Tổng Giám Đốc, Anh Đi Đi!

Chương 96




TỔNG GIÁM ĐỐC, ANH ĐI ĐI!

Chap 95: Tìm được em.

Cô gái lạ kinh ngạc mà nhìn Hàn Dĩ Xuyến, theo phản xạ mà hỏi

- Cô mắc bệnh về thần kinh sao?

Hàn Dĩ Xuyến cười cười và nhìn vào vị trí còn trống bên cạnh cô gái đó, cô cứ như vậy mà bước đến ngồi xuống trước sự ngỡ ngàng của cô ấy.

- Tôi thật sự không biết mình là ai đối với anh ấy, không phải vợ, cũng chẳng phải tình nhân, càng không phải bạn gái, có phải vì vậy nên anh ấy mới không cần tôi, không tôn trọng tôi nên anh ấy vẫn không đến tìm tôi? Thật ra thì đối với anh ấy tôi là ai?

Vừa nói cô vừa vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay, hai tay cô đều đang run lên cầm cập, cả người cô cũng run bần bật, mái tóc hơi rối che kín nửa khuôn mặt, gương mặt cô nhợt nhạt đến khó coi, môi trắng bệch như một tờ giấy, giọng cô yếu ớt đến đáng thương.

Cô gái lạ nhìn cô rất lâu, thở dài rồi đặt những mảnh giấy trên tay vào một chiếc hộp bên cạnh, sau đó cầm bó hoa hồng trắng đặt lên đùi, cô đơn nói

- Cô vẫn còn may mắn hơn tôi rất nhiều. Những người yêu nhau ai mà không từng cãi nhau, một ngày, hai ngày rồi cũng trở về và vui vẻ như lúc đầu.

Hàn Dĩ Xuyến cúi gầm mặt và lắc đầu chán nản

- Mối quan hệ của chúng tôi không đơn giản như những người yêu nhau khác. Anh ấy không giữ tôi lại, cũng không đi tìm tôi.....

Cô gái lạ đưa tay chạm nhẹ vào một bông hoa, buồn bã nói

- Cô lầm rồi, nếu cô thật sự cần người đó thì nên suy nghĩ lại, rốt cuộc cô có làm sai gì không? Đàn ông không phải lúc nào cũng là người làm sai, là người nên nhận lỗi, có thể người đàn ông đó của cô sẽ chiều chuộng cô đến như vậy nhưng cũng có lúc anh ta mệt mỏi, muốn tìm một chốn bình yên để suy ngẫm lại.

Hàn Dĩ Xuyến vén gọn lại mái tóc, cô lại tiếp tục lắc đầu

- Tôi không cần anh ấy phải chiều chuộng tôi, cũng không cần anh ấy phải hy sinh cho tôi! Tôi chỉ muốn nhìn thấy anh ấy mỗi ngày, nhìn thấy anh ấy khoẻ mạnh và vui vẻ là được!

Cô gái ấy gượng cười yếu ớt, vừa ngắm nhìn những bông hoa màu trắng vừa nói

- Rõ ràng trong lòng cô đang hình thành rất nhiều mâu thuẫn. Cô muốn tranh giành sự hy sinh với đối phương nhưng cũng sợ người đó không cần mình, dù nói thế nào thì cô vẫn còn rất trẻ con!

Hàn Dĩ Xuyến không ngờ cô ấy lại nói như vậy, nói cô trẻ con, nhưng cô đã làm mẹ rồi đấy!

Cô gái lạ vừa bứt từng chiếc lá vừa thấp giọng nói

- Cô sợ đối mặt với người đó nhưng cũng sợ mất anh ta!

Hàn Dĩ Xuyến vừa kinh ngạc vừa hoang mang nhìn cô gái ấy, cô nhẹ giọng nói

- Tôi không biết, tôi thật sự không biết phải làm gì cả! Rất muốn nhìn thấy anh ấy.... chỉ muốn được nhìn thấy anh ấy....

Cô như một người vô hồn, trả lời hoàn toàn một cách vô thức.

Cô gái lạ ngắm nhìn bó hoa trên tay, cẩn thận nâng niu từng chút một, thở dài nói

- Cô có biết tại sao hôm nay tôi lại mua hoa hồng trắng không?

