Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu

Chương 1234-1240




Chương 1234:

Hiện tại…

Anh hai à, mới sáng đã làm phiền người ta thì không tốt lắm đâu”

Tiêu Túc cười lạnh: “Việc cô đồng ý còn chưa làm xong, bây giờ còn muốn ngủ à? Cô còn xứng làm nhà văn sao?”

“.”

Nhà văn biết bất luận mình nói gì, Tiêu Túc cũng không rời đi, nhất quyết bắt cô ta sửa, cô ta bất lực nói: “Biết rồi, mời vào nhà”

Cùng lúc đó, nhà cũ nhà họ Dạ.

Hàn Minh Thư và Dạ Âu Thần cùng đi lên tầng hai.

Hôm nay bọn họ không mang theo người khác, chỉ có vài bảo vệ ở cửa nhà cũng như trên đường có người tuần tra.

Hỏi một chút mới biết Tiêu Túc sắp xếp, cậu ta sợ nơi này đã lâu không có người ở, lỡ chuyện như hôm đó sẽ xảy ra nên lo cho an toàn của Hàn Minh Thư, cậu ta tăng cường canh gác.

Đối với việc này, Hàn Minh Thư rất hài lòng.

Vì thế hai người ung dung bước lên lầu.

Lúc đi lên, Hàn Minh Thư nhìn viên gạch trước mắt có cảm giác đã cách một đời.

Những chuyện năm năm trước như vừa xảy ra hôm qua.

Có đôi khi cô cũng không biết mình đang ở đâu.

Đi qua chỗ ngoặt, chợt Hàn Minh Thư đứng yên nhìn về phía trước.

Cách đó không xa là căn phòng trước đây của Dạ Âu Thần. Cô vẫn còn nhớ khi gả vào, thái độ của Dạ Âu Thần cực kì không tốt, muốn cô cút ra khỏi nhà họ Dạ.

Hàn Minh Thư không đồng ý, lúc đó cô phải ngủ ngoài cửa một đêm, khi ấy…

Vừa ngốc lại vừa cứng đầu, bây giờ nghĩ lại…

Trong lúc Hàn Minh Thư đang nhớ về quá khứ, không chú ý đến Dạ Âu Thần ở bên cạnh nhíu chặt mày. Nhìn khung cảnh trước mắt, dường như có hình ảnh nào vừa lướt qua.

Càng đến gần, Dạ Âu Thần cảm giác như có gì sắp thoát ra nhưng là gì thì anh lại không nhớ, đầu anh đau nhức, song sợ Hàn Minh Thư lo lắng nên cố chịu đựng.

“Trước đây, anh từng ở căn phòng này”

Hàn Minh Thư bừng tỉnh, có vẻ vì tâm tình kích động nên cô đi lên đằng trước. “Không ngờ cách bày trí vẫn như cũ”

Dứt lời, cô trông thấy một cái tủ nhỏ trong góc.

Cô chết sững tại chỗ.

Cái tủ nhỏ kia…

Là cô mua cho mình bởi Dạ Âu Thần không cho cô treo chung tủ quần áo với anh. Thế nên Hàn Minh Thư mua một cái tủ nhỏ nhưng từ đầu, quần áo đều xếp trong vali.

Chỉ là Hàn Minh Thư cho rằng sau khi cô đi, cái tủ này cũng phải bị vứt bỏ bởi bàn về chất lượng hay vẻ ngoài đều không hợp với thiết kế căn phòng này.

Nhưng không ngờ rằng đã nhiều năm trôi qua như vậy, mà vẫn giữ được vẻ hoàn hảo nguyên vẹn.

Đột nhiên, tâm trạng của Hàn Minh Thư trở nên hơi phức tạp.

Ngoài sự phức tạp, thì khóe môi cô hơi nhếch lên.

Năm năm trước sau khi rời đi, Dạ Âu Thần đã không vứt bỏ cái tủ nhỏ này đi. Điều này có phải có nghĩa là…tại thời điểm đó anh…

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư đưa tay ra sờ nhẹ lên bề mặt chiếc tủ, rồi sau đó chậm rãi mở ra.

Sau khi chiếc tủ được mở ra, Hàn Minh Thư tình cờ phát hiện ra những thứ trong đó trùng khớp với những gì lưu lại trong trí nhớ của mình, bàn tay giữ cánh cửa của chiếc tủ rung lên bần bật, cô đứng ngây người tại chỗ.

Không chỉ chiếc tủ thôi, mà đồ đạc trong đó cũng được cất giữ.

