Tổng Giám Đốc, Anh Đi Đi!

Chương 34




Tổng giám đốc, anh đi đi!

Chap 35: Từ Lâm, tôi thua rồi!

Đài Song Khê

Vừa xuống taxi, Hàn Dĩ Xuyến vội vã đưa tiền cho tài xế rồi liên tục nhấn chuông cửa, thím Vương chạy ra mở cửa, nụ cười trên môi bà rạng rỡ khi nhìn thấy cô gái nhỏ mà bà yêu mến đang xuất hiện trước mặt, bà mở cửa ra, vừa muốn nói gì nhưng Hàn Dĩ Xuyến đã liền hỏi

- Thím Vương, Từ Lâm đang ở đâu ạ?

Thím Vương chỉ tay vào trong, ngờ vực nói

- Thiếu gia đang ở hồ bơi, để tôi dẫn cô vào!

Hàn Dĩ Xuyến gật đầu cảm ơn nhưng cô muốn tự vào tìm Từ Lâm nên đã chạy thục mạng vào hướng hồ bơi.

Thật kỳ lạ khi cô vừa vào gần đến hồ bơi thì không còn thấy ai nữa cả, người làm, vệ sĩ đều không có!

Càng bước lại gần hồ, một loạt âm thanh lạ càng rõ dần.

Tiếng rên rỉ ngâm nga của phụ nữ hoà cùng tiếng thở dốc của đàn ông khiến tim Hàn Dĩ Xuyến như muốn vọt ra ngoài; cô lại gần thêm, đã đứng trước hồ bơi.

Trên chiếc ghế nằm nghỉ bên cạnh hồ bơi ngoài trời, Từ Lâm đang ngồi dang rộng hai tay trên đó, nửa thân trên của hắn để trần, cơ ngực, cơ bụng và bắp tay săn chắc đều lộ ra bên ngoài, cùng với làn da màu đồng bắt mắt; phía dưới hắn chỉ mặc một chiếc quần bơi màu đen, nhưng lúc này nó lại đang được vén ra.....

Bên cạnh Từ Lâm lúc này có hai cô nữ sinh vẫn đang trong bộ đồng phục của trường nhưng lại mất hết sự tôn nghiêm của một bộ đồng phục; chiếc váy được vén lên đến mông, lộ ra chiếc quần con bên trong, áo trắng đã bị kéo xuống phân nửa, lộ hết cặp ngực no tròn trong chiếc áo lót bằng ren; bộ dạng của hai cô nữ sinh bây giờ làm mất đi vẻ đẹp tâm hồn của một học sinh; một người đang quỳ gối trước mặt Từ Lâm, vén chiếc quần bơi của hắn xuống, uyển chuyển từng động tác nhỏ, " chăm sóc" cho con cự long của người đàn ông; cô nữ sinh kia thì đứng bên cạnh hắn, hạ thấp người xuống vùng bụng của hắn, môi lưỡi di chuyển nhẹ nhàng khắp các bắp thịt của Từ Lâm, bàn tay thuần thục vuốt ve khắp cơ thể hắn. Vẻ mặt của bọn họ đều vô cùng dâm đãng và hưởng thụ!

Mà Từ Lâm cũng đang nhắm mắt tận hưởng từng đợt khoái cảm, cổ họng hắn bật ra từng tiếng gầm nhẹ!

Hàn Dĩ Xuyến chôn chân tại chỗ, cảm giác mất mát cùng lạc lõng cứ bủa vây lấy cô, như một món đồ chơi cũ nát bị chủ nhân vứt bỏ; cô đưa tay lên ấn chặt lồng ngực, ngăn chặn cảm giác muốn hét ầm lên; cô nâng một tay khác lên xem đồng hồ.

Chỉ còn ba mươi phút!

Sau ba mươi phút nếu mẹ cô vẫn không thể phẫu thuật thì cô sẽ phải mất bà mãi mãi!

Mặc kệ.

Sự tôn nghiêm cuối cùng cô cũng không cần nữa rồi!

Nhưng cô chưa kịp mở miệng thì một giọng điệu lạnh lùng nhưng không thiếu sự chế nhạo vang lên

- Em đến sớm hơn tôi tưởng! Không phải vẫn đang bận rộn nói lời đường mật cùng người tình?

Hàn Dĩ Xuyến nâng chân lên một cách nặng nề mà bước tới gần Từ Lâm hơn chút, cô yếu ớt nói

- Từ Lâm, để mẹ tôi được phẫu thuật được không?

