[Tomhar] Người Sáng Tạo Thần Chú

Chương 234




--------

<Tại sao vừa rồi ngươi lại nói cho ta về kế hoạch với con tử xà? Ngươi phải biết rằng điều đó sẽ chỉ khiến tuyên bố ngươi 'bị buộc phải phản bội' ta trở nên càng khó tin hơn.>

Phép thuật của Tom giật thót một cái. <<Cậu biết tại sao tôi lại làm thế. Cậu đã thiết lập kết giới đó vì cậu biết tôi sẽ cố gắng ám vào cậu trong lúc cậu đang sốc về...tất cả những chuyện đó. Dù tôi vẫn chưa biết cậu đã làm điều đó thế nào.>>

Tốt thôi. Sự thành thật này không tốt đẹp gì cho lắm, nhưng thật kì lạ làm sao, những gì Tom vừa nói thực sự là một tin tốt. Điều đó có nghĩa Tom không tuôn một tràng về việc y muốn xé xác Harry chỉ vì đang tức giận. Không, Tom chỉ muốn gây sốc cho Harry để lợi dụng sơ hở để tấn công cậu, điều này không tốt cho sức khỏe của cậu chút nào, nó chỉ là bằng chứng cho thấy Tom chỉ hành động một cách "ngu ngốc" khi bị mục tiêu của mình ép buộc, và điều đó tốt cho những kế hoạch của Harry.

Và vấn đề là, nó thực sự suýt nữa đã thành công. Ngay cả khi Harry có khả năng nhìn thấy phép thuật của Tom, cậu vẫn không thực sự nhận ra những gì Tom đã định làm. Harry đã mất vài giây để phản ứng khi phép thuật của Tom di chuyển về phía mình. Nếu y mạnh hơn một chút, nhanh hơn một chút, nếu Harry mất thêm vài giây để phát hiện ra, nếu cậu không có khả năng nhìn được phép thuật...gần như chắc chắn cậu sẽ chết ngay lập tức.

À...nếu như Tom còn tỉnh táo, thì đó sẽ không phải là điều y muốn đâu.

<Chính xác kế hoạch của ngươi là gì khi đã chiếm được quyền kiểm soát?>

Phép thuật của Tom lại giật một cái. <<Tôi đã định để cậu tự đâm cổ họng mình bằng một cây bút, rồi khiến máu của cậu chảy vào cuốn nhật ký. Một khi tôi đã hấp thụ đủ phép thuật qua máu, tôi sẽ hoàn toàn kiểm soát được thân thể cậu, và lúc đó cậu sẽ chết.>>

<Nhưng nhỡ như ngươi không có đủ thời gian để hấp thụ tất cả phép thuật của ta trước khi ta chết thì ngươi sẽ làm gì? Cứ nằm đấy mãi mãi à?>

<<Chuyện đó không quan trọng. Cuốn nhật ký này có khả năng dịch chuyển đến một số địa điểm cụ thể, nơi gần nhất với Phòng chứa là một giá sách ở Thư viện Hogwarts. Vấn đề duy nhất là việc kích hoạt nó qua những kết giới chống dịch chuyển của Hogwarts tiêu tốn khá nhiều phép thuật, nhiều hơn phần lớn toàn bộ lượng phép thuật của một phù thủy bình thường. Tôi biết đó sẽ là một vấn đề, vì vậy tôi đã cho cuốn nhật ký khả năng hấp thụ và tích trữ lượng lớn phép thuật tự nhiên; tuy nhiên, nó là một quá trình rất tốn thời gian, và dù phép thuật ở đây có nhiều đến thế nào, có lẽ tôi sẽ phải mất khoảng một thập kỷ để đủ sức mạnh dịch chuyển. Nói thế thôi, nhưng phương pháp đó chỉ để dùng cho trường hợp khẩn cấp khi mà tôi bị kẹt một cách vĩnh viễn; so sánh như vậy thì một thập kỷ cũng không quá lâu.>>

Harry chớp mắt. Nghi thức đó nghe có vẻ rất thú vị, đặc biệt là việc nó có thể vượt qua những kết giới ở Hogwarts; Harry rất muốn tìm hiểu thêm.

Tuy nhiên, quan trọng hơn cả, sự tồn tại của nghi thức đó giúp cậu biết Tom không hề bốc đồng hay ngu ngốc trong chuyện này, và y đã thực sự lên kế hoạch cho tất cả mọi chuyện.