Chương 1235:

Nhân viên dọn dẹp mà Tiêu Túc tìm đều là những người chuyên nghiệp, Tiêu Túc đã căn dặn chỉ được phép dọn dẹp. Nhưng một cọng cỏ hay một khúc gỗ, một miếng gạch hay mảnh ngói, từ chiếc giường ngủ, sô-pha, tủ quần áo cho đến bồn hoa thảm chải vốn có của nơi đây, đều được giữ nguyên trạng.

Có một sức mạnh đang trào dâng trong lòng cô, tác động đến đến trái tim của Hàn Minh Thư.

Sau khi Dạ Âu Thần nhìn thấy chiếc tủ nhỏ kia thì cơn đau đầu càng thêm dữ dội, đúng lúc anh đang đứng ở bên cạnh chiếc cửa tựa người vào cửa, cảnh tượng trước mắt cũng từ từ thay đổi.

Vốn dĩ trong tâm mắt của anh chỉ có một mình Hàn Minh Thư ngồi xổm bên cạnh chiếc tủ.

Nhưng giờ đây, lại có thêm một bóng hình bên cạnh.

Người đàn ông cao lớn ngồi trên xe lăn, trong phòng yên tĩnh không chút tiếng động. Anh ngồi ở chỗ cách chiếc tủ không xa, và ánh mắt nhìn vào chiếc tủ từ đầu đến cuối mà không hề rời khỏi.

Điều không biết được, căn bản là không biết anh đang nhìn cái gì.

Nhưng vào lúc này, Dạ Âu Thần biết rằng đó là nỗi nhớ duy nhất còn lưu lại trong căn phòng này sau khi cô rời đi.

Bởi vì cô chưa quay lại thu dọn đồ đạc, nên đương nhiên mọi đồ đạc trong tủ cũng không bị lấy đi, đúng lúc trở thành nỗi nhớ của Dạ Âu Thần.

Ngày này qua ngày khác anh cứ như vậy, đi làm, tan sở. Trong quá trình tìm kiếm thông tin về cô, anh nhìn những gì cô để lại trong căn nhà mà nhớ.

Chỉ cần vừa bước vào căn phòng này thì anh sẽ ngẩn người ngồi trên chiếc xe lăn, rồi sau đó trong đầu sẽ lại nghĩ đến quá khứ khi ở cùng nhau trước đây. Trong lòng anh đều trong đầu đều tràn ngập nụ cười của người phụ nữ đó.

Về sau…Về sau, không biết đã bao lâu, anh không còn bước vào nơi này. Nhưng anh chưa từng thay đổi các thứ ở đây.

Những ký ức này lướt qua tâm trí Hàn Minh Thư một cách nhanh chóng giống như pháo hoa bất ngờ nổ lên vào đêm giao thừa, rồi lại biến mất hoàn toàn trong nháy mắt.

Chứng đau đầu ngày càng nặng, Dạ Âu Thần mím chặt chiếc môi mỏng, hàng lông mày nhíu lại thành hình chữ xuyên.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng dọc theo trán.

Dạ Âu Thần định thần lại, anh đã mất rất nhiều công sức mới kéo mình ra khỏi dòng ký ức.

Cảnh vật trước mắt anh đột nhiên trở nên rõ ràng, không còn những cảnh tượng kia nữa.

Trước mắt anh chỉ có Hàn Minh Thư đang ngẩn người đứng trước tủ đồ mà thôi.

Có vẻ như cô cũng dành một tình cảm đặc biệt cho chiếc tủ này giống như anh.

Dạ Âu Thần nhìn thấy cô đưa tay ra, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng chạm vào vài chiếc quần áo kia. Cơn đau trong đầu anh càng dữ dội, chịu không nổi nữa, suýt chút nữa là rên rỉ lên.

Để cô thấy mình như vậy, thì cô lại lo lắng.

Vì vậy Dạ Âu Thần xoay người rời đi mà không chút do dự.

Còn Hàn Minh Thư thì đắm chìm trong ký ức của mình, cô không để ý Dạ Âu Thần đã rời đi mà vuốt ve từng chiếc quần chiếc áo.

Đột nhiên có thứ gì đó đập vào tay và cánh tay của cô, Hàn Minh Thư cúi đầu xuống, thì mới phát hiện ra là một giọt nước mắt.

Cô vô thức dừng lại, nhưng lại không dám đưa tay ra lau đi nước mắt trên mặt.

Không ngờ cô lại bị một chiếc tủ đụng phải đến mức rơi lệ, nếu để Dạ Âu Thần nhìn thấy, nhất định anh sẽ cười giễu mình mất.

