[Tokyorevenger] Gia Đình Nhỏ

Chương 45




Kakuchou hài lòng tự khen bản thân thông minh rồi quay người đi thẳng, cậu biết Tani phía sau sẽ không thể nhào đến đấm mình mấy cái được, vì vậy bước chân bỗng ung dung thong thả hẳn đi.

"BUÔNG RA RAN !!!!"__Tani gào lên, hai bàn tay dùng hết sức đẩy cơ thể cao lớn đang dính chặt vào người ra, mới nãy Ran còn đang ngơ ngác ngồi im cơ mà??

"RINDOU....Á !!!"

Ran bị đẩy chưa nhúc nhích được milimet nào thì lại tới Rindou công khích từ phía sau, một người ôm chặt eo, một dụi dụi trên hõm cổ khiến cô không tài nào đẩy nổi, chỉ đành dùng tới cái miệng của mình.

"KAKUCHOU ĐỨNG LẠI !!!"

"TAO SẼ ĐÁNH MÀY ĐẤY, ĐỒ CHƠI XỎ, DỐI TRÁ !!!'

"ĐỨNG LẠI !!!"

"ĐỨNG....Lại"

Hiển nhiên Kakuchou không ngu gì mà dừng bước, Tani kêu gào mãi bắt đầu hết hơi, hai tên sam biển này dính chặt cô đến mức không động đậy được, cô chỉ đành ngừng lại để hít thêm không khí vào phổi.

"xin lỗi"

Giọng nói nhỏ xíu len lỏi qua kẽ răng rồi trượt qua tai Tani, cô cau mày nhìn hàng mi đang rung rung tận hưởng hơi ấm quen thuộc phía dưới bụng, ánh mắt nghiêm khắc và cứng rắn trở lại.

"Buông!"

Một chữ ngắn gọn khiến Ran hoảng lên mà ôm chặt thêm, chỉ hận không thể áp mặt vào làn da phía sau lớp vải mà dụi mạnh hơn.

"Không mà...đừng bỏ tớ..."

"Bỏ cái gì? Dám tham gia một kế hoạch ghê gớm như thế mà không dám chịu trách nhiệm à? Buông !!!"

"Rindou nữa, bỏ ra coi !"__Mái tóc vàng xanh cọ vào bên má Tani nhắc nhở cô rằng đằng sau còn một con sam nữa, nhưng đáp lại cô chỉ có tiếng kêu chống đối đầy bất mãn.

Làm sao bây giờ? Tani bất ngờ quay lại cắn vào bên má của Rindou làm cậu giật mình, tuy nhiên cơ thể vẫn không dịch chuyển chút nào, ngược lại còn đưa đôi mắt cún con long lanh nhìn lại Tani.

"Cậu cắn đứt cũng được, tớ không buông đâu. Tớ chỉ sợ không ai cắn tớ nữa thôi"

Đối mặt với ánh nhìn yêu thương và sợ sệt như sắp khóc tới nơi, tâm hồn thiếu nữ mong manh không khỏi rung động, đành nhả bên má hằn dấu răng ra. Ai nói chỉ con gái mới có ánh mắt cún con đẫm lệ hả? Là ai???

Nói không nghe, dùng bạo lực không được, không lẽ cứ ôm nhau như thế này mãi?

"Cho tớ một cơ hội đi Tani, không thì tớ cứ ôm đấy!"__Ran dường như đọc được suy nghĩ của cô mà lên tiếng, RinRin ở phía sau dụi dụi mấy cái tỏ vẻ đồng tình với anh trai.

"Aiz, hai tên nhóc ngang ngược này !!!"

"hmm...."

Tani bỗng im bặt một lúc lâu rồi mới lên tiếng trở lại:

"Nè, hai người yêu tớ không?"

"Có chứ !!!"__Đợi mãi Tani mới chịu nói chuyện với họ, Ran và Rindou lập tức hướng mặt về phía cô mong chờ.

"Nói dối, nếu các cậu yêu tớ thật thì sẽ không lén làm mấy thứ tổn thương tớ."

"Nhưng...nhưng nó là để bảo vệ cậu mà...."

"Không, không biện minh gì cả, nghe đây này."__Tani gằn giọng

"Haitani Ran, tôi ghét cậu. Haitani Rindou, tôi ghét cậu. Tôi không muốn nhìn thấy hai người một lẫn nào nữa!!!"

Câu nói của Tani đâm thẳng vào tim Rindou khiến nó hụt mất một nhịp, cậu thậm chí có thể nghe thấy tiếng đổ vỡ loảng xoảng trong lồng ngực. Nếu không phải là một tên bất lương được rèn luyện từ bé, có lẽ bây giờ Rindou đã òa khóc như một đứa trẻ trước nỗi sợ hãi lớn nhất của mình, cổ họng Rindou nghẹn lại khiến âm thanh bị bóp méo phát ra đau nhói:

"Nhưng.....nhưng....tớ....xin....lỗi..."

"Chỉ nói không thôi thì chứng minh được cái gì?"

"Cậu....c..cần gì? Tớ có thể làm tất cả mọi thứ, bất cứ điều gì cậu yêu cầu, làm ơn...."

"Ờ, còn Ran thì sao?"

