng hành cùng dì Tiểu Nhan mỗi ngày.”

Hàn Minh Thư suy nghĩ một chút, nghĩ cũng tốt, sau đó sẽ đưa Đậu Nành đến trường tư thục.

Ngày hôm sau, Tiểu Nhan thu dọn mọi thứ ở nhà, định ra taxi đón Đậu Nành thì nghe thấy tiếng chuông cửa reo.

Cô ấy mở cửa thì thấy Đậu Nành đang đứng trước nhà cô ấy.

“Dì Tiểu Nhan, chào buổi sáng” Đậu Nành ngửa cổ, nở một nụ cười ngây thơ.

Tiểu Nhan sững sờ nhìn về phía sau: “Con con làm sao tới được đây?”

“Mẹ nói dì Tiểu Nhan mỗi ngày chạy qua chạy lại vất vả quá, sau này bác tài xế sẽ chịu trách nhiệm đưa con đi lại mỗi ngày. Dì Tiểu Nhan không phải quá mệt mỏi chạy qua chạy lại với Đậu Nành nữa.

Sau khi nói xong, Đậu Nành trầm giọng nói thêm một câu: “Hơn nữa, bác tài xế đi theo chúng ta cả ngày. Dì Tiểu Nhan có thể đi bất cứ nơi nào dì muốn đi.”

Nghe xong lời này, Tiểu Nhan trong lòng có chút cảm động, không ngờ Hàn Minh Thư lại chu đảo như vậy.

“Vậy thì cảm ơn mẹ của con, có tâm rồi.”

“Hừ, nếu dì Tiểu Nhan muốn cảm ơn mẹ, hãy gọi cho mẹ và tự mình nói với mẹ của con nha.

Tiểu Nhan mỉm cười: “Được rồi, dì sẽ gọi cho cô ấy sau.” Sau đó, hai người đến bệnh viện để đưa đồ ăn cho cha Chu, khi nhìn thấy tiểu tổng giám đốc Dạ lại ở đây, cha Chu rất phấn khích, rõ ràng là La Tuệ Mỹ cũng rất thích Đậu Nành, hai vợ chồng lôi kéo cậu và nói rất nhiều, Tiểu Nhan bất lực lắng nghe bên cạnh cậu bé.

Lắc đầu thở dài.

Vào lúc này, điện thoại di động của Tiểu Nhan đổ chuông, cô ấy trả lời cuộc gọi.

“A? Ngày hôm nay đã đến rồi sao? Được rồi, lát nữa tôi qua mở cửa. Phiền anh mang đồ vào cho tôi. Anh đừng lo lắng, lúc đó tôi nhất định sẽ bồi dưỡng cho các anh, vất vả rồi.

Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Nhan đứng dậy và nói: “Đồ đạc con mua đã đến. Bây giờ con đi ăn cửa hàng. Cha mẹ, Đậu Nành nhờ hai người chăm sóc một chút.

Đậu Nành đứng lên và nói: “Dì Tiểu Nhan, con sẽ cùng đi với dì.”

“A? Đi cùng với dì? Nhưng mà… Dì sẽ về sớm thôi. Hơn nữa cửa hàng còn chưa mở, con đi làm gì?”

“Đi đi, Tuệ Mỹ, bà cùng với tiểu tổng giám đốc Dạ và Tiểu Nhan cùng nhau đi nhé. Chăm sóc tốt cho tiểu tổng giám đốc Dạ của chúng ta. Bệnh viện này không phải là một nơi tốt. Một ông già như tôi ở đây như cũng được. Tại sao lại để đứa trẻ ở đây? Dễ lây bệnh.

A?

Tiểu Nhan: “…

Lời thật khó nghe…

Mặc dù Tiểu Nhận biết đó là có ý tốt.

Bệnh viện tuy không phải là nơi tốt nhưng là nơi sinh sống của bệnh nhân. “Cha!” Tiểu Nhan cau mày, mặt bất mãn gọi ông ấy.

Cha Chu có lẽ có thể đoán được tại sao con gái lại cau mày, vội xua tay nói: “Đi đi, cùng nhau đi đi, khi nào giải quyết xong việc bên ngoài rồi vê gặp cha.”

La Tuệ Mỹ chớp mắt và sau đó đứng lên.

“Nếu không chúng cứ đi thôi. Cha con gân đây đã hồi phục tốt và có thể tự mình ra khỏi giường.

Chương 12 90:

Chúng ta đi một lát rồi quay lại, để nhờ y tá chăm nom một hồi”.

Tiểu Nhan dưới ánh mắt bướng bỉnh của cha Châu khẽ gật đầu.

Sau đó, Tiểu Nhan đưa Đậu Nành và La Tuệ Mỹ ra khỏi bệnh viện và chạy nhanh đến quán mì.

Mọi việc xong xuôi, La Tuệ Mỹ và Tiểu Nhan chia làm hai đường, bà ấy quay lại bệnh viện còn Tiểu Nhan đưa Đậu Nành vê nhà nấu cơm.

