Tổng Giám Đốc, Anh Hai Yêu Cậu!

Chương 4: Mẹ!




Sau vài vòng giám sát, hắn phát hiện ra không ít vấn đề. Quả nhiên Tổng Giám đốc nghi ngờ không sai, phòng ban này không ổn.

Lại lượn thêm vài vòng cho thiên hạ ngắm rồi quay trở về.

4h50 rồi!

"Thế nào?", Ngụy Châu sớm đã xử lý xong hết công việc, hiện tại đang ngồi vắt chéo chân uống trà.

"Không ít vấn đề!" hắn đáp gọn, ngồi xuống sofa bên cạnh.

"Ả? Mới đi vài vòng đã nhìn thấy?", cậu có chút ngạc nhiên.

"Vấn đề lớn nhất chính là Trưởng phòng Giang Khúc! Laptop riêng của hắn!", hắn gật đầu.

"Rất có khả năng quan sát! Tốt!", cậu hài lòng khen hắn.

Quả nhiên năng lực hơn người.

"Được rồi về đi, đến giờ tan ca rồi!", cậu nhìn lên đồng hồ treo tường.

"Vâng! Tôi về trước!", nói rồi hắn đứng dậy, trở về bàn làm việc lấy áo khoác cùng cặp ra về.

Trước khi đi còn cúi đầu chào cậu một cái.

Cậu nhìn theo hắn ngao ngán.

Sao cứ nhất mực phép tắc như thế?

Muốn gần cũng thật khó!!!

Hắn về đến nhà là 5h45, mệt mỏi nằm xuống sofa nghỉ ngơi một chút.

Bỗng nghe tiếng "cạch".

Không cần mở mắt cũng biết là ai.

"Cảnh Du con ngồi dậy, ba có chuyện muốn nói cho con biết!", người đàn ông độ tuổi trung niên đặt cặp xuống bàn, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn.

Hắn tuy không muốn nói chuyện với người này, nhưng cũng không nghịch ý ông ấy.

Chống tay ngồi dậy, tự mình rót trà uống, mặt khác cũng là lắng tai nghe ông nói.

"Tháng sau mẹ con Vân Hoa sẽ về nhà mình ở! Con..."

Không đợi ông nói hết, Cảnh Du nhanh chóng cắt ngang.

"Ngưng! Không cần nói nữa! Ông muốn sao thì tùy, nhưng tôi có một chuyện mong ông đáp ứng!", hắn day day thái dương đang nổi gân của mình.

"Chuyện gì?", ông nhìn hắn, ánh mắt thăm dò.

"Ông và bà ta chuyển sang phòng khác! Phòng đó...tôi không cho phép người ngoài vào!" hắn ngã người dựa vào sofa, hai mắt nhắm ghiền, có chút cay cay.

Đó là phòng của mẹ hắn, không một người phụ nữ nào có tư cách bước vào.

"Chuyện này...", ông do dự.

Hoàng Lân biết kể từ khi mẹ hắn mất, hắn rất hận mình, cũng biết được tội lỗi của mình lớn chừng nào. Ông muốn tìm cách bù đắp, nhưng hắn ngoài mặt không phủ bỏ, thực chất là chẳng hề tiếp nhận. Hiện tại nhìn hắn như vậy, quả thật Hoàng Lân cũng không thoải mái, vừa áy náy vừa khó xử. Áy náy vì không nở khiến hắn thất vọng, khó xử vì...người phụ nữ kia, bà ấy sẽ chịu ở phòng khác sao?

"Chỉ một điều này cũng không được?", hai đầu chân mày hắn chau lại, hốc mắt đỏ ngầu.

"...được! Ba đồng ý với con!", ông xiêu lòng, đứa trẻ này chưa từng yêu cầu hay van xin ông điều gì, đây là lần đầu hắn như vậy.

"Cám ơn ba!", hắn nhẹ lòng, đứng dậy cúi người chào ông rồi lên lầu.

Đã rất lâu rồi Hoàng Lân không được nghe tiếng ba này. Hôm nay nghe được, vừa vui mừng...vừa chua chát...

Có người cha nào lại mong mỏi con trai mình gọi mình một tiếng "ba" như ông không?

