Tổng Giám Đốc, Anh Đi Đi!

Chương 16




Tổng giám đốc, anh đi đi!

Chap 17: Xoá bỏ lời đồn

Nằm nghiêng mặt về một phía trên giường, Hàn Dĩ Xuyến chỉ biết giữa chặt góc chăn đang che kín cơ thể mình, hai mắt cô mở to nhưng vô hồn, cô im lặng và giữa nguyên một tư thế này rất lâu...

Một bàn tay to ấm đang chải truốt mái tóc dài mượt của Hàn Dĩ Xuyến, ngón tay lại nâng một lọn tóc lên, quấn nhẹ xung quanh rồi lại thả xuống. Từ Lâm bỏ tay ra khỏi mái tóc Hàn Dĩ Xuyến, sau đó dùng động tác thật dịu dàng để sờ lên gò má đã trắng bệch của cô, ngón tay di chuyển nhẹ nhàng như đi trên phím đàn, mơn trớn khắp cổ, vai và bắp tay cô...

Thấy Hàn Dĩ Xuyến vẫn nằm yên như vậy, Từ Lâm bực bội đứng lên, đi vào phòng tắm và đóng mạnh cửa lại, rất nhanh sau đó, trong phòng tắm liền truyền đến tiếng nước chảy....

Đứng trước tấm gương lớn trong phòng tắm, nước từ trên đỉnh đầu dội xuống cả mặt và cơ thể Từ Lâm. Sau lưng hắn đầy rẫy những vết cào từ móng tay của Hàn Dĩ Xuyến, cộng thêm những vết sẹo đã có trên người hắn từ trước càng làm tăng thêm nét quyến rũ của một người đàn ông quyền lực và thần bí như hắn...

Chống một tay lên tấm gương, Từ Lâm cũng nhìn gương mặt mình trong đó, sự lãnh khốc lan tràn đến từng milimet trên mặt hắn. Chỉ nghĩ đến gương mặt sụt sùi nước mắt của Hàn Dĩ Xuyến, hắn càng thấy khó chịu...

Mẹ kiếp!

Cô khóc gì chứ? Đó không phải cô tự chọn sao?

Từ trước đến giờ, hắn muốn bao nhiêu phụ nữ sẽ có bấy nhiêu, thậm chí còn nhiều hơn. Phụ nữ vây quanh hắn chỉ đợi cơ hội được hầu hạ hắn trên giường...

Nhưng Hàn Dĩ Xuyến, vừa gặp cô lần đầu, hắn đã cảm thấy hứng thú với cô; hắn muốn có được cô lại phải hao tâm tổn sức đến như vậy!

Thật là nực cười mà!

Tắm xong, Từ Lâm lấy một chiếc khăn bông quấn quanh thắt lưng, vừa đủ để che đi nửa thân dưới...

Hắn trở lại phòng ngủ.

Bây giờ Hàn Dĩ Xuyến đã chịu ngồi dậy, cô ngồi ở một góc giường, dùng chăn che kín toàn bộ cơ thể, cằm tựa lên đầu gối, hai tay níu chặt góc chăn như sợ chỉ cần buông tay ra sẽ có người đến làm hại mình. Hai mắt cô cứ nhìn chằm chằm xuống sàn cẩm thạch sáng bóng một cách vô ích...

Từ Lâm đứng yên nhìn cô, hắn cực kì khó chịu, mày kiếm nhíu chặt lại...

Khung cảnh trên giường vẫn còn lưu lại toàn bộ dấu vết của trận kích tình đêm qua; gra giường nhăn nhúm đến thảm hại, trên đó còn có vệt máu đã khô...

Từ Lâm bực bội đi tới giường, hắn thô kệch kéo chăn ra khỏi người Hàn Dĩ Xuyến

- Muốn chết thì tôi có thể giúp em toại nguyện, đừng ngồi đây bày ra bộ dạng chết dở sống dở trước mặt tôi!