Ban đầu, Tiểu Nhan định để Đậu Nành về thẳng nhà, cô ấy sẽ về nhà tự nấu ăn. Tuy nhiên, Đậu Nành bí ẩn lấy ra một túi hành lý nhỏ từ trong cốp xe và nháy mắt với cô.

“Con… định dựa dẫm vào dì Tiểu Nhan sao?” Đậu Nành ngây thơ chớp chớp mắt: “Có được không dì Tiểu Nhan?”

Về phía ông ngoại, cậu đã nói với ông ấy rằng cậu sẽ đi cùng với dì Tiểu Nhan một thời gian, sau đó sẽ quay lại để đi cùng với ông ngoại. Về phần Uất Trì Thần thì ông ấy đã lâu không về Việt Nam rồi, gần đây ông có con gái Tổng An đi theo bên cạnh.

Không có cháu trai đi cùng nhưng lại có một cô con gái, tuy rằng cô con gái này vẫn hung dữ và không có thái độ tốt với ông ấy nhưng mà tình huống này cũng đủ khiến Uất Trì Thần vui vẻ.

“Tất nhiên rồi, Đậu Nành có thể ở nhà dì Tiểu Nhan bao lâu cũng được .

Sau đó, Tiểu Nhan mang chiếc túi hành lý của Đậu Nành rồi dẫn cậu lên lầu. Sau đó khi đi lên lầu thì Tiểu Nhan tình cờ gặp dì Trương, người hàng xóm luôn luôn rảnh rỗi không có gì để làm bên cạnh.

HỒ, Tiểu Nhan, con trai của bạn con lại đến tìm con à?”

Tiểu Nhan máy móc gật đầu, lộ ra nụ cười tê dại: “Dì Trương.

“Cháu chào bà Trương.

Khuôn mặt của Dì Trương như con chồn nhỏ đảo mắt quanh khuôn mặt của Đậu Nành một lúc và cuối cùng mắt của bà ta đột nhiên thay đổi rồi đáp xuống chiếc túi hành lý nhỏ mà Tiểu Nhan đang cầm.

“Đây là?”

Tiểu Nhan bên ngoài mỉm cười nhưng trong lòng không cười giấu túi hành lý sau lưng mình: “Một chút đồ vật thôi, dì Trương, dì Vương ở dưới lầu còn đang đợi dì đi xuống đó, sao dì không nhanh lên đi nhảy ở quảng trường với dì ấy đi?”

Dì Trương lẩm bẩm vài câu keo kiệt khi nhìn thấy bộ dạng không muốn cho ai thấy của cô ấy, rồi bỏ đi.

Đậu Nành vẫn hơi lo lắng khi cậu bước vào cửa. “Di Tiểu Nhan, có khi nào bà Trương sẽ nói xấu dì không?”

“Bà ấy có thể nói xấu dì cái gì chứ?” Không phải lúc nào người ta cũng có thể biến trắng thành đen, giả thành thật đầu? Hơn nữa, Chu Tiểu Nhan của cô ấy không phải loại người hay quan tâm đến cái nhìn của người khác, nếu quan tâm đến điều này thì cô ấy sẽ không phải là người duy nhất trong công ty trở thành bạn tốt của Minh Thư khi cả công ty đều chán ghét cô ấy nhau.

Đậu Nành đứng tại chỗ chọc hai ngón trỏ vào nhau, chọc rồi lại chọc, rồi nhỏ giọng thì thào: “Dì Tiểu Nhan, hay là… con quay về nhà?”

Tiểu Nhan nghe cậu nói câu nói, dừng một lúc sau đó nói: “Con đang nói những điều ngớ ngẩn gì vậy? Dì làm sao có thể quan tâm đến những gì người khác nói chứ? Con cứ sống ở đây, người khác thích nói gì thì cứ mặc họ nói thôi dì Tiểu Nhan của con không quan tâm, con bắt đầu lo lång roi à?”

Nói xong, Tiểu Nhan trực tiếp đẩy cậu vào phòng tắm, sau đó đem quần áo đưa cho cậu. “Được rồi, con đi tắm rửa rồi ăn tối, một lát nữa cũng đừng đi bệnh viện với dì. Con cứ ở nhà xem TV rồi đi ngủ nhé.”

Đậu Nành đã được Tiểu Nhan sắp xếp rõ ràng: Cậu cũng không muốn xem TV hoặc đi ngủ sớm như vậy đâu.

Những điều tốt đẹp thì không ra khỏi cửa nhưng mà những điều xấu luôn lan truyền hàng ngàn dặm.

Cũng không biết là do ghen tị hay vì điều gì khác.

Tin tức Tiểu Nhan đưa một đứa trẻ về nhà sống đã mọc cánh bay khắp khu nhà ở cũ kỹ này.

Cha mẹ cô ấy đã sống ở khu vực này từ lâu và hầu hết những người sống trong khu vực này đều chuyển đến đây cùng nhau nên trong đó có nhiều người là người quen cũ.

