Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu

Chương 1077-1080




Chương 1077:

Lúc cô gái này nói chuyện, làm sao giọng nói lại run rẩy như vậy?

Chẳng lẽ là bởi vì sợ hãi mình? Sợ hãi đến ngay cả nói chuyện cũng bắt đầu run rẩy?

“Tôi đáng sợ đến thế sao?”

Hàn Thanh lạnh lùng hỏi, thuận tiện xoay người lại.

Ánh mắt của cả hai chạm nhau trong không trung mà không hề báo trước.

Rốt cuộc Tiểu Nhan cũng được như ý nguyện đợi anh ta quay đầu nhìn mình một cái.

Chỉ là ông trời không tốt, đột nhiên một trận gió lớn thổi tới, thổi tung mái tóc đang rủ xuống bên vai của Tiểu Nhan, vốn dĩ sợi tóc đang mềm mại lại bị cơn gió thổi tung lên, đánh vào mặt trở nên cứng ngắc vô cùng, thậm chí còn hơi đau một chút.

Càng khổ hơn chính là, sau khi cơn gió dừng lại, tóc của cô ấy đã loạn thành ổ gà.

Mà Hàn Thanh ở trước mặt, hình tượng không hề bị hao tổn chút nào.

Ngược lại là cô ấy, tóc loạn thành ổ gà, một chút hình tượng cũng không có.

“A!” Tiểu Nhan kinh hô một tiếng, sau khi kịp phản ứng liền đưa tay dùng sức che kín gương mặt của mình: “Đừng nhìn!”

Cô ấy hi vọng Hàn Thanh có thể liếc nhìn mình một cái, như thế tất cả những gì cô ấy làm hôm nay sẽ không uổng phí, thế nhưng cô ấy lại không nghĩ tới sẽ có gió thổi qua khiến tóc của mình trở nên tán loạn.

Hàn Thanh cau mày, ánh mắt không rời đi, từ trên mặt của cô ấy chuyển xuống người của cô ấy.

Sau khi liếc mắt liền nhìn ra trên người cô ấy mặc chính là cái gì, lông mày của Hàn Thanh càng nhíu chặt.

“Cô đang làm gì vậy?”

Âm thanh của anh ta rất lạnh, một chút tình cảm cũng không có.

Tiểu Nhan bụm mặt đưa lưng về phía anh ta. “Gió, gió quá lớn, khiến đầu tóc của tôi loạn hết cả rồi.”

Nói xong, cô ấy vội vàng đưa tay vén sợi tóc trên mặt xuống, nhanh chóng muốn chỉnh lại.

Bop!

Đột nhiên tay lại bị người khác cầm lấy, Tiểu Nhan sững sờ tại chỗ, cả người đều ngây ngẩn.

Nam…

Nam thần thế mà chủ động cầm tay của cô ấy?

Vì…

Vì sao??

Hàn Thanh đứng trước mặt Tiểu Nhan, ánh mắt lãnh đạm rơi lên khuôn mặt của cô ấy.

“Rốt cuộc cô đang làm cái gì?”

Ngữ điệu của anh ta rất không vui, trên mặt cũng xuất hiện vẻ không nhịn được.

Tiểu Nhan: “Tôi…

Tôi có làm gì đâu, không phải anh muốn đi mua quần áo sao? Đi, có lẽ đi một lúc là đến siêu thị rồi, đến lúc đó.

“Chuyện gì xảy ra với quần áo của cô vậy?”

Hàn Thanh quyết định hỏi trực tiếp.

Lần này đến phiên Tiểu Nhan không lên tiếng, cô ấy cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo của mình, tròng mắt xoay một vòng nhanh như chớp, thật lâu sau mới cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu lên nhìn Hàn Thanh hỏi: “Không dễ nhìn à?”

Chẳng lẽ cô ấy chọn sai rồi sao?

Hàn Thanh: “.

Lông mày đã nhíu chặt đến không có cách nào buông lỏng, lòng bàn tay của anh ta giữ lấy bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của cô ấy, thật giống như hòn đá được vớt ra khỏi mặt nước giữa mùa đông lạnh giá, không có một chút nhiệt độ.

Từ nãy đến giờ cô ấy chỉ mặc bộ quần áo này thôi sao? Thời gian trôi qua bao lâu rồi?

Chẳng lẽ cô ấy không cảm thấy lạnh sao? Khi anh ta hỏi quần áo của cô ấy có chuyện gì, thế mà cô ấy lại dùng vẻ mặt ngớ ngẩn hỏi mình không dễ nhìn à?

Chương 1078:

Hàn Thanh buông tay ra, ánh mắt của Tiểu Nhan có chút tiếc nuối nhìn chằm chằm vào bàn tay to lớn của anh ta, giống như đang rất tiếc hận tại sao anh ta không nằm lâu một chút.