Hàn Dĩ Xuyến thành thật lắc đầu.

Cô gái ấy gượng cười đau đớn rồi nói

- Vì hôm nay là ngày tôi mất đi người mà tôi đã yêu rất sâu đậm.

Hàn Dĩ Xuyến kinh ngạc ngước nhìn cô gái, cô muốn hỏi gì đó nhưng chưa kịp mở miệng thì cô gái ấy đã tự động trả lời

- Ba năm trước, cũng vào giờ này, ngày này và tại nơi này, người mà tôi yêu đã ôm một bó hoa hồng rất lớn đến tìm tôi, hôm đó một chiếc xe tải vận chuyển hàng cấm đã chạy trốn đội kiểm sát và đâm vào anh ấy, khi nhìn thấy anh ấy ngã xuống trước mặt mình, nhìn anh ấy đau đớn nằm trong vũng máu nhưng vẫn nở một nụ cười hạnh phúc, khi đó, tôi đã biết thế nào là hối hận, lẽ ra tôi không nên cãi nhau với anh ấy nhiều như vậy, lẽ ra tôi không nên có nhiều thành kiến với công việc của anh ấy đến như vậy, nếu vậy... có lẽ ngày hôm đó anh ấy sẽ không vội vàng đến gặp tôi như vậy, anh ấy nói đó là ngày thất tịch, anh ấy sẽ không để tôi ở một mình, nhưng không phải bây giờ anh ấy đã để tôi ở một mình sao?

Hàn Dĩ Xuyến im lặng lắng nghe câu chuyện của cô gái ấy, trong lòng cô cũng dâng lên một niềm cảm thông sâu sắc.

Cô gái ấy đưa tay quệt sạch nước mắt rồi gượng cười nói

- Khi chúng tôi cãi nhau, tôi đã cho rằng anh ấy không cần tôi nữa, nhưng khi mất anh ấy rồi, tôi mới nhận ra rằng bản thân rất trẻ con, tôi mới biết anh ấy đã khổ tâm vì tôi như thế nào.

Hàn Dĩ Xuyến vừa nghe cô gái ấy nói vừa cúi đầu im lặng nhưng cơ thể cô đang run lên, nước mắt nóng hổi đã ứ đọng trên khoé mắt.

Là cô đã quá trẻ con!

Đúng vậy.

Cô bướng bỉnh không nghe lời Từ Lâm khi hắn muốn cô đi chữa khỏi mắt!

Cô giận dỗi vì công việc của hắn, tức giận mà cãi nhau với hắn, tự ý bỏ đi, tắt điện thoại, cô để tiểu Hiên ở nhà với hắn.

Cô đã không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, một người nhận được tình yêu!

Hối hận....

Cô không muốn một ngày nào đó cô phải nếm trải cảm giác này!

Khi nhìn Từ Lâm nằm im lặng trên giường bệnh, cô đã đau lắm rồi!

Nếu bắt cô phải chứng kiến hắn biến mất trước mắt cô, cô thật sự sẽ phát điên lên mất, cô không biết mình sẽ phải sống tiếp như thế nào!

Sáu năm trước, cô đủ can đảm để rời đi vì nghĩ rằng Từ Lâm vẫn sẽ sống tốt khi không có cô, nhưng những gì mà hắn phải trải qua suốt sáu năm qua khiến cô thật sự rất đau, cô không thể bỏ lại hắn mà đi lần nữa!

Cô không nên nghi ngờ tình cảm của hắn..

Cô gái ấy không biết Hàn Dĩ Xuyến đang suy nghĩ gì mà tiếp tục nói

- Hôm nay là ngày thất tịch, sẽ không ai muốn để đối phương ở một mình đâu, cô cũng vậy, có lẽ anh ta cũng vậy, về nhà đi! Về nơi cô cần về....

Hàn Dĩ Xuyến khóc thút thít, cô nghẹn ngào cất tiếng

- Tôi không biết.... không biết phải về như thế nào.......

Cô không biết phải về như thế nào!

Cô phải đối mặt với Từ Lâm như thế nào, phải nói gì với hắn?

Cô không biết mình đang ở đâu, không biết mình đến đây như thế nào nên cô cũng không biết cách về nhà!