Mặc dù một số người trong số họ có mối quan hệ không tốt, nhưng mà không ai đánh người mặt cười cả. Mọi người luôn mỉm cười và chào nhau khi nhìn thấy nhau trên đường, sau đó họ bắt đầu chế độ thể hiện bản thân rồi chuyển sang chế độ bàn tán về chuyện của người khác. Cuối cùng nhếch mép cười ha ha rồi ai đi về nhà nay.

Sau khi quen nhau một thời gian dài, ai cũng tự nhiên biết ai có mấy đứa con gái, mấy đứa con trai, những đứa trẻ này đang làm gì. Đứa con nhà nào tốt thì khen ngợi vài câu, đứa con của nhà nào xấu thì sẽ bị ra mổ xẻ bàn tán xôn xao.

Đây gần như là chủ đề tầm phào được nhiều người bàn tán sau bữa cơm chiều.

Chương 12 91:

Thế là cái tin Tiểu Nhan đưa một đứa trẻ về nhà sống bỗng chốc không cánh mà bay. Tin tức sau khi được truyền ra ngoài, chuyển đổi qua mấy cái miệng, được thêm mắm dặm muối cuối cùng truyền đến nhà chính chủ đã trở thành câu chuyện cẩu huyết.

Họ nói Tiểu Nhan đi ra nước ngoài 5 năm sau đó quen được một người bội bạc rồi cuối cùng bị người đó bỏ rơi nên giờ cô ấy từ nước ngoài trở về và mang theo một đứa con rơi.

Khi La Tuệ Mỹ nói với Tiểu Nhan tin tức này thì biểu hiện của Tiểu Nhan có thể nói là một dấu chấm hỏi đen to đùng.

Bị bỏ rơi? Mang theo một đứa con rơi quay về?

Nếu như cậu Dạ nghe tin thì có lẽ anh sẽ ngất xỉu vì tức giận, không, Uất Trì Thần có lẽ sẽ giậm chân vì tức giận khi biết tin và cả thành phố này sẽ bị chấn động bởi theo từng bước giậm của ông ấy.

Bảo bối quý giá cầm trên tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan của ông ấy vậy mà lại bị người ta nói là con rơi.

Ngay cả Tiểu Nhan nghe thấy cũng muốn bật cười, thậm chí còn muốn đánh người.

“Vốn dĩ dì Trương của con muốn giới thiệu đối tượng cho con, nhưng bây giờ thấy con mang theo một đứa con rơi nên không dám giới thiệu với cho con nữa, bà ta nói là sợ con bị ghét bỏ”

La Tuệ Mỹ hoàn toàn không biết tâm trạng hiện tại của Tiểu Nhan, bà ấy vẫn còn đang ở bên cạnh thêm mắm dặm muối cho cô ấy nghe.

“Mẹ! Đậu Nành không phải là con rơi, mẹ cũng biết mà!” La Tuệ Mỹ gật đầu nhưng cũng không cho là đúng nói: “Mẹ biết, mẹ biết hức, nhưng mọi người ai cũng không biết. Con cứ để một đứa trẻ ở đây như thế này, nếu mẹ không biết là với dáng vẻ của con thì con không thể sinh ra một đứa trẻ đẹp đã và tinh tế như vậy thì ngay cả khi mẹ là mẹ của con thì mẹ cũng sẽ đoán là con có sinh ra đứa trẻ này hay không đó.”

Tiểu Nhan: “. Cô ấy muốn đập đầu vào miếng đậu hủ mà chết đi cho rồi.

“Mẹ tin con, nhưng người ngoài thì không. Hơn nữa, đối với những người đó mà nói thì điều quan trọng nhất không phải là Đậu Nành có phải con của con hay không. Họ không quan tâm sự thật là gì, họ chỉ quan tâm rằng con mang theo đứa trẻ này trở lại.

Nghe đến đây thì Tiểu Nhan im lặng một lúc. Đúng như vậy, những người đó hoàn toàn không quan tâm sự thật là gì, dù cô ấy có nói thật thì họ cũng sẽ không tin, họ chỉ chọn điều mà bản thân họ muốn tin rồi tự an ủi và lừa dối mình rằng đó chính là đứa con của Tiểu Nhan.

Sau đó họ sẽ nói với những người khác rằng Tiểu Nhan đã mang theo một đứa con rơi trở lại. Nghĩ đến đây thì trong lòng của Tiểu Nhan cảm thấy mệt mỏi.

Cô ấy cũng đã dự liệu rằng mọi người sẽ đàm tiểu nhưng không ngờ mọi chuyện lại nói chuyện vô lý đến vậy.

“Bây giờ con định làm gì hả? Con có muốn giữ thắng bé ở đây nữa không?”

“Mẹ, mẹ nói vậy là có ý gì? Đậu Nành chỉ là một đứa trẻ và không hiểu gì cả. Nếu mẹ chỉ vì vài lời này mà đuổi thằng bé đi thì điều đó sẽ làm trái tim thằng bé tan nát đó!”

La Tuệ Mỹ đập miệng và gật đầu đồng ý: “Mẹ cũng nghĩ như vậy, thôi thì công đạo tự tại lòng người, cứ thời gian dài thì sẽ biết lòng người thôi. Cứ để bọn người đó nói nhảm đi.”

