Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu

Chương 103-105




CHƯƠNG 103: NHỚ KỸ GIỜ PHÚT NÀY

Thẩm Cửu bất động ngã vào lòng của

anh, tác dụng của thuốc đã làm cho một

tia ý chí cuối cùng của cô bị đốt cháy

sạch sẽ, ngay cả sức lực cũng cùng

nhau dần dần mất hẳn.

Động tác cởi cúc áo của Dạ Âu Thần

rất giống như một chiếc máy móc cũ kỹ.

Ánh mắt của Thẩm Cửu nữa mở cứ

yên lặng nhìn theo như thế.

Hô hấp của hai người đều đang nóng

ˆ^

lên.

Khi chiếc cúc áo cuối cùng cởi xuống,

Dạ Âu Thần đột nhiên đứng lên từ trên

xe lăn ôm lấy Thẩm Cửu.

Thẩm Cửu trong cơn mê loạn căn bản

không có xoắn xuýt, tại sao một người

tàn phế sẽ đột nhiên đứng lên từ trên xe

Cô bị anh ôm từng bước một đi về

phía giường lớn trong phòng ngủ, cả

người cô bị đặt xuống trên chiếc giường

mềm mại.

Phía sau đầu đã dính lên cái gối mềm

mại, cô đã bị một cơ thể nóng bỏng lại

nặng nề đè ép xuống trước người, hơi

thở mạnh mẽ của đàn ông bao vây lấy

cô, bàn tay to nóng bỏng như lửa đặt ở

trên eo của cô.

“Tôi hỏi cô một lần cuối cùng, thật sự

nghĩ kĩ rồi chứ?”

Thâm CừU:

“Không hối hận?”

Cô hình như đang lầm bẩm tự quyết,

nhưng Dạ Âu Thần chính là giống như

muốn cùng với cô phân cao thấp.

Anh híp mắt đến gần cô, môi mỏng ở

trên môi của cô dừng lại, một bên thấp

giọng hỏi: “Biết tôi là ai sao? Nếu như

nói không được, tôi sẽ không cứu cô.”

Thẩm Cửu vẫn là không có phản ứng

gì?

“Hả?” Dạ Âu Thần nâng cô lên, bàn

tay to lĩnh hoạt mở ra cúc áo ở sau lưng

của cô: “Tôi là ai?”

“Ách…” Thẩm Cửu khó khăn mở mắt

nhìn người trước mặt.

Những bóng dáng rời rạc, sau đó dần

dần chồng chéo lên nhau, chỉ là ánh

mắt….

Dạ Âu Thần nghe thấy cô nhỏ giọng

gọi một câu: “Dạ…Dạ Âu Thần…”

Anh vừa lòng, môi mỏng đi theo phác

hoạ ra một độ cong, nhẹ nhàng mà mút

lấy trên môi của cô: “Ngoan.”

Cuối cùng anh vẫn không giày vò cô

nữa và đã nâng cô lên.

Anh giống như một người leo núi, linh

hoạt mà tránh đi tất cả các chướng ngại

vật, không ngừng tiến gần đến đỉnh núi

mà đi, tốc độ cực nhanh.

Cuối cùng khi anh đến nơi, Thẩm Cửu

chỉ cảm thấy một cơn đau ở nơi nào đó

truyền đến, khiến cho ý chí của cô tỉnh

táo lại khoảng hai giây, mắt cô mở to.

Giờ này phút này, trong mắt Dạ Âu

Thần bừng lên vô vàn tia sáng, giống

như hàng tỉ ngôi sao trên bầu trời.

Thẩm Cửu ngơ ngẩn nhìn, một đôi

mắt trừng thật to, nhìn anh chăm chú.

Môi mỏng của anh buông xuống, che

lên phía trên ánh mắt của cô, giọng nói

khàn khàn không biết đã thành dạng gì.

“Sau này mặc kệ cô đi đâu, là thân

phận gì, đều nhớ kĩ giờ phút này cho

^»r

tôi.

Thẩm Cửu đã mơ một giấc mơ rất dài.

Trong mơ, cô đã hoá thân thành một

con thỏ trắng nhỏ, bị lạc đường ở trong

rừng núi, sau đó gặp được một con sói

lớn xấu xa, con sói lớn xấu xa xem ra đã

rất đói bụng, doạ sợ con thỏ trắng nhỏ

làm cho nó xoay người chạy đi.

Nhưng mà hai chân của nó quá ngắn,

đã chạy rất lâu cũng không có chạy

khỏi vòng bao vây của con sói lớn xấu

xa.

Rất mau, nó đã bị con sói lớn xấu xa

bắt được.

Sau đó, nó bị ăn tươi nuốt sống, cuối

cùng ngay cả xương cũng không còn.

Thẩm Cửu bị doạ tỉnh, mạnh mẽ mở

mắt ra.