Nhưng vừa nhìn xuống cơ thể cô...

Những dấu hôn đỏ như máu xuất hiện trên khắp người cô, còn có cả những vết bầm trên tay, trước ngực và bắp đùi do lúc cô phản kháng khiến hắn tức giận mà để lại; còn cả, ở bẻm đùi cô, vài giọt máu đã khô còn dính trên đó, mùi vị tình dục vẫn chưa tản bớt....

Hai tay Từ Lâm cuộn chặt thành nắm đấm, cảm giác này khiến hắn không thoải mái chút nào.

Hắn đang thương xót cho cô sao?

Chết tiệt!

Không muốn nghĩ thêm nữa, Từ Lâm cúi thấp người xuống, bế Hàn Dĩ Xuyến đi thẳng vào phòng tắm và ném cô xuống bồn

- Lập tức thu hồi lại bộ mặt đó của em!

Chưa dừng lại ở đó, hắn còn cúi thấp người xuống, nói nhỏ bên tai cô

- Nhìn em thành ra bộ dạng như thế này khiến tôi càng muốn làm một lần nữa đấy!

Sau đó đi thẳng ra khỏi phòng tắm.

Lúc Hàn Dĩ Xuyến tắm rửa xong và đi ra, trên người cô đã thay một bộ quần áo mới mà Từ Lâm đã chuẩn bị sẵn.

Từ Lâm thì đang mặc chiếc áo khoác lên, hắn nhìn Hàn Dĩ Xuyến đang đứng cách hắn vài bước và cài lại cúc áo khoác. Sau đó vẫy tay về phía cô

- Lại đây!

Hàn Dĩ Xuyến cắn chặt môi, cô cúi đầu và mắt nhìn vào hai ngón cái đang chà xát nhau.... Một lúc lâu cô mới dám ngẩng đầu lên nhìn Từ Lâm

- Mẹ tôi đâu? Anh có thể thả bà ấy rồi chứ?

Từ Lâm không hề nổi giận, hắn lấy điện thoại ra và gọi cho thuộc hạ, bảo bọn chúng thả mẹ cô ra. Kết thúc cuộc gọi, hắn lại tiếp tục đứng nhìn Hàn Dĩ Xuyến, đợi cô nói tiếp

Hàn Dĩ Xuyến rụt rè nhìn hắn, môi gần như đã bị cô cắn sắp nát

- Những bức ảnh kia, có lẽ anh cũng có cả đoạn ghi hình! Anh hủy nó được rồi chứ?

Từ Lâm lại lấy ra một sấp ảnh, giơ lên để Hàn Dĩ Xuyến tin, và lấy bật lửa trong túi áo ra, châm lửa đốt hết số ảnh đó... Ảnh đang cháy gần hết, hắn buông tay để chúng rơi xuống sàn, vẫn đang cháy dần... Tiếp theo hắn đưa một cuộn phim lên, tiện tay vớ lấy một cốc nước trên bàn, thả cả cuộn phim xuống cốc nước...

Sau khi xong xuôi mọi việc, Từ Lâm đứng đó, một tay đút vào túi quần, một tay vẫy về phía Hàn Dĩ Xuyến, kiên nhẫn gọi

- Lại đây!

Hàn Dĩ Xuyến hít thở sâu một hơi, sau đó nặng nề bước từng bước về phía Từ Lâm. Mỗi bước đến gần, cô cảm giác sóng lưng lạnh toát vì khí lạnh toả ra trên người Từ Lâm, tim cô cũng đập nhanh hơn thường....

Chưa hoàn toàn đến gần sát Từ Lâm, Hàn Dĩ Xuyến đã bị hắn vươn tay ra kéo vào lồng ngực rộng lớn,một tay hắn đặt sau lưng cô, tay kia nâng cằm cô lên, để cô chỉ nhìn thấy hắn

- Em rất sợ tôi?

Hàn Dĩ Xuyến mím chặt môi, không biết phải trả lời hắn thế nào.

