Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu

Chương 1041-1050




Chương 1041:

không có việc gì khác là được rồi.

Nhưng…đây có bị xem là lỗi của Đậu Nành không nhỉ?

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư quay đầu lại liếc nhìn Đậu Nành đang ở trên người cô một cái, Đậu Nành tiếp nhận lấy ánh mắt của cô, có lẽ là đang nghĩ đến suy nghĩ của cô, biểu cảm và ánh mắt của cậu bé lập tức trở nên đáng thương, đôi tay nhỏ bé không biết xoay sở ra sao nên cứ kéo kéo cổ áo của Hàn Minh Thư mãi.

Còn Tống An nhìn thấy tình cảnh này thì hơi nheo mắt lại, sau đó nói: “Minh Thư, sau này cháu đừng nên tùy tiện bế Đậu Nành nữa đấy.”

“Hả?”

Hàn Minh Thư và Đậu Nành không ngờ rằng hai người họ lại được gọi tên một cách đột ngột như thế, có hơi ngạc nhiên, rồi cả hai cùng đồng thời quay sang nhìn Tống An: “Sao vậy ạ?”

Tống An nhìn Dạ Âu Thần một cái bằng ánh mắt phức tạp, sau đó quay lại khuôn mặt của Hàn Minh Thư.

“Lúc trước khi đến bệnh viện khám cháu đã quên bác sĩ nói gì rồi à?”

Khuôn mặt của tất cả mọi người cũng đều trở nên bối rối.

“Khi mang thai vốn dĩ là không được mang xách vật nặng, hơn nữa lại đang có dấu hiệu sẩy thai, thai nhi không ổn định, tuy rằng Đậu Nành là con của cháu, nhưng dù sao nó cũng đã lớn như thế này rồi, vì thế tóm lại là cũng đừng nên bế nữa.”

Khi nghe đến việc có dấu hiệu sẩy thai, trong phút chốc Dạ Âu Thần nheo mắt lại.

Lúc trước khi anh tận tay đưa Hàn Minh Thư đến bệnh viện, bác sĩ đã đích thân đề cập chuyện này với anh rồi, bây giờ nghĩ đến…lần trước khi mà anh bị Đoan Mộc Tuyết bỏ thuốc, đã cùng với Minh Thư trải qua cái đêm đó.

1041-1-de-choc.jpg

Đậu Nành đang cảm thấy vòng tay của mẹ thật là thơm tho và mềm mại, còn chưa kịp tận hưởng đủ nữa, thì đã bị Dạ Âu Thần ẵm lấy rồi.

Mặc dù cậu bé rất là không hài lòng, nhưng những lời của bà dì khiến cho cậu bé đành phải buông tay, trở về trong vòng tay của ba lần nữa.

Bởi vì quá tức giận, Đậu Nành bị ôm đi đã nhéo vào mặt của Dạ Âu Thần.

Dạ Âu Thần hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, mà lại chăm chú nhìn Hàn Minh Thư một cái: “Để anh.”

Hàn Minh Thư: “…”

Khi cậu nhóc được anh ẵm qua bên người, Hàn Minh Thư liền không nói gì thêm nữa.

Cũng tốt, từ nhỏ đến lớn Đậu Nành đã thiếu vắng tình thương của ba, nên để anh ôm con nhiều hơn một chút cũng ổn thôi.

“Được rồi, mọi người cứ đi ra ngoài trước đi, tôi sẽ canh chừng ở đây cho.”

Tống An đuổi mọi người ra ngoài, sau đó để lại Vu Ba, rồi bà ấy bước đến bên giường ngồi xuống, nhìn Uất Trì Thần một lúc, lạnh giọng nói: “Nếu như không phải nể mặt việc ông là ông cố của Đậu Nành, thì tôi cũng chẳng thèm cứu ông làm gì.”

Nhìn thấy cảnh này, Vu Ba nhịn không được liền đưa tay lên sờ mũi.

Sau khi những người còn lại đi ra khỏi phòng, Tiểu Nhan nhịn không nổi tò mò lên tiếng: “Minh Thư, những lời mà dì Tống nói vừa rồi…”

Cô ấy lo lắng nhìn Hàn Minh Thư, dù sao thì đứa bé này của cô đến thật là không đúng lúc, lúc trước vừa điều tra ra rằng cô đang mang thai, Dạ Âu Thần đã gặp tai nạn, Hàn Minh Thư phải một mình chịu đựng rất nhiều sự giày vò. Mặc dù đây không phải là điều cô ấy muốn, nhưng mọi thứ đã xảy ra rồi.

Hàn Minh Thư đưa mắt nhìn Tiểu Nhan một cái: “Tôi không sao, cô đừng có lo lắng.”

Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Tiểu Nhan lướt ánh mắt nhìn đánh giá gia đình ba người bọn họ một lúc, đột nhiên cất lời: “Đậu Nành, tối nay con sang ngủ với dì Tiểu Nhan nhé?”

Đậu Nành còn chưa kịp đồng ý, Dạ Âu Thần đã mím môi: “Không được.”

Tiểu Nhan: “…”

Ánh mắt của Dạ Âu Thần trầm mặc: “Các ngươi là khách, buổi tối cứ nghỉ ngơi thật tốt là được rồi.”

Nghe vậy, Hàn Minh Thư cũng phản ứng lại, gật đầu: “Ừm, tôi dọn dẹp phòng của khách cho mọi người, Tiểu Nhan cô đến đây giúp tôi đi.”

Thế là cả hai người cùng nhau rời đi.

Đợi sau khi hai rời đi xong, Đậu Nành dùng đôi mắt đen tuyền đó nhìn chằm chằm vào Dạ Âu Thần.

“Tại sao con không thể ngủ cùng dì Tiểu Nhan vậy?”

Chương 1042:

Nghe vậy, ánh mắt lạnh lùng của Dạ Âu Thần liếc cậu bé một cái, giọng điệu lãnh đạm: “Bởi vì con là con trai.”

“Vậy thì đã làm sao nào?”

“Con trai và con gái không giống nhau.”

Đậu Nành khịt mũi: “Nhưng con vẫn còn chưa trưởng thành! Dì Tiểu Nhan cũng không để bụng đâu!”

“Ba để bụng.”

Ba và mẹ của cậu bé đều đã ở đây rồi, bé lại chạy sang ngủ với những người phụ nữ khác, vậy thì cặp ba mẹ này là cái gì chứ?

Tiêu Túc ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, âm thầm than thở trong lòng.

Anh muốn ở chung với Đậu Nành thì cứ nói là muốn ở chung đi, hà cớ gì phải phải tìm một cái cớ để nói rằng giữa đàn ông và phụ nữ có sự khác biệt, Đậu Nành chẳng qua chỉ là một đứa trẻ bốn năm tuổi, cái gì cũng không biết, nói cái gì mà giữa nam và nữ có sự khác biệt cơ chứ?

Đương nhiên, những câu này Tiêu Túc chỉ dám thầm than oán trong lòng, không dám nói ra ngoài miệng.