Sau khi cô mở mắt ra, mới phát hiện

xung quanh toàn là màu trắng ở trước

mắt, thiết bị bên cạnh đang phát ra

tiếng vang, trong mũi toàn là mùi của

nước khử trùng.

Bệnh viện!

Làm sao….cô lại ở đây?

Thẩm Cửu nghĩ muốn ngồi dậy,

nhưng chân truyền đến một cơn đau

nhức lạ lùng, toàn thân cô giống như

mau muốn rã rời, căn bản không cử

động được.

“Mợ hai đã tỉnh rồi.” Má Trần xách

theo bình giữ nhiệt đồng thời mở cửa đi

vào, ánh mắt dịu dàng rơi xuống trên

người cô.

Nhìn thấy má Trần, Thẩm Cửu gật đầu

với bà ta, lên tiếng chào hỏi.

Sau đó cô cúi đầu, bắt đầu nhớ lại

những chuyện đã xảy ra trước đó, cô

nhớ được…mình đã tham dự tiệc rượu

cùng với Dạ Âu Thần, sau đó bị Lục

Chiêu dẫn di….

Những chuyện sau khi bị dẫn đi giống

như thuỷ triều dâng lên trong đầu óc

của cô, Thẩm Cửu vô thức mà hoảng sợ

la một tiếng.

Má Trần bị doạ giật nảy mình, vội đặt

bình giữ nhiệt lên bàn. “Mợ hai bị làm

sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái

phải không? Tôi gọi bác sĩ lại đây nhé?”

Thẩm Cửu nắm chặt cổ tay của bà ta,

vội vàng hỏi: “Dạ Âu Thần đâu? Người

đâu? Anh đã đi đâu rồi?”

Cô nhớ được, Lục Chiêu đã đốt mê

hương ở trong phòng, anh ta nói là

muốn để cho Dạ Âu Thần chịu đựng

một chút đau khổ mà mình chưa từng

trải qua.

Loại đau khổ này, Thẩm Cửu biết! Sau

đó cô nhớ được Dạ Âu Thần đã di,

nhưng mà những chuyện sau đó nữa…

thì cô hoàn toàn không nhớ rõ, giống

như tất cả ký ức của cô đều bị nghiền

nát trong tâm trí, toàn bộ đều không

nhớ ra được.

“Mợ hai, mợ bình tĩnh trước đã, cậu

hai đã trở về nhà tắm rửa, sẽ sớm quay

lại đây thôi.”

Về nhà tắm rửa? Thẩm Cửu chớp

mắt: “Anh ấy không sao chứ?”

Má Trần chẳng hề biết bọn họ đã xảy

ra chuyện gì, nghi hoặc mà nhìn Thẩm

Cửu: “Cậu hai có thể có chuyện gì?

Ngược lại là Mợ hai, bây giờ cơ thể của

cô đang rất yếu, không ngày nào không

vào bệnh viện, đợi lần này cô xuất viện,

má Trần đi về nấu chút canh tẩm bổ cơ

thể cho cô.

Thẩm Cửu ngơ ngẩn tại chỗ, không

thể phản ứng.

Dạ Âu Thần không sao à?

Anh ấy chẳng phải đã vào trong

phòng đó sao? Nhưng mà cũng đúng,

nếu như thời gian anh ở lại không đủ

lâu, quả thực là sẽ không bị trúng mê

hương.

Nhưng mà….người của Lục Chiêu bọn

họ sẽ để cho anh đột nhiên ra ngoài

sao?

Với lại….

Thẩm Cửu càng nghĩ càng đau đầu,

bởi vì sự việc xảy ra lúc sau của tối qua,

thật sự cô không nhớ được gì.

“Mợ hai, cô trước đừng suy nghĩ

nhiều nữa, nằm xuống nghỉ ngơi, không

thoải mái ở đâu? Tôi đi gọi bác sĩ lại đây

nhé?”

Nghe được lời nói, Thẩm Cửu mới

phục hồi tinh thần lại, lắc đầu: “Má Trần

không cần đâu, tôi không có chỗ nào

không thoải mái, không cần gọi bác sĩ.”

“Vậy mợ hai uống chén canh nhé?”

Má Trần đứng dậy vặn mở bình giữ

nhiệt, từ bên trong rót ra một chén canh

đưa cho Thẩm Cửu, Thẩm Cửu cũng

quả thật là có hơi đói, cô gật đầu, lễ

phép duỗi hai tay ra mà nhận lấy canh

gà, cô lặng lẽ ăn canh gà.

Bất thình lình cô hỏi: “Dạ Âu Thần anh

ấy…sẽ tới đây sao?

Má Trần cười khẽ nói: “Sẽ tới đây, cậu

hai đã nói với má Trần tôi đây, cậu sẽ

quay lại ngay, để cho tôi chăm sóc cho

mợ hai thật tốt đó.”