“Mẹ, mẹ không để ý sao?”

“Mẹ để ý cái gì chứ? Dù sao thì con cũng không vội kết hôn, bản thân mẹ lo lắng thì có ích lợi gì? Hiện tại tin tức này như có cánh mà bay lên tận cửu trùng thiên rồi, mẹ còn có thể lật ngược tình thế sao?”

Nghe thì cũng có vẻ đúng là như vậy, tuy rằng lời đồn đại này cũng không có dễ nghe lắm nhưng mà loại lời nói này có thể cứu Tiểu Nhan thoát khỏi không ít phiền phức.

Nếu mọi người đều cho rằng Đậu Nành là con của cô ấy, cho rằng Chu Tiểu Nhan mang theo một đứa con rơi quay về thì những người có ý định muốn mai mối cho cô ấy cũng nên xua tan ý nghĩ này, cô ấy cũng bớt lo.

Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan nhún vai: “Được rồi, để họ thích nói gì thì nói đi, con cũng không quan tâm”

“Chậc chậc.” La Tuệ Mỹ kêu lên mấy tiếng: “Hai ngày trước mẹ còn đang nói chuyện này với cha con, nói rằng đời này của con có thể không kết hôn. Bây giờ xem ra khả năng này thực sự có thể xảy ra.”

Tiểu Nhan: “… Dù sao thì con cũng có thể tự tiên để nuôi sống bản thân, hơn nữa lấy chồng không phải là con đường mà con bắt buộc phải chọn trong đời.”

“Nhìn con cái đứa nhỏ này đang nói cái gì vậy? Kết hôn là một sự kiện trọng đại trong đời, vậy tại sao nó không phải là con đường mà con bắt buộc phải chọn? Để mẹ nói cho con hay, nếu con không thể tìm được người mình thích nên không kết hôn thì được, mẹ tùy con. Nhưng mà nếu con dám không có ý định kết hôn trong cuộc đời của mình thì mẹ sẽ là người đầu tiên đánh chết con.

Tiểu Nhan: “..

Quên đi, cô ấy vẫn không thể nói về suy nghĩ của chính mình cho mẹ nghe được.

Chương 12 92:

Hơn nữa ai nói cô ấy không muốn kết hôn, cô ấy rất muốn kết hôn, muốn lấy người mình thích và người này cũng thích bản thân mình, hôn nhân kiểu này sẽ cực kỳ hạnh phúc.

Tuy nhiên, người mà cô ấy thích lại không thích cô ấy.

Cô ấy cảm thấy rằng có lẽ trong quãng đời còn lại của cô ấy sẽ không bao giờ thích những người đàn ông nào khác ngoài Hàn Thanh, vì vậy Tiểu Nhan cảm thấy rằng đời này của cô ấy sẽ không bao giờ kết hôn.

“Cuộc đời còn dài lắm. Bây giờ con mới bao nhiêu tuổi chứ, đừng chỉ nghĩ về những thứ con có được hay không! Khi đến một độ tuổi nhất định thì con sẽ thấy rằng không có trở ngại nào mà con không thể vượt qua được. Cuộc đời này thăng trầm lắm!”

Dù sao thì La Tuệ Mỹ cũng là người từng trải, bà ấy nhìn thấu nhiều thứ hơn Tiểu Nhan, hơn nữa Tiểu Nhan còn là con gái của bà ấy thì làm sao bà ấy không thấy được những thay đổi sau khi Tiểu Nhan trở về chứ? Nhưng mà có một số điều mà một người mẹ như bà ấy không thể tiện hỏi rõ được.

“Con biết rồi mẹ, con đi xem Đậu Nành đã dậy chưa!”

Sau đó, Tiểu Nhan đến gọi Đậu Nành dậy, mấy ngày nay Đậu Nành luôn đi theo Tiểu Nhan, sau khi cha Chu biết rằng cậu đang sống ở nhà mình thì ông ấy đã liên tục la hét muốn xuất viện.

Tiểu Nhan đương nhiên biết tại sao cha Chu muốn xuất viện, nhưng vết thương trên người ông ấy vẫn chưa lành hẳn nên Tiểu Nhan và La Tuệ Mỹ không đồng ý cho ông ấy xuất viện.

Vì lý do này mà cha Chu lúc nào cũng rầu rĩ không vui, mỗi ngày khi Tiểu Nhan đi giao cơm thì ông ấy đều dùng ánh mắt sâu thẳm mà nhìn châm chăm vào cô ấy, rồi hỏi khi nào thì ông ấy có thể xuất viện?

Tiểu Nhan cảm thấy buồn cười mỗi khi nghĩ đến điều này, bởi vì cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng cha của cô ấy lại trẻ con như vậy.

Bởi vì tiệm mì đang chuẩn bị khai trương nên La Tuệ Mỹ đặc biệt đi chọn ngày lành, nhưng chọn tới chọn lui thì tất cả các ngày tốt đều chất đống cho đến tháng sau.