Lúc này cô thật sự rất giống một đứa trẻ, một đứa trẻ bị lạc đường, một đứa trẻ sợ bị la rày nên trốn nhà đi.

Bây giờ cô rất muốn có Từ Lâm bên cạnh, muốn được ngã vào vòm ngực rộng lớn quen thuộc của hắn mà khóc thật lớn, muốn được hắn vỗ về yêu thương!

- ---------------------------

Chiếc lamborghini chậm rãi di chuyển trong đêm tối, bánh xe lăn qua các vũng nước lớn làm nước văng tung ra một khoảng khá lớn.

Từ Lâm lái xe với tâm trạng hết sức bứt rứt, nôn nóng cùng lo lắng, hắn liên tục nhìn ra bên ngoài để tìm kiếm hình bóng quen thuộc. Hắn thật sự sắp phát điên rồi, khi hắn vừa rời khỏi Đài Song Khê để đến chỗ Hàn Dĩ Xuyến thì nhận được tin từ thuộc hạ, cô băng qua giao lộ khi xe trên đường vẫn đang lưu thông khiến cho tên thuộc hạ đó bị mất dấu.

Lúc hắn nghe được báo cáo này thì tim của hắn suýt chút nữa thì ngừng đập, hắn sợ sẽ có chuyện gì đó xảy ra với cô, hắn sợ cô sẽ bị tai nạn hay bất cứ điều gì đó, hắn không muốn tượng tưởng đến những trường hợp tồi tệ đó, hắn muốn được nhìn thấy cô lành lặn xuất hiện trước mặt hắn, muốn cô trở về an toàn!

Đã lái xe đi khắp trung tâm thành phố, không bỏ qua ngỏ hẻm nào, đã hơn tám tiếng đồng hồ nhưng hắn vẫn chưa nhìn thấy cô, cảm giác bồn chồn bất an như ngồi trên đóng than!

Xe chạy qua một công viên vắng vẻ thì Từ Lâm lập tức tập trung tất cả tinh thần để nhìn ra bên ngoài cửa kính, bóng dáng quen thuộc mà hắn tìm kiếm đang bước đi chậm rãi trên lề đường, hắn nhanh chóng thắng xe lại và chạy vội đến gần đó, luống cuống gọi

- Dĩ Xuyến!

Theo phản xạ, Hàn Dĩ Xuyến liền xoay người lại nhìn, khi thấy Từ Lâm đang đứng trước mặt mình, cô yếu ớt nở nụ cười, chậm rãi nói

- Lâm, là anh thật rồi.....

Gương mặt cô tái nhợt, môi trắng bệch, mái tóc rối rắm bay khắp khuôn mặt, hai mắt cô ươn ướt nhìn hắn

- Lâm, em tưởng anh sẽ không đến tìm em, nhưng anh đã đến, thật là tốt......

Từ Lâm đau lòng tiến lại gần cô, cởi áo khoác đắp lên người cô rồi dịu dàng lau nước mắt cho cô, vén gọn lại tóc cho cô rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng ngực, dịu giọng an ủi

- Dĩ Xuyến, anh xin lỗi, anh không nên mắng em.

Hai tay lạnh cóng của Hàn Dĩ Xuyến yếu ớt vòng qua eo hắn mà ôm chặt lấy, cô vừa lắc đầu vừa nức nở.

- Không, Lâm, là em đã quá trẻ con, anh vì em nên mới đưa em đến bệnh viện, xin lỗi vì đã không nghe lời anh, hiểu cho anh......

Từ Lâm cúi đầu xuống hôn thật sâu trên đỉnh đầu cô và ôm chặt cô hơn nữa, thấp giọng nói

- Dĩ Xuyến, anh yêu em.....

Nước mắt của Hàn Dĩ Xuyến vì câu nói này của hắn mà đua nhau rơi xuống, cô như một đứa trẻ vừa tìm lại được chỗ dựa mà dùng hết sức để ôm chặt lấy người đàn ông này.

Từ Lâm xoa xoa đầu cô rồi nói

- Dĩ Xuyến, chúng ta về nhà thôi!

Hàn Dĩ Xuyến nghẹn ngào gật đầu, lưu luyến buông tay ra rồi cùng Từ Lâm đi tới chỗ đậu xe.

.............................