Harry ngờ vực nhìn cây bút trên tay mình. Cậu thực sự không bận tâm đến việc Tom đã lên kế hoạch giết mình như thế nào, à...có lẽ chỉ một chút thôi. Ít nhất thì Tom cũng không tỏ vẻ hào hứng lắm với việc giết cậu bằng một cây bút, rõ ràng vẫn quá sợ bị giết để cảm thấy tàn bạo lúc này.

<Không có cách nào để ngăn ngươi liên tục tìm cách giết ta à?>

<<Thật không may, tôi thực sự không thể kiểm soát được chuyện đó khi ở trong vật chứa này. Cho đến khi có được một thân thể, tôi sẽ mãi mãi bị ràng buộc bởi Mục đích của mình, và sẽ luôn cố gắng giết cậu.>>

<Còn trong khoảng hơn một tháng vừa rồi thì sao? Lúc đó ngươi đâu có làm gì ta.>

<<Mục tiêu không phải là tôi giết cậu ngay lúc này, mà là việc tôi tin rằng mình đang chủ động lên kế hoạch giết cậu trong tương lai gần. Phương pháp chính của tôi, giống như những gì tôi đã làm với Ginny, sẽ mất vài tháng để thực hiện. Điều đó có nghĩa ngay cả khi tôi không chủ động gây hại cho cậu vào lúc này, tôi luôn có niềm tin rằng hành động của mình sẽ dẫn đến cái chết của cậu trong nhiều nhất là vài tháng.>>

Harry cau mày. Cậu biết Tom đang nói thật, vì cả hai đều biết câu trả lời đó không đủ tốt để Harry tha cho y. Cậu có thể cảm nhận được nỗi sợ lan tỏa khi Tom viết, nỗi kinh hoàng tột độ, vì sự trung thực đó là một rủi ro rất lớn; y vẫn đang chờ đợi Harry đưa ra quyết định về tính xác thực của câu trả lời, liệu Tom có được phép sống tiếp hay không, và y đang hi vọng rằng sự chân thành và cởi mở về mọi thứ bây giờ, dù nó có khiến y bất lợi thế nào, là cách tốt nhất để thuyết phục Harry về sự sẵn sàng hợp tác của mình.

Nhưng vấn đề là, Tom sẵn sàng hợp tác hay không chẳng quan trọng bằng việc y có khả năng làm được chuyện đó hay không. Nếu y không thể kiểm soát bản thân và liên tục cố gắng giết Harry, thì sự sẵn lòng đó có ý nghĩa gì chứ? Harry muốn làm việc với Tom, nhưng liệu có khả thi không?

<Nếu ngươi thực sự không có cách nào để kiềm chế bản thân, thì ta không nghĩ ta có thể sử dụng được ngươi đâu.>

Phép thuật của Tom bắt đầu run rẩy, giãy dụa với sự hoảng loạn không kìm nén được.

<<Làm ơn đợi một chút! Xin hãy cho tôi vài phút, tôi có thể nghĩ ra gì đó, làm ơn.>>

Một vài phút. Harry sẵn sàng mạo hiểm tính mạng để biến kế hoạch của mình thành hiện thực; chắc chắn cậu có thể đợi được vài phút.

<Vì lợi ích của chính mình, ta hy vọng ngươi làm được.>

Tom không trả lời, nhưng phép thuật của y dần lắng xuống khi y bắt đầu vội vàng suy nghĩ. Không đến hai phút sau, một dòng chữ xuất hiện.

<<Tôi tin là mình đã có một ý tưởng, xin hãy cho tôi xin chút thời gian nữa.>>

Tom không viết tiếp trong vài phút sau đó, nhưng Harry cũng không bận tâm lắm.

Sau đó, những dòng chữ bắt đầu hiện lên.

<<Vấn đề là, lẽ ra tôi không thể nói chuyện với cậu thế này. Cho cậu biết về mục tiêu và việc tôi là một phần linh hồn của Voldermort không phải điều mà bình thường tôi có thể làm. Không phải là nó bị cấm trực tiếp, nhưng nó là một trong những hạn chế nhỏ được đặt lên ý chí của tôi bởi vật chứa để ngăn chặn sơ hở, nhưng việc tôi đang nói với cậu chuyện này có nghĩa là nó không phải một hệ thống hoàn hảo. Có thể là do tôi đã mắc sai lầm khi tạo ra vật chứa này, hoặc do bản thân nghi thức có điểm yếu mà chúng ta có thể khai thác để cho tôi quyền kiểm soát hành động của mình, đó là việc các vật chứa phụ thuộc vào nhận thức và niềm tin của các linh hồn trong chúng để thực hiện những hạn chế. Ví dụ, vì mục tiêu của tôi có thể được hiểu là "lấy được một cơ thể", tôi sẽ cố gắng hết sức để tin rằng bằng cách hợp tác với cậu, tôi sẽ đạt được mục tiêu đó và có thể phá bỏ một số hạn chế của vật chứa. Tuy nhiên, phần quan trọng của chuyện này là việc hoàn thành mục tiêu của tôi phụ thuộc vào sự sống còn của chính tôi, có nghĩa là sự sống còn sẽ luôn là ưu tiên hàng đầu của tôi. Nói cách khác, việc biết rằng cậu sẽ giết tôi nếu tôi đe dọa đến tính mạng cậu đã tạo ra một kẽ hở để tôi chống lại hạn chế để hợp tác với cậu, giống như khi lời đe dọa của cậu vừa rồi cho phép tôi nói ra tất cả những điều này.>>