Nói cách khác thì muốn xem ngày tốt để khai trương thì phải đợi cho đến tháng sau. Nhưng mà Tiểu Nhan thì không thể chờ đợi được nữa, cô ấy muốn bản thân mình bận rộn thật nhanh để cô ấy có thể quên đi những suy nghĩ mông lung trong lòng.

“Nếu không thì chúng ta không chọn ngày tốt? Một tuần nữa thì cha của con sẽ xuất viện chúng ta chọn ngày khai trương là ngày cha con xuất viện nhé, dù sao thì đó cũng coi là ngày tốt.”

La Tuệ Mỹ cẩn thận suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy thì sau khi mẹ đón cha con xuất viện sẽ chạy thẳng đến tiệm mì nhé?”

Tiểu Nhan gật đầu: “Được.”

Một tuần sau… Tiệm mì của Tiểu Nhan đã chuẩn bị xong xuôi, La Tuệ Mỹ đã mua pháo cho dịp khai trương, nhưng mà Tiểu Nhan cảm thấy pháo quá nguy hiểm nên cô ấy đã trả lại đồ, chỉ nhận được một số bóng bay và hoa.

Bởi vì hợp đồng đã được ký kết rồi nên Tiểu Nhan cũng không keo kiệt nữa, cô ấy trực tiếp bỏ tiền ra thuê hai người giúp việc, bởi vì mới khai trương nên có các chương trình khuyến mãi.

Ví dụ: nếu bạn đăng một bức ảnh lên facebook và nó có thể có được 88 lượt thích thì bạn có thể order một đơn đặt hàng miễn phí, nhưng số lượng giới hạn ở 500 và nếu hơn 500 lượt thì mọi người phải tự trả tiền. Ngoài ra còn có một số hoạt động nhỏ như là nếu chi tiêu trong khoảng bao nhiêu đó thì khách hàng có thể được giảm bao nhiêu tiền. Dù sao thì đối với những hoạt động này Tiểu Nhan cũng đã gấp rút mấy đêm liền để hoàn thành. Mặc dù hôm nay mới khai trương nhưng tinh thần của cô ấy cũng rất tốt, nhưng mà quầng thâm quanh mắt cô ấy đã rất sâu và đậm màu.

Mà những ngày này cô ấy cũng đã gầy đi rất nhiều. Khuôn mặt của Tiểu Nhan không phải là khuôn mặt trái xoan mà là một dạng khuôn mặt quả táo tròn. Mấy ngày nay mặc dù đã gầy đi, khuôn mặt cũng không còn bao nhiêu thịt nhưng mà điều này lại làm cho ngũ quan của khuôn mặt trở nên sắc sảo hơn và còn đẹp hơn trước rất nhiều.

La Tuệ Mỹ vội vã chạy đến tiệm mì sau khi đón cha Chu trở về từ bệnh viện, khi cả hai người xuống xe thì La Tuệ Mỹ nói với cha Chu: “Hãy cẩn thận, ông vừa mới rời khỏi bệnh viện thôi đừng để bản thân mình phải quay trở lại lần nữa.”

Cha Chu: “…”

Người bạn già này của ông ấy cái cái gì cũng tốt nhưng mà lời ra tiếng vào thật khó chịu!

Nói lời khó nghe còn không nói, nhưng mà nghe câu đó đi, đó có phải là lời của con người không?

Có lẽ là vì tức giận nên bước đi dưới chân của cha Chu loạng choạng một chút, La Tuệ Mỹ thấy vậy thì vội vàng chạy lên đỡ ông ấy, sau đó lại bắt đầu mắng ông ấy.

“Thấy chưa, tôi vừa nói cái gì hả? Ông đừng có mà để bản thân mình ngã rồi lại đi vào bệnh viện, vừa mới nói xong thì ông lại suýt nữa té ngã. Thật may là có tôi đỡ ông đó nếu không thì đã vào viện thật rồi.”

Cha Chu muốn nói rằng nếu không có lời nói của bà ấy thì ông ấy đã không tức giận suýt ngã. Nhưng mà ngoài mặt thì ông ấy cũng không nói gì, ông ấy cũng không muốn ầm ĩ ở tại chỗ này nữa.

Khi cả hai bước vào tiệm mì thì trong tiệm mì cũng đã có khách.

Chương 12 93:

Cha Chu đi vào xem xét cách trang trí rồi gật đầu nói: “Phong cách trang trí này trông khá ổn. Cho Tiểu Nhan thuê lô đất này thì có lợi gì nhỉ?”

La Tiểu Mỹ cũng không đồng tình: “Lợi hại cái gì? Lúc đầu tôi đã nói rõ ràng với ông những chuyện xảy ra rồi. Cậu Lâm đó không thiếu chút tiền này đâu, tôi đoán cậu ấy ra giá cao chỉ là để ngăn cản những kẻ không có tâm ý mà thôi. Cô con gái của chúng ta có bản lĩnh nên có thể đoán được suy nghĩ của cậu Lâm đó về vợ mình.”

“Quái lạ, bà nói thử xem làm sao Tiểu Nhan lại đoán được tâm tư của cậu Lâm kia vậy? Hơn nữa coi như là con bé có thể đoán được đi nữa nhưng mà sao lại có thể đoán chính xác như vậy? Lẽ nào con bé hiểu rõ cảm giác nhớ nhung là cái gì?”