Không được, không thể để anh ấy nhìn thấy.

Hàn Minh Thư giả vờ thò người vào, chui đầu vào trong đống quần áo, rồi sau đó dùng quần áo lau qua loa mấy giọt nước mắt. Sau khi cố gắng xoa dịu cảm xúc của mình một chút, cô mới hít một hơi thật sâu để bản thân trở lại như bình thường.

Có lẽ là do lương tâm áy náy, cho nên khi Hàn Minh Thư quay đầu lại thì trên gương mặt cô đã nở một nụ cười.

“Không ngờ chiếc tủ này vẫn còn ở đây. Hồi đó…Em không dễ gì lấy được chiếc tủ này, anh vẫn…

Hàn Minh Thư nói được một nửa thì đột ngột dừng lại, bởi vì trước mắt cô không còn thấy bóng dáng Dạ Âu Thần đâu nữa. Cô đứng sững sờ tại chỗ, vẻ mặt có chút kinh ngạc và nghỉ hoặc.

Chương 1236:

Vừa nãy không phải người vẫn còn ở đây sao?

Sao lại biến mất trong lúc cô đang ngắm chiếc tủ chứ?

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Hàn Minh Thư bỗng thay đổi, cô nhanh chân đi về phía trước để tìm Dạ Âu Thần.

Khi ra khỏi phòng, Hàn Minh Thư đã nhìn thấy Dạ Âu Thần đang đứng ở cuối hành lang. Anh đang dựa vào cửa sổ, nhưng lúc này anh quay lưng lại với cô, một tay nắm lấy cửa sổ.

Dạ Âu Thần vừa ngạc nhiên vừa nghỉ ngờ mà đi về phía anh, nhưng cô không gọi tên anh.

Sau khi đến gần thì mới phát hiện bàn tay đang giữ bệ cửa sổ của anh đã nổi gân lên.

Dạ Âu Thần cố nén cơn đau buốt ập đến trong tâm trí, chịu đựng cơn đau ập đến như lốc xoáy quét qua dời núi lấp biển, và trong nháy mắt mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người anh.

Không ngờ, cơn đau đầu của anh không những không thuyên giảm mà còn trở nên tồi tệ hơn.

Chính vào lúc này, Dạ Âu Thần nghe thấy tiếng bước chân yếu ớt vọng lại từ phía sau mình.

Đồng tử của anh hơi co lại, và trong nháy mắt vẻ mặt cũng thay đổi, dùng tay không mà lau đi mồ hôi, rồi sau đó quay đầu lại nhìn Hàn Minh Thư.

“Xem xong chưa?”

Vẻ mặt anh bình tĩnh, giọng nói như bình thường, nghe mà dường như không có chuyện gì xảy ra với anh.

Nhưng Hàn Minh Thư vẫn nhìn anh chằm chằm.

Dạ Âu Thần đi về phía trước với nụ cười nhạt: “Sao thế?”

Hàn Minh Thư không nói gì, mà chỉ nhìn anh chằm chằm, cuối cùng hỏi: “Câu này nên để em hỏi anh mới đúng đấy? Anh sao thế?”

Nghe thấy thế, đôi môi mỏng của Dạ Âu Thần khẽ nhếch lên: “Cái gì mà sao thế chứ?”

Nhìn thấy anh như vậy, cuối cùng Hàn Minh Thư không khỏi nhíu mày, cắn môi dưới mà nhìn anh.

“Anh lại không thấy thoải mái sao?”

Dạ Âu Thần: “…Không có, chỉ là đến đây để hít thở, rồi nhân tiện ngắm nhìn khung cảnh qua cửa sổ thôi.”

Anh nói dối một cách thảnh thơi, giống như người vừa ôm bệ cửa sổ trong cơn đau đớn không phải là chính anh, thái độ như vậy khiến Hàn Minh Thư tức giận, nhưng đồng thời cũng cảm thấy xót xa.

Tức anh muốn giấu mình, không để mình biết nỗi đau của anh.

Lại cảm thấy thương anh như vậy, mà còn giấu mình, anh sợ cô lo lắng sao?

Càng nghĩ như vậy, Hàn Minh Thư càng thấy có lỗi với anh, cô muốn khiển trách anh, nhưng lại cảm thấy hiện tại anh đã đau khổ như vậy rồi. Nếu như cô lại mất bình tĩnh lần nữa, anh phải phản ứng lại để an ủi mình.

Anh đã đau khổ như vậy rồi mà còn phải an ủi cô, vậy anh phải đau khổ đến mức nào chứ?