Cuối cùng, Dạ Âu Thần ôm Đậu Nành trên tay cùng trở về phòng.

Hàn Minh Thư và Tiểu Nhan cùng nhau đi dọn dẹp, khi cô đẩy cửa phòng ra, liền nhìn thấy giường và chăn bông bên trong đều đã được dọn sạch cả rồi, cô khá ngạc nhiên, bởi vì trước đây Dạ Âu Thần đã từng nói với cô.

Đồ vật trong mỗi căn phòng đều đã được chuẩn bị đầy đủ hết cả rồi, cô thích phòng nào thì cứ chọn phòng đó ở.

Tiểu Nhan đi theo phía sau cô bước vào, không có ai nên cô ấy lập tức tiến về phía trước quấn lấy cánh tay cô hỏi: “Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Vừa rồi dì Tống nói cô có dấu hiệu sẩy thai, có phải lúc cô một mình ở nước ngoài căn bản là đã không bảo vệ bản thân mình tốt đúng không hả? Nếu sớm biết cô sẽ như thế này, thì tôi nên dù có chết cũng phải đi với cô, thật là!”

“Được rồi, đừng có lo lắng nữa, tôi thực sự không sao mà, đây chỉ là một sự cố ngoài ý muốn mà thôi.”

Nói đến nguyên nhân dẫn tới việc xuất hiện dấu hiệu sẩy thai, Hàn Minh Thư liền nhớ tới chuyện xảy ra vào đêm hôm đó, vành tai ửng lên màu đỏ.

“Ngoài ý muốn? Ngoài ý muốn nhiều như thế, tôi cũng rất lo lắng nha.”

Hàn Minh Thư lại đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Buổi tối hôm nay, số phòng trong nhà hình như không đủ để ngủ.”

Căn nhà này hai tầng ba phòng ngủ, một phòng là của cô và Dạ Âu Thần, một phòng của Uất Trì Thần, vậy chỉ còn lại một phòng.

Tống An, Tiểu Nhan, Tiêu Túc…

Cần đến ba phòng nữa mới đủ.

“Hả? Không liên quan gì, phòng không đủ thì tôi ra ngoài đặt khách sạn là được rồi.”

Nghe vậy, đôi mi thanh tú của Hàn Minh Thư nhăn lại, mọi người chạy đến từ những nơi rất xa, cơm tất niên không ăn rồi, còn bắt mọi người phải ra ngoài bôn ba ở khách sạn, một năm kết thúc không tốt như thế sao có thể được.

“Không được, tớ nghĩ cách một chút.”

Hàn Minh Thư nghĩ nghĩ, nhân tiện nỏi: “Tớ biết rồi, ba phòng ngủ, cậu, dì nhỏ và tớ ở một phòng, Âu Thần ngủ với Đậu Nành và Tiêu Túc, còn một phòng để cho ông ngoại của Âu Thần và chú Vu.”

Tiểu Nhan: “…

Một cái giường, ba người chen chúc được không?”

Nói xong, Tiểu Nhan nhìn giường sau lưng cô một chút, mắt lập tức trợn tròn.

Đây là giường siêu lớn, mà lại còn là đăt làm, đừng nói là ba người, bốn người nằm xuống cũng thoải mái.

Trong nháy mắt Tiểu Nhan không biết nói gì, chỉ có thể nói có tiền thật tốt.

“Cậu chắc chắn buổi tối muốn ở ngủ với cậu? Dù sao chuyện xảy ra đột ngột, tớ cảm thấy cậu và cậu Dạ chắc chắn có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau.”

Cho nên vừa rồi cô ấy bảo để Đậu Nành ngủ với mình cũng là vì lí do này.

Muốn ôm Đậu Nành đi, để chừa lại cho Dạ Âu Thần và Hàn Minh Thư một không gian riêng, như thế hai người bọn họ sẽ có đủ thời gian để nói chuyện.

Hàn Minh Thư sửng sốt một chút, nhớ đến chuyện vừa xảy ra, mình và Dạ Âu Thần Đúng là có rất nhiều chuyện muốn hỏi muốn nói, nhưng… đến lúc này, cô lại cảm thấy giống như không thể nói được gì.

Cho nên Hàn Minh Thư nhân tiện nói: “Không sao, còn nhiều thời gian, có chuyện gì sau này nói cũng được thôi, không nhất định phải nói hôm nay.”

Tiểu Nhan: “… Được thôi, cậu đã nghĩ như vậy thì tớ cũng không nói gì nữa, chỉ là… tớ thật sự cảm thấy ba người chúng ta chen trên một giường có hơi chật, với lại… tớ cũng hơi đó một chút, lúc chuyện xảy ra cũng không ăn được gì. Không bằng để cho tớ đi thuê khách sạn ở, sau đó tớ tiện đi ra bên ngoài tìm đồ ăn một chút đi.”

Chương 1043:

“…”

Con bé này!

Hàn Minh Thư nghĩ: “Nếu không thì chờ ông ngoại của Âu Thần tỉnh lại, chúng ta tụ họp cùng nhau ăn một bữa đơn giản.”

Dù sai bây giờ vẫn chưa muộn, ăn bữa cơm sau đó ngồi một chút, cũng đủ thời gian tiêu hóa.

Hàn Minh Thư không tiếp tục hỏi Tiểu Nhan mà quay người ra đúng lúc đụng phải Tống An đi ra từ trong phòng, cô liền đi lên trước: “Dì nhỏ, ông thế nào rồi?”

Nghe thấy cô hỏi thăm, Tống An nhìn cô nhiều hơn một chút: “Cháu khẩn trương như vậy làm cái gì? Ông ấy chỉ muốn chia rẽ cháu với Âu Thần, cháu còn quan tâm ông ấy?

Nghe vậy Hàn Minh Thư sửng số một chút sau đó rũ tầm mắt xuống nói khẽ.

“Bất kể như thế nào thì ông ấy cũng là người cứu Âu Thần, cháu với ông ấy chỉ có biết ơn, không có gì khác.”

Tống An lẳng lặng nhìn Hàn Minh Thư mộc lát, bên môi nở một nụ cười thản nhiên.

Âu Thần quả nhiên không nhìn lầm người.

Hàn Minh Thư trước mặt là một người biết nặng nhẹ, mặc dù Uất Trì Thần làm những chuyện khiến cho người ta chán ghét như thế nhưng Hàn Minh Thư lại có thể bất chấp những hiềm khích có từ lúc trước này mà chỉ chú ý vào một sự kiện quan trong nhất.

Kiểu suy nghĩ này bà thật sự cảm phục.

Đổi lại là bà, đụng phải ông ngoại ngoan cố không thay đổi như thế này, với tính cách của bà chắc chắn sẽ phát điên, mà lại cũng không thể nghĩ được sâu xa như vậy đi.

Nhưng Minh Thư có nghĩ đến.

“Đã như vậy thì dì nhỏ không nói gì nữa.”