Lời này lúc đầu nghe vào thì không có ý nghĩa gì lắm, nhưng khi nghĩ lại thì hình như có gì đó không ổn.

Hai vợ chồng nhìn nhau, có chút ăn ý mà không nói gì với nhau nữa.

“Cha mẹ, hai người đến rồi à.”

Tiểu Nhan nhìn thấy vợ chồng Chu đến tiệm mì thì vội vàng chào hỏi, bước tới trực tiếp nằm tay cha Chu: “Thế nào? Bác sĩ có nói gì nữa không, hôm nay khá hơn chưa?”

“Bác sĩ không nói gì cả, chỉ để cha về nhà dưỡng sức hơn nữa cha cũng không thể tập thể dục trong thời gian ngắn.

Nghe vậy thì Tiểu Nhan thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi.”

“Tiểu tổng giám đốc Dạ đang ở đâu?” Cha Chu nhìn con gái, câu đầu tiên là hỏi tung tích của Đậu Nành. Nghe xong lời này thì Tiểu Nhan rất muốn đánh người, cô dám đoán là cha mình vội vàng xuất viện để đi qua đây không phải để mừng cô khai trương mà là để xem Đậu Nành.

“Cha mẹ cứ gọi thằng bé là Đậu Nành như con, đừng gọi thằng bé là tiểu tổng giám đốc Dạ nữa. Ở đây toàn là khách hàng thôi, sau này khách nghe thấy thì sẽ rất kỳ lạ”

Cha Chu khi nghe đến đây thì gật đầu một cái: “Được rồi, thằng bé sẽ không trách cha chứ?”

“Thắng bé còn nhỏ thì trách cha làm gì? Hơn nữa người ta đã gọi cha là ông Chu rồi, cả ngày chỉ biết nghĩ ngợi lung tung.

Tiểu Nhan đỡ cha Chu ngồi xuống ghế bên trong sau đó thì cô ấy rót cho ông ấy một cốc nước.

Nhưng cha Chu cứ nhìn xung quanh, chỉ muốn tìm bóng dáng của Đậu Nành, Tiểu Nhan bất đắc dĩ nói: “Được rồi, cha đừng tìm nữa, Đậu Nành đang giúp đỡ ở bên trong.”

Nghe thấy cô ấy nói vậy thì cha Chu lập tức mở to mắt: “Giúp đỡ? Giúp đỡ cái gì? Tiểu Nhan, con sẽ không lạm dụng tiểu tổng giám đốc Dạ chứ?”

“… Làm sao mà con có thể ngược đãi thằng bé được?” Cậu không ngược đãi bản thân cô ấy thì tốt lắm rồi, chỉ với tính khí thông minh của Đậu Nành thì không ai có thể làm gì thằng bé đâu.

Nhưng mà… không biết gần đây đã chuyện gì mà cậu ngoan hơn trước rất nhiều và cậu cũng không nghịch ngợm gây sự nữa.

Tiểu Nhan thầm nghĩ, cái này chắc là có liên quan với chuyện với Hàn Thanh lần trước.

Nghĩ đến Hàn Thanh, ánh mắt Tiểu Nhan trở nên có chút buồn bã, cô ấy cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc sau đó nhẹ nhàng nói.

“Cha mẹ nãy ngồi đây một lát nhé, con vào đó xem.

Sau đó Tiểu Nhan đi vào trong, khi cha Chu nhìn thấy thì ông ấy muốn đi theo nhưng mà La Tuệ Mỹ đã ngăn ông ấy lại.

“Ông làm cái gì vậy? Ngồi xuống đây đi, vừa mới xuất viện đó.”

Cha Chu: “…”

Đối với La Tuệ Mỹ thì ông ấy không có khả năng phản kháng bác lại nào, vì vậy ông ấy chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống đợi.

Đúng lúc này thì La Tuệ Mỹ nhìn thấy vài bóng người từ ngoài cửa đi vào, liền nói: “Khách đến rồi, tôi đi đến đó chào hỏi, ông ngồi ở chỗ này đừng nhúc nhích.”

“Đi đi.”

Thấy La Tuệ Mỹ đã đi rồi thì cha Chu vẫn nhìn hướng mà Tiểu Nhan đã biến mất, ông ấy muốn tìm một tiểu tổng giám đốc Dạ, dù biết người bên kia chỉ là một đứa trẻ.

Nhưng đó là con của cậu Dạ, không ngờ con gái ông ấy lại có thể hòa thuận với vợ chồng cậu Dạ đến như vậy, ngoại trừ trong lòng cha Chu cảm thấy yên tâm thì ông ấy cũng còn có chút tự hào.

Chương 12 94:

Con gái ông có tiền đồ hơn ông nhiều lắm.

“Xin chào, mời vào.”

Hàn Minh Thư và Dạ Âu Thần đến cùng nhau, và tài xế đã được đổi thành Tiêu Túc.

Nhìn thấy tài xế đổi thành Tiêu Túc thì lúc này trong lòng Hàn Minh Thư đã thầm mắng.