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư chỉ có thể cười nhẹ, giả vờ tin tưởng anh rồi nhẹ giọng hỏi: “Ở dưới lầu có gì hay ho sao? Em đã xem chiếc tủ anh vừa cho em xem không?”

Tủ…

Nhắc đến chiếc tủ kia, thì đầu của Dạ Âu Thần lại nhói lên. Hàn Minh Thư nhanh nhạy phát hiện khóe mắt anh đã co lại, cô mới nhận ra mình không thể nhắc tới chiếc tủ đó, chỉ đành nhanh chóng chuyển chủ đề: “Đúng rồi, vừa rồi em đột nhiên nhớ ra ở phía sau có một khu vườn, hay là…Chúng ta đến đó đi dạo đi, không khí ở nơi đó cũng rất tốt” Đôi môi nhợt nhạt của Dạ Âu Thần nở một nụ cười, rồi anh điềm đạm gật đầu: “Được”

Đối với Dạ Âu Thần của hiện tại mà nói, có thể miễn cưỡng duy trì đứng ở đây, mà sắc mặt không thay đổi đã là một sự kiên nhẫn phải nói là rất lớn rồi, cho nên khi anh đồng ý cùng Hàn Minh Thư ra khu vườn phía sau, thì Hàn Minh Thư dường như cũng phát hiện được gì đó, trực tiếp đi đến mà khoác lấy cánh tay của anh.

Thay vì nói rằng là khoác lấy cánh tay anh, thì chỉ bằng nói là dìu đỡ anh vì sợ anh ngã.

Chú ý đến sự dìu đỡ của cô, lông mày Dạ Âu Thần càng nhíu chặt.

Chương 1237:

Hóa ra cô đã phát hiện ra.

Chỉ là cô không vạch trần mình thôi.

Anh không muốn cô thấy được bộ dạng anh trong cơn đau đầu, chỉ là không muốn cô lo lắng mà thôi. Nhưng rõ ràng cô đã biết tâm tư của anh, chấp nhận và ngầm thừa nhận cách làm của anh, sau đó lặng lẽ thay đổi theo cách của mình.

Thực sự rất hao công tổn sức.

Người phụ nữ của Dạ Âu Thần anh.

Nghĩ đến đây, đột nhiên Dạ Âu Thần dừng bước không đi nữa.

Hàn Minh Thư sửng sốt một hồi, rồi đột nhiên lên tiếng: “Hay là anh đợi em ở đây, để em đi một mình được rồi? Anh yên tâm, em sẽ quay lại nhanh thôi”

Mặc dù cô cố tình nói sai chủ đề nhưng có lẽ Dạ Âu Thần của hiện tại vẫn đang luôn kìm chế, nếu cô cứ ở đây, thế thì anh không thể cởi bỏ lớp ngụy trang đau khổ, nên đành phải vờ như không có chuyện gì.

Chính vào lúc này, đôi môi nhợt nhạt của Dạ Âu Thần giật giật. Anh cúi đầu nhìn cô chằm chăm.

“Chắc chắn hơi khó chịu”

Khóe môi Hàn Minh Thư nở một nụ cười cứng ngắc gượng gạo, ngây người nhìn Dạ Âu Thần.

Cô không ngờ anh lại đột ngột nói thật với mình, nhất thời cô không biết nên phản ứng thế nào nên chỉ ngây người nhìn anh.

“Đừng đi? Nhé?”

Anh cúi người xuống, vùi mặt vào gáy của cô, ngửi hương thơm thuộc về cô, cảm thấy cơn đau đầu dịu đi rất nhiều. Hàn Minh Thư cũng không ngờ rằng anh lại đột ngột nói thật, còn bảo cô đừng đi, đợi sau khi cô phản ứng lại thì chỉ có thể đưa tay ra mà ôm lấy anh.

“Được, em không đi, vậy em…cùng anh vào phòng ngồi một lát: “Ừm”

Cuối cùng, Dạ Âu Thần vào phòng với sự dìu đỡ của cô. Sau khi Hàn Minh Thư để anh ngồi xuống thì thấy sắc mặt của anh vẫn rất tệ, cô quay đầu lại: “Để em đi rót cho anh ly nước.”