Thẩm Cửu mới thả lỏng một hơi, anh

sẽ quay lại thì tốt rồi.

Cô còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi

anh.

Cô đang uống canh gà, đột nhiên má

Trần thình lình nói: “Mợ hai à, không

phải má Trần muốn nói cô đâu, chỉ là

người trẻ tuổi các người luôn phải biết

kiềm chế một chút, vì chuyện trên

phương diện đó mà làm vào bệnh viện,

lâu dài sẽ đối với sức khỏe không tốt.”

Nghe thấy lời này của má Trần, động

tác ăn canh gà của Thẩm Cửu dừng lại

tại chỗ, cô hơi nghiêng đầu một chút, vì

chuyện trên phương diện đó?

Chuyện trên phương diện đó, là chỉ

về… việc gì?

“Các người ấy, người trẻ tuổi thì coi

như là đã kết hôn, cũng phải kiểm chế,

dẫu sao tương lai còn dài, thời gian còn

nhiều. Mợ hai, má Trần là thật sự xuất

phát từ thân phận của cô mà khuyên

cô, cô sẽ không tức giận với má Trần

chứ?”

Thẩm Cửu đặt xuống canh gà trong

tay, chậm rãi nói: “Má Trần, ý của

má….tôi không hiểu lắm.”

Má Trần: “…”

Bà phải nói với cô thế nào đây? Má

Trần xoắn xuýt nữa ngày, bỗng nhiên

ngón tay chỉ vào cổ cô.

Thẩm Cửu theo phản ứng bản năng

mà cúi đầu nhìn theo hướng bà ta nói,

nhưng mà cái gì cũng đều nhìn không

thấy.

Má Trần: “….Ôi trời, Mợ hai, tóm lại,

người trẻ tuổi vẫn là phải kiểm chế một

chút mới tốt, những lời này cô nhớ ở

trong lòng là được rồi.”

Thẩm Cửu cảm thấy má Trần thật kỳ

lạ, nói những lời này….cô vốn dĩ là nghe

không hiểu.

Đợi cô ăn canh gà xong đi vào phòng

rửa tay, khi cô nhìn thấy mình trong

gương, cô mới đột nhiên phản ứng lại

đây, lúc nãy một phen lời nói của má

Trần muốn nói lại thôi là có ý gì!

CHƯƠNG 104: ĐỪNG CHẠM VÀO TÔI!

Thẩm Cửu đứng ở trước gương mở to

mắt nhìn hình ảnh mình phản chiếu

trong đó.

Không biết bắt đầu từ khi nào, trên

chiếc cổ trắng ngần của cô chằng chịt

những vết bầm tím.

Những vết bầm giống như vậy, trước

đây Thẩm Cửu đã từng nhìn thấy.

Nhưng mà chỉ mới thấy có một lần

thôi.

Là vào một đêm trời mưa ly hôn với

Lâm Tuấn, lần đầu tiên cô bị một người

đàn ông lạ mặt bắt đi, sau khi hoảng sợ

bỏ trốn về nhà, đi tắm rửa, lúc đó cô

phát hiện trên cổ mình có nhiều dấu

hôn.

Cũng giống như bây giờ vậy…

kịp phản ứng lại, sắc mặt trở nên tái

nhợt, cô đột nhiên cúi đầu xuống, xé lớp

quần áo trên người mình ra.

Quả nhiên, không chỉ ở cổ, mà dấu

hôn này còn trải dài khắp người cô.

Thẩm Cửu thất hồn lạc phách đâm

sầm vào cánh cửa phía sau cô.

Phải, làm sao mà cô quên được…

Mặc dù tối hôm qua căn phòng này đã

được rắc mê hương, nhưng … Lục

Chiêu đã cho cô uống thuốc.

Cô rất lo lắng không biết Dạ Âu Thần

có bị trúng thuốc mê hay không, hiện

giờ ra sao rồi, nhưng cô hoàn toàn quên

mất việc mình đã bị bỏ thuốc, và sau đó

cô không còn nhớ được gì nữa, nhưng

cô có thể bình an vô sự nằm ở đây, trên

người còn có rất nhiều vết bầm.

Dạ Âu Thần không thể, anh không có

khả năng về chuyện đó

Vậy chứng tỏ điều gì?

Chứng tỏ điều gì đây?

Thẩm Cửu không kìm chế được toàn

thân run lên, yếu ớt ngã xuống đất.

Ông trời thật sự đang trêu đùa với cô

mà.

“Mợ hai, có chuyện gì vậy?” Má Trần

thấy cô đột nhiên ngồi trên sàn nhà, sợ

tới mức bỏ đồ trong tay xuống, chạy về

phía cô rồi đỡ cô đứng dậy.