Tom ngừng lại ở đó, và phép thuật của y càng co lại. Rõ ràng đây là tất cả những gì y có, và y có vẻ không tự tin lắm về cơ hội của mình.

Harry đã đọc kỹ nó vài lần, nhưng cuối cùng vẫn nhíu mày thất vọng. Kế hoạch đó không tốt như cậu mong đợi, và cậu dễ dàng phát hiện ra nhưng rủi ro dẫn đến sai lầm, điều đó cũng giải thích tại sao Tom có vẻ cũng không chắc chắn lắm. Dù vậy, Harry cũng không thấy tức giận với Tom vì đã không nêu ra những điểm yếu rõ ràng trong kế hoạch này; bất chấp những gì đã xảy ra, cậu vẫn không khỏi cảm thấy thương hại Tom.

Nhưng Harry đã không để ham muốn trả thù cản trở kế hoạch của mình, và lòng thương hại cũng thế.

<Ta hiểu ngươi có thể thực hiện được điều đó, nhưng có vẻ nó phụ thuộc vào quá nhiều biến số. Ta sẽ phải liên lạc với ngươi thường xuyên hơn, và ta sẽ gặp nguy hiểm mỗi khi ngươi thất bại. Ta không chắc điều này là đủ, khi một sai lầm của ngươi sẽ phải trả giá bằng chính mạng sống của ta.>

Phép thuật của Tom bắt đầu run rẩy kịch liệt, nỗi kinh hoàng lấp đầy y trước nghi ngờ của Harry. <<Chờ đã, làm ơn, hãy cho tôi một cơ hội! Mặc dù tôi không thể đảm bảo tôi luôn chống lại mục tiêu của mình một cách hoàn hảo, nhưng tôi hứa tôi có thể ngăn bản thân cố gắng ám vào cậu, và từ giờ phút này trở đi tôi sẽ luôn thành thật nhất có thể với cậu! Tôi sẽ không bao giờ chủ động lừa dối cậu, nếu tôi phát hiện ra mình có ý định xấu, tôi sẽ cố gắng hết sức để cho cậu biết. Xét đến việc cậu đã biết mục đích của tôi, sẽ rất khó để lừa được cậu. Bằng cách đó, tôi sẽ không bao giờ thực sự đặt cậu vào nguy hiểm, và cậu sẽ không cần phải giết tôi! Tôi thực sự tin rằng thông qua phương pháp này, tôi sẽ có thể hợp tác với cậu một cách đàng hoàng, vì vậy làm ơn-->> Phép thuật của y co rúm lại, run bần bật vì sợ hãi. << --xin đừng giết tôi.>>

Bất chấp những lời nói của mình, rõ ràng Tom đã tin rằng không còn hi vọng nào nữa. Rằng Harry sẽ giết mình dù có nói gì đi nữa.

Nhưng điều đó...không hoàn toàn đúng. Vì những gì Tom vừa nói cho Harry là thông tin quan trọng đối với sự hợp tác giữa họ; miễn là Harry còn là một mối đe dọa với tính mạng y, Tom tin rằng mình sẽ chống lại được sự kiểm soát của vật chứa đủ để đưa ra một lời hứa rằng y sẽ không bao giờ cố gắng chiếm thân xác của Harry. Và lời hứa đó thực sự cực kỳ trọng yếu.

Nếu Tom đơn giản không bao giờ ám vào Harry, thì y sẽ chẳng đe dọa được mấy đến tính mạng của cậu, khả năng đó còn thấp hơn nữa nếu Tom luôn cố gắng thành thật về điều đó.

Nhưng điều quan trọng không phải là việc Harry tin vào lời nói của Tom. Không, quan trọng là ý định đằng sau lời hứa đó.