Ran đang sốc chợt nghe thấy người kia gọi tên mình lập tức nhìn lên, bị bộ dạng nghiêm túc của cô làm cho lo lắng:

"Có, tất nhiên tớ sẽ làm chứ..."

Hai đôi mắt hồi hộp chờ đợi một tia hi vọng cuối cùng để có thể ra đi thanh thản, bình thường Tani sẽ cắt lưỡi mấy tên phản bội trong băng, hoặc cắt tay chúng, nhẹ hơn thì treo ngược lên đánh trong vài phút cho ngất xỉu, với tình hình hiện tại thì không có chỗ nào để treo cả, cũng không có dao để cắt, giải pháp tối ưu nhất là tự cắn lưỡi chết tại chỗ thôi.

"Hai người biết phải làm gì rồi nhỉ?"

"..."

Đại trượng phu không nói hai lời, Ran ừ một tiếng rồi cố gắng hưởng thụ hơi ấm quen thuộc lần cuối cùng, ít nhất thì anh cũng được chết trong tay người mình yêu, một cái chết ngọt ngào do chính cô yêu cầu, Ran mong máu của anh sẽ làm cô nguôi giận bớt để đến dự đám tang của anh em Haitani này.

Rindou cũng tham lam lấp đầy phổi bằng thứ hương thơm dịu nhẹ rồi mới từ từ mở miệng, mở càng to thì lực càng mạnh và dễ đứt hơn.

...

"Hôn tớ."

"...Hả...?"__Quai hàm đang mở ra bỗng khựng lại, nhưng Tani không để ý đến những cử động nhỏ đó, mặt cô bắt đầu đỏ lên vì chính câu đùa mới bật ra ngoài, nhưng lỡ phóng lao thì phải theo lao thôi, không thì quê chết mất.

Dám phá vỡ gia đình nhà người ta chỉ vì lợi ích của mình, suýt nữa đã gây ra chuyện lớn rồi. Nhưng ít nhất họ cũng biết hối lỗi, và cô cũng đã cứu được Emma, hơn nữa nhìn hai người tiều tụy hẳn đi khiến cô hơi xót, tuổi trẻ ai cũng có những sai lầm, quan trọng là phải khiến Ran và Rindou coi đây là một bài học nhớ đời, có vậy mới trưởng thành hơn được.

"Giỡn thôi, hai cậu lo ra ngoài sớm rồi đi xin lỗi Emma với Mikey đi, sau đó tớ sẽ xem x...."

Đáng tiếc tốc độ xử lý của Ran và Rindou còn nhanh hơn tốc độ Tani nói chuyện, đôi môi hồng đào bị chặn lại không chút thương tiếc, dưỡng khí dần bị hút hết khiến cô luống cuống tìm cách thoát ra, nhưng càng động thì đôi bàn tay đỡ sau gáy lại càng ấn sâu thêm nữa. 

Đến khi hai má đỏ hết lên thì Ran mới chịu buông cô ra, hơi thở chưa kịp liền mạch lại bị ngắt đi lần nữa bởi RinRin, không cần biết có đùa hay không, nhưng cô đã yêu cầu thì họ phải đáp ứng ngay lập tức. Đôi má mềm mại không biết do cảm xúc hay do bị hôn quá nhiều lần mà trở nên phớt hồng, sức lực của hai người con trai trưởng thành khiến Tani suýt ngã mấy lần, phải nhờ tay Ran đỡ sau eo mới đứng yên được.

Từ nhỏ cô có một thói quen, khi nào sợ quá sẽ nhắm tịt mắt lại, hoàn toàn nhờ vào hai người bạn của mình để bảo tồn cái mạng nhỏ, sau này dường như thói quen đó đã biến mất, bởi bản thân cô chẳng bao giờ sợ hãi như hồi bé nữa.

Cho đến lúc này, mắt cô lại nhắm chặt đầy bối rối, nhìn Tani phút trước còn nghiêm nghị dọa bọn họ một trận, phút sau đã vụng về co lại như một cục bông nhỏ khiến Ran không thể không phì cười, Rindou không thấy vui, hiện tại cậu chỉ muốn trốn anh trai ôm Tani vào phòng gặm từ từ, gặm đến khi nào cô khóc lóc xin tha thì thôi.

Tiếng cười của Ran khiến Tani phải mở mắt ra nhìn, cô chẳng biết nên làm gì để thoát ra tình cảnh hiện tại, cũng không biết tại sao tự nhiên mình lại sợ bị ăn thịt, sự hoang mang bất lực cùng với giận dỗi khi bị quê khiến ánh mắt cô muốn bật ra dòng chữ :"ĐỒ ĐỘC ÁC".

"Tớ yêu cậu."__Nhìn Tani như thế khiến Rindou không kìm được mà ôm lấy cô dỗ dành.

"Tớ hứa, sau khi ra trại sẽ đi xin lỗi, chỉ cần cậu đừng giận là được."__Ran hơi khó chịu khi thấy Tani bị cướp đi, nhưng dù sao Rin cũng là em trai anh nên không thèm chấp vặt nữa.

"Ừ ừ"__Giọng cô hơi run vì vẫn còn quê__"Tớ sẽ tha cho cậu vụ này, nhưng chuyện mẹ tớ, cậu sẽ không bao giờ đền lại được đâu."

_______________________________________________________________________

Sắp end ùi ;-;


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.