Má Trần dìu cô trở lại giường, sau khi

nằm xuống cả người cô cảm thấy rất

mông lung, đột nhiên, cô nghĩ đến

những chuyên quan trọng, bỗng chốc

nắm lấy tay của má Trần

“Má Trần, Má Trần!”

“Má Trần đây, Mợ hai, cô làm sao

vậy?”

“Giúp tôi với, gọi bác sĩ giúp tôi!”

“Được! Được, để tôi giúp mợ gọi bác

sĩ” Má Trần thấy sắc mặt cô tái nhợt thì

vô cùng sợ hãi, sợ tới mức không dám

hỏi thêm nữa, vội vàng ra khỏi phòng

gọi bác sĩ.

Bác sĩ bị bà ta gấp rút gọi tới, vừa vào

thấy Thẩm Cửu đã tỉnh, anh ta mỉm

cười, nhưng Thẩm Cửu đã nắm lấy cổ

áo anh ta, trợ mắt nằm đó.

Cô như có điều gì đó muốn nói.

Bác sĩ này là người lần trước, bác sĩ

Tùy.

Khi bác sĩ Tùy biết về mối quan hệ

phức tạp giữa cô và Dạ Âu Thần, thấy

cô đang muốn nói điều gì đó, nói với má

Trần ở phía sau: “Người nhà bệnh nhân,

bà có thể đợi bên ngoài trước, tôi phải

làm kiểm tra cho bệnh nhân.”

“Được rồi.” Má Trần rời khỏi phòng.

Thẩm Cửu nắm lấy góc áo của bác sĩ,

môi mấp máy nhưng không nói được lời

nào.

Bác sĩ Tùy chắc cũng đoán được cô

muốn nói gì nên hỏi: “Cô Thẩm gọi tôi

đến đây, là muốn hỏi chuyện đứa bé

trong bụng cô đúng không?”

Nghe thấy vậy, Thẩm Cửu mở to mắt,

giọng nói bất giác run lên: “Bác sĩ, biết

sao?”

“Ù.” Bác sĩ Tùy gật đầu, hiểu rõ sự lo

lắng của một người mẹ, anh ta mỉm

cười: “Đừng lo lắng, đứa trẻ không sao

đâu.”

Nghe nói đứa nhỏ bình an vô sự,

Thẩm Cửu thở phào nhẹ nhõm, bàn tay

nhỏ bé đang nắm chặt góc áo cũng dần

buông lỏng.

“Cảm ơn.”

“Còn chuyện khác không? Có cảm

thấy chỗ nào không khỏe không?” Từ

khi bác sĩ Tùy đến, anh chỉ tập trung bắt

mạch cho cô, sau đó lấy ống nghe ra để

kiểm tra định kỳ cho cô.

“Có vẻ như mọi chuyện đều ổn, Cô

Thẩm, nghỉ ngơi cho tốt.”

Khi bác sĩ chuẩn bị đi, đúng lúc nghe

thấy giọng nói bên ngoài truyền đến.

“Cậu hai, cậu tới rồi.”

Dạ Âu Thần đến rồi? Nghe thấy tên

anh, ánh mắt Thẩm Cửu lập tức thay

đổi, cô vô thức thu mình vào trong chăn

bông.

“Bác sĩ đang khám cho mợ hai ở bên

trong.”

Lời vừa dứt xong, cửa phòng mở ra,

bác sĩ bước ra khỏi phòng, đối diện với

ánh mắt của Dạ Âu Thần.

“Cậu Dạ, đã kiểm tra xong rồi, cô

Thẩm đã tỉnh lại, sức khỏe không có gì

trở ngại.”

Dạ Âu Thần gật đầu nói: “Ừ.”

Thẩm Cửu luôn trốn dưới chăn bông

nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, cô sợ

hãi co người lại khi nghe thấy tiếng xe

lăn lăn vào trong.

Đêm qua … rốt cuộc đã xảy ra chuyện

gì.

Ẩm!

Cửa phòng bệnh đóng lại, mọi âm

thanh khác đều biến mất, chỉ còn tiếng

. xe lăn.

Không ai lên tiếng, Thẩm Cửu nghỉ

ngờ, có phải chỉ có một mình Dạ Âu

Thần đi vào?

“Cô trốn trong chăn làm gì?”

Thẩm Cửu đang suy nghĩ, giọng nói

của Dạ Âu Thần đột nhiên vang lên

khiến cô sửng sốt.

“Còn dám nhìn người?”

Thẩm Cửu: “…”

Cô từ từ kéo chăn bông xuống, bắt

gặp ánh mắt của Dạ Âu Thần.

Ánh mắt này, khiến Thẩm Cửu sững

SỜ.

Bởi vì khuôn mặt của Dạ Âu Thần thật

sự rất tuấn tú.