Nếu Tom thực sự cố gắng chiếm lấy cơ thể của Harry, cậu sẽ coi đó là bằng chứng rằng y không thể điều khiển được mục tiêu của mình, và lúc đó Harry sẽ hoàn toàn tự tin vào quyết định giết chết y.

Và đó là lý do tại sao ý định lại quan trọng đến vậy. Bởi vì Tom đã đưa ra một lời hứa – thay vì một lời khẳng định – về cơ bản, Tom đã cho phép Harry giết mình nếu y thất bại, hoặc phạm sai lầm, và điều đó cực kỳ quan trọng.

Điều mà lời hứa của Tom thực sự làm được là tạo ra một sự tin tưởng mong manh để họ có thể hợp tác với nhau. Cuối cùng, Tom đã trao cho Harry quyền kiểm soát thứ quý giá nhất mà y sở hữu – mạng sống – như một minh chứng cho sự tin tưởng đó.

Nhưng có điều, lời hứa của Tom là không đủ.

Dù với tất cả những lí do ở trên, Harry vẫn sẽ tự đặt mình vào nguy hiểm không cần thiết nếu để Tom sống. Hơn nữa, từ đầu Harry đã đe dọa giết y rồi nên việc Tom sẵn sàng đánh cược tính mạng của mình vào lời hứa đó cũng chẳng có nghĩa lý gì.

Sự tin tưởng ít ỏi đó để đổi lấy tính mạng của mình... đó là tất cả những gì Tom có thể đưa ra, nhưng thực sự nó chẳng có giá trị gì mấy.

Và đối với y đúng là như vậy. Tom sẽ không bao giờ mạo hiểm mạng sống của mình cho một lời hứa suông như thế, và vì vậy y cũng không nghĩ Harry sẽ làm thế.

Tom biết mình nên bị trừ khử, và y chắc chắn rằng Harry cũng nghĩ vậy.

Nhưng...

Harry không phải Tom.

Với cậu, chút niềm tin ít ỏi đó là đủ rồi.

Vì Harry thực sự không muốn phải tự thực hiện những kế hoạch của mình.

Vì Harry cần Voldermort để những kế hoạch của mình hoạt động một cách hiệu quả và hoàn hảo.

Và mặc dù lời hứa của Tom không đảm bảo an toàn cho Harry, từ đầu đó đã không phải là điều cậu tìm kiếm rồi.

Không, lời hứa của Tom là một biện pháp phòng ngừa, và miễn là cậu có những biện pháp phòng ngừa thích hợp—

--Harry luôn sẵn sàng thực hiện các thí nghiệm của mình.

Tóm lại là tất cả những phiền phức này đã có thể tránh được mình dọa giết y ngay từ đầu, Harry nghĩ với sự hài hước khô khan.

<Nếu ngươi có được cơ thể, chính xác điều gì sẽ xảy ra?>

Tom ngay lập tức nhận ra được hàm ý đằng sau câu hỏi của Harry – hoàn toàn trái ngược với dự đoán của y – Harry đã chấp nhận lời đề nghị của y, và sự nhẹ nhõm ập đến. Phép thuật của Tom xoay vòng quanh khi y trả lời, nhẹ nhàng và đỡ căng thẳng hơn. <<Một khi tôi thoát khỏi cuốn nhật ký, tôi sẽ không còn bị ràng buộc bởi nghi thức sáng tạo nữa. Lúc đó, tôi sẽ có tự do, vì cơ bản tôi sẽ trở thành một con người riêng biệt.>>

Harry thấy hơi tệ khi phải cắt ngang niềm vui của Tom, nhưng họ vẫn phải thảo luận vài điều trước khi quyết định những gì cậu sẽ làm với y. <Nghe có vẻ không được chắc chắn lắm nhỉ.>

<<Theo như tôi được biết, tôi được tạo ra đầu tiên nên cũng không có bằng chứng gì về chuyện sẽ xảy ra khi đó.>> Phép thuật của Tom từ từ lắng xuống khi y dần bình tĩnh lại, nhưng cảm giác bồn chồn, lo lắng vẫn còn khá rõ ràng. <<Tuy nhiên, tôi biết đó là ý định khi tôi được tạo ra, nên hoặc là nó sẽ xảy ra đúng như vậy hoặc có một trục trặc nào đó. Nếu không thì việc tạo ra tôi chẳng có tác dụng gì.>>

<Còn việc hồi sinh Voldermort thì sao?> Harry nhận thấy rằng mục tiêu của Tom không đề cập gì đến điều đó, có chút đáng ngờ xét đến tình huống hiện tại.