Trong lòng Dạ Âu Thần vô cùng đau đớn, ngước mắt lên nhìn bóng hình của cô, thấy cô chạy rất vội vàng, anh không khỏi nhíu mày muốn nói gì đó với cô Cảnh tượng trước mắt lại thay đổi, và một người đàn ông to lớn lại bất lực dựa vào chiếc sô-pha. Mặc dù bước chân của Hàn Minh Thư có vội vàng, nhưng cũng rất vững vàng, cô nhớ mình là một người phụ nữ có thai, nên luôn cẩn thân dè dặt mọi lúc. Cô đi tới phòng bếp dưới lầu, lúc muốn rót nước thì phát hiện bình thường ở đây không có người ở nên ngay cả nước nóng cũng không có.

Mà máy nước nóng cũng đã cất đi, Hàn Minh Thư tìm nửa ngày trời mới tìm thấy máy nước nóng ở trong tủ, sau đó cô rửa sạch sẽ chiếc máy rồi đun nước lại lẫn nữa.

Vì nhiều năm đã không sử dụng, nên cô cũng lo lắng xảy ra vấn đề.

Tranh thủ thời gian đun nước, Hàn Minh Thư quay lại lên lầu.

Khi đến cửa phòng bếp, cô lại quay lại cầm lấy chiếc bình đun nước, nhân tiện mang một chiếc cốc lên lầu.

Dạ Âu Thần đang nằm trên chiếc sô pha, đôi mắt híp lại, đôi lông mi nhẹ nhàng run lên trong không khí.

Kể từ lúc anh nói chuyện với Kiệt Sâm về chuyện mô phỏng thực nghiệm vào lần trước, sau đó kích thích lại trí nhớ thì năng lực tinh thần của anh dường như mỗi ngày một kém đi. Nếu là tình huống cuộc sống bình thường, thì anh sẽ không có vấn đề gì.

Nhưng chỉ cần khuấy động đến một chút, thì tinh thần của anh sẽ phải chịu đựng một sự hủy hoại rất lớn.

Cái cảm giác muốn nhớ lại nhưng lại không thể nhớ ra dường như khiến tinh thần của anh sụp đổ.

Minh Thư…

Còn chưa quay lại, Dạ Âu Thần nhìn lên trân nhà màu trắng mà khẽ nhếch môi.

Mặc dù như vậy sẽ khiến tỉnh thân chịu đựng một sự đả kích rất lớn, nhưng đích thực trí nhớ của anh đang dần dần hồi phục.

Đặc biệt là sau khi trở về nước, lần trước thì gặp được Mạnh Tuyết U, lần này thì trở về nhà họ Dạ.

Anh đã nhớ ra rất nhiều chuyện, nhưng không phải là tất cả.

Chương 1238:

Khi nào anh mới có thể nhớ ra mọi chuyện?

Khi Hàn Minh Thư quay lại, thì Dạ Âu Thần đã ngồi dậy rồi, dáng người anh thẳng tắp ngồi trên chiếc sô pha, ngoại trừ sắc mặt xem ra không được tốt lắm, thì dáng vẻ bên ngoài không khác gì một người bình thường.

Hàn Minh Thư đặt bình nước nóng lên một bên trên bàn, sau đó cắm công tắc vào, rồi mới đi về phía Dạ Âu Thần.

“Nơi đây đã lâu không có người sinh sống, cho nên cũng không có nước nóng, chỉ có thể nấu lại, anh đợi một chút”

Hàn Minh Thư ngồi xuống bên cạnh anh, lúc cô giải thích chuyện này với anh, còn đau lòng lấy tay lau mồ hôi lạnh trên trán anh. Chỉ cần cô xuống lầu một chút là trên trán anh lại đổ nhiều mồ hôi, xem ra anh thật sự rất khó chịu. .

Hàn Minh Thư hơi lo lắng mà không khỏi cắn môi, sau đó hỏi: “Hay là…Chúng ta đến bệnh viện xem sao?”

Dạ Âu Thần nở nụ cười thật sâu, bắt lấy bàn tay cô đang qua quýt lau mồ hôi lạnh trên trán, kéo xuống trước mặt, sau đó từ trong túi lấy ra một chiếc khắn trắng tinh, rồi cẩn thận lau tay cho Hàn Minh Thư.

“…Chuyện này…”

Hàn Minh Thư không hiểu anh có ý gì, nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ.

“Dơ” Dạ Âu Thần giải thích với cô như thể anh đã nghe thấy nghi ngờ của cô. Đột nhiên Hàn Minh Thư phản ứng lại, hóa ra ý anh chỉ là muốn mình thay cô lau mồ hôi, cho nên mới lau sạch tay cho cô, lý do này lập tức khiến cô không nói nên lời, thậm chí có chút khó chịu: “Anh đang nói gì vậy? Vốn dĩ em không có ghét bỏ anh “Ừm” Dạ Âu Thần gật đầu: “Anh biết”

Nhưng anh lại ghét chính bản thân anh.