Trên gương mặt tuấn mỹ này có hai

ba vết cào rất dài, trông giống như vết

mèo cào, hơn nữa môi anh cũng bị rách,

nếu không phải bình thường quần áo

của anh phẳng phiu đến mức không có

nếp nhăn, Thẩm Cửu xém chút cho

rằng anh bị người ta đánh.

Sau đo, Thẩm Cửu bất chợt mở miệng

hỏi: “Mặt anh sao vậy?”

Nghe vậy, Dạ Âu Thần đơ ra một hồi,

đầu ngón tay mảnh khảnh vuốt ve vết

xước trên mặt.

Mặt bị làm sao? Ô, cô còn có mặt mũi

để hỏi sao.

“Cô nói xem?” Dạ Âu Thần hỏi ngược

lại.

Thẩm Cửu: “…”

Làm sao cô biết được?

Ánh mắt của Dạ Âu Thần rơi vào môi

dưới của cô, tối hôm qua cô đã cắn chặt

môi dưới, sau khi đến bệnh viện, bác sĩ

đã giúp cô bôi một ít thuốc, có điều vết

thương trên môi đã hồi phục khá nhanh.

Không khí dường như vẫn hơi kỳ quái,

Thẩm Cửu vô thức muốn cắn chặt môi

dưới, nhưng Dạ Âu Thần lại mắng:

“Đừng nhúc nhích.”

Vì vậy động tác của Thẩm Cửu cứ thế

sựng lại như thế này, Dạ Âu Thần bước

tới kéo cô lên, giữ chặt cằm cô: “Cô là

con ngốc sao? Gặp chuyện chỉ biết căn

môi mình à?”

“Tôi …” Thẩm Cửu không hiểu sao đột

nhiên anh lại tức giận như thế, ánh mắt

lạnh lùng đáng sợ.

“Môi mình bị thương cũng không

biêt?” Dạ Âu Thần liếc cô, giọng điệu

nghiêm nghị.

Thẩm Cửu đưa tay chạm vào môi

dưới của cô, thật sự rất đau, lúc uống

canh sao cô lại không cảm nhận được?

Có phải cô đang suy nghĩ về những thứ

khác?

“Đồ ngốc!” Dạ Âu Thần lại mắng cô.

Thẩm Cửu cảm thấy hôm nay Dạ Âu

Thần rất lạ, tuy rằng anh vẫn hung dữ

và vẫn mắng cô, nhưng … giọng điệu

của anh… có vẻ dịu dàng hơn trước rất

nhiều.

Cô bị ảo giác sao?

Dạ Âu Thần thấy cô ngơ ngác, bất

giác hơi buông chút sức lực trên tay,

liếc nhìn vết bầm tím trên cổ cô, đôi mắc

đen láy toát lên sự vui mừng và thỏa

mãn.

Khi nghĩ đến đêm qua, cô đau khổ ôm

cổ anh, cầu xin anh nhẹ tay … Dạ Âu

Thần cảm thấy như thể một con mèo

con đang cào xé tim gan mình.

Những ngón tay di chuyển giữa cổ cô

một cách vô thức, ấm áp xoa lên những

vết hằn trên cổ cô.

Thẩm Cửu chỉ cảm thấy ngứa ngáy,

bất chợt né tránh sự đụng chạm của

anh.

Đột nhiên, cô nhớ tới cái trên cổ mình,

sắc mặt biến đổi trầm trọng, sau đó kịch

liệt lùi về phía sau.

“Đừng chạm vào tôi!”

CHƯƠNG 105: MUỐN HAY

KHÔNG MUỐN XIN CÔ HÃY NHỚ

LẠI MỘT CHÚT

Tay Dạ Âu Thần dừng lại trên không

trung, anh cau mày, vô thức nhìn chằm

chằm vào cô.

Đã có chuyện gì xảy ra với người con

gái này?

Thẩm Cửu không nói gì với Dạ Âu

Thần, nhanh chóng chui vào trong

chăn, dùng chăn che đi vết tích trên cổ

mình.

Dạ Âu Thần nhìn thấy dấu vết bị cô

che đi, vẻ mặt hơi giận hờn, dừng tay

giữa không trung.

“Làm gì thế?”

Thẩm Cửu trốn kỹ vào trong chăn, chỉ

để lộ cái đầu ra ngoài, ánh mắt bất lực

nhìn Dạ Âu Thần.

“Tối, tối hôm qua anh…” Cô lắp bắp

nói không nên lời.

Ánh mắt của Dạ Âu Thần sắc bén,

nhìn chằm chằm vào cô: “Cái gì?”

“Tối hôm qua không phải là anh…”

Thẩm Cửu theo bản năng muốn cắn vào

môi dưới, nhưng nghĩ tới vừa nãy anh

nói cô không có chuyện gì lại đi cắn

môi, môi đều bị cô cắn nát rồi, bèn

khống chế hành vi này của bản thân .