Từ Lâm quay mặt lại nhìn cô, hắn không khỏi nở một nụ cười chế nhạo

- Chỉ cần doạ em một chút thì đã lập tức chạy đến đây cầu xin tôi như một con điếm! Hàn Dĩ Xuyến, em thật sự rất thích lên giường với đàn ông đấy! Tôi thật không hiểu tại sao đến giờ em vẫn còn sạch sẽ đến vậy, cái màng trinh kia không phải là giả chứ? Chậc chậc, nhưng bộ dạng ngờ nghệch của em lại không thể gạt được tôi! Rất chân thật, rất kích thích!

Vừa nói hắn vừa lệnh cho hai cô nữ sinh kia đứng ra phía sau, hắn khôi phục lại dáng vẻ tàn khốc như thường, chiếc quần bơi kia cũng đã chỉnh tề lại.

Hắn tiếp tục những lời sỉ vả cô, nụ cười châm biếm càng lúc càng đậm

- Dĩ Xuyến, em thật sự biết diễn kịch đấy! Đã ngủ với bao nhiêu gã rồi mà vừa bị tôi chơi một lát đã bày ra bộ mặt thảm hại đó! Giả vờ thanh cao cho ai xem chứ?

Từng cơn, từng cơn đau tê dại ngấm dần vào tim Hàn Dĩ Xuyến, những giọt nước mắt nóng hổi cứ thi nhau chảy xuống, cô đưa tay quệt sạch chúng, giọng nói yếu ớt cùng bi thương, cô cắn răng nói lớn nhất có thể

- Từ Lâm, ngoài anh ra tôi chưa từng ngủ với ai, tin hay không là quyền của anh; tôi dám thề với trời, lần đầu tiên của tôi là cho anh, anh có quyền đem nó ra cười cợt nhưng cũng đừng ở trước mặt của những người này!

Cô vừa hét vừa chỉ thẳng tay vào mặt của hai cô nữ sinh nãy giờ đang che miệng cười trộm.

Nước mắt vẫn không ngừng rơi, cô gian nan nuốt một ngụm nước bọt để lấy giọng nói tiếp

- Miệng là của anh, anh muốn nói gì tôi không có quyền quản, anh sỉ nhục tôi cũng được, mắng nhiếc tôi thế nào cũng được, thế nhưng, nếu anh dám cướp đi mạng sống của mẹ tôi thì cho dù tôi có chết thành ma cũng sẽ không tha cho anh!

Bộp bộp bộp

Từ Lâm vừa cười vừa vỗ tay, giống như chuyện này không hề liên quan gì đến mình, giọng bỡn cợt nói tiếp

- Vẫn còn mạnh miệng! Tôi cho em biết, đe dọa là cái mà Từ Lâm tôi ghét nhất!

Tâm trạng bây giờ của Từ Lâm không hề tốt chút nào, hắn cảm thấy bực bội đến mức muốn bóp chết người. Từ lúc nhìn thấy những bức ảnh chụp cảnh ôm hôn nhau của Hàn Dĩ Xuyến và Phàm Diệc ở hành lang bệnh viện, tim gan của Từ Lâm như đang sôi sục lên, cơn phẫn nộ bùng phát không rõ nguyên do, cảm giác bị phản bội và lừa gạt cứ xuất hiện trong đầu hắn; hắn không muốn, suốt hai mươi năm qua sống chết trong giới hắc đạo, Từ Lâm hắn chưa từng bị ai xoay vòng vòng như vậy, thứ hắn muốn, hắn nhất định sẽ đoạt được và hơn hết, không kẻ nào được đụng vào nó!

Nhìn thấy cô gái nhỏ luôn luôn tìm cách chạy trốn, liều mạng giãy giụa khi ở bên cạnh hắn lại trở nên rất ngoan ngoãn khi được ôm ấp trong vòng tay của gã đàn ông khác, hắn hận không thể ngay lập tức đem kẻ đó nghiền nát ra!

Còn cô, những gì cô đối với hắn, ngay giây phút đó, hắn đều chỉ còn thấy sự giả tạo!

Hàn Dĩ Xuyến tiếp tục lau sạch nước mắt, nhưng càng lau thì càng tuôn ra nhiều hơn, cô nghẹn đắng hỏi

- Từ Lâm, rốt cuộc anh muốn như thế nào mới cho mẹ tôi phẫu thuật?