Cách đó không xa có một chiếc xe thương vụ khác cũng đang dừng, bên trong xe có hai người đàn ông. Một người ngồi ở vị trí lái chính, còn người kia đang thưởng thức một điếu xì-gà và ngồi ở hàng ghế phía sau.

Cả hai người đều đang nhìn về đôi nam nữ đang bước lên xe trước mặt.

Người đàn ông phía truớc cung kính hỏi

- Ông chủ Long, tại sao ông không ra tay với cô ta? Chúng ta thật khó lắm mới đuổi được con chó bám đuôi kia, cơ hội tốt như vậy tại sao ông không ra tay?

Người đàn ông ngồi phía sau không phải ai khác mà chính là Hắc Long, hạ cửa kính xuống, ông ta ném điếu xì-gà đang cháy dở ra bên ngoài rồi trầm tư lắc đầu

- Cậu lầm rồi, cô ta là quân cờ cuối cùng của tôi, chưa đến lúc thì tôi không việc gì phải dùng đến, phụ nữ rất phiền phức!

Ông ta đã cho theo dõi Hàn Dĩ Xuyến hai mươi tư trên hai mươi tư, cả ngày hôm nay cô đi đâu, ông ta đều theo tới đó, sau khi cắt đuôi được tên thuộc hạ của Từ Lâm, chỉ còn mỗi ông ta đi theo Hàn Dĩ Xuyến.

Ngay từ đầu thì ông ta đã đoán được Hàn Dĩ Xuyến là điểm yếu trí mạng của Từ Lâm, bây giờ chứng kiến cảnh Từ Lâm tìm kiếm người phụ nữ này đến phát điên thì ông ta càng chắc chắn về điều mình suy đoán, nhưng dùng cô làm mồi nhử Từ Lâm thì đó không phải cách duy nhất ông ta có được nên ông ta chỉ dùng phương án đó làm dự bị!

- ----------------------------------

Khi Từ Lâm đưa Hàn Dĩ Xuyến trở về Đài Song Khê thì đã nửa đêm, tiểu Hiên đã được thím Vương chăm cho ngủ, còn lại bà và những người làm khác vẫn chưa thể đi nghỉ vì Từ Lâm cùng Hàn Dĩ Xuyến vẫn chưa về.

Từ Lâm chỉ dặn dò vài câu rồi cùng Hàn Dĩ Xuyến lên trên lầu.

.....................

Vừa vào đến phòng ngủ, Hàn Dĩ Xuyến đã vội ôm chầm lấy Từ Lâm và kiểng chân lên hôn thật sâu vào môi hắn, nụ hôn của cô tuy có chút vụng về nhưng lại vô cùng mãnh bạo.

Từ Lâm không ngờ cô lại chủ động đến như vậy nên vô cùng thích thú và lập tức đáp trả lại cô.

Áo khoác, áo thun tay dài, váy, áo ngực.....lần lượt rơi đầy trên sàn từ cửa đến cạnh giường.

Mà nụ hôn ướt át, nóng bỏng của hai người vẫn chưa ngừng lại, càng lúc càng sâu hơn, không chỉ trên môi mà còn khắp cơ thể của đối phương.

Cả hai người cùng ngã xuống giường......

Bàn tay ấm nóng của Từ Lâm áp vào má của Hàn Dĩ Xuyến, nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi ướt át sưng đỏ của cô, nhìn cô say đắm rồi cúi xuống tiếp tục nụ hôn.

Một tay Hàn Dĩ Xuyến vòng qua cổ hắn, tay kia mò mẫm lên bàn và tắt đèn.

- --------------------------------

Từ Lâm đã dậy rất lâu rồi mà Hàn Dĩ Xuyến vẫn còn ngủ rất say, hắn tắm rửa xong và đi ra thì cô vẫn còn nằm trên giường, trên môi hắn chợt nở một nụ cười sủng nịch, hắn vừa dùng khăn lau khô tóc vừa đi tới bên giường, mắt vẫn không rời khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Dĩ Xuyến, hắn vươn tay ra vén tóc trên trán cô thì không khỏi hốt hoảng, vội vã áp tay vào má cô và gọi liên tục

- Dĩ Xuyến, Dĩ Xuyến, Dĩ Xuyến, em mau tỉnh dậy đi! Dĩ Xuyến!