“Có phải với không phải cái gì?” Dạ

Âu Thần biết lúc ấy cô đã mất đi lý trí,

có thể cũng không biết anh là ai, cho

nên trong thời khắc quan trọng anh mới

hỏi cô là ai. Đang trong lúc ý thức không

rõ ràng nhưng cô vẫn gọi tên anh, đáy

lòng Dạ Âu Thần thực sự có cảm giác

kỳ lạ.

Cho nên bây giờ thấy cô hỏi mình, Dạ

Âu Thần cũng không rõ ràng rốt cuộc

cô có nhớ hay không chuyện tối hôm

qua.

Thẩm Cửu theo dõi anh một lát: “Lúc

ấy tôi bảo anh đi, anh đi thật sao?”

Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại

sự tỉnh táo.

Ánh mắt của Dạ Âu Thần vẫn như cũ:

“Không có.”

Không có? Ánh mắt của Thẩm Cửu

hơi rung động: “Không có rời đi sao?

Vậy anh…”

Nếu anh không rời đi, thì… Thẩm Cửu

dừng lại một hồi rồi mới nhỏ giọng hỏi:

“Vậy anh có ổn không?”

Gân trán của Dạ Âu Thần đột nhiên

nhảy lên, anh nheo mắt đánh giá cô gái

trước mặt, ánh mắt của cô đầy sợ hãi,

dường như đang lo lắng cho anh. Xem

ra, cô hoàn toàn không biết đêm qua đã

xảy ra chuyện gì, ngược lại còn lo lắng

cho anh.

“Tôi ổn hay không, cô thật sự không

biết sao?”

“Hả…”

“Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, cô

cũng không nhớ rõ hả?” Dạ Âu Thần rốt

cuộc vẫn không nhịn được, đành cất

tiếng hỏi.

Thẩm Cửu bị hỏi thì trở nên trầm mặc,

cô hạ mi mắt tựa như đang suy tư, một

lát sau mới nói: “Tối hôm qua… Tôi chỉ

nhớ rõ anh vào được trong phòng,

chính là do Lục Chiêu sai người đốt mê

hương trong phòng, chỉ cần anh tiến

vào… Anh sẽ… sẽ…”

“Sẽ làm cái gì?” Dạ Âu Thần nheo mắt

lại nhìn chằm chằm vào cô.

Thẩm Cửu thấy ý tứ đen tối trong lời

nói, hai má trắng nõn trở nên đỏ bừng.

“Nói đi.” Dạ Âu Thần không định

buông tha, ép cô nói.

Thẩm Cửu lảng đi ánh mắt của anh,

nói nhỏ: “Mê hương anh không biết

sao? Giống như anh dùng thuốc Đông

y, cảm thấy khó chịu, so với bị đánh

thuốc mê cũng khá giống nhau, nhưng

không phải là anh…” Không phải là anh

vô năng sao? Đương nhiên Thẩm Cửu

không dám nói thẳng như vậy.

Cô thay đổi cách nói: “Lục Chiêu

nghe được người ta đồn thổi, tưởng anh

là… Cho nên đã nghĩ cách trả thù anh,

anh thật sự… không sao chứ?”

Là gì… Dạ Âu Thần suy nghĩ rất lâu

mới phản ứng lại.

Trong lòng anh giận đến mức nghiến

răng nghiến lợi, không ngờ tối hôm qua

anh hết sức giải cứu cô, vậy mà kết quả

cô quên hết, còn nghĩ rằng anh là loại

người vô năng, bây giờ còn lo lắng

hương của Lục Chiêu làm cho anh

không thể phát tiết?

“Cậu Dạ?” Thẩm Cửu thấy anh không

phản ứng, đành gọi một tiếng.

Dạ Âu Thần hồi phục tỉnh thần, đẩy xe

lăn lại gần Thẩm Cửu: “Cô là lo lắng cơ

thể của tôi?”

Thẩm Cửu dừng lại, sau đó lắc đầu:

“Tôi chỉ cảm thấy bọn họ lợi dụng tôi

dẫn anh tới, cho nên… có cảm giác tội

lỗi mà thôi, cậu Dạ đừng hiểu lầm.”

Dạ Âu Thần cười thành tiếng, đột

nhiên lôi cô ra khỏi chăn.

“A, anh làm gì vậy?” Thẩm Cửu bị anh

kéo chăn thì hoảng sợ hét lên, dùng tay

đẩy anh ra, lại bị Dạ Âu Thần thuận thế

nắm lấy cổ tay.

Anh nắm lấy cổ tay cô và thả tay về

mặt mình, Thẩm Cửu chú ý đến vết cào

trên mặt Dạ Âu Thần tối hôm qua.