Từ Lâm cười đến lạnh thấu xương, giọng điệu vẫn còn sự bỡn cợt

- Tôi từng muốn em trở thành tình nhân của tôi, nhưng đó là trước kia tôi chưa biết em là con điếm hám đàn ông đến như vậy, bây giờ chỉ nghĩ đến thôi là tôi đã thấy buồn nôn rồi! Nếu em có thể biểu hiện tốt hơn một chút thì không biết chừng tôi có thể suy nghĩ lại!

Hàn Dĩ Xuyến muốn ngăn cho mình ngừng khóc nhưng có ngăn thế nào cũng chỉ khóc nhiều hơn, cô bước từng bước tới trước mặt Từ Lâm, dùng đôi mắt long lanh nước nhìn hắn, im lặng thật lâu, cô cắn chặt môi, dần dần hạ thấp người xuống.

Đầu gối cô nhẹ nhàng chạm xuống sàn cẩm thạch lạnh băng, cô cúi đầu và nức nở từng tiếng

- Từ Lâm, xin anh hãy tha cho mẹ tôi!

Mày kiếm khẽ nhíu, môi bạc khẽ nhếch, Từ Lâm nhả ra từng chữ.

- Bắt đầu đi! Không phải những ngày qua em đã rất thân với nó sao?

Hắn biết cô đang làm gì nhưng vẫn cố tình hiểu sai ý cô, cô quỳ gối cầu xin hắn, đối với hắn đó là một cú đấm đau nhất, hắn thà bắt cô quỳ trước mặt khẩu giao cho mình cũng không muốn chấp nhận hành vi quỳ gối cầu xin này của cô!

Hàn Dĩ Xuyến ngẩng đầu lên nhìn hắn, giờ phút này, gương mặt cô trắng bệch đến đáng sợ, môi cũng không có chút sắc hồng nào ngoài vết máu tụ, cô mấp máy môi một cách khó khăn

- Từ Lâm, chẳng phải anh chê tôi bẩn sao? Anh còn muốn tôi làm những chuyện buồn nôn gì cho anh nữa?

Hai chân cô run rẩy, bủn rủn đến không thể đứng lên nữa.

Từ Lâm càng lúc càng bị cô làm cho khó chịu, hắn nhấc một chân lên, không chút do dự mà đá vào ngực Hàn Dĩ Xuyến, đá văng cô xuống hồ.

- Cút đi!

Ầm

Từ Lâm sau khi dứt một câu tàn nhẫn, lạnh lùng thì tiếng nước văng lên tung toé cùng âm thanh va chạm của cơ thể Hàn Dĩ Xuyến với đáy hồ tạo ra một âm thanh kinh thiên động địa.

Gương mặt Từ Lâm vẫn sắc lạnh như vậy, hờ hững nhìn người con gái dưới hồ đang giãy giụa dưới nước, chới với lung tung để tìm cách thoát thân; cô không biết bơi!

Từ Lâm nhếch môi cười.

Như vậy càng thú vị!

Tiếng kêu cứu của Hàn Dĩ Xuyến cứ liên tục bị dòng nước lạnh vùi mất, cô chật vật khổ sở

- Khụ khụ... cứu với.. làm ơn hãy cứu tôi... Từ Lâm.... cứu tôi....!

Để cô chìm trong nước một lúc, Từ Lâm mới lên tiếng

- Bẩn như vậy, không phải em tên rửa cho sạch rồi mới leo lên giường của tôi sao?

Hàn Dĩ Xuyến đưa tay với lung tung nhưng vẫn không thể thoát khỏi hồ nước lạnh băng, cô thống khổ cầu xin

- Từ Lâm, tôi xin anh... mẹ tôi không còn nhiều thời gian nữa... xin anh... cho bà được phẫu thuật....!

Từ Lâm ngồi trên bờ nhìn xuống cô gái nhỏ đang chật vật muốn đứng lên, hắn cười lạnh nhạt

- Tại sao tôi phải làm vậy? Hàn Dĩ Xuyến, em luôn tỏ ra thanh cao như vậy, chẳng lẽ bây giờ ngay cả lòng tự trọng em cũng không có?

Dứt lời, hắn ném cho cô cái nhìn khinh miệt, đứng lên và xoay người định bước đi.