Anh của bây giờ không còn trí nhớ thì đã đành, lại còn lâu lâu đau đầu khiến một người mang thai như cô hốt hoảng lo sợ thay mình. Nếu có thể, anh thật sự rất muốn tự mình giải quyết những chuyện này, nhưng…anh không thể che giấu trước mặt cô.

Dù sao cũng là người luôn chung sống với nhau.

Mặc dù anh nói đã biết rồi, nhưng vẫn đang lau tay cho cô, động tác của anh vô cùng nhẹ nhàng và thận trọng. Hàn Minh Thư thấy bộ dạng anh như vậy thì dứt khoát thu tay về, sau đó trực tiếp đi tới trước vòng qua cổ của anh, rồi hôn loạn xạ lên trán anh.

Dạ Âu Thần bị cô hôn đến nỗi choáng váng, đợi đến khi anh phản ứng lại thì Hàn Minh Thư đã rời đi. Sau đó cô đến gần nhìn chăm chú vào anh, rõ ràng ánh mắt và vẻ mặt lộ rõ vẻ không hài lòng.

“Nếu anh tiếp tục làm như vậy thì em sẽ tức giận đấy, em đã nói là em không ghét anh rồi mà.

Anh còn lau chỗ đó, lau cái gì chứ hả?”

Không ghét thì là không ghét, chỉ có điều Dạ Âu Thần không ngờ cô lại thật sự dùng cách này để chứng minh, cách suy nghĩ thật sự vừa đơn giản vừa ngốc nghếch, khiến anh…không thể tự mình khám phá.

Nhìn người phụ nữ nhỏ gần trong gang tấc, còn bĩu môi và giận dữ nhìn anh.

Đầu Dạ Âu Thần nóng rực, duỗi tay ôm lấy cô, kéo cô vào trong lòng mình.

“A….Hàn Minh Thư còn chưa kịp phản ứng lại, thì đã bị Dạ Âu Thần kéo vào trong lòng, cô trực tiếp ngồi trên đùi của anh, hơn nữa vừa rồi cô còn ôm cổ của anh. Sau khi ngồi ở đó, tư thế có thể nói là rất thâm sâu. Sau khi kéo khoảng cách lại gần hơn, bàn tay to của Dạ Âu Thần xoa lên má cô, dùng ngón tay cái xoa xoa nhẹ lên đôi môi của cô, ánh mắt càng lúc càng sâu: “Bà Dạ đã nhiệt tình như vậy rồi, vậy thì anh cung kính không bằng tuân lệnh.”

Dạ Âu Thần véo cằm cô và hôn lên.

Đôi môi hơi nhợt nhạt, có chút mát lạnh nhẹ như bông tuyết tung bay, nhưng sau khi rơi xuống trên đôi môi cô thì lại dần trở nên nóng bỏng. Hàn Minh Thư thấy anh đang chuyên tâm nhắm mắt lại, hành động véo vào cằm cô chuyển sang nắm lấy tay cô, hôn một cách đắm đuối. Nếu không phải mồ hôi không ngừng toát ra trên trán thì có lẽ Hàn Minh Thư thật sự nghĩ rằng khoảnh khắc này đối với Dạ Âu Thần mà nói rất tuyệt vời.

Tiếc là, cô đã nhìn thấy tất cả những điều này trong tầm mắt, và sau đó cảm thấy rất đau khổ.

Nụ hôn có thể khiến người ta kích thích, có thể sẽ khiến anh quên đi nỗi đau sao?

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư chớp chớp mắt.

Vốn dĩ cô đã giao ước với anh rằng nếu không được cô cho phép thì không được hôn cô, nhưng bây giờ là tình huống đặc biệt, hay là…cô nên phản ứng lại?

Đang mê mẩn suy nghĩ, thì cảm giác trên môi đột nhiên biến mất.

Chương 1239:

Hàn Minh Thư định thần lại, thì thấy Dạ Âu Thần đang lờ mờ nhìn cô.

Khụ khụ…Chẳng lẽ bởi vì mình đang nghĩ đến những chuyện khác, nên lại để cho anh biết mình đang phân tâm sao?

Hàn Minh Thư có chút xấu hổ, bất giác cắn môi dưới, suy nghĩ một chút liền chủ động hôn anh.

Đồng tử của Dạ Âu Thần đột nhiên mở to hơn, giây tiếp theo anh nheo mắt lại một cách nguy hiểm, rồi chủ động ôm lấy gáy của cô.

