[Tomhar] Người Sáng Tạo Thần Chú

Chương 12-3




---------

Căn phòng được sơn những màu phấn và trung tính; Harry không biết chính xác chúng là gì, nhưng cậu chắc là rất đẹp và dịu nhẹ. Ánh trăng chiếu lên mặt cậu, lên tường, lên sàn nhà.

Có thứ gì đó trên sàn.

Có thứ gì đó trên sàn.

Mặt trăng đột nhiên đỏ rực, rồi chuyển sang màu xanh lục, sáng vô cùng.

Tiếng cười sợ hãi như thét gào kia lại tiếp diễn.

----------

"...Potter. Harry. Harry, tỉnh lại đi!"

Harry tỉnh lại với cảm giác ai đó đang lay mạnh cậu; những hình ảnh còn sót lại từ giấc mơ vẫn đang in hằn lên các giác quan, phép thuật của cậu phản ứng theo bản năng để bào vệ cậu khỏi thứ mà nó cho là mối đe doạ.

"Vade retro!" cậu hổn hển hét lên, phép thuật của cậu phóng ra, mạnh mẽ đẩy người kia khỏi người mình, và cậu ngay lập tức khom mình lại ở mép giường...của cậu?

Đây không phải là giường của cậu. Và, cậu sợ hãi nhận ra, đó không phải Chú Vernon hay Dudley mà cậu đã đánh thức bởi tiếng hét của mình.

Đây là Giáo sư Snape, đang lo lắng nhìn sang từ chỗ Harry đã ném ông vào bức tường.

Họ im lặng ngồi đó, Harry cố gắng giảm nhịp tim của mình xuống và quên đi những vết tích cuối cùng của giấc mơ. Cậu thật sự, thật sự không nhớ những cơn ác mộng một chút nào.

Nhưng mà thứ...trang trí sàn nhà là một điều mới mẻ. Cậu rùng mình.

"Trò đã tỉnh chưa, Potter, hay lại định tấn công ta lần nữa?" Giọng nói của Snape không có cảm xúc gì mà Harry có thể nhận dạng, nhưng cậu có thể thấy phép thuật của ông quật quanh đầy hung hãn. Cậu co người lại trên chiếc trường kỉ.

"Em rất xin lỗi, thưa thầy," cậu mãi mới nói nên lời. Liệu Snape có nghĩ Harry nguy hiểm không? Liệu cậu có bị đuổi học không? Hay ông sẽ tấn công cậu? Harry không nghĩ thế, nhưng trông ông rất kích động, và Harry vừa mới tấn công ông xong..."Em xin lỗi, em cứ tưởng--" thầy là đứa em họ của em "—Em rất xin lỗi."

"Đừng có xin lỗi nữa, tên nhóc phiền phức này," Snape cuối cùng cũng đáp trả. Harry chậm rãi thở ra, ép bản thân phải thả lỏng. Snape không thật sự tức giận với cậu, nếu có thì ông sẽ không bao giờ gọi Harry là 'thằng nhóc' cả. Ông chỉ hay làm thế mỗi khi cảm thấy hơi khó chịu.

Kể cả thế...

"Nhưng em thật sự rất xin lỗi," cậu nói, thêm một lần nữa, khoé miệng nhếch lên một nụ cười trước tiếng thở dài bất lực của Snape. "Em chỉ phản ứng theo bản năng thôi."

Harry ngay lập tức hối hận về lời nói của mình khi biểu cảm của Snape đột nhiên đông cứng lại, nhưng cậu không hiểu vì sao.

"Thưa thầy?" cậu dò hỏi.

"Trò có thường xuyên gặp ác mộng không?"

Hàm Harry nghiến lại. Điều này. Cậu không hề muốn nói về điều này. Không một chút nào. Bầu không khí yên lặng bao trùm, và Harry bỗng nhiên nhận ra rằng đầu mình không còn đau và tầm nhìn không còn quay cuồng như khi nãy nữa. Cậu muốn cảm ơn vị Giáo sư, nhưng trước khi có đủ dũng khí để lên tiếng, Snape phá vỡ sự im lặng, thở dài.

"Thôi được rồi. Ta hiểu là trò không muốn nói gì về việc này, nhưng..." Gương mặt ông vặn lại với một biểu cảm mà Harry nghĩ là sự buồn bã, nhưng ngay lập tức biến mất hút, "...cánh cửa của ta luôn rộng mở nếu trò có cần ai đó để tâm sự. Tất cả những giáo viên khác cũng rất sẵn sàng giúp đỡ. Có vẻ không giống như vậy, Potter ạ, nhưng những người lớn bọn ta ở đây sẽ dốc sức giúp đỡ nhiều nhất có thể. Bọn ta không phải lúc nào cũng thành công, nhưng bọn ta sẽ cố."

Và nếu Harry có thể nghe ra chút oán giận và thất vọng thoáng qua trong giọng điệu của ông, cậu cũng không hỏi gì thêm.

Cậu gật đầu. "Cảm ơn, thưa thầy," cậu nói.