- Từ Lâm, tôi thua rồi! Mọi chuyện không phải đều do anh sắp xếp sao? Muốn tôi đến đây cầu xin anh, anh thắng rồi! Tôi đấu không lại anh, nhưng Từ Lâm, anh hết lần này đến lần khác cường bạo tôi, lẽ ra anh nên thấy chán rồi chứ, cộng với việc bây giờ anh nhận thấy tôi bẩn, vậy thì hà tất gì anh phải giết một người không liên quan, anh dựa vào thế lực của mình ngăn chặn tất cả các bệnh viện ở Thượng Hải này không để mẹ tôi được phẫu thuật! Anh hao tâm tổn sức như vậy để đoạt được thứ gì?

Từ Lâm xoay người lại, hắn nhìn Hàn Dĩ Xuyến đang đứng giữa hồ bơi, áo sơmi của cô ướt nhẹp, dính cả lên người; sắc mặt càng lúc càng tái hơn, mái tóc ướt sũng phủ lên vai đang run rẩy.

Từ Lâm dừng bước và nhìn cô, nụ cười nhàn nhạt xuất hiện trên môi

- Miệng lưỡi thật sự rất sắc bén! Vậy thì để tôi cho em biết lý do mà mẹ em phải chịu khổ như vậy, đó chính là từ trước đến nay em chưa bao giờ ngoan ngoãn nghe lời. Em dùng thân thể đã qua tay bao nhiêu gã đàn ông để leo lên giường của tôi; trước đây, tôi cảm thấy thân thể của em cho dù có chơi bao nhiêu lần cũng chẳng thấy chán, nhưng hiện giờ, tôi phát ngán tận cổ! Bây giờ em cầu xin tôi? Em muốn làm gì cho tôi đây?

Hàn Dĩ Xuyến lau sạch nước mắt và nước hồ bơi trên mặt,cô gật đầu một cách khó khăn rồi bước từng bước tới bờ, đứng trước mặt Từ Lâm, nhưng cô vẫn chưa leo lên được khỏi hồ, giọng cô vô lực đến đáng thương

- Từ Lâm, nếu đã vậy tại sao anh còn làm khó tôi?

Từ Lâm cúi thấp người xuống, nhẹ nhàng đưa tay nâng cằm cô lên, giọng nói lạnh lùng

- Để em bên cạnh, từ từ hành hạ, thật sự rất kích thích!

Hàn Dĩ Xuyến mờ mịt nhìn hắn, cô đưa tay đẩy tay hắn ra khỏi cằm mình, đầu óc cô bây giờ rất choáng váng nhưng vẫn cố gắng nói to nhất có thể

- Từ Lâm, tôi đã nói rồi! Tôi không hề làm những chuyện nhục nhã như anh nói, Từ Lâm, nếu không có anh thì tôi cũng không biến thành bộ dạng đáng bị người khác cười chê, xúc phạm như vậy rồi!

Từ Lâm đưa ngón tay thon dài vén nhẹ những sợi tóc rối trước mặt cô, giọng nói đầy uy quyền vang lên

- Nếu đã dám khẳng định như vậy thì chứng minh cho tôi thấy!

Hàn Dĩ Xuyến ngước mắt lên nhìn hắn, cô nói rất rõ ràng

- Được rồi, tôi nhận thua! Tôi sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, trở thành tình nhân của anh! Anh không muốn tôi gặp Phàm Diệc thì tôi sẽ không bao giờ gặp anh ấy nữa, từ đây đến chết cũng sẽ không gặp lại!

Từ Lâm hơi bất ngờ trước quyết định táo bạo của cô nhưng rất nhanh liền cảm thấy hài lòng cùng thoả mãn, gương mặt sắc lạnh cũng dịu bớt, hắn xoa xoa gương mặt tái nhợt của cô rồi đưa tay tới kéo tay cô.

- Đây là do em tự chọn!

Hàn Dĩ Xuyến muốn nắm chặt tay hắn để được kéo ra khỏi hồ nước nhưng tay cô cứ run rẩy, không thể nắm lại, đầu óc quay cuồng, mọi thứ trước mắt đều trở nên mờ mịt....

Ầm

Một lần nữa cơ thể nhỏ bé của người con gái đã ngã xuống nước, nhưng lần này cô không còn giãy giụa nữa, mặt nước trở nên yên lặng đến đáng sợ!

Đầu óc Từ Lâm chấn động, hắn không cần thời gian xác nhận chuyện gì đang xảy ra mà nhảy ngay xuống nước.

Ầm

- Dĩ Xuyến....!

Một lúc sau, Từ Lâm đã ôm được cơ thể nhỏ bé, yếu ớt của Hàn Dĩ Xuyến lên khỏi mặt nước, cô đã ngất lịm đi rồi, gương mặt nhợt nhạt đến mức không thể nhợt nhạt hơn.