“Cô thấy không? Đây chính là… kiệt

Am

tác của cô.” Dạ Âu Thần trầm giọng

xuống như rượu ngon lướt qua cổ họng.

Gì cơ? Thẩm Cửu giật mình nhìn anh,

vừa rồi anh để cô chú ý tới vết cào trên

mặt anh, thật là kỳ quái, nguyên nhân là

bị cô cào sao?

Nhưng tại sao một chút ấn tượng cô

cũng không có.

“Chính là thế này…” Dạ Âu Thần cầm

lấy tay Thẩm Cửu di chuyển. Thẩm Cửu

cảm nhận được một thứ mềm mại và

ẩm ướt, chính là đôi môi của Dạ Âu

Thần.

Ngón tay cô vừa chạm vào, chính là

đôi môi bị thương của Dạ Âu Thần.

Làm sao… Trong tim Thẩm Cửu bắt

đầu run rầy.

Dạ Âu Thần, rốt cuộc là có ý gì?

Dạ Âu Thần thấy ánh mắt cô rung

động, ngón tay đang rụt lại, nắm chặt

lấy: “Không nhận ra sao?”

“Cái gì?” Thẩm Cửu trừng to đôi mắt

tỏ vẻ không hiểu: “Tôi không… không

hiểu ý anh định nói là gì.” Nếu nói vết

cào trên mặt anh là do cô gây ra, cô

thấy có khả năng, còn vết thương ở môi

ở miệng kia, thấy như thế nào cũng

không có khả năng.

Chẳng lẽ cô đã lao lên cắn? Thẩm

Cửu chỉ nhớ rõ những chuyện trước đó,

còn chuyện phía sau như thế nào cũng

không nhớ.

“Không biết? Xem ra cô đã quên toàn

bộ.” Dạ Âu Thần cười lạnh, bàn tay to

lớn đột nhiên bóp lấy cổ cô: “Có cần tôi

giúp cô nhớ lại một chút không?”

Thẩm Cửu không biết phải làm sao

đành nhìn anh, Dạ Âu Thần nghiêng

người tới gần, đôi môi đã gần sát với

vành tai của cô.

“Tối hôm qua có một người ôm tôi,

cầu xin tôi cứu cô ấy…”

Chỉ một câu nói thôi, Thẩm Cửu thay

đổi sắc mặt hoàn toàn.

Cô cảm nhận được, người mà Dạ Âu

Thần nói đến, chính là cô.

“Tôi vốn không nghĩ đến chuyện cứu,

nhưng cô vẫn tiến tới cởi quần áo của

tôi…”

“Anh, anh đừng nói nữa.” Thẩm Cửu

run rẩy nói: “Đêm qua tôi trúng thuốc,

căn bản chuyện gì cũng không nhớ rõ.”

Ngay khi cất tiếng, một vài hình ảnh

hiện lên trong đầu Thẩm Cửu.

Đó là hình ảnh cô ôm lấy cổ Dạ Âu

Thần, quần áo xộc xệch, ngồi ở trên đùi

anh, đôi môi hôn loạn khắp nơi, tóm lại

có thể nói hiện trường giống như là vụ

tai nạn xe cộ, mất kiểm soát!

Mà chính bản thân cô dường như

nghe được giọng nói của mình: “Cứu

cứu tôi…”

Giọng nói kia mang theo nét kiều mị

đến tận xương, đó là giọng nói sau khi

trúng thuốc Đông y.

**********

**********

Thẩm Cửu hoàn toàn sững người.

“Cho nên là anh… hả?” Khắp cơ thể

cô đầy dấu vết thâm tím, chẳng lẽ là do

Dạ Âu Thần để lại?

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu không thể

tin được, vội đẩy Dạ Âu Thần ra, sau đó

nhìn anh: “Đêm hôm qua, chúng ta…”

“Nhớ ra rồi hả?” Ánh mắt Dạ Âu Thần

vẫn lạnh băng như cũ, nhưng dường

như đang có ý trêu đùa cô.

“nhớ được vài đoạn.”

“là những hình ảnh khi cô quyến rũ tôi

đúng không? Người phụ nữ cưới lần

hai, tối hôm qua chính tôi là người bị bối

rối bởi lời nói của cô.”

Ánh mắt Thẩm Cửu trở nên phức tạp,

bất giác nhìn vào giữa hai chân anh:

“Cái kia… Anh không phải… Không phải

cái kia anh có vấn đề sao? Sao có thể

như vậy?”

Câu kia không phải ám chỉ vô năng

sao? Cô trước sau vẫn không thốt nên

lời.

Thế là Thẩm Cửu đầy Dạ Âu Thần ra

đằng sau, rồi lại chạy lên.