"Còn bây giờ," Snape nói, cuối cùng cũng đến chỗ Harry, ngồi xuống chiếc ghế bành trước mặt cậu, "có ba thứ chúng ta phải bàn luận trước khi ta có thể để trò đi. Đầu tiên là khả năng tự chăm sóc bản thân của trò. Ta sẽ không chấp nhận việc học sinh của mình ngất xỉu trên hành lang vì chúng không thể dành ra vài giờ để ăn và ngủ. Trò sẽ phải chăm sóc bản thân tốt hơn; nếu để ta thấy trò giống như buổi sáng hôm nay thêm lần nữa, ta sẽ ngay lập tức báo cho Bà Pomfrey."

Harry gật đầu, chấp nhận lời đe doạ ấy, dù một phần trong cậu đã bắt đầu suy nghĩ cách để lách luật. Cậu đã biết cách pha chế thuốc dinh dưỡng rồi, nên miễn là cậu ăn vừa đủ để duy trì thì cậu sẽ ổn thôi. Cậu sẽ phải tìm xem có thần chú hay loại thuốc nào giúp giảm tác động của thiếu ngủ hay không.

Snape nghi ngờ nhìn cậu, dường như ông có biết được chính xác Harry đang nghĩ gì, một điều không thật sự làm Harry ngạc nhiên; ông có vẻ là loại người sẽ có lúc bỏ qua ăn và ngủ để theo đuổi tri thức, và đến giờ thì ông đã quá hiểu Harry rồi.

"Điều đó dẫn chúng ta đến việc thứ hai; trò không phải trả lời ta ngay bây giờ, nhưng hãy nhớ rằng, ta luôn sẵn sàng giúp đỡ." Nghe có vẻ đáng ngại đấy. "Tại sao việc Phòng Y tế có màu trắng lại làm trò thấy không thoải mái?"

A, Harry đã hi vọng Snape sẽ quên chuyện đó đi.

"Em...à...Không phải là do bản thân màu trắng," cậu lựa lời, đảm bảo biểu cảm của mình mang vẻ ăn năn và một chút xấu hổ. "Em chỉ không thích sự...quá sạch sẽ. Em cảm giác như mình sẽ làm hỏng hoặc vấy bẩn lên thứ gì đó. Màu trắng là rất dễ bị làm hỏng, phải không?" Một phần trong cậu muốn bật cười lo lắng, nhưng cậu nghĩ rằng Snape sẽ dễ tin vào một lời nói dối nho nhỏ, kiểu nói dối sẽ tự che giấu bản thân vì sự ngốc nghếch và vô lý của nó. Tiếng cười lo lắng là để dành cho những lúc Harry muốn người khác phát hiện mình nói dối. Cậu chưa muốn Snape phát hiện ra điều đó. Vì thế, cậu giữ biểu cảm của mình buồn bã và cởi mở, cúi xuống nhìn hai bàn tay đang vân vê mép áo len đầy lo sợ.

Từ phía trước, Harry có thể cảm nhận được sự đánh giá cẩn trọng từ Snape. Cậu hơi nâng mắt và đối diện với ánh mắt ông, nhưng toàn bộ tư thế của cậu vẫn luôn cúi gập xuống đầy phòng vệ.

Em không sợ ánh mắt của thầy. Xấu hổ, phải, nhưng không sợ hãi.

Em không nói dối, chỉ là xấu hổ về sự thật.

Có một giây phút Harry tự hỏi liệu Snape có định hỏi thêm không; cậu không nghĩ ông đã tin lời nói dối của mình, nhưng chắc rằng ít nhất ông cũng có vài điểm nghi ngờ. Harry có thể thấy Snape cho rằng cậu đã phải vào bệnh viện nhiều lần, có lẽ do những tai nạn hoặc, hợp lý hơn là, bị bạo hành hay bắt nạt. Cậu tự hỏi liệu có phải những điều tương tự đã xảy ra với Snape. Ông có phản ứng gần giống với Sandy mỗi lần cô phát hiện những vết bầm tím gây ra bởi những 'trò vui đùa' của Dudley. Harry đã giỏi hơn nhiều trong việc tự vệ khi lớn lên và có sự kiểm soát phép thuật, nhưng vóc dáng của Dudley tỉ lệ thuận với sự ngu ngốc của nó; dù Harry có thể hiện việc mình có thể làm hại đến nó bao nhiêu lần đi chăng nữa, Dudley dường như quên sạch sẽ sau vài tuần và lại tiếp tục gây chuyện với Harry. Nó để lại, trong trường hợp tệ nhất, vài vết bầm tím ở những chỗ Dudley đánh trúng, và như vậy là đủ để Sandy phát hiện ra.

Hiện tại, Harry không có vết bầm nào về mặt thể chất, nhưng những vết bầm trên tâm lý cũng dễ dàng thấy được như vậy nếu một người biết phải tìm kiếm ở đâu.

Và, có nhiều lúc, chỉ những người mà bản thân cũng có những vết thương tương tự mới có thể tìm ra chúng.

----------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.