Từ Lâm hốt hoảng gọi tên cô liên tục, vừa vỗ lên má cô vừa gọi

- Dĩ Xuyến, em tỉnh lại cho tôi! Dĩ Xuyến, em nghe tôi nói gì không? Tỉnh lại cho tôi!

Hắn gần như gầm lên dữ dội, thân thể cũng bắt đầu cứng đờ, gương mặt đã đông lại thành một lớp băng dày.

Dưới hồ bơi, thân thể nam nhân vạm vỡ cường trạng để lộ nửa thân trên, đang bế một nữ nhân với thân hình nhỏ nhắn, xụi lơ như một bông hoa đẹp vừa bị vùi dập trong thác nước dữ tợn, tiếng gầm thét như sắp đem cả toà biệt thự này đánh đổ của Từ Lâm không ngừng vang lên

- Dĩ Xuyến, lập tức tỉnh lại cho tôi!

Thím Vương và vài người làm cuống cuồng chạy vào xem, thấy một cảnh trước mắt, thím Vương suýt chút thì bị doạ cho ngất. Bà vội phân phó cho người làm chuẩn bị các thứ rồi đi tới hồ bơi, gọi Từ Lâm.

- Thiếu gia, mau đưa cô ấy về phòng đi ạ!

Từ Lâm giật mình ý thức lại, hắn nhẹ nhàng nhấc bổng Hàn Dĩ Xuyến lên cao và bế cô ra khỏi hồ bơi; thím Vương cầm khăn bông đắp lên người Hàn Dĩ Xuyến và lo lắng chạy theo sau Từ Lâm.

Hai cô nữ sinh nãy giờ đứng đó, mặt mũi đã sớm tái mét!

- ------------------------

Phòng ngủ của Từ Lâm bây giờ căng thẳng đến đáng sợ. Trong phòng chỉ có vài người; Hàn Dĩ Xuyến nằm im lặng trên giường, quần áo ướt trên người cô đã sớm được thay ra bằng một bộ váy ngủ rộng rãi hơn, trên tay cô cắm vài ống truyền dịch, bộ dạng bây giờ của cô, tuy bệnh nặng nhưng vẫn cực kỳ xinh đẹp, cô ngủ say như một nàng công chúa.

Từ Lâm khoác trên người một chiếc áo choàng tắm và ngồi trên sofa, tay chống bên huyệt thái dương, mắt vẫn thủy chung nhìn người con gái trên giường. Chợt hắn cất giọng lạnh lùng hỏi Triết Liệt đang đứng nghiêm bên cạnh

- Đã tiến hành phẫu thuật chưa?

Triết Liệt cung kính đáp

- Đã được đưa vào phòng phẫu thuật được hơn nửa giờ đồng hồ rồi ạ!

Từ Lâm gật đầu không nói gì, tiếp tục theo dõi tình trạng của Hàn Dĩ Xuyến.

Mẫn Quan đang kiểm tra lại tất cả các trị số của bệnh nhân và ghi chép cẩn thận, lúc anh ta làm việc thật sự rất nghiêm túc, không còn dáng vẻ cà lơ phất phơ hằng ngày. Sau khi xác nhận xong mọi thứ đã ổn định, anh ta dặn dò y tá mấy câu rồi đi tới nói với Từ Lâm.

- Cô ấy bị sốt rất nặng!

Hình như có điều gì đó không tiện nói trước mặt nhiều người, Mẫn Quan liếc nhìn Từ Lâm một cái. Từ Lâm thấy vậy liền giơ tay ra hiệu cho Triết Liệt cùng những người khác ra ngoài.

Thím Vương đang đứng bên cạnh giường, bà nhìn Hàn Dĩ Xuyến một lát, nhớ lúc nãy Từ Lâm đã lo đến phát hoảng như thế nào, còn tự tay thay quần áo cho Hàn Dĩ Xuyến, bà mừng thầm rồi cúi chào đi ra ngoài cùng y tá.

Trong phòng bây giờ chỉ còn Mẫn Quan và Từ Lâm. Còn có Hàn Dĩ Xuyến đang nằm trên giường.

Từ Lâm bóp bóp mi tâm rồi nói

- Có chuyện gì thì nói đi!

Mẫn Quan ngồi xuống đối diện với Từ Lâm, vẻ mặt ngưng trọng hỏi

- Cậu đã làm gì cô ấy?