Hàn Thanh không còn cách nào khác, lạnh giọng hỏi: “Không lạnh à?”

Bị anh ta hỏi như vậy, Tiểu Nhan mới biết được lời nói của anh ta có ý tứ gì.

Hóa ra không phải là anh ta ghét bỏ quần áo của mình không dễ nhìn nha.

Anh ta đang hỏi mình có lạnh hay không? Trong lòng Tiểu Nhan nổi lên một tia hi vọng.

“Anh…

Là đang quan tâm tôi sao?”

Hàn Thanh không vui nheo mắt lại nhìn Tiểu Nhan đang ăn mặc cực kì phong phanh trước mặt.

Rõ ràng đã lạnh thành bộ dáng này, kết quả phản ứng đầu tiên lại là sợ quần áo không dễ nhìn, hiện tại lại hỏi có phải là anh ta đang quan tâm cô ấy không? Cô ấy không thể lo lắng cho cơ thể của mình một chút sao?

“Trở về.”

Anh ta lạnh nhạt ra lệnh.

Nghe vậy, sắc mặt của Tiểu Nhan tái nhợt đi mấy phần, dùng sức lắc đầu: “Không được, tôi phải dẫn anh đi mua quần áo mà.”

“Không cần.”

Tiểu Nhan gấp giọng: “Như này làm sao mà được? Anh mà không mua quần áo thì mấy ngày ở đây anh phải làm sao bây giờ? Mà anh còn chưa có bắt đầu răn dạy tôi, tôi không thể trở về đâu.”

Hàn Thanh: “..

Tiểu Nhan đã cóng đến nỗi sắc mặt và bờ môi trắng bệch, nhưng vẫn cố chấp kiên trì ở lại.

“Tôi không đi, dù anh có nói cái gì tôi cũng không quay về đâu, thân thể là của chính tôi, tôi cũng không lạnh.”

Hàn Thanh: “..

Ý thức được người trước mặt an tĩnh đi rất nhiều, Tiểu Nhan biết nhất định là anh ta đã tức giận, cũng không biết giận dữ đến mức nào. Cô ấy cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu quan sát, lại phát hiện Hàn Thanh ở trước mặt đang cởi áo khoác. Một màn này khiến trái tim của Tiểu Nhan lập tức đập loạn nhịp.

Cô ấy không chắc chắn có phải Hàn Thanh sẽ thật sự muốn đưa áo khoác cho mình mặc hay không, định ngăn lại động tác của Hàn Thanh, lại sợ khi mình mở miệng Hàn Thanh sẽ phủ nhận, sau đó là do cô ấy tự mình đa tình.

Thế nhưng không có nói, lát nữa nếu như anh ta thật sự cởi áo khoác ra cho cô ấy mặc, chẳng lẽ người phải chịu lạnh đến đông cứng là anh ta sao?

So với để Hàn Thanh chịu lạnh, Tiểu Nhan tình nguyện để người bị chịu lạnh là mình nha!

Ngay khi cô ấy đang suy nghĩ những thứ này, Hàn Thanh đã cởi áo khoác ra, sau đó ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm cô ấy, cầm áo khoác đi lên phía trước.

Tiểu Nhan thấy thế, vô thức lùi về sau.

“Không muốn!”

Bổng nhiên bước chân của Hàn Thanh dừng lại, anh ta nhíu mày, “Tới, mặc quần áo vào!”

“Không đâu!” Tiểu Nhan quật cường đối mặt với anh ta, cần môi dưới kiên định lắc đầu: “Anh cứ mặc đi, tôi không lạnh!”

Đáy mắt của Hàn Thanh xuất hiện vẻ không vui và không kiên nhẫn, lông mày nhíu càng sâu, làm sao cô gái này có thể không nghe lời như thế? Anh ta hơi nheo mắt lại: “Cô cảm thấy tôi sẽ tin sao? Tự mình tới mặc hay là tôi mặc cho cô ?”

Tiểu Nhan: “…

Nếu như có thể…

Đương nhiên là cô ấy hi vọng Hàn Thanh tới mặc cho mình rồi.

Đàn ông tự tay mặc quần áo giúp phụ nữ, đây là một việc lãng mạn cỡ nào chứ.

A, không đúng không đúng!

Tiểu Nhan dùng sức lắc đầu của mình, để những suy nghĩ mờ ám kia biến mất khỏi đầu, ổn định lại nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm của Hàn Thanh, cô ấy vẫn quyết định không đi qua.

Chương 1079:

Thời tiết thật sự ạnh, cô ấy không hi vọng Hàn Thanh phải chịu sự khốn khổ vừa rồi của mình.