“Đúng rồi…”

Hàn Minh Thư nói chuyện sắp xếp tối hôm nay lại với Tống An, Tống An sau khi nghe xong thì lắc đầu: “Không cần xếp chỗ ngủ cho dì, dì đặt khách sạn nếu như không quay về ngủ thì để lãng phí tiền à? Thêm nữa ông lão Uất Trì Thần cũng sẽ không ở lại đây đâu, cháu sắp xếp chỗ ngủ cho Tiểu Nhan và Tiêu Túc là được rồi.”

“Nhưng mà…”

“Đừng có nhưng mà, mỗi người đều có lựa chọn của mình, mọi người muốn như thế nào thì cứ làm như thế đi.”

Đều đã nói đến thế này rồi, Hàn Minh Thư cũng không định nói thêm gì nữa, chỉ có thể nuốt lại lời đã đến bên môi trở về.

Uất Trì Thần rất nhanh đã tỉnh.

Sau khi tỉnh ông lão nằm trên giường, nhìn trần nhà xa lạ không nhúc nhích chút nào.

Vu Ba sau khi thấy ông lão tỉnh thì nhanh chóng đi đến.

“Ông chủ?”

Nghe được âm thanh, Uất Trì Thần vô thức nghiêng người về phía nơi âm thanh phát ra.

“Ông chủ, ông ổn chứ?”

Nhìn thấy Vu Ba lại nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Uất Trì Thần nháy nháy mắt hỏi: “Tôi đang ở đâu đây?”

Vu Ba: “… Ông chủ, ông quên chuyện vừa xảy ra rồi sao?”

Chuyện xảy ra vừa rồi sao? Uất Trì Thần cảm giác ánh đèn lấp lóe trước mặt, giọng nói già nua run rẩy vang lên.

“Chẳng lẽ không phải tôi vừa nằm mơ sao?”

Thằng bé giống Dạ Âu Thần như đúc là thật?

Uất Trì Thần ông, có chắt ngoại sao?

Nghĩ như thế nào chỉ cũng cảm thấy không chân thực. “Ông chủ, không phải là mơ.”

Vu Ba ho nhẹ một tiếng “Cậu Thần và cô chủ thật sự có một đứa con, khoảng bốn năm tuổi, mà lại cón giống Cậu Thần như đúc. Quan trọng nhất chính là, bây giờ cô chủ cũng đang mang thai, nhưng vừa rồi tôi nghe cô An nói thai nhi của cô ấy không được tốt lắm, có dấu hiệu sinh non.”

Nghe nói, Uất Trì Thần lập tức trừng to mắt: “Anh nói cái gì?”

Có dấu hiện sinh non? Chuyện này làm sao có thể?

Đây chính là chắt ngoại tương lai của ông nha! Uất Trì Thần lập tức muốn ngồi dậy nhưng cơ thể đã quá già yếu, Vu Ba chỉ có thể đưa tay dìu ông lão xuống giường, Uất Trì Thần vội vàng muốn ra ngoài, Vu Ba bất đắc dĩ mở miệng nói: “Ông chủ, ông đừng lo lắng, cô chủ bây giờ không sao.”

“Không phải anh vừa nói…”

“Không có việc gì không có việc gì, có cô An xem xét rồi, cô ấy dù sao cũng là bác sĩ.”

Chương 1044:

Nghe vậy lúc này Uất Trì Thần mới thở dài một hơi, sau đó hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra: “Vừa rồi tôi làm sao thế?”

“Cảm xúc của ông chủ quá kích động cho nên ngấy xỉu.”

Cảm xúc quá kích động sao? Uất Trì Thần nghe đến dáng vẻ của Đậu Nành, nhịn không được chà xát tay của mình: “Hừm… Tôi thật sự có chắt ngoại sao?”

“Đúng.”

Vu Ba cười nói: “Chuyện này, ông chủ sẽ không ngăn cản cậu chủ và cô chủ ở cũng một chỗ chứ ạ?”

Nghe vậy, Uất Trì Thần nghiêm mặt, giọng trở nên nghiêm túc.

“Vu Ba!”

“Ông chủ, lời Vu Ba nói đều là từ đáy lòng, trước kia ông chủ cảm thấy hai người này chia chia hợp hợp, cho nên mới muốn Cậu Thần một lần nữa kén vợ gả chồng, nhưng bây giờ thì sao? Hai người họ hai bên đều có tình cảm, hơn nữa còn có con, nếu như chia rẽ họ vào thời điểm này, vậy thì đúng là…”

Thật sự không có nhân tính.

Câu này Vu Ba không dám nói ra nhưng đương nhiên Uất Trì Thần hiểu phía sau ông ta muốn nói gì, sắc mặt chìm chìm, khẽ nói: “Tôi như thế mà gọi là chia rẽ sao? Anh nhìn xem hai đưa nó từng có chút dao động nào sao?”

Vu Ba suy nghĩ một lát, có vẻ như sự ngăn cản của ông cụ không làm cho hai người lay động, ngược lại còn làm cho hai người kiên định hơn nữa.

Trên thế giới này, chắc hẳn không có gì là tình cờ, chỉ có những điều tất yếu.

Nếu không thì, sau khi cậu chủ Thần mất trí nhớ, làm sao lại một lần nữa yêu lại mợ chủ nhỏ? Hơn nữa còn không lay động?

“Nói cũng đúng, vậy thì ý của ông chủ là… sau này sẽ không ép cậu chủ Thần đính hôn cùng cô Đoan Mộc nữa?”

Lời nói này, Uất Trì Thần lập tức không hài lòng mà đứng lên: “Cái gì mà tôi ép hai đứa nó đính hôn? Vu Ba, ông nghe lại xem ông nói gì thế hả? Hơn nữa, tình hình bây giờ con bé Tiểu Tuyết, chắc không thể đính hôn cùng Thâm được nữa.

Nói đến tình hình của Đoan Mộc Tuyết, Vu Ba có chút thương tiếc: “Đáng tiếc cho một cô gái tốt như vậy, sao lại làm ra chuyện như vậy cơ chứ?”

Hai người cùng thở dài một tiếng.

Nhưng mà rất nhanh, Uất Trì Thần lại nhớ đến chuyện quan trọng.

Bây giờ ông cụ là người đã có chắt ngoại, phải đi thăm chắt ngoại của mình mới được.

Rất nhanh Uất Trì Thần đã bảo Vu Ba dìu ra khỏi phòng, nhưng lúc này trong phòng khách lại trống không, không có một ai ở đó cả.

Làm cho Uất Trì Thần có cảm giác không biết đã có chuyện gì xảy ra, dường như mọi thứ đều do ông cụ tưởng tượng ra.

Đúng lúc này, Hàn Minh Thư và Tiểu Nhan cùng nhau mở cửa quay lại.

Lúc vào cửa liền chạm vào ánh mắt của Uất Trì Thần.

Hàn Minh Thư sửng sốt một lát, sau đó cười nói: “Ông ngoại, ông tỉnh rồi, cảm thấy thế nào ạ? Có chỗ nào không thoải mái không?”