Từ Lâm không trả lời mà chỉ ném cho anh ta cái nhìn " như cậu thấy rồi đấy ". Mẫn Quan không thể tin nổi

- Không phải chứ Lâm, cậu cường bạo cô ấy? Thời gian khá lâu đấy, mình đã kiểm tra sơ qua, Dĩ Xuyến vì bị kiệt sức do vũ lực gây ra và không được ăn uống tử tế nhiều ngày nên dẫn đến cơ thể suy nhược và phát sốt, vừa rồi còn bị ngâm trong nước lâu như vậy nên mới bất tỉnh! Trước mắt tớ đã kê thuốc cho cô ấy, nếu cậu không yên tâm thì đợi sau khi cô ấy tỉnh lại thì đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra kỹ hơn!

Từ Lâm cũng thấy nhẹ nhõm hẳn đi, hắn lạnh lùng hỏi

- Khi nào thì cô ấy có thể tỉnh lại?

Mẫn Quan cười cười và trả lời

- Sớm nhất là ngày mai, còn muộn hơn có lẽ là ba ngày sau!

Từ Lâm đứng lên, ưu nhã bước về phía giường, nhìn người con gái đang ngủ say, tay hắn từ từ đưa tới vuốt ve gò má vẫn còn tái nhợt của cô.

Mẫn Quan cười thích thú, ngữ điệu trêu chọc

- Yên tâm đi, chỉ cần sau khi cô ấy khoẻ lại thì cậu có thể tha hồ mà phóng túng rồi, nhưng nhớ phải nhẹ nhàng một chút đấy! Thật lòng mà nói, cậu, Tô Vận và Thiên Duật khi chơi đùa nữ nhân, tớ thấy lo nhất là cậu và Thiên Duật đấy, hai người các cậu đều có khả năng sẽ xảy ra án mạng, Thiên Duật thì tớ sợ cậu ấy sẽ phải nằm liệt giường cả đời, án mạng này không cần làm phiền Dược Thần, nhưng còn cậu, Lâm à, cậu không thể cứ tìm việc cho Dược Thần mãi như vậy được!

Ba người Tô Vận, Doãn Thiên Duật và Từ Lâm có sở thích khác nhau về phụ nữ họ đưa lên giường: Tô Vận thích những phụ nữ đã từng trải nên sẽ không gây ra bất đồng gì cả, Doãn Thiên Duật thích nữ sát thủ nên Mẫn Quan mới lo anh ta sẽ bị phụ nữ giết chết trên giường, Từ Lâm lại thích nữ sinh nên khi lên giường, Mẫn Quan sợ hắn sẽ gây ra án mạng, hại chết con gái người ta, lúc đó phải làm phiền đến đại luật sư danh tiếng thế giới, cũng là bạn thân của bọn họ - Cố Dược Thần!

Từ Lâm xoay người lại, ném cái nhìn sắc lạnh cho Mẫn Quan

- Cậu biến được rồi đấy!

Mẫn Quan làm mặt hề, giơ tay đầu hàng, cười cười và xếp dụng cụ khám bệnh vào túi rồi đi ra.

Từ Lâm ngồi xuống giường, vuốt ve gò má Hàn Dĩ Xuyến và vén vài sợi tóc rối trên mặt cô sang tai. Trái tim hắn bất giác chùn xuống.

" Từ Lâm, ngoài anh ra tôi chưa từng ngủ cùng ai! "

" Tôi xin thề với trời, lần đầu tiên của tôi là cho anh"

" Từ Lâm tôi chưa từng làm những chuyện nhục nhã mà anh nói "

Nhớ đến gương mặt đầy phẫn uất của Hàn Dĩ Xuyến cùng những giọt nước mắt long lanh của cô khi hét lớn với hắn như vậy, không hiểu tại sao, Từ Lâm lại có cảm giác thành công và hạnh phúc như vậy!

Hạnh phúc?

Đã từ lâu rồi hắn chưa từng cảm nhận được cảm giác đó!

Hàn Dĩ Xuyến không hề nói dối!

Những giọt nước mắt của cô đều là thật!

Ánh mắt tuyệt vọng của cô khi nhìn hắn là thật!

Cảm giác non nớt lần đầu cô cho hắn cũng là thật!

Nhưng cái cảm giác như bị phản bội và lừa dối chết tiệt kia khi thấy cô nằm trong vòng tay của người đàn ông khác là sao chứ?

Khỉ thật!

Đúng là dễ khiến người ta thấy bực!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.