Hàn Dĩ Xuyến đang ngủ rất say mà bị gọi như vậy thì khẽ ưm một tiếng, cô chỉ hơi nhích người một chút rồi lại tiếp tục ngủ.

Từ Lâm không thể để yên nữa, hắn ôm cô vào ngực và lay mạnh, cuống cuồng gọi

- Dĩ Xuyến, Dĩ Xuyến, em không thể ngủ nữa, mau tỉnh dậy đi! Dĩ Xuyến, dậy đi nào, chúng ta đến bệnh viện!

Ôm Hàn Dĩ Xuyến trong tay mà cứ như ôm một đống than, cả người cô nóng ran như bị lửa thiêu; Từ Lâm vừa vỗ lên má cô vừa cúi đầu gọi

- Dĩ Xuyến, Dĩ Xuyến, mau dậy đi! Dĩ Xuyến.

Lẽ ra hắn nên đoán ra hậu quả này từ tối qua rồi.

Cô đã đi bộ cả ngày dưới trời mưa lớn ào ào mà khi về nhà, hắn còn bắt cô phải thoả mãn dục vọng như dã thú của hắn, hỏi làm sao cô có thể chịu nổi đây? Bây giờ thì cô thật sự đã bị sốt rồi.....

Hàn Dĩ Xuyến nhẹ chuyển mình một chút, lí nhí nói

- Lâm... em mệt lắm.... cho em ngủ thêm chút nữa đi....

Từ Lâm không hề thoả hiệp với cô, hắn vừa ôm cô vừa gọi

- Dĩ Xuyến, ngoan nào, dậy tắm rồi anh sẽ gọi Mẫn Quan đến khám cho em. Dĩ Xuyến, nghe lời anh!

Hàn Dĩ Xuyến khẽ mở mắt, cô mỉm cười nhìn hắn, ngờ nghệch nói

- Lâm, Lâm của em!

Vừa nói cô vừa đưa bàn tay nóng ran của mình lên má của Từ Lâm mà vuốt ve.

Nhìn hành động trẻ con này của cô mà vừa xót vừa yêu, hắn chụp lấy bàn tay cô mà nắm chặt, thấp giọng dỗ dành

- Dĩ Xuyến ngoan, đi tắm nào!

Nghe hắn thỏ thẻ bên tai, Hàn Dĩ Xuyến không khỏi cảm thấy hạnh phúc và ngọt ngào, tuy đầu óc cô đang có chút mơ màng nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Từ Lâm thấy cô đã nghe lời nên liền đứng lên và bế cô vào phòng tắm.

.........................

Hàn Dĩ Xuyến mệt mỏi ngồi trên giường và ôm chăn trước ngực, Từ Lâm ngồi bên cạnh và ôm lấy vai cô; Mẫn Quan thì đang đo nhiệt độ cho cô, anh ta không vui nhìn Hàn Dĩ Xuyến mà nói với Từ Lâm

- Bỏ chăn ra cho cô ấy!

Từ Lâm nhìn qua Hàn Dĩ Xuyến, dịu dàng nắm lấy góc chăn và thấp giọng nói với cô

- Dĩ Xuyến, ngoan nào! Bỏ chăn ra đi!

Hàn Dĩ Xuyến thật sự rất nghe lời, cô bỏ tay ra khỏi chăn để hắn kéo nó ra khỏi người cô.

Từ Lâm ngồi bên cạnh trông nom cô đến từng chân lông kẽ tóc, hết vuốt tóc cho cô rồi lại lau mồ hôi cho cô.

Đo nhiệt độ xong, Mẫn Quan kiểm tra lại các trị số rồi kết luận.

- Ba mươi chín độ! Phải tiêm thôi!

Nghe phải tiêm, Hàn Dĩ Xuyến liền run lên như gặp ma, cô nhìn Từ Lâm bằng ánh mắt van nài, yếu ớt nói

- Lâm, em không sao, không cần phải tiêm đâu!

Từ Lâm nghe xong liền lắc đầu không vui, hắn nhẹ nhàng chấn an cô

- Dĩ Xuyến, em đã hứa sẽ nghe lời anh. Bây giờ thì ngoan, tiêm nào!