Câu ông ngoại kia làm cho Uất Trì Thần không thoải mái, nhưng suy nghĩ lại sau này cô sẽ đến với Dạ Âu Thần, gọi mình là ông ngoại, thực sự là cũng không có gì không đúng cả.

Nhưng mà trong lòng ông cụ vẫn chưa hoàn toàn đồng ý, cảm thấy rất không quen.

Uất Trì Thần khẽ hừ một tiếng, cũng không trả lời câu hỏi của cô, nhưng mà hỏi lại: “Mấy đứa đi ra ngoài làm gì đấy?”

Hàn Minh Thư và Tiểu Nhan liếc nhau, sau đó giải thích: “Bọn cháu đưa dì ra xe, dì ấy đi về khách sạn trước rồi.”

Uất Trì Thần lập tức nhíu mày: “An về khách sạn rồi?”

“Vâng ạ.”

Vốn dĩ Uất Trì Thần còn định đêm nay ở lại đây lâu một chút để xem chắt ngoại của mình, nhưng mà bây giờ xem ra… ông cụ chắc cũng không thể cứ như vậy được.

Nếu không con gái bảo bối của ông cụ sẽ lại quở trách ông.

Nghĩ đến đây, Uất Trì Thần liền ho nhẹ một tiếng: “Vừa nãy…”

“Ông ngoại, đêm nay cũng không sớm nữa rồi, nếu không thì mọi người ở lại đây đi? Bởi vì cơm cũng chưa ăn no, nên cháu định nấu chút mỳ tụ họp, ông ngoại cảm thấy thế nào?”

Cô là đang mời mình ở lại hay sao?

Uất Trì Thần lập tức ngạo kiều, hừ lạnh: “Nấu mỳ ăn tụ họp? Mấy đứa cứ tự tụ họp đi, tôi và Vu Ba về trước.”

Ồ? Quả nhiên bị Tống An nói trúng rồi, Uất Trì Thần thực sự sẽ không ở lại qua đêm.

Chương 1045:

Cũng tốt, cô cũng cảm thấy giờ mà nấu mỳ thì cũng không tốt lắm, nhưng mà Uất Trì Thần không ở lại thì khác rồi.

“Vậy thì cháu và Tiểu Nhan tiễn ông ra cửa nhé.”

Uất Trì Thần: “…”

Không ngờ rằng cô không thèm nói thêm một câu giữ lại nữa, Uất Trì Thần tức giận mà trợn tròn mắt, nhưng nếu như phải rời khỏi dù sao cũng là tự mình nói ra, giờ mà lật lọng thì cũng không tốt lắm.

Vì thế ông chống cây gậy, cáu kỉnh mà đi lên phía trước, Vu Ba nhanh chóng đuổi theo.

Hàn Minh Thư và Tiểu Nhan đưa họ xuống tầng.

Uất Trì Thần và Vu Ba là lái xe đến, người tài xế đã đợi ở đây cũng rất lâu rồi, vẫn luôn ngồi trong xe đợi. Vu Ba tiến lên gõ vào cửa kính, tài xế liền tỉnh lại, đại khái là ngủ dậy có chút mơ hồ, tài xế đưa tay xoa xoa mặt cho mình tỉnh lại, sau đó mới mở cửa xe ra, khúm na khúm núm mà nói: “Ông chủ, quản gia Vu.”

Nói xong, ông ấy thuận tay mở cửa xe phía sau ra.

Uất Trì Thần quay đầu nhìn Hàn Minh Thư một cái, lúc Hàn Minh Thư chạm phải ánh mắt của ông cụ, lập tức lộ ra khuôn mặt vui vẻ.

“Ông ngoại, chú Vu, vậy hai người đi đường cẩn thận nhé.”

Lại có thể không có một câu giữ lại, xem ra là quyết tâm đuổi ông đi rồi.

Uất Trì Thần thu hồi ánh mắt, không thèm nói với Hàn Minh Thư một câu nào, liền trực tiếp ngồi vào phía sau.

Ngược lại Vu Ba tươi cười, giọng nói ôn tồn mà nói với Hàn Minh Thư: “Mợ chủ nhỏ, chúng tôi về trước đây, bên ngoài đã tối rồi, trời cũng lạnh, cô đi lên tầng đi.”

“Cảm ơn chú Vu quan tâm, cháu nhìn mọi người rời đi đã, liền quay về.”

“Được.”

Vu Ba cũng đi theo vào trong xe, đóng cửa xe lại, xe dần dần rời khỏi chỗ đỗ xe.

Sau khi xe rời đi không xa, Uất Trì Thần nhìn vào hình bóng Hàn Minh Thư qua kính chiếu hậu, bất mãn mà hừ lạnh một tiếng: “Còn gọi ông ngoại ông ngoại thân thiết như vậy, vừa nghe thấy tôi nói đi, liền vội vàng vội và mà đưa tôi xuống.”

Vu Ba ngồi bên cạnh nghe thấy thế, liền hiểu rõ Uất Trì Thần đang oán giận, nhịn không được mà hỏi một câu: “Ý của ông chủ là, muốn ở lại sao?”

Uất Trì Thần lập tức nói: “Ai nói thế?”

“Ách…” Vu Ba xấu hổ cười nói: “Vừa nãy nghe thấy ông chủ nói như vậy, tôi còn tưởng ông chủ muốn ở lại cơ.”

“Cho dù là tôi muốn ở lại đi nữa cũng chỉ vì được nhìn chắt ngoại thêm một chút mà thôi, kết quả thì sao? Không những không gặp được chắt ngoại, lại còn bị đuổi ra ngoài.”

“Ông chủ, không thể nói như thế được, vừa nãy mợ chủ nhỏ đã nói trước mặt chúng ta, bảo là đã thu dọn phòng cho chúng ta rồi, muốn chúng ta ở lại ăn cơm, nhưng mà… là ông chủ tự mình nói không đồng ý còn gì.”

“Ý của ông là sao hả?”

Uất Trì Thần giống như bị dẫm lên chân, cao giọng nói: “Tôi nói không đồng ý thì cô ta không thể nói thêm vài câu giữ tôi lại hả?”

Vu Ba: “…”

Trong xe yên lặng trong một lát, Vu Ba chỉ có thể nói thay cho Hàn Minh Thư: “Ông chủ, tôi tin là mợ chủ nhỏ không phải không muốn ông ở lại, mà là bởi vì ông chủ là bề trên của cô ấy, ông chủ nói không được, chắc chắn cô ấy sẽ theo ý cửa ông chủ, cũng là sợ cứ ép ông chủ ở lại ông sẽ không vui.”

Nói xong, trong lòng Vu Ba bất đắc dĩ mà than thở.

Từ lúc nào ông cụ lại biến thành ngạo kiều như vậy? Muốn ở lại thì thôi đi, còn phải để cho người khác xin ông ở lại nữa làm gì?

“Ông đang nói đỡ cho cô ta hay sao?”

Vu Ba: “Không có, tôi không phải…”

“Vậy thì đừng có nói nữa!”

