[Tokyorevenger] Gia Đình Nhỏ

Chương 28: Tái hợp ***




Máu tươi nhỏ giọt xuống sàn nhà, gương mặt Ran bắt đầu trở nên nhợt nhạt, bàn tay cầm dao không còn sức sống từ từ thả lỏng ra rồi buông rơi tự do bên hông. Tani nhìn anh, ánh mắt buồn bã hối hận xoáy sâu vào tâm trí đang mơ hồ của người đối diện.

Cổ tay Ran bị nhuộm đỏ bở thứ chất lỏng đang rơi xuống sàn nhà, Tani đưa bàn tay run run lên chạm vào má anh, con dao không còn vật để giữ đập xuống sàn nhà kêu leng keng làm anh bừng tỉnh. Vết cắt sâu hoắm khiến người ta rùng mình, tưởng như bàn tay sắp bị xẻ làm đôi vậy. Nhưng không sao cả, dù có bị cắt làm đôi Tani cũng thấy không có vấn đề gì, bởi cô đã dùng bàn tay đó nắm lấy lưỡi dao đang lao đi vào những giây cuối cùng, giữ lấy một người mà cô đã coi như sinh mạng.

Tani rơi nước mắt, không biết vì cơn đau này đang xộc thẳng lên não và làm nổ tung giới hạn của cô, hay là do trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực.

"Ran...hức..c..cậu nói gì vậy...chứ?...Tớ..y...yêu hai cậu...c...hết đi được.."

Nhìn gương mặt mếu máo của Tani, lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất, anh thật sự nở nụ cười khi thấy cô khóc. À, bị lợi dụng thì sao chứ? Anh vẫn có giá trị, bị vứt bỏ cũng không vấn đề gì, khinh bỉ thì có làm sao? Cô nói yêu anh, chỉ một chữ đó là có thể xoa dịu anh rồi.

Điên ghê, anh tự thấy mình thế, nhưng tốt thôi, cơn điên sẽ biến anh thành thứ hữu ích với cô nhỉ? Cô khinh bỉ anh? Anh sẽ làm con tốt, làm thuộc hạ cho cô cho đến khi chết.

Còn nếu cô yêu anh thật? Có thể lắm, những thời gian ngọt ngào trước kia lại một lần nữa thắp lên hi vọng trong tim anh, có thể anh đã hiểu lầm, và Tani vẫn còn tình cảm. Nếu thế thì chốt đơn cái mạng này cho cô, tặng kèm tất cả tiền tài, danh vọng, sức mạnh, cả tự tôn và mọi thứ. Cô muốn của anh? không cần hỏi, muốn của người khác? đợi anh vài giây để cướp nó về. Cô sẽ là công chúa độc nhất trong cuộc đời này, anh sẽ yêu thương và chiều chuộng cô hết mực. Không biết cô yêu anh theo kiểu nào ha? Lồng ngực anh lại nóng lên chờ đợi câu trả lời.

"Cậu không cần làm vậy mà..."___Ran cầm lấy bàn tay đang cứng đờ tê liệt, màu máu đỏ tuôn ra khiến tim anh lại muốn vỡ ra, anh ngu quá, lại để cô bị thương rồi

"...thật lòng nhé Tani, cậu...cậu muốn tớ làm gì để đáp lại lời yêu đây? Phục tùng hay..."__Hai chữ yêu cậu không nhảy ra khỏi cổ họng Ran. Vết thương trên tay khiến anh cảm thấy mình không xứng, cơn điên của anh sẽ làm hại cô lúc nào không hay. Nhưng không phải bận tâm quá lâu, Tani đã nói hộ anh:

"Yêu tớ...hức...chỉ cần n...nghe tớ giải thích...sau đó...hức...y...yêu tớ như trước là được"

"Ha..."

Đống lửa trong tim anh lại bùng lên tiếp rồi, lần này to gấp ngàn lần lúc trước, nhưng là lửa tình ấm áp. Lần này cô đã ở đây để anh biết rằng cả đời này anh thuộc về cô, bởi Ran sẽ không thể rời xa Tani đâu, cô chấp nhận nó rồi, thứ tình yêu cuồng dại này của anh sẽ khiến anh phụ thuộc vào cô cho đến khi anh chết, và Ran tự nguyện chấp nhận vô điều kiện.

Bỏ qua những dằn vặt khủng khiếp trong đầu anh đi, bởi trong đó toàn là hình ảnh những lúc cô hi sinh vì anh, kèm với hàng ngàn lời thề rằng sẽ ở bên cạnh yêu thương Tani nữa. Viết ra thì dài lắm, có lẽ sự si tình của Ran đến đó là đủ để hiểu rồi.

Tani bỗng rời khỏi vòng tay anh, hơi ấm bị ngắt đi khiến tay anh vô thức níu kéo lại, anh không muôn cô đi khỏi tầm mắt của mình. Nếu không cô sẽ lại biến mất như lúc trước thì anh biết làm sao?

Nhưng Ran đã yên tâm đi gọi bác sĩ sau đó, vì cô chỉ đến chỗ Rindou. Trái với Ran, cậu không hề nhúc nhích tí gì, đôi mắt đỏ hoe nhìn theo khi cô ngồi xuống bên cậu. Tani làm gì bây giờ? Có vẻ Rin đang bị sốc, người ta hay làm gì để gọi họ dậy nhỉ?

"Rindou"

"Rindou ơi"

"Rindou Haitani"

Phòng khi bạn chưa biết thì người ta sẽ phản ứng lại khi bị thức tỉnh, có thể là chớp mắt, thốt ra một câu hỏi ngắn, hoặc một cử động nhỏ khác thường. Riêng trường hợp này, phản ứng của Rindou là bất ngờ chộp lấy cổ Tani. Bàn tay thô cứng nắm chặt lấy chiếc cổ nhỏ, tưởng chừng như chỉ cần động tay là có thể bẻ nó làm đôi. Không khí bắt đầu bị chặn lại khiến cô không thể hô hấp, nhưng Tani không hề hoảng loạn, qua Ran cô đã hiểu được sơ sơ rằng họ đang mang theo loại cảm xúc gì, vì vậy hoảng lên không phải là cách hay.

"Rindou..."

"Rin..."

Tani vẫn tiếp tục gọi tên  để cậu bình tĩnh lại, nhưng cổ họng đòi thêm không khí để có thể phát âm nên giọng cô đã nhỏ dần đi. Nước mắt Rindou vẫn không ngừng rơi ra khỏi khóe mắt, cậu dường như muốn nói gì đó, nhưng miệng chỉ mấp máy mà không phát ra âm thanh gì, đồng tử xoáy sâu vào tâm tri đang dần mờ đi của Tani lóe lên một chút phẫn nộ. 

___________________________________

Cái cảnh này dài hơn mình tưởng, nhưng mà nốt chap sau thui, sau đó là phần mình thích nhất trước khi tiếp tục cốt truyện