Hàn Dĩ Xuyến cắn môi không đành lòng, vẫn rụt rè lắc đầu

- Lâm, em không sao mà!

Nhìn cô sợ tiêm như vậy mà đã phải chứng kiến con gái của mình tiêm thuốc suốt bốn năm; lồng ngực Từ Lâm lại đau nhói, cô đã vượt qua nỗi sợ hãi đó như thế nào khi không có hắn bên cạnh, thật sự hắn đã nợ cô rất nhiều!

Khi cô vẫn còn là một đứa trẻ mới lớn mà đã phải làm mẹ đơn thân suốt thời gian dài như vậy, một mình cô vượt qua tất cả để nuôi dạy đứa con của cô và hắn, những lúc đó hắn lại không ở bên cạnh cô.....

- Dĩ Xuyến, không sao đâu, sẽ không đau đầu! Anh ở đây, anh sẽ ở đây với em!

Hình như Hàn Dĩ Xuyến đang dần thoả hiệp, cô cắn chặt môi nhìn Từ Lâm, tay vẫn còn níu chặt tay hắn.

Từ Lâm vuốt ve gương mặt cô mà vỗ về

- Sẽ không sao đâu, anh hứa, sẽ ở đây với em!

Mẫn Quan nhìn một màn ngọt ngào trước mặt mà không khỏi quay mặt cười trộm, xong liền chuẩn bị kim tiêm và các dụng cụ liên quan, nói với Từ Lâm

- Để cô ấy nằm sấp xuống!

Nghe xong lời của Mẫn Quan, Từ Lâm lập tức phản ứng

- Cậu định tiêm vào đâu?.

Mẫn Quan cầm dụng cụ trên tay và nhìn Từ Lâm cười cười

- Bạn của tớ! Còn tiêm vào đâu nữa, không phải mông sao?

Gương mặt Từ Lâm xám xịt đến khó coi, hắn nghiến răng nghiến lợi quát

- Biến ngay cho tớ!

Nhìn gương mặt dữ tợn của Từ Lâm, Mẫn Quan biết người bạn này của mình đang sắp nổi trận lôi đình, rõ ràng là đang ghen nên cười đầy mờ ám

- Bạn của tớ, khi tớ đang khoác áo bác sĩ thì với tớ chỉ có quan hệ giữ bác sĩ và bệnh nhân, không hề có quan hệ nam nữ gì khác!

Từ Lâm lạnh lùng nhìn anh ta, thẳng thừng nói

- Rất tiếc là cậu không như những bác sĩ khác, cậu như thế nào thì tớ biết rất rõ.

Mẫn Quan gượng cười, xu xu tay và nói

- Lâm, dù tớ là một kẻ háo sắc nhưng châm ngôn của tớ là sẽ không đụng đến người phụ nữ của bạn!

Từ Lâm cầm lấy chiếc gối bên cạnh mà ném về phía anh ta, nghiến răng nghiến lợi nói

- Nếu cậu không muốn hai tay còn ở trên người thì cứ thử đi! Đừng nói là cậu, dù là bất cứ kẻ nào thì cũng đừng mơ tưởng đến việc chạm vào cô ấy!

Mẫn Quan nhún vai, đưa tay lên hàng và quay sang nói với y tá bên cạnh

- Phần còn lại cô xử lý đi!

Nói xong thì đặt dụng cụ trên tay xuống bàn, làm động tác chào Từ Lâm và đi ra khỏi phòng.

Hàn Dĩ Xuyến mệt mỏi, khó chịu dựa vào ngực Từ Lâm, lúc này cô chỉ muốn được ngủ một giấc thật ngon.

Cô y tá cầm theo kim tiêm và bông tẩm thuốc đến gần Hàn Dĩ Xuyến thì hơi khó xử mà nhìn sang Từ Lâm.

Từ Lâm hiểu ý cô ta nên mới ôm Hàn Dĩ Xuyến xoay người lại, để cô áp mặt vào ngực mình và đưa lưng về trước mặt y tá, đồng thời hắn cũng đưa tay xuống dưới hông cô, vén váy cô lên, để lộ một bên mông trắng mịn và căng tròn, hắn thoáng nhìn gương mặt đã trắng bệch và môi đỏ đang bị cắn chặt của Hàn Dĩ Xuyến, bàn tay đang đặt dưới mông cô của hắn liền tét một cái, giọng trầm thấp vang lên bên tai cô

- Cảm giác này còn đau hơn khi bị tiêm đấy, cố chịu một chút!