“Ông cụ, thật sự xin lỗi, nhưng lần

này bàn chuyện hợp đồng với Lục Thị

không thành cũng không gây tổn thất gì

đến Dạ Thị, trái lại còn là một loại lợi

nhuận, chỉ cần giành được hợp tác với

Phương thị.”

Nghe vậy, ánh mắt khôn khéo của ông

cụ nhìn thẳng vào cô: “Cháu có nắm

chắc không?”

Thẩm Cửu sững sờ, nhưng rất nhanh

đã hiểu ra, rõ ràng cô đã chuẩn bị tâm lý

rất tốt rồi.

Thẩm Cửu trả lời: “Cháu sẽ cố gắng.”

Dạ Âu Thần lại nhíu mày, vừa định nói

gì đó, lại bị Thẩm Cửu cướp trước, nói

với anh: “Vậy chúng ta về phòng trước

đi.”

Sau đó không đợi ông cụ hoàn hồn,

Thẩm Cửu quay người đẩy Dạ Âu Thần

rời đi.

Có thể nói toàn bộ quá trình xảy ra

chưa đến ba phút, nếu như mặc kệ cho

Dạ Âu Thần nói chuyện với ông cụ Dạ,

có lẽ ông cụ sẽ lại phải tức giận rồi.

Bước vào thang máy, giọng nói lạnh

lùng của Dạ Âu Thần vang lên.

“Ai bảo cô tự quyết định?”

Sắc mặt Thẩm Cửu hơi thay đổi, giải

thích: “Dù sao chúng ta cũng chuẩn bị

hợp tác với Phương thị, không phải

sao?”

“Vì vậy cô dùng việc này ra ngăn

cản?”

Thẩm Cửu mím môi: “Tôi sẽ cố gắng

bàn chuyện hợp tác với Phương thị, xin

lỗi…”

Xin lỗi? Ánh mắt Dạ Âu Thần lại lạnh

thêm mấy phần: “Ai bảo cô nói xin lỗi?”

“Vậy… anh muốn tôi nói cái gì?” Thẩm

Cửu phát hiện ra, dường như mình làm

gì trước mặt Dạ Âu Thần cũng là không

đúng, nói cái gì cũng có thể bị Dạ Âu

Thần phản đối.

Dạ Âu Thần ngước mắt nhìn cô.

Thân hình nhỏ gầy của cô bị bọc

trong Âu phục, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ

nhắn trắng nõn, ánh mắt kia sạch sẽ

trong veo, lại mang theo một chút yếu

ớt.

Hoàn toàn không cách nào liên tưởng

đến dáng vẻ cô nói chuyện thay anh ở

trước mặt ông cụ Dạ lúc trước.

Ánh mắt Dạ Âu Thần khẽ động: “Đến

đây.”

Thẩm Cửu hơi kinh ngạc, nhưng vẫn

nghe lời anh mà cất bước đi đến.

“Anh muốn làm… gì…” Còn chưa nói

xong, bàn tay Dạ Âu Thần đã đưa đến,

kéo cô vào trong ngực mình. Thẩm Cửu

không đoán trước được, cả người ngã

ngồi lên trên đùi anh.

“Nghe đây, bất cứ lúc nào cũng đừng

che ở phía trước tôi.”

Thẩm Cửu ngỡ ngàng nhìn anh.

“Mặc kệ là chuyện của Lục Chiêu lúc

trước, hay là tôi tranh cãi với ông già,

người phụ nữ của Dạ Âu Thần tôi, chỉ

cần đứng sau lưng tôi là được rồi.”

Cái gì? Thẩm Cửu trừng to mắt.

Cho rằng mình nghe nhầm… cô giơ

tay che miệng mình.

Anh nói, cô là người phụ nữ của Dạ Âu

Thần anh?

Thật sự… sao?

“Vẻ mặt này của cô là thế nào?” Dạ

Âu Thần bất mãn nhìn cô chằm chặp,

đôi mắt nguy hiểm híp lại.

Thẩm Cửu máy móc nói: “Anh, anh

vừa mới nói… tôi là người phụ nữ của

anh?”

Dạ Âu Thần không vui, bóp lấy cằm

cô, hỏi lại cô: “Ngủ cũng đã ngủ rồi, cô

còn muốn phủ nhận? Hay là nói, cô còn

muốn trở lại bên cạnh người chồng

trước kia?”

Thẩm Cửu ngỡ ngàng: “Tôi…”

“Không cho phép!”

Ánh mắt Dạ Âu Thần nặng nề, trong

bóng đêm tĩnh lặng tụ thành một màu,

giọng nói lạnh lẽo mà cuốn hút êm tai:

“Sau này không cho phép cô qua lại với

người đàn ông khác, nghe thấy

không?”

Thẩm Cửu ngây dại, bờ môi giật giật:

“Bởi vì… chúng ta từng ngủ với nhau, vì

vậy anh thừa nhận tôi là người phụ nữ

của anh sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.