[Tokyorevenger] Gia Đình Nhỏ

Chương 34: Rừng thiêng




Một chap để tớ chill tí, hơi bị thích cảnh thiên nhiên ;3

____________________________________________________________

"......"

"Tani ơi về đi mà...."

"Bọn tớ sẽ nói cho cậu nghe sự thật, không phải như cậu nghĩ đâu"

"Làm ơn đó, đừng nghĩ như vậy mà."

"Bọn tớ yêu cậu lắm, nghe bọn tớ giải thích đi nha?"

"..."

Hàng trăm tin nhắn hiện lên trên máy khi cô mở nó lên lần nữa, Tani đọc sơ qua rồi thở dài. Nói gì thì nói, cô vẫn còn một chút niềm tin với hai người họ. Tình cảm khổng lồ không phải nói bỏ là bỏ được, cô nhắn lại:

"Hứa nói thật?"

"Hứa! Xin lấy mạng tớ ra thề!"

"Giống tớ nghĩ không?"

"Không! Một chút cũng không phải!"

"...."

"Bọn tớ thề đó, làm ơn về đi mà. Nếu dám ngoại tình thì bọn tớ sẽ tự sát vì đã phụ tình cảm của cậu!"

"Rồi, tớ tin. Bao giờ hợp tớ sẽ về, giờ để tớ yên vài ngày, không chạy đâu."

Cô gập máy lại, chiếc xe buýt đã ngừng bánh ở điểm dừng cuối cùng khi bên ngoài chuyển sang buổi chiều. Trên xe không còn một ai khác ngoài cô và bác tài, ông chú với vẻ mặt hiền hậu quay lại báo cô đã hết chuyến đi rồi. 

"Cháu sống ở đây à? Hiếm lắm mới thấy ai đi đến tận đây đấy."

"Dạ, cháu ở vùng này."

Tani cũng đáp lại qua loa, xạo tí chẳng chết ai. May mà trên người cô vẫn còn tiền mặt, điện thoại và một số giấy tờ quan trọng trong ví, tối nay ngủ tạm ở nhà trọ cũng được.

Tani co chân nhảy xuống khỏi bậc thang cuối cùng, bàn chân rơi xuống những viên sỏi khiến chúng dạt ra cọ vào nhau lạo xạo, lớp bụi phía dưới hơi bay lên dưới gót giày nhỏ nhắn. Tani đứng thẳng lưng hít đầy một hơi khí trời thoáng đãng để lọc bớt sự bí bách trong phổi, vùng ngoại ô man mát hơi thở của gió và mùi lá cây trong không khí khiến tâm hồn người ta tĩnh lặng đến lạ. Sau khi vẫy tay nhìn chiếc xe rời xa, cô nhìn xung quanh một lượt rồi quyết định nhằm con đường sỏi phía trước mà đi.

Hai bên đường là rừng cây xanh, tiếng chim rả rích lọt vào tai khiến cô thấy thoải mái hơn một chút. Đi được một lúc, con đường trải sỏi đã dần thu hẹp lại cho đến khi dưới chân cô chỉ còn đất đá cứng ngắc, khung cảnh mới lạ này làm Tani hơi choáng ngợp, những thân cây xù xì xen kẽ nhau, lấp ló trong bóng tà chiều mờ mịt. Sợ thì có sợ, con đường nhỏ này tuyệt nhiên không có một tiếng động nào khác ngoài tiếng lá xào xạc và vài chú chim nhỏ ở đâu đó trên đầu cô.

Đáng lẽ ra đối diện với một khung cảnh hùng vĩ như thế thì những thứ nổi bật nhất sẽ đập vào mắt của một con người lần đầu chứng kiến. Ấy vậy mà ánh nhìn của cô bỗng bị thu hút ra xa khỏi những hàng cây xù xì.