Hàn Dĩ Xuyến đang sợ hãi liền có cảm giác xấu hổ, cô thật không ngờ gã đàn ông biến thái này lại không chút kiêng kỵ cái nhìn của người khác mà tét mông cô!

Từ Lâm nhìn cô lần nữa, trên môi thoáng ý cười rồi vuốt nhẹ lên lưng cô, nhìn cô y tá rồi nói

- Bắt đầu đi!

Cô y tá gật đầu rồi bắt đầu tiêm thuốc cho Hàn Dĩ Xuyến.

Trong lòng cô ta không khỏi đố kỵ với cô gái này, có thể được một người đàn ông hoàn hảo như vậy yêu thương chiều chuộng, còn không chút kiêng dè mà thể hiện sự biến thái với người phụ nữ của mình trước mặt người ngoài, cả những dấu vết ân ái trên người cô gái này cũng được hắn để lộ ra; thật sự khiến người khác phải đố kỵ!

Dẹp bỏ những suy nghĩ đó, cô y tá tập trung vào việc tiêm thuốc.

Hai tay Hàn Dĩ Xuyến bám chặt vào vai Từ Lâm vì đau đớn, cô đang cắn chặt môi chịu đựng.

Nhìn cô như vậy, Từ Lâm vừa vỗ về vừa nói với y tá

- Nhẹ một chút, đừng làm cô ấy đau!

Cô y tá dần ý thức được mình hơi mạnh tay nên vội giảm nhẹ lực và nhanh chóng kết thúc công việc của mình, dặn dò vài câu rồi thu dọn đồ đạc, đi ra khỏi phòng.

..........................

Hàn Dĩ Xuyến đã được Từ Lâm chỉnh sửa lại quần áo cho gọn gàng, mái tóc cũng được vén lại, hắn đang lau mồ hôi cho cô.

- Đau lắm không?

Hàn Dĩ Xuyến bất mãn lườm hắn, không vui nói

- Rõ ràng cô ta cố ý làm em đau! Em dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết cô ta có ý với anh!

Từ Lâm khẽ bật cười, đưa tay véo nhẹ lên chóp mũi cô, trêu đùa

- Vậy thật ra là em đang ghen hay cô ta đố kỵ?

Hàn Dĩ Xuyến phồng má nhìn hắn, buộc miệng hỏi

- Chuyện gì chứ?

Từ Lâm chưa trả lời ngay mà lại đưa tay vuốt dọc sống lưng cô xuống phần mông, nở một nụ cười đầy sắc tình.

Hàn Dĩ Xuyến giật mình nhớ ra,cô đẩy nhẹ tay hắn ra và nhẹ nhích người, xấu hổ cắn môi, e dè hỏi

- Sao tự nhiên lại đánh em?

Từ Lâm biết ngay cô sẽ hỏi như vậy nên không chút do dự mà trả lời.

- Đó là hình phạt mới cho em khi ở bên ngoài và trước mặt nhiều người!

Nụ cười của hắn đầy mờ ám cùng khiêu khích.

Mặt Hàn Dĩ Xuyến nóng hừng hực, ngập ngừng rất lâu mà không nói được gì, Từ Lâm liền hỏi

- Sao vậy? Không thích?

Hàn Dĩ Xuyến rụt rè nhìn hắn, cắn cắn môi lắc đầu và lí nhí nói

- Không phải, mà là, thích cả những lúc chỉ có anh và em, ở trong đây.

Cô nói càng lúc càng nhỏ, cảm giác tim sắp vọt ra ngoài rồi, cô cũng không dám nhìn thẳng vào mặt Từ Lâm, dứt lời liền nằm xuống và chui đầu vào trong chăn.

Từ Lâm thoáng kinh ngạc nhưng rất nhanh liền nở nụ cười hứng thú, nhìn cô giấu mình trong chăn, hắn lại nhếch môi cười đầy sủng nịch.

Quả nhiên sau sự dạy dỗ của hắn, cô càng lúc càng to gan lớn mật, và còn rất thành thật, quyến rũ hơn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.