Sợ, cô cũng có sợ hắn! Nhưng cô lại không dám trả lời hắn như vậy.

Không sợ thì cô đang nói dối!

Chưa đợi cô trả lời, Từ Lâm đã cúi đầu xuống, ghé sát môi vào tai cô

- Nhưng để em sợ tôi chính là mục đích của tôi!

Hàn Dĩ Xuyến không thể tin nổi những lời hắn vừa nói, cô mở to mắt nhìn hắn nhưng lại không nói gì. Từ Lâm cười nhạt, há miệng ngậm vành tai cô vào và cắn nhẹ....

- A!

Hàn Dĩ Xuyến giật mình né tránh. Từ Lâm cũng không bắt ép cô nữa, hắn lấy từ túi áo ra một chiếc thẻ vàng và đặt vào tay cô

- Muốn mua gì cứ mua!

Khi ánh mắt xẹt qua chiếc nhẫn kim cương trên ngón giữa tay phải của cô, hắn hài lòng nhếch môi.

Hàn Dĩ Xuyến cầm chiếc thẻ trên tay mà cảm giác như mình đang cầm một tảng đá lớn.

Từ Lâm sờ lên gương mặt đã dần có huyết sắc của cô, nụ cười nhàn nhạt vẫn ở trên môi

- Tất cả những tin đồn kia và cả đơn tố cáo em, tôi sẽ giải quyết ổn thoả.

Hàn Dĩ Xuyến im lặng nhìn người đàn ông trước mặt, mà hắn lại rất thong dong, cười cợt như những gì hắn vừa nói chỉ là trò đùa của trẻ con.

Rốt cuộc thì.....

Từ Lâm, hắn là người như thế nào?

- ---------------------------

Từ Lâm đã giữa lời, tất cả những đoạn clip quay cảnh Hàn Dĩ Xuyến và Tôn Phỉ Ngãi đánh nhau đều bị xoá sạch trên mạng, cũng chẳng sinh viên nào đề cập đến chuyện đó nữa. Đơn tố cáo của Tôn Phỉ Ngãi cũng bị cô ta rút lại; mà cô ta cũng không đến tìm Hàn Dĩ Xuyến gây sự nữa. Cuộc họp phụ huynh hôm đó, mẹ của Hàn Dĩ Xuyến đã được người của Từ Lâm đưa đến hội trường, nội dung cuộc họp cũng không hề đề cập đến những tin đồn kia, khi mẹ cô hỏi đến đám người đã đưa bà đi, cô cũng chỉ nói rằng do hiểu lầm mà thôi và đương nhiên, quyết định đình chỉ học đối với cô đã được bãi bỏ.....

Nhưng Hàn Dĩ Xuyến thường xuyên nghe những nữ sinh trong trường truyền tai nhau một việc.

Từ Lâm lại đổi phụ nữ, hắn có niềm vui mới nên Tôn Phỉ Ngãi đã bị đá ra khỏi lề.

Mỗi khi nghe đến tên Từ Lâm, Hàn Dĩ Xuyến không thể nào quên được mọi chuyện xảy ra đêm đó.... Đêm ân ái đó cứ như một bóng ma ám ảnh tâm lý cô!

............

Căn tin CLB ngoại ngữ.

Sau hai tiết học tiếng Anh, Hàn Dĩ Xuyến mệt đến xương cốt sắp rã rời...

Vì Lệ Băng và Thuyên An không học ngoại ngữ cùng cô nên khi ở CLB này cô cũng chẳng có bạn bè thân thiết nào, lúc học cũng vậy, lúc ăn cơm cũng vậy, cô thường chỉ có một mình, nhưng năm năm trước,cô có quen biết Doãn Thiên Duật ngồi cùng bàn với mình, từng tốt nghiệp Harvard và đang học kinh doanh ở nước ngoài nhưng do sự sắp xếp của gia đình mà đã vào đây đăng ký khoá ngoại ngữ cho đỡ buồn, tính cách trầm ổn, lạnh nhạt với những gì diễn ra xung quanh, Doãn Thiên Duật xem thế giới chỉ quay xung quanh mình!