Không còn cách nào khác, Vu Ba chỉ có thể ngậm miệng lại, không thèm nói nữa.

Hàn Minh Thư và Tiểu Nhan đang trên đường trở về, Tiểu Nhan nhịn hồi lâu mới nói: “Sao tớ lại cảm thấy, ông ngoại của Cậu Thần không muốn đi lắm nhỉ?”

“Không phải chứ?”

Biểu cảm của Hàn Minh Thư có chút kinh ngạc: “Dì đã nói là ông ấy sẽ không ở lại đâu, hơn nữa vừa nãy ông ấy nghe thấy tớ muốn nấu mỳ tụ họp, rõ ràng biểu cảm rất chán ghét.”

Tiểu Nhan sờ sờ mũi của mình: “Chẳng lẽ là tớ cảm giác sai hay sao?”

Chương 1046:

Sau khi hai người quay về, Hàn Minh Thư chuẩn bị đi vào bếp nấu mỳ, Tiểu Nhan bảo để cô ấy làm cho, cô ấy muốn thể hiện tay nghề nấu nướng của cô ấy, vì vậy Hàn Minh Thư không có ngăn lại, để cô ấy làm.

Hàn Minh Thư thu lại hết mấy nguyên liệu mà trước đây cô không thể ăn lại được.

Nói thật thì hôn nay xuất viện, cô còn muốn ăn lẩu. Nhưng mà không ngờ tới xảy ra nhiều chuyện như vậy, bây giờ thực sự không còn chút tâm tình nào để ăn nữa.

Sau khi Dạ Âu Thần ôm Đậu Nành đi, vẫn mãi không đi ra.

Hai ba con đóng cửa ở trong phòng, cũng không biết là đang làm cái gì.

Hàn Minh Thư suy nghĩ một lát, hay là qua mở cửa xem, sau đó đi vào, liên nhìn thấy hai ba con đang ngồi trên thảm giữa sàn nhà, đang nhìn chằm chằm lẫn nhau.

Có thể là cô không vào đúng lúc, lúc này hai ba con đều không ai nói gì.

“Hai người đang làm gì vậy?”

Nghe thấy giọng nói của Hàn Minh Thư, Đậu Nành lập tức đúng dậy, sau đó nhanh chóng chạy về phía cô.

“mẹ ~”

Nhìn thấy cậu bé chạy bổ vào ôm hai chân của cô, nhưng lúc tiến lại sát Hàn Minh Thư lại tức giận mà dừng lại.

Oa!

Sau khi Đậu Nành dừng lại nhìn Hàn Minh Thư đang đứng trước mặt cậu bé, lại nhớ đến những lời lúc nãy ba nói với cậu bé.

“Sau này, con không được tùy ý tới gần mẹ của con nữa.”

Đậu Nành nghe xong, lập tức ấm ức mà hỏi: “Tại sao cơ chứ?”

Ông ba xấu xa này, không đối tốt với mẹ cũng bỏ đi, lại còn không cho cậu bé đến gần mẹ nữa chứ!

Dạ Âu Thần lạnh giọng: “Lời vừa nãy con không nghe thấy sao? Mẹ của con có em bé rồi, sau này con không được như vậy nữa, đòi mẹ bế, hoặc là bổ nhào vào người mẹ nữa, nghe hiểu không?”

Đậu Nành thực sự rất tức giận, nhưng mà lại không thể không thừa nhận lời ba cậu bé nói là đúng, vừa nãy lời Tống An nói cậu bé cũng đã nghe được rồi.

Bây giờ sức khỏe mẹ thực sự là không tốt, vì vậy cậu bé không thể giống như trước được nữa, bắt mẹ bế cậu bé nữa.

Tức giận thật đấy!

Đậu Nành nghĩ một lát, trực tiếp nói với Dạ Âu Thần.

“Con có thể không lại gần mẹ nữa cũng được. Con là một đứa bé, nhưng ba lại là một người đàn ông rồi, ba cũng không được lại gần mẹ nữa.”

Nghe lời này, Dạ Âu Thần lập tức nhíu mày.

“Ba có chừng mực.”

“Không được!”

Lúc hai ba con đang bởi vì chuyện này mà cạnh tranh vô cùng kịch liệt thì Hàn Minh Thư đẩy cửa bước vào, vì vậy hai ba con vô cùng ăn ý mà không ai lên tiếng.

Dù sao thảo luận việc này không để cho mẹ nghe thấy thì tốt hơn.

Nhưng lúc nhìn thấy Hàn Minh Thư, Đậu Nành lại vô thức mà muốn chạy nhào qua người mẹ, muốn đòi cô bế.

Kết quả lúc chạy đến trước mặt cô, Đậu Nành lại nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người.

Hàn Minh Thư khó hiểu mà nhìn Đậu Nành.

“Làm sao vậy?”

Rõ ràng là cậu nhóc này định ôm lấy cô, đột nhiên lại ngừng lại, chuyện này làm cho Hàn Minh Thư có chút không hiểu.

Đậu Nành chớp chớp đôi mắt trong veo, giọng trẻ con mà giải thích: “Vừa nãy ba nói với Đậu Nành là bây giờ mẹ có em bé rồi, vì vậy không thể lại gần mẹ nữa, để tránh làm em bé bị thương.”

Hàn Minh Thư: “…

Cô vô thức mà nhìn sang Dạ Âu Thần.

Không nghĩ đến hai ba con này lại ngồi trong đây nói chuyện đó hả?

“Không sao đâu, chỉ cần Đậu Nành không đụng đến bụng, thì mẹ sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Hàn Minh Thư đưa tay ra xoa xoa đầu Đậu Nành, khẽ cười mà ngồi xuống.

Giây tiếp theo, Đậu Nành lại ngây ngô mà lắc đầu, ánh mắt tỏ ra vẻ kiên định.

Chương 1047:

“Không được đâu mẹ, con với ba đã hứa rồi, con với ba đều không được phép lại gần mẹ.”

Dạ Âu Thần bị nhắc đến liền nhíu mày, hai mắt nguy hiểm mà nheo lại, từ lúc nào anh nói những lời đó cơ chứ? À, xem ta là tên nhóc này thực sự rất gian xảo.

Suy nghĩ đến đó, Dạ Âu Thần đứng thẳng dậy, trực tiếp ôm lấy Đậu Nành.

“Ừ, đã hứa rồi.”

Đậu Nành: “…”

Sao tự nhiên ba lại nhận trước mặt của mẹ như vậy? À, à, à, Đậu Nành thoáng chốc liền đoán được chắc chắn ba sẽ không thành thực/

Cậu bé vừa định nói gì đó, đã bị Hàn Minh Thư ngắt lời.

“Tiểu Nhan có nấu mỳ đấy, ra ngoài ăn chút đi, chút nữa còn nghỉ ngơi.”

“Được.”

Dạ Âu Thần khẽ cười một cái, thuận tay nhéo má Đậu Nành một cái, ôm cậu bé đi ra ngoài.