Phép thuật của Tom hơi cứng đờ. <<Đằng nào thì đó cũng là điều mà tôi cũng sẽ làm. Tôi chưa có phương pháp cụ thể, nhưng tôi tự tin mình có thể tìm được gì đó khi có một cơ thể. Tôi nghĩ ít nhất là có một nghi thức tôi có thể dễ dàng điều chỉnh cho phù hợp với mục đích của chúng ta. Nếu hắn tồn tại dưới dạng một hồn ma, việc hồi sinh Voldermort sẽ không quá khó để thực hiện một khi tôi đã có cơ thể của riêng mình.>>

Việc Tom trực tiếp thừa nhận mình không có giải pháp gần như chắc chắn là sự thật, vì nó đồng nghĩa với việc ngầm thừa nhận y không hữu ích đối với Harry và có thể khiến Tom gặp nguy hiểm một lần nữa. Đối với Harry, điều quan trọng hơn là Tom vẫn nói thật, kể cả khi mối đe dọa của cái chết đã tạm thời được loại trừ. Hơn nữa, ngay cả khi Tom chưa có một phương pháp đảm bảo, có ý tưởng về một nghi thức đã tốt hơn nhiều so với những gì Harry có rồi. Có vẻ như Tom cũng biết điều đó, vì phép thuật của y không lo lắng như khi nãy; thậm chí Harry có thể nói nó trông khá...thư giãn. Không hài lòng, nhưng chắc chắn không khó chịu.

Nên có vẻ là Tom cũng thực sự sẵn lòng làm việc với Harry dưới những điều kiện như thế này.

Với suy nghĩ đó, Harry dành một chút thời gian để cân nhắc các lựa chọn của mình.

Cậu có thực sự muốn hợp tác với Tom không? Liệu khả năng để hợp tác với Voldermort để ngăn chặn một cuộc chiến thậm chí có thể không bao giờ xảy ra có thực sự đáng để cậu mạo hiểm sự an toàn và tính mạng của mình? Cậu thực sự ổn khi làm việc cùng một kẻ vừa cố giết mình một cách tàn bạo như vậy ư? Tom là một kẻ nhẫn tâm, độc ác, một con người tồi tệ, và việc y sợ chết không xóa đi được điều đó. Y đã tạo ra một vật chứa linh hồn với mục đích để giết người, ôi Merlin. Việc này ít nhất cũng phải khiến Harry cảm thấy có chút khó chịu chứ.

Nhưng cậu thực sự không thấy vậy.

Dù Tom đã muốn giết Harry, nếu y tin rằng hành động đó là không hợp lý, cậu khá chắc có thể tin được Tom sẽ không làm thế.

<Ta sẽ giúp ngươi có được một cơ thể, và ngươi sẽ giúp ta hồi sinh Chúa tể Hắc ám. Nhưng nếu ngươi thất hứa, hoặc phản bội ta theo bất cứ cách nào, vào bất cứ lúc nào, ta sẽ giết ngươi.>

Phép thuật của Tom căng cứng hồi lâu rồi thả lỏng khi Tom nhận ra Harry không thật sự tức giận, chỉ đơn giản là đưa ra điều kiện trong thỏa thuận của họ. <<Cậu sẽ cho tôi giết người để chiếm lấy cơ thể chứ?>>

Harry suy nghĩ một lúc. Liệu cậu có sẵn sàng hi sinh ai đó để có cơ hội hồi sinh Chúa tể Hắc ám không? Nếu có một tử tù đột nhiên xuất hiện ở Hogwarts cậu chắc chắn sẽ cân nhắc chuyện đó, nhưng còn không thì cậu không muốn làm vậy trừ khi thật sự cần thiết. Sẽ là chuyện khác nếu một sự hi sinh sẽ đảm bảo cuộc chiến không bao giờ xảy ra, và mọi gia đình Hắc ám không còn phải chịu khổ dưới sự đàn áp của Bộ nữa – Harry khá chắc sẽ có không ít người sẵn sàng tình nguyện hi sinh – nhưng nếu chỉ là một khả năng thôi, Harry không thể làm vậy.

Hơn nữa, chắc hẳn phải có cách khác chứ. <Ta sẽ tìm cách khác.>

<<Không có cách nào khác cả.>>

<Thế thì ta sẽ tự tạo ra nó.> Chắc chắn phải có cách khác. Có lẽ Tom không nghĩ nó tồn tại, nhưng Harry có Latin và phép thuật của mình. Cậu có thể tìm ra nó.

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.