Đang nghĩ ngợi, Hàn Thanh đã đi về phía của cô ấy.

Tiểu Nhan vô thức trừng to mắt, muốn lui về sau, nhưng bước chân của Hàn Thanh rất nhanh, trong nháy mắt đã đi đến trước mặt cô ấy, đưa tay ra.

Một chiếc áo khoác ấm áp trùm lên bờ vai của Tiểu Nhan.

Tiểu Nhan sững sờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn Hàn Thanh trước mặt.

Khoảng cách gần trong gang tấc.

Cô ấy ngẩng đầu, nhìn thấy chính là cái cắm của Hàn Thanh. Đại khái bởi vì sốt ruột lên máy bay, anh ta chưa kịp cạo râu, cho nên lúc này trên cầm đã mọc lún phún râu ria.

Vốn dĩ với khoảng cách như vậy, phải là chính cô ấy cố gắng chủ động mới có.

Nhưng bây giờ, cô ấy cũng không chủ động đi tới gần Hàn Thanh.

Mà là anh ta đang chủ động dựa vào mình.

Có điều Tiểu Nhan chưa kịp cảm nhận cái gì, Hàn Thanh ở trước mặt đã lui ra, anh ta khoác áo khoác của mình lên người của cô ấy, chỉ cài một cái cúc rồi lui ra, sau đó trầm giọng nói: “Còn lại tự mình cài đi.”

Tiểu Nhan ngơ ngác nhìn anh ta một cái, sau đó cúi đầu nhìn cái cúc vừa được cài trên áo khoác.

Áo khoác trên người vẫn còn mang theo nhiệt độ thuộc về Hàn Thanh, lúc đầu thân thể của cô ấy đã đông lạnh đến mất đi tri giác, nhưng bây giờ được mặc áo khoác của anh ta, thế mà Tiểu Nhan lại cảm thấy vô cùng vô cùng ấm áp.

Tia ấm áp này không giống với tia ấm áp ngày Là thẳng đến tâm hồn, sau đó lại che kín tay thường.

chân, thậm chí khiến toàn thân của cô ấy đều tràn trề năng lượng ấm áp.

Cô ấy cũng không nghe lời cài hết cúc vào, mà chỉ ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Thanh.

Hàn Thanh đã quay đi trước khi cô ấy nhìn sang, sải bước chân đi về phía trước một lần nữa.

Sau khi Tiểu Nhan sửng sốt vài giây đồng hồ liền bước nhanh đuổi theo bước chân của anh ta.

“Cái kia…”

Bước chân của anh ta khôi phục nguyên trạng tốc độ, Tiểu Nhan phải chạy mới có thể đuổi kịp anh ta, cô ấy vừa chạy vừa thở đuổi theo Hàn Thanh nói: “Chúng ta trở về đi.”

Bước chân của Hàn Thanh không thay đổi, thậm chí không thèm trả lời cô ấy.

“Thời tiết quá lạnh rồi, bây giờ chúng ta trở về thôi, đừng đi nữa.”

Tiểu Nhan thấy anh ta không nghe, chỉ có thể đưa tay kéo lông áo của anh ta.

Bước chân của Hàn Thanh ngừng lại, quay đầu mặt không đổi sắc nhìn chăm chăm vào cô ấy.

Cái ánh mắt này khiến Tiểu Nhan vô thức buông thống tầm mắt, khô khốc nói: “Thật đấy, anh nghe tôi đi…

Tôi sợ anh.”

“Vừa rồi bảo cô trở về, tại sao cô lại không đồng ý?”

Còn không phải bởi vì cô ấy trân trọng cơ hội đơn độc ở chung của hai người sao, nếu như bỏ qua lần này, lần sau cũng không biết là lúc nào nữa.

Cơ hội khó có được, mà còn đặt ở trước mặt. Nếu như cô ấy không cố gắng bắt lấy, thì cô ấy chính là kẻ ngu.

Chỉ có điều, muốn lấy được một vài thứ thì sẽ phải mất đi một vài thứ, nhân quả luân hồi, cho nên căn bản là cô ấy cũng không để ý.

Thấy cô ấy không nói lời nào, Hàn Thanh mấp máy môi mỏng, sau đó mới nói: “Nếu như cô mệt mỏi thì về trước đi, tôi tự đi mua.”

Nói xong, anh ta tiếp tục đi lên phía trước.

Tiểu Nhan không còn cách nào, không khuyên nổi anh ta, chỉ có thể đuổi theo bước chân của anh ta.

Trong gió lạnh, thân hình của Hàn Thanh giống như cây đại thụ cao lớn không sợ rét lạnh, cho người ta một loại cảm giác vô cùng đáng tin.