Trước đây cô luôn xem anh ta là người bạn mà cô có thể trao đổi nhiều nhất trong khoa ngoại ngữ này, nhiều sinh viên trong khoa ngoại ngữ này đều nghĩ rằng hai người họ là một đôi vì tất cả người đẹp chạy đến tìm Doãn Thiên Duật đều bị anh ta kéo Hàn Dĩ Xuyến ra làm bia đỡ đạn. Nhưng từ khi biết anh ta là bạn thân của Từ Lâm, cô cảm thấy nên hạn chế qua lại với anh ta.

- Chúng ta nói chuyện đi!.

Hàn Dĩ Xuyến ngước mắt lên thì thấy Doãn Thiên Duật đang đứng trước bàn ăn của mình, gương mặt anh ta vẫn lạnh lùng như vậy, hai tay đút vào túi quần...

Hàn Dĩ Xuyến nhìn thấy anh ta như nhìn thấy kẻ thù từ kiếp trước, cô đặt chiếc thìa xuống và dứt khoát đứng lên, cô nhìn đồng hồ

- Tớ chỉ còn mười lăm phút nữa là vào lớp!

Hai người cùng ra khuôn viên CLB, Doãn Thiên Duật mở lời trước

- Tớ đã nghe tin đồn ở học viện, mục tiêu hiện giờ của Lâm là cậu?

Hàn Dĩ Xuyến ngắt một chiếc lá bên cạnh, cô không trả lời mà hỏi lại

- Tớ hỏi cậu, đêm sinh nhật của Từ Lâm thật ra cậu đã cố tình để tớ đến đó? Còn nữa, hôm anh ta và cậu cùng xuất hiện ở học viện, có phải cũng là do cậu sắp xếp?.

Doãn Thiên Duật đưa chân đá đá vài Viên sỏi dưới chân, hai tay vẫn để trong túi quần

- Đêm đó để cậu giúp mình mang quà đến cho Từ Lâm hoàn toàn không phải tớ cố ý, hôm đó nhà tớ xảy ra chuyện thật! Còn về hôm bọn tớ xuất hiện ở trường, thật ra thì tớ thấy Từ Lâm đang chán nản nên mới gọi cậu ấy đến, trước đó tớ cũng đã nói sơ qua về cậu với cậu ấy!

Hàn Dĩ Xuyến cắn cắn môi rồi nói tiếp

- Cậu muốn đem tớ tặng lại cho anh ta? Vậy thì cậu thành công rồi đấy, tớ đã ngủ với anh ta, tớ đã ngủ với Từ Lâm rồi đấy! Cậu hài lòng chưa nào?

Doãn Thiên Duật cười nhạt nhìn cô

- Dĩ Xuyến, chẳng phải cậu cần người để dựa lưng sao? Từ Lâm là lựa chọn tốt nhất rồi. Chỉ là một cái màng trinh, chỉ cần tiểu phẫu là xong! Phụ nữ ai mà chẳng phải hầu hạ đàn ông, cậu nên cảm thấy may mắn vì Lâm chú ý đến cậu! Cậu còn luyến tiếc gì, chẳng lẽ cậu đang đợi tớ!

Hàn Dĩ Xuyến vò nát chiếc lá trên tay rồi ném xuống đất, cô đưa tay lau sạch nước mắt

- Chúng ta đừng bao giờ gặp nhau nữa!

Sau đó xoay người bước đi. Doãn Thiên Duật áy náy nhìn theo, vừa thấy hài hước vừa thấy xót xa.

Một bên là bạn bè cùng sinh ra tử suốt mười mấy năm, một bên là cô bạn vừa quen năm năm.

Dĩ nhiên anh ta muốn Từ Lâm được vui.

Haiza! Coi như anh ta đã nợ Hàn Dĩ Xuyến vậy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.