Ngày hôm sau hắn vẫn dậy sớm, nhưng không phải chuẩn bị đi làm, mà mang theo bó hoa hồng trắng, lái xe đến mộ phần của mẹ.

Hắn nhớ mẹ...

Nhớ rất nhiều!

Hắn cứ ngồi trước tấm bia mộ, im lặng không nói gì. Sương sớm rơi động lại trên đôi vai vững chãi ấy, từng hạt...từng hạt...đến khi vai áo ướt một mảnh, hắn vẫn không cử động.

Một tiếng kêu "meo meo" ở đâu đó vang lên, mang hắn về với thực tại.

Nhanh tay quệt đi giọt nước mắt còn đang lăn dở trên má, hắn quay về hướng mèo kêu, nhưng nhìn mãi không thấy con mèo nào, lại buồn bã quay mặt về.

Con mèo ấy đã ở đây gần 10 năm, mỗi lần hắn ra đây thăm mẹ đều nghe nó từ xa kêu vang, xong lại biến mất.

Có vẻ như nó đồng cảm với hắn, muốn "meo" một tiếng như thể bảo hắn đừng buồn nữa.

Đến nơi này, hắn không chỉ thăm mẹ, mà còn muốn được con mèo ấy...động viên, an ủi.

Ngoài kia đầy rẫy cạm bẫy, người thế này, kẻ thế kia, đều vì lợi ích mà tranh tranh đoạt đoạt. Hắn chẳng tìm được ai đáng tin cậy để tâm sự. Những khi mệt mỏi, bất lực trước cuộc sống, hắn đều đến đây, khóc một trận như trẻ con, nghe được tiếng kêu quen thuộc liền quên hết mọi thứ.

Hôm nay hắn cũng như thế.

Khóc cũng đã khóc.

Nghe cũng đã nghe.

Cũng đến giờ đi làm rồi.

Hắn đứng dậy, chấp tay, cúi đầu trước bia mộ, giọng khàn khàn cay cay.

"Mẹ!"

Rồi hắn quay đi.

....

"Chào thư kí Liêu!", hắn gặp Liêu Vũ Thần ngay trước cửa YTY.

"Sớm!", Vũ Thần tươi cười thân thiện với hắn.

Hắn ngược lại chỉ gật đầu một cái, một mạch vào trong.

"..."

Cậu vui vẻ một chút sẽ chết à????

Vũ Thần liếc xéo hắn, bậm môi giận dỗi.

Quá đáng!!!

Cảnh Du lên tới phòng làm việc đã là 6h50. Dẹp áo khoác và cặp vào bàn, hướng phòng nghỉ pha cafe.

Lúc quay ra đã thấy cậu ngồi sẵn trên ghế, xoay về phía cửa sổ, nhắm mắt tĩnh tâm.

"Tổng Giám đốc!", hắn gọi cậu một tiếng, đặt tách cafe lên bàn.

Cậu choàng mở mắt.

"Cảm ơn!"

Hắn gật đầu, không đáp. Nhưng cũng không rời đi, chỉ đứng đó nhìn cậu.

Ngụy Châu thưởng thức cafe, cảm giác lạ lạ, liền ngẩn đầu nhìn hắn.

"Có chuyện gì sao?"

Hắn như mất hồn, không phản ứng gì.

Cậu gọi mãi không được, tay gõ bàn "cộc cộc" cũng không được. Đàng đứng dậy vòng qua bàn đi về phía hắn.

"Cảnh Du!", cậu huơ huơ tay trước mắt hắn, vẫn không tác dụng.

Lại nhìn kĩ một chút, thấy mắt hắn ươn ướt, đỏ đỏ liền gật mình.

"Cảnh Du...HOÀNG CẢNH DU...", cậu hét lên.

Vũ Thần đang uống nước bên ngoài cũng bị tiếng hét của cậu làm cho giật thót tim, phun hết nước ra ngoài, tay chóng tường ho sặc sụa.

Muốn giết người saoooo???

Trong phòng hắn rốt cuộc cũng tỉnh.

"Vâng?", mặt hắn có chút bối rối, và sầu muộn.

"Anh đã khóc sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.