Đậu Nành muốn nói gì đó lại bị Dạ Âu Thần ngăn lại mất, chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ với Dạ Âu Thần, hạ giọng.

“ba xấu xa!”

Khóe môi Dạ Âu Thần nở một nụ cười nhàn nhạt, đáy mắt sâu thẳm lộ ra vẻ đắc ý.

Tên nhóc này muốn chơi anh hả, còn không nhìn xem ông đây là ai à?

Đậu Nành vòng tay trước ngực, không nói thêm gì nữa.

Lần này cậu bé sẽ nhớ kỹ, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, cậu bé phải bắt ba biết, không dễ bắt nạt Đậu Nành cậu như vậy đâu.

Một đám người ngồi xuống ăn mỳ.

Vốn dĩ là đêm ba mươi, mọi người phải xum họp ăn uống thịnh soạn với nhau, kết quả vì phát sinh mấy chuyện ngoài ý muốn, bây giờ lại phải ngồi ở đây ăn mỳ.

Nhưng mà được cái là tài nấu ăn của Tiểu Nhan rất tốt, cho dù là mỳ, cũng vô cùng ngon miệng.

Ăn xong bữa tối, Dạ Âu Thần trực tiếp ôm Đậu Nành vào lòng: “Đi tắm.”

Đậu Nành: Con còn chưa có ăn xong được không?

Tiểu Nhan nhìn thấy Dạ Âu Thần thân thiết với Đậu Nành như vậy, liền nắm lấy cánh tay của Hàn Minh Thư: “Minh Thư, hình như ba con bọn họ ở với nhau cũng không tồi, bằng không đêm nay cậu ngủ với tớ đi?”

Nói xong, Tiểu Nhan giả vờ không thấy ánh mắt sắc bén của Dạ Âu Thần, trực tiếp tránh đi.

Hàn Minh Thư lại hoàn toàn không biết gì, gật đầu: “Được thôi.”

Tiêu Túc ngồi bên cạnh giả vờ không cảm thấy được ánh mắt điện xẹt kia, yên lặng mà ăn phần của mình.

Đêm đã khuya

Hàn Minh Thư nằm trên giường, xung quanh rất yên tĩnh, chợt thấy Tiểu Nhan nằm bên đang hít thở rất đều.

Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xung quanh thực sự rất yên lặng.

Lúc này đáng ra là cô đã ngủ rồi, nhưng mà… trong lòng cô cứ nhấp nhổm không yên.

Chuyện xảy ra hôm nay, nhanh chóng xẹt qua trong đầu, giống như là cưỡi ngựa trong đầu vậy.

Tiểu Nhan nói muốn ngủ cùng cô, trước khi cô ấy ngủ đã nói với bản thân rất nhiều lời, còn nói có thể đêm nay không cần ngủ luôn.

Nhưng àm vừa chớp mắt, cô ấy liền ngủ mất rồi.

Thật tốt.

Hàn Minh Thư cũng muốn mình có thể được như vậy, nhưng mà cảm xúc của cô lại cứ xao động.

Hàn Minh Thư trở người một cái, rồi ngồi dậy.

Đột nhiên cảm thấy có chút khát nước, đi uống nước thôi.

Nghĩ một chút, Hàn Minh Thư liền đứng dậy đi dép vào, rón rén mà đi ra ngoài.

Sau khi ra khỏi phòng, Hàn Minh Thư nhẹ nhàng đóng cửa lại, cô không mở đèn phòng khách, lần mò trong bóng tối mà đi đến nhà bếp.

Sau khi vào bếp, Hàn Minh Thư nương theo ánh đèn ngoài cửa sổ mà rót cho mình một cốc nước ấm, uống vài ngụm.

Sau khi cô uống cũng được kha khá nước, mới cảm thấy bụng khá hơn, Hàn Minh Thư mới đặt cốc lại, xoay người định tời đi.

Chương 1048:

Lúc này, trước mặt cô lại hiện lên một bóng dáng cao lớn.

Không đợi cô phản ứng lại, bóng đen đó đã trực tiếp bao trùm lên cô, lôi cô vào trong lòng.

Hơi thở quen thuộc ùn ùn kéo đến, Hàn Minh Thư ngơ ra một lát, liền biết rõ ai là người đang ôm mình.

Dạ Âu Thần…

Anh… cũng không ngủ được sao?

Vốn dĩ, Hàn Minh Thư còn cho rằng chỉ có mình cô không thể ngủ được, không ngờ được Dạ Âu Thần cũng giống như cô.

Nhưng vì sao anh lại không ngủ được?

Là bởi vì lúc sáng đã xảy ra quá nhiều chuyện sao? Còn chưa nghĩ xong phải tiếp thu như thế nào, hay là do biết được mình có một đứa con trai nên là quá kích động?

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư ngẩng đầu: “Sao anh lại… ưm…” Cô vừa mới mở miệng, đôi môi liền bị người ta hung hăng mà hôn.

Lúc không hề thấy được gì, cảm giác càng trở nên mãnh liệt.

Hàn Minh Thư đang mặc đồ ngủ trên người, sau khi bị Dạ Âu Thần ôm vào lòng, liền có thể qua lớp quần áo mà cảm nhận được nhiệt độ trên người anh truyền đến.

Cơ thở anh thực sự rất nóng, giống y hệt như là lửa.

Đôi môi rất nóng bỏng, Hàn Minh Thư chỉ cảm thấy đôi môi anh hôn qua lần này đến lần khác, cuối cùng cảm thấy không đủ, bàn tay to lớn còn nhẹ nhàng cầm lấy cằm của cô, sau đó rời ra.

“Há miệng.”

Hàn Minh Thư: “…”

Anh hôn thì cứ hôn đi, còn nói làm gì nữa?

Nói thì nói đi, còn đòi hỏi gì nữa?

Hàn Minh Thư không nhúc nhích.

“Hả?”

Trong bóng tối, giọng nói của Dạ Âu Thần khàn khàn, cứ như là có dòng rượu vang lâu năm chảy qua họng.

Thấy cô không nói gì, Dạ Âu Thần dứt khoát nắm lấy cằm cô, áp gần tới mặt cô.

“Sao lại không nói gì?”

Cuối cùng Hàn Minh Thư không nhịn được nữa: “Anh được rồi, cho em…”

Kết quả, thừa dịp cô nói chuyện, Dạ Âu Thần cúi đầu hôn lấy, thuận lợi mà chiếm lấy lãnh thổ thuộc về cô.

Nhất thời hô hấp của Hàn Minh Thư trở nên nặng nhọc hơn một chút, tay vô thức mà nắm lấy áo Dạ Âu Thần, cả người yếu ớt mà dựa vào trong lòng anh, mắt nhắm nghiền, lông mi nhẹ nhàng run.

Trong chốc lát, Dạ Âu Thần đưa tay sờ lấy đám tóc sau cổ cô, đôi môi di chuyển, nhẹ giọng nói: “Sao không nói cho anh biết sớm một chút?”

“Hả?”