Không ngờ người đàn ông này lại quỷ quyệt như thế, anh không để cô lo chuyện của Hàn Thanh và Tiểu Nhan nhưng mà sau lưng anh lại kéo Tiêu Túc vào. Chỉ vì sự có mặt của Tiêu Túc nên Hàn Minh Thư mới không có động thủ.

Cô dự định khi có thời gian riêng sẽ tìm Dạ Âu Thần để tính sổ.

Vì lẽ đó nên khi bọn họ đi vào, Tiêu Túc và Dạ Âu Thần đều cầm theo lễ vật trong tay, vẻ mặt Dạ Âu Thần lạnh lùng không có chút vui mừng nào, khí chất uy nghiêm mà nặng nề.

Tiêu Túc đi theo anh quanh năm nên trên người cũng có nhiễm đôi chút.

La Tuệ Mỹ chỉ nhìn thoáng qua bọn họ liền cảm thấy hai người đàn ông này không phải rất dễ trêu chọc, trong lòng bà ấy có chút hồi hộp. Cuối cùng người phụ nữ nhỏ nhắn bên cạnh nở nụ cười tươi lên tiếng chào hỏi.

“Chào dì.”

La Tuệ Mỹ: “2”

“Hôm nay tiệm mì mới của Tiểu Nhan khai trương nên bọn con đến đây để ủng hộ cô ấy. Đây là một chút quà thể hiện tấm lòng của bọn con.”

Nói xong, Hàn Minh Thư ra hiệu cho Dạ Âu Thần đưa quà, vì vậy Dạ Âu Thần với khuôn mặt lạnh lùng đưa món quà trên tay cho bà ấy.

La Tuệ Mỹ lúc này cũng ngẩng đầu nhìn Dạ Âu Thần, sau khi nhìn rõ mặt anh thì bà ấy lập tức sững sờ.

Người đàn ông này lớn lên thật đẹp, nhưng mà trên đời này lại có hai người giống nhau đến vậy sao?

Người đàn ông đẹp trai và cao ráo trước mặt này trông giống hệt Đậu Nành. Những ngày này, Đậu Nành và La Tuệ Mỹ đã ở bên nhau một thời gian dài nên mối quan hệ của họ đã trở nên rất thân thiết. Bây giờ lại đột nhiên lại nhảy ra một người khác trông giống hệt như Đậu Nành làm bà ấy có chút giật mình.

La Tuệ Mỹ nhìn Dạ Âu Thần một lúc rồi sau đó nhìn Hàn Minh Thư, người có nụ cười dịu dàng và ngọt ngào, nhanh chóng phản ứng.

“Con, con là Minh Thư?”

Hàn Minh Thư sững người một lúc, thật ra cô chưa từng nhìn thấy mẹ của Tiểu Nhan bao giờ. Lúc nãy cô chỉ dựa vào ngoại hình và tuổi tác đoán chừng mà thôi, bởi vì bà ấy trông rất giống Tiểu Nhan, đặc biệt là lông mày.

Nhưng mà Hàn Minh Thư không ngờ rằng La Tuệ Mỹ biết cô.

“Đúng vậy, con là Minh Thư, trước kia…”

“Này, có phải con muốn hỏi dì đã từng gặp qua con hay không mà làm sao dì có thể nhận ra con đúng không?”

Hàn Minh Thư cười gật đầu.

“Thực ra cũng không phải, hôm nay dì của con cũng là lần đầu tiên nhìn thấy con đó, nhưng mà dì thường nghe Tiểu Nhan kể về con, hơn nữa… Đậu Nành hiện đang sống trong nhà của chúng ta, thắng bé có chút giống…

Nói đến đây, La Huệ Mẫn nhìn Dạ Âu Thần thật sâu, bà ấy không biết nên gọi anh là gì, lời nói Tuệ Mỹ cũng không có rào cản khi nói chuyện với cô, lúc này thân mật nắm lấy tay cô, sau đó dẫn cô đi vào trong.

“Chúng ta vào trong ngồi rồi nói chuyện đi.

“Dạ được.”

Hàn Minh Thư thả bàn tay đang nắm lấy tay áo của Dạ Âu Thần ra rồi cùng La Tuệ Mỹ bước vào.

Dạ Âu Thần im lặng khi nhìn thấy cô buông lỏng tay áo, trong lòng có chút cảm giác mất mát.

Nhìn bóng lưng của vợ mình trước mặt, trong lòng Dạ Âu Thần lắc đầu bất đắc dĩ, vừa rồi còn đang kéo tay áo anh, nhưng mà sau khi đạt được mục đích thì cô lại bỏ mặc anh rồi.

Chương 12 95:

Nhưng mà anh cũng tiến lên một bước và ngoan ngoãn đi theo họ.

Cha Chu đang ngồi tại chỗ chờ đợi, khi nghe thấy tiếng bước chân liền liếc nhìn lại đây.

Chỉ cần nhìn thoáng qua thì ông ấy đã hóa đá ngay tại chỗ.

“Tổng, tổng giám đốc Dạ?”