 Tani nhìn kĩ về hướng mà tâm trí cô đã chỉ, hình như, có một bóng đen nhỏ ở phía đó. Bóng đen bất động, không có dấu hiệu của sự sống nhưng cũng không rõ hình dạng cụ thể, không biết nó đang quay mặt về hướng nào, nó chỉ đứng im trong bóng râm mờ của tán lá lớn bên trên. Cô quay sang phải, có thể thấy con đường nhựa quen thuộc lấp ló phía xa, có lẽ không sợ lạc đâu nhỉ? Gần như vậy mà, nếu có chuyện mình sẽ chạy ra ngoài đường lớn là được. Tani hơi khó hiểu với cảm giác bí ẩn về kế hoạch đối đầu với Touman, nhưng cô vẫn tin vào trực quan của mình lắm, hơn nữa bóng đen đó có cái gì đó khác biệt, có một năng lượng nào đó đã kéo cô về phía nó.

Những hơi thở đầu tiên của màn đêm đã xuất hiện, gió lạnh bắt đầu cuốn những chiếc lá khô lên cùng khiêu vũ dưới ánh đèn lãng mạn của hoàng hôn và bóng đêm, trong khi những cành cây xù xì kéo lên giai điệu thần bí đơn độc. Giữa thiên nhiên hoang sơ, thân hình bé nhỏ của một cô gái lọt thỏm giữa khu rừng rộng lớn. Con đường đất đã lùi xa phía sau lưng từ lúc nào không hay, nhưng cô vẫn chăm chú đi đến, bóng đen dần hiện lên. Là một ngôi miếu nhỏ chỉ bằng chiếc laptop đặt tựa vào gốc cây, bên trong có một bức tượng đá hình sư cụ và vài cái cuống trái cây khô héo. Bên ngoài ngôi miếu có một khúc gỗ gắn vừa khít với chiều ngang, chìa ra độ ba đốt ngón tay, bên trên là hai bình nước được gắn vào bằng xi măng để không bị rơi mất.

Ngôi miếu có vẻ đã bị bỏ hoang từ lâu, những đám rêu xanh phủ lên bề mặt của viên gạch xây miếu, ông sư bên trong cũng không thoát khỏi số phận bị chuyển màu lốm đốm màu xanh vàng. Những vệt rêu nham nhở bám lấy gương mặt hiền hậu của ông, lại rủ xuống đôi mắt khép hờ thành đôi đồng tử vàng vàng, khiến bức tượng nhìn hơi rơn người. Tani nhìn đáy bình cạn khô, ngón tay quệt nhẹ mái che rồi lại ngán ngẩm nhìn lớp bụi dày trên đó. Nói gì thì nói, cô vẫn luôn có sự kính trọng nhất định với các vị thần, ông cụ này cô đơn ở đây lâu như vậy thật tội nghiệp. Nhưng mà cô không đem nước theo, vậy tạm thời cháu phủi hết bụi với rêu cho ông nhé? Khi nào quay về cháu sẽ ghé qua đổ thêm nước cho ông.

Tani nhặt một vài chiếc lá khô lên phủi bớt, chăm chú đến mức không nhận ra bóng đêm đang dần buông xuống, và gió lạnh bắt đầu thổi tới. Thứ gió âm ẩm, mát lạnh nhưng sắc như kim châm trên da thổi cố len qua lớp vải bao bọc cơ thể cô gái. Sau khi làm xong việc, cô lập tức thả rơi những chiếc lá trên tay rồi cất bước đi, đôi giày nhỏ từng bước đều đặn đạp trên những chiếc lá kêu lạo xạo. Đằng xa có tiếng gọi í ới, nhưng cô hình như chả nghe thấy gì cả, mặc cho xung quanh toàn là bóng tối bao phủ, có lẽ còn không thể thấy được thân cây cách đó vài mét, cô vẫn đi từng bước đều đặn trong vô thức, như thể có người cầm lấy mà dậm xuống từng nhịp một dẫn đi vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.