Lúc vẻ mặt Hàn Minh Thư ý loạn tình mê, đột nhiên nghe đợc lời Dạ Âu Thần nói, nhưng mà căn bản cô không nghe rõ được nội dung là gì, chỉ có thể qua loa lên tiếng.

Bộ dạng hồn nhiên như vậy, làm cho đáy mắt đen láy của Dạ Âu Thần sâu thêm một chút.

Nhưng mà ngay lúc này, đột nhiên trong phòng khách truyền đến tiếng bước chân, trong bóng đêm nghe vô cùng rõ rệt, Dạ Âu Thần nheo mắt, ôm Hàn Minh Thư quần áo đang có chút lộn xộn vào trong lòng mình, ánh mắt nhìn chằm chằm ra bên ngoại.

Một âm thanh của trẻ con vang lên trong phòng khách.

“Ba? Là ba sao?”

Giọng nói của Đậu Nành…

Lúc nghe thấy giọng nói này, Dạ Âu Thần liền không vui mà nhíu mày.

Tên nhóc này… rõ ràng anh vừa thấy nó đang ngủ, sao lại thức dậy đây rồi? Hơn nữa nghe giọng nói của nó, là đang đi đến phía nhà bếp sao?

Nó muốn gì vậy?

“Ba”

Lúc nãy một câu hai câu đều ba đốn mạt, bây giờ lại gọi ba thân thiết thế kia, hơn nữa lại xuất hiện vào lúc này, nói không có mưu đồ gì Dạ Âu Thần tuyệt đối không tin.

Anh nhíu chặt mày, Hàn Minh Thư trong lòng cũng vì nghe được giọng nói của Đậu Nành mà giật mình phục hồi tinh thần lại.

Đậu Nành đến rồi?

Chương 1049:

Phản ứng đầu tiên của Hàn Minh Thư là đẩy Dạ Âu Thần đang ôm cô ra, Dạ Âu Thần vì không hề đoán được trước, cho nên bị cô đẩy ra, sau đó Hàn Minh Thư lại căng thẳng mà sửa lại quần áo của mình.

Trong bóng tối khuông mặt đã hoàn toàn đỏ ửng lên rồi.

Mang tay và cổ cũng đang tỏa nhiệt, không ngờ được sẽ bị Đậu Nành bắt gặp mình và Dạm Âu Thần đang thân mật với nhau.

Mặc dù Đậu Nành vẫn còn là một đứa trẻ con, nhưng da mặt Hàn Minh Thư mỏng, vẫn cảm thấy rất xấu hổ.

Dạ Âu Thần còn chưa giải quyết được nỗi khổ tương tư của mình đã bị đẩy ra, càng nhíu chặt mày, tiến lên khẽ nói: “Không cần quan tâm nói, chỉ cần chúng ta không phát ra tiếng, nó không biết chúng ta ở đây đâu.”

Nói xong, bàn tay to lớn của anh lại ôm Hàn Minh Thư vào lòng.

Nhưng mà lần này, Hàn Minh Thư lại không theo ý của anh mà lui lại về sau mấy bước, đẩy anh ra, thấp giọng nói: “Đừng qua đây, để trẻ con nhìn thấy ảnh hưởng không tốt đâu.”

Cô vừa sửa lại quần áo của mình, vừa cuống cuồng mà nhìn ra bên ngoài.

Quả nhiên là giọng nói của Đậu Nành lại truyền đến.

“Mẹ? Ơ, hình như con vừa nghe thấy giọng của mẹ, mẹ, là mẹ sao?”

Dạ Âu Thần: Chết tiệt, tên nhóc này là cố ý mà.

Nghe thấy giọng nói của Đậu Nành ngày càng đến gần, Hàn Minh Thư hầu như đã có thể xác định được cậu bé đang đi đến của phòng bếp, lúc cô vừa định đi ra ngoài, một đôi bàn tay to lớn lại kéo cô trở lại, cô lại quay lại vào trong vòng tay của Dạ Âu Thần.

Trong bóng đêm, Dạ Âu Thần không chút biểu tình nào mà ôm Hàn Minh Thư, lúc định đưa tay ra khóa cửa phòng bếp, đột nhiên nghe tách một cái, công tắc đèn nhà bếp đã bị người ta ấn một cái.

Vừa nãy trong phòng bếp tối đen, bây giờ đột nhiên sáng trưng như ban ngày.

“Ây, tìm được hai người rồi!”

Đậu Nành đứng ở trước cửa phòng bếp, bàn tay nhỏ còn đang ở trên công tắc đèn.

Cậu bé mở to đôi mắt long lanh, nhìn thấy Hàn Minh Thư và Dạ Âu Thần đang tình cảm với nhau.

Hàn Minh Thư sửng sốt một lúc lâu, bỗng chốc nhớ đến mình đang bị Dạ Âu Thần ôm, mặt liền biến sắc, nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay anh.

“Đậu Nành à.”

Đậu Nành xoay người: “Mẹ, hai người hơn nữa đêm rồi còn ở trong bếp làm gì vậy ạ?”

Hàn Minh Thư: “…”

Vấn đề kiều này, cô làm sao mà trả lời được? Cô có thể nói là mình muốn vào uống cốc nước mà thôi, kết quả lại bị Dạ Âu Thần ôm hôn sao?

Chắc chắc là không được rồi, sẽ dạy hư trẻ con mất.

Hàn Minh Thư hít sâu một hơi, khẽ cười nói: “Mỳ của dì Tiểu Nhan hơi mặn, nên mẹ ngủ đến nửa đêm liền khát nước, muốn đi uống cốc nước, sao Đậu Nành cũng ra đây vậy? Có phải là khát nước rồi không?”

Nói xong, Hàn Minh Thư âm thầm khen mình thông minh ở trong lòng, năng lúc ứng biến thực sự không tồi.

Nói mỳ của Tiểu Nhan có chút mặt, cô ra đi uống nước, lỡ như Đậu Nành hỏi Dạ Âu Thần đến đây làm gì thì sao, Hàn Minh Thư cũng có thể nói là anh khát nước, cho nên tìm nước uống, không phải là được rồi sao?

Nhưng mà Hàn Minh Thư không ngờ được Đậu Nành không ra bài theo hướng đó, cậu bé chớp đôi mắt linh động, vẻ mặt ngây thơ mà nói: “Nhưng mà sao dì Tiểu Nhan và chú Tiêu lại không có tỉnh dậy?”

Hàn Minh Thư: “…”

Cô cảm thấy được nụ cười bên khóe môi cô cứng lại, có những lúc con trai mình quá thông minh cũng không phải là chuyện tốt, nếu như cậu bé là một đứa ngốc nghếch chút, vậy thì lúc này nghe lời của mình, chắc sẽ gật đầu, nói mình cũng muốn uống nước.

Cũng không biết là do liền tâm với mẹ hay là sao nữa, Hàn Minh Thư vừa nghĩ như vậy xong, Đậu Nành đột nhiên mở miệng nói: “mẹ, con cũng muốn uống nước.”