Ông ấy có bị hoa mắt không vậy? Hoặc có thể đó là hậu quả của vụ tai nạn xe hơi, nếu không thì làm sao ông ấy có thể nhìn thấy tổng giám đốc Dạ của họ xuất hiện trong tiệm mì nhỏ này?

Không đúng, tổng giám đốc Dạ phải ở đây vì lý do gì đó rồi.

Dù sao thì tiểu tổng giám đốc Dạ cũng đang ở đây, không có gì là không thể.

Lão Chu cũng phấn khích mà đứng lên: “Tổng giám đốc Dạ.”

“Giám đốc Chu.” Dạ Âu Thần giao lại những thứ đã mang cho ông ấy. “Con nghe nói chú bị tai nạn ô tô nhập viện, con không có thời gian đến bệnh viện gặp chú, con xin lỗi, đây là một chút lòng thành của con.

Nhìn túi quà, lão Chu run rẩy đưa tay ra nhưng mà không dám nhận lấy.

“Chuyện này…

“Chú à, đây là một chút áy náy của con và Dạ Âu Thần. Trước đây con không biết chú đã nhập viện, nếu không thì con và anh ấy đã đi thăm chú từ lâu rồi. Thực xin lỗi.”

Hàn Minh Thư quen biết cha Chu, dù sao thì ông ấy cũng là giám đốc phòng tài chính và cô cũng đã từng nhiều lần liên hệ với ông ấy.

Lúc này, cha Chu phấn khích đến mức sắp ngất xỉu, tổng giám đốc Dạ luôn luôn lạnh lùng vậy mà lại đến tiệm mì nhỏ của con gái ông ấy, hơn nữa còn tặng quà, bày tỏ lời xin lỗi, vợ tổng giám đốc cũng…

“Minh Thư?”

Giọng nói ngạc nhiên của Tiểu Nhan vang lên.

Cô ấy đứng ở lối vào phía sau kinh ngạc nhìn cô: “Sao không gọi điện thoại cho tôi để tôi đi đón cô?”

“Hôm nay cô khai trương tiệm mì mới, để cô ra đón thì tiệm mì của cô sẽ làm sao?” Đã lâu không gặp Tiểu Nhan, bây giờ đột nhiên nhìn thấy cô ấy gầy đi nhiều như vậy, Hàn Minh Thư thật sự cảm thấy vô cùng đau lòng.

“Có nhiều người trong cửa hàng như vậy, hơn nữa tôi cũng đã thuê người giúp đỡ.”

Sau đó, Hàn Minh Thư mới nhìn cách trang trí của cửa hàng, có vẻ như nó có phong cách hoàn toàn của Nhật Bản có thêm một số yếu tố cổ xưa của Việt Nam, hơn nữa còn có những chiếc đèn lồng tối được đan xen, tạo cho người ta một cảm giác đắm chìm vào một thế giới khác.

Sau khi Hàn Minh Thư nhìn qua thì vẫn luôn có cảm giác rằng mình đã ngồi trong tiệm mì này ăn rồi, hơn nữa có thể tìm được cảm giác đó mà không cần lo lắng đồ ăn có ngon hay không.

“Trang trí của tiệm mì này…

“Cha mẹ cũng ở đây sao?” Một giọng nói bị bố vang lên.

Hàn Minh Thư bị cắt ngang, sau đó cô nhìn sang nguồn phát ra âm thanh.

Đậu Nành vẫn đang cầm một cái mâm đồ ăn nhỏ trong tay, đứng yên nhìn họ một cách dễ Định liên thương. Hàn Minh Thư sững sờ và thấy rằng Đậu Nành thực sự đang mặc một bộ quần áo đi làm thay vì quần áo thường ngày.

Nhưng quần áo làm việc của cậu là loại nhỏ, trông rất tinh tế và dễ thương.

Nhìn thấy Đậu Nành như thế này, Hàn Minh Thư cảm thấy lòng mình bỗng nhiên mềm nhũn rối tung lên, cô thật sự muốn hét vài lần, sau đó ôm Đậu Nành vào trong lòng mà xoa nắn một lúc!

Vì cậu cực kỳ dễ thương!

Nhưng hiện trường có quá nhiều người, hơn nữa đây vẫn là tiệm mì của Tiểu Nhan nên động tác như vậy thực sự không thích hợp!

Vì vậy, Hàn Minh Thư chỉ có thể liều mạng mà kiềm chế “Thế nào? Bộ quần áo đi làm mà tôi đặt cho Đậu Nành có phải nhìn rất dễ thương và có cảm giác không?” Tiểu Nhan và Hàn Minh Thư đã biết nhau nhiều năm nên tự nhiên cô ấy có thể nhìn thấy cảm xúc trong đáy mắt Hàn Minh Thư và sự phấn khích trên người cô khi vừa nhìn thấy Đậu Nành.

Lúc đầu cô ấy cũng đã rất phấn khích khi nhìn thấy Đậu đỏ như thế này, sau đó cô ấy cũng đã chụp rất nhiều ảnh và nhiều tư thế khác nhau cho Đậu Nành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.