Người đàn ông như vậy, đi bên cạnh anh ta luôn có cảm giác an toàn.

Mà đặc biệt, anh ta còn có phong độ thân sĩ.

Chương 1080:

Rõ ràng không thích cô ấy, nhưng vẫn tận trách cởi áo khoác của mình ra cho cô ấy mặc sau đó để mình bị lạnh, chỉ bằng điểm này thôi, Tiểu Nhan càng đối với Hàn Thanh khăng khăng một mực.

Một cao một thấp, một trước một sau.

Cũng không biết đi được bao lâu, rốt cuộc cũng nhìn thấy một trung tâm thương mại, Tiểu Nhan bước nhanh tới, lôi kéo Hàn Thanh tiến vào trung tâm thương mại.

Tiến vào trung tâm thương mại, gió mát đập vào mặt, cuối cùng Tiểu Nhan cũng thở dài một hơi.

Quá tốt rồi!

Rốt cuộc Hàn Thanh cũng không cần phải chịu lạnh nữa! Rất nhanh, hai người đã tìm thấy quầy bán quần áo nam trong trung tâm thương mại, hiển nhiên là Hàn Thanh rất quen thuộc với nhãn hiệu quần áo nam này, sau khi đi vào liền trực tiếp nói kích cỡ của mình, bởi vì anh ta mua quần áo của nam giới, cho nên Tiểu Nhan cũng không tiện đi vào, mà chỉ mặc áo khoác của anh ta khéo léo chờ ở bên ngoài.

Đại khái là lúc trước đi quá lâu cho nên lúc này vô cùng mệt mỏi, Tiểu Nhan cảm thấy mí mắt có chút nặng, liền không nhịn được ngồi xổm xuống, sau đó hai tay chống lấy cái cắm cố gắng không để hai mí mắt của mình khép vào nhau.

Năm phút sau.

Trên người Hàn Thanh đã có thêm một cái áo khoác màu xám đậm xách túi đi ra.

Đang bước thằng đột nhiên dừng lại, Hàn Thanh nhìn Tiểu Nhan đang ngồi xổm ở cửa.

Cô ấy mặc áo khoác của mình, bởi vì kích cỡ không hợp cho nên chỉ có thể khoác lỏng lẻo trên người của cô ấy, giờ phút này cô ấy lại ngồi xổm ở đó, nhìn giống như một cây nấm.

Hàn Thanh nhìn mấy giây rồi thu hồi ánh mắt, không để lại dấu vết nhếch môi đi qua.

Nghe thấy âm thanh, Tiểu Nhan quay đầu liền thấy Hàn Thanh đi tới, cô ấy lập tức đứng dậy đi về phía Hàn Thanh, giống như chó săn đón lấy cái túi trên tay Hàn Thanh.

“Tôi cầm giúp cho!”

1080-1-de-choc.jpg

“Mua xong thì trả cho tôi.”

Tiểu Nhan: “…Vì sao? Trở về trả lại không được sao? Tôi có mang theo quần áo, không cần mua.”

Vừa dứt lời, ánh mắt của Hàn Thanh đã rơi lên người của cô ấy.

“Minh Thư sẽ hiểu lầm.”

Âm. Câu nói này giống như sấm sét bổ lên đầu của Tiểu Nhan, cô ấy cảm giác giống như mình vừa nghe thấy một tin tức gì đó rất ghê gớm

Minh Thư sẽ hiểu lầm…

Minh Thư sẽ hiểu lầm.

Trong đầu Tiểu Nhan chỉ còn lại một câu nói như vậy, một ý nghĩ kinh người bất chợt lóe lên trong đầu, rất nhanh lại bị Tiểu Nhan gạt bỏ phủ nhận.

Cái này làm sao có thể? Nhất định là cô ấy nghĩ sai rồi.

Mặc dù Tiểu Nhan đang tận lực an ủi mình, thế nhưng Hàn Thanh đã quan sát được khuôn mặt của cô ấy tái nhợt trong chốc lát, giống như biết được tin tức gì đó rất đáng sợ.

Trước kia mình từ chối cô ấy, sắc mặt của cô ấy cũng không khó coi đến như vậy.

Nghĩ tới đây, Hàn Thanh mới ý thức được có thể là cô ấy hiểu lầm lời mình vừa nói.

Mặc kệ là nhiều hay ít, anh ta vẫn cau mày hỏi cô ấy: “Cô đang nghĩ gì vậy?”

Anh ta không hỏi thì thôi, hỏi một câu liền khiến Tiểu Nhan cảm thấy chột dạ, Tiểu Nhan cần cần một dưới của mình, đè tâm trạng giống như sóng cả cuồn cuộn của mình xuống.

“Anh…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.