Hàn Minh Thư liền hồi phục lại tinh thần, gật đầu: “Được, mẹ lấy nước cho con, con đợi chút.”

Nói xong, Hàn Minh Thư lập tức quay người rót nước cho Đậu Nành.

Làm bộ thì làm bộ cho trót, cô rót hai cốc nước, một cốc đưa cho Dạ Âu Thần, một cốc đưa cho Đậu Nành.

Nhưng mà cô lại không biết là lúc cô quay lưng rót nước, Dạ Âu Thần và Đậu Nành đã đấu mắt trong không trung, đã trải qua một trận va chạm vô cùng kịch liệt.

Một lát sau, Dạ Âu Thần có thể xác định được, tên nhóc này thực sự là cố tình.

Anh nhếch môi, bộ dáng tươi cười u ám.

“Không phải là con ngủ rồi sao? Sao lại thức dậy rồi?”

Chương 1050:

Đậu Nành vô tôi mà nói: “Mỳ dì Nhan nấu có chút mặn đó, Đậu Nành khát nước, khát nên tỉnh thôi ~”

Nụ cười bên môi Dạ Âu Thần trở nên lạnh đi: “Đúng vậy không?”

Hàn Minh Thư nghe thấy như vậy, vô cùng xấu hổ.

Thực ra tài nghệ nấu nướng của Tiểu Nhan là khỏi phải bàn, cái gì cũng vừa vặn, căn bản không thể phạm phải sai lầm cơ bản như vậy được.

Nhưng mà tại sao cơ chứ?

Cả nhà ba người bọn họ, ai ai cũng khát nước?

Đêm đã khuya, Đậu Nành lại bưng cốc nước ngoan ngoãn ngồi trên ghế mà uống nước trong cốc, chậm rì rì uống từng ngụm từng ngụm nhỏ.

Nói cậu bé khát, nhưng mà thái độ uống nước này và động tác lại không giống như đang khát một chút nào.

Nói cậu bé không khát, cậu lại chầm chậm uống hết nước trong cốc.

Trong phòng bếp an tĩnh, ba người đều rất ăn ý mà không ai nói gì, trong phòng chỉ còn tiếng Đậu Nành uống nước.

Sau một lúc lâu Đậu Nành mới ngẩng đầu lên, ánh mắt trong sáng ngây thơ mà nhìn đôi mắt lạnh lùng của Dạ Âu Thần, tò mò mà hỏi: “ba, không phải là ba khát nước sao? Sao lại không uống vậy?”

Hàn Minh Thư: “…”

Không chờ Dạ Âu Thần mở miệng nói, Hàn Minh Thư đã lên tiếng: “ba con vừa mới uống một cốc rồi, vì vậy phải đợi lát nữa uống tiếp, nếu như một lần uống liền hai cốc thì sẽ bị trướng bụng.”

Nghe lời này, trên mặt Đậu Nành lộ ra vẻ hóa ra là như thế, không nói thêm gì nữa, cúi đầu ngoan ngoãn mà uống hết sạch cốc nước.

Nhìn thấy cốc trong tay cậu bé đã thấy đáy, Dạ Âu Thần nhếch miệng, vừa muốn nói gì đó, Đậu Nành đã đưa chiếc cốc ra.

“Mẹ, con muốn uống một cốc nữa.”

Dạ Âu Thần: “…”

Anh nhíu mắt, nhìn chằm chằm vào Đậu Nành, không biết vì sao vẫn luôn cảm giác đứa nhóc này đang cố tình.

Nếu không, làm sao mà sau khi anh đi ra khỏi phòng, Đậu Nành liền tỉnh dậy, sau đó tìm vào phòng bếp, bây giờ còn cậy vào việc uống nước mà không chịu đi.

Hàn Minh Thư lại không hề nghi ngờ Đậu Nành, nghe thấy cậu bé nói muốn thêm cốc nữa, vì vậy gật đầu cầm lấy cốc định đi rót cho Đậu Nành thêm một cốc nữa.

Nhưng lúc này Dạ Âu Thần lại lên tiếng.

“Buổi tối uống nhiều nước không tốt, một cốc được rồi, về ngủ đi.”

Nghe thấy vậy, Hàn Minh Thư liền dừng lại, ánh mắt nhìn sang phía Dạ Âu Thần, ánh mắt hai người gặp nhau giữa không trung, ánh mắt của anh dời từ trên người cô sang người Đậu Nành.

Đậu Nành bày vẻ mặt đơn thuần.

“Nhưng mà Đậu Nành vẫn cảm thấy khát nước, hơn nữa vừa nãy không phải là mẹ nói, ba muốn đợi thêm một lát rồi uống nước thêm sao? Một lần không được uống quá nhiều nước ạ? Vậy thì Đậu Nành ở lại đợi với ba vậy ~”

Dạ Âu Thần: “…”

Mặc dù chỉ mới nhận đứa con này, anh thực sự vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nhưng bây giờ, Dạ Âu Thần thực sự rất muốn xách nó lên ném vào phòng thì làm sao bây giờ? Mặc dù biểu cảm của cậu bé vô cùng đơn thuần, nhưng mà lần giằng co trong phòng cùng với lực nhìn được bộ dạng thay đổi rất lớn của Đậu Nành khi trước mặt Hàn Minh Thư, Dạ Âu Thần đều đã được nhìn thấy.

Do đó, bây giờ nói cậu nhóc không cố tình qua đây để phá hoại, Dạ Âu Thần thực sự là không tin.

Nghĩ đến đây, khóe môi Dạ Âu Thần hơi nhếch lên, đi qua đè lấy đầu Đậu Nành: “Trời lạnh, quay về phòng ngủ đi, lát nữa ba đưa nước qua cho con.”

“Hừ, con không muốn.”

Đậu Nành không hề khách khí mà vùng ra khỏi bàn tay to lớn của anh đang đặt sau đầu cậu bé, bắt đầu làm nũng: “mẹ, con muốn ở đây đợi cơ, được không ạ?”

Đối với yêu cầu của con trai mình đề ra, trừ những chuyện trước đây cô không thể đồng ý được, Hàn Minh Thư căn bản đều đồng ý với yêu cầu của cậu bé.

Bởi vì Đậu Nành đặc biệt hiểu chuyện, từ trước đến giờ chưa bao giờ đưa ra yêu cầu quá đáng với cô cả, nếu như cậu bé đề cập đến, trừ những chuyện không thể đồng ý được, nếu không thì Hàn Minh Thư đều sẽ thỏa mãn cậu bé.

Vì vậy yêu cầu nhỏ nhoi thế này, Hàn Minh Thư làm sao mà từ chối được chứ? Nhìn thấy ánh mắt đặc biệt chờ mong của con trai mình, Hàn Minh Thư mỉm cười mà đồng ý một tiếng.

Sau khi cô đồng ý, Dạ Âu Thần lại nhíu mày chặt hơn, đôi môi thẳng thành một đường thẳng, mím chặt.

Xem ra tên nhóc này là mưu đồ muốn ở lại đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.