Vị ngọt của nụ hôn dần xua đi nỗi lo lắng và đau đớn của Dạ Âu Thần…

Hai người hôn nhau mãnh liệt trong căn nhà Ở phía bên kia, trong một ngôi nhà ở tiểu khu Dương Quang.

Tiêu Túc vô cùng rảnh rỗi ngồi trên chiếc sô pha, nhấm nháp ly cà phê pha sẵn trong nhà rồi ngước mắt nhìn chằm chằm cô gái viết thuê đang ngồi quay lưng làm việc trước chiếc laptop.

Cô ấy đã ngồi ở đó gần nửa tiếng đồng hồ, Tiêu Túc uống hết cà phê rồi tự mình rót thêm.

Khi đi rót thêm cà phê, thì phát hiện căn nhà của cô gái viết thuê không lớn lắm nhưng lại rất biết hưởng thụ cuộc sống, có đầy đủ mọi thứ từ máy pha cà phê, máy làm bánh mì, máy làm bánh.

Nhưng căn bếp của cô ấy rất rất lớn, bên trong có đầy đủ mọi loại dụng cụ.

Mở tủ lạnh ra toàn chứa đầy nguyên liệu.

Trước đây, Tiêu Túc còn nghe nói người viết thuê đều chỉ thích ru rú ở trong nhà, không phải mì gói thì là đồ ăn mang đi, nhưng thấy đồ trong tủ lạnh của cô ấy đều là đồ tươi mới, có lẽ vẫn tự mình nấu ăn.

Tiêu Túc uống thêm một ngụm cà phê, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nhìn sang bóng lưng của cô gái viết thuê.

Cảm giác như có gì đó không đúng.

Cô ấy đã ngồi ở đó nửa tiếng đồng hồ rồi, mà sao không nói lấy một câu nào, và cũng không đứng dậy một chút, hơn nữa cậu ta chỉ bảo cô ấy sửa một chút thôi mà, có cần phải lâu như vậy không?

Nghĩ đến đây, Tiêu Túc nhíu mày. Anh đặt ly cà phê trên tay xuống, rồi gọi cô ấy một tiếng.

“Này”

Không có phản hồi.

Nhìn thấy hiện trạng thì Tiêu Túc nhướng mày, chẳng lẽ làm việc chăm chỉ lắm sao?

Nhưng tại sao cậu ta lại cảm thấy có gì đó không đúng?

Cuối cùng, Tiêu Túc lại đợi thêm vài phút, nhưng bên kia vẫn không có động tĩnh gì, điều này cũng quá bất thường.

Tiêu Túc dứt khoát đứng dậy đi về phía cô ấy, rồi lên tiếng: “Cuối cùng có xong chưa vậy? Sửa một bản thảo thôi mà mất nhiều thời gian vậy sao? Cô có phải là một người viết thuê chuyên nghiệp không vậy?”

Trong khi đang nói, Tiêu Túc đã lách qua trước mặt cô ấy, sau khi thản nhiên liếc nhìn chiếc máy tính thì ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô ấy.

Cô gái vẫn ngồi thẳng lưng ở đó, nhưng ánh mắt lại nhắm nghiền lại, miệng khẽ mở và đang ngủ rất say.

Tiêu Túc: “?”

Có ai nói cho cậu ta biết chuyện gì đang xảy ra không?

Chẳng phải cô ấy đang sửa lại bản thảo sao?

Sao mà ngồi ngủ trước máy tính vậy chứ?

Hơn nữa làm thế nào mà cô ấy lại có thể duỗi thẳng lưng như vậy trong khi đang ngủ chứ?

Khi ngủ say, cô gái viết thuê còn chép chép môi.

Sau đó, cô ấy nghiêng đầu rồi lại ngủ tiếp.

Tiêu Túc: “…

Rất tốt, rất mạnh mẽ.

Tiêu Túc kìm lại ngọn lửa tức giận tột đỉnh trong lòng, đưa tay ra gõ gõ vào chiếc bàn trước mặt cô ấy.

Chương 1240:

Cốc cốc cốc…

Dường như cô gái viết thuê không nghe thấy, mà vẫn ngủ rất say.

Tiêu Túc không nói nên lời, ra sức gõ gõ lên bàn.

Cốc cốc cố!

c Lần này, có thể nói cậu ta đã dùng một sức lực rất lớn rồi, nếu cô ấy còn chưa tỉnh dậy, vậy thì thực sự…

Cậu ta đoán không sai, cô gái viết thuê vẫn không có phản ứng gì. Cả người cô ấy dường như là một người tu tiên đã ngồi thiền rồi vậy, không nghe thấy những phiền não và bất cứ âm thanh nào của thế giới bên ngoài.

Cuối cùng, khi Tiêu Túc thật sự không tin nổi nữa. Cậu ta thực sự nhìn thấy một cục bông gòn nhét trong tai cô ấy.

Cậu ta cười chế nhạo, trực tiếp vươn tay lôi hai cục bông gòn ra, nhưng cậu ta chỉ định sau khi lấy cục bông gòn ra rồi đánh thức cô ấy dậy để làm việc chính mà thôi.

Nhưng không muốn lúc lôi cục bông gòn ra, ngón tay quấn lấy tóc của cô ấy, rồi trực tiếp kéo một núm tóc nhỏ của cô ấy xuống.

Trong giây tiếp theo, có một tiếng kêu thảm thiết vang lên hơn cả tiếng lợn bị cắt tiết.

Tiêu Túc nhìn mớ tóc nhỏ trong tay, rồi vô thức mà nuốt nước bọt.

Cậu ta…không phải cố ý đấy chứ. “Chết tiệt chết tiệt chết tiệt!” Sau khi cô gái viết thuê tỉnh dậy, thì đã nhìn thấy núm tóc đen trên tay cậu ta, rồi ngay lập tức phát cáu lên: “Anh Túc, anh có ý gì đây? Tôi không có ăn bơ làm biếng mà ngủ đâu nhé? Tôi còn đang sửa cho anh mà? Anh có ý kiến gì với tôi thì cứ nói với tôi!”

Tiêu Túc: “?”

“Sao anh lại nhổ tóc của tôi chứ? Anh có biết mái tóc quan trọng như thế nào đối với những người viết chữ như chúng tôi không hả? Mỗi ngày cứ nghĩ đến chuyện mái tóc của tôi sắp rụng sạch rồi mà anh lại còn nhổ tóc tôi nữa…Hu hu hu hu…

Rụng tóc là nỗi đau của mọi cô gái.

Đặc biệt đối với những người trán cao, mà Giang Tiểu Bạch là người trán cao, sau đó người rụng tóc trở lại.

Điều quan trọng hơn là, sau khi trở thành tác giả thì mái tóc của cô ấy càng rụng dữ hơn. Mỗi ngày Giang Tiểu Bạch đều tìm kiếm trên mạng những cách tốt để mọc tóc lại, nhưng mái tóc của cô ấy là một tên ngỗ ngược, thế nào cũng không nghe lời mà mỗi ngày cứ rụng lác đác, vốn dĩ tóc cô ấy cũng không nhiều, cảm giác như cô ấy sắp hói đầu rồi..

Bây giờ…

Tiêu Túc còn kéo một nhúm tóc của cô ấy ra.

Ngón tay Giang Tiểu Bạch run lên, nhẹ nhàng xoa xoa tấm da đầu đau đớn, rõ ràng là chạm vào một tấm da thịt nhỏ …

Chỗ đó, đã không có tóc nữa.

Giang Tiểu Bạch bật khóc.

Cô ấy bước tới túm lấy cổ áo Tiêu Túc, phân hận: “Anh nói xem, anh có thù gì với mái tóc của tôi vậy? Sao anh lại muốn đối xử với nó như vậy chứ?”

Tiêu Túc vốn luôn hợp lý, nhưng bây giờ cậu ta lại kéo núm tóc của cô gái nhà người ta xuống, là chuyện đến bản thân cậu ta cũng không ngờ tới, cho nên bây giờ có lý cũng thành vô lý. Bị Giang Tiểu Bạch nắm lấy cổ áo chất vấn nên Tiêu Túc cũng nói không được nguyên nhân là như vậy.

“Tôi nói cho anh biết, nếu hôm nay anh không cho ta một câu trả lời thỏa đáng thì anh không xong với tôi đâu, anh cũng đừng mong tôi sửa lại bản thảo cho anh, hôm nay anh cũng đừng mong bước ra khỏi cánh cửa này! “

Tiêu Túc: “…

Cậu ta hơi bất lực nhìn cô ấy.

Đây vẫn là cô gái trước đây sao? Sao lại thoáng mắt mà biến thành một mụ dạ xoa vậy chứ? Chỉ vì một nhúm tóc thôi sao?

Nhưng…

Tiêu Túc nhìn lượng tóc của cô ấy, khó khăn nói: “Xin lỗi, tôi thật sự không cố ý, tôi chỉ muốn giúp cô lấy bông gòn ra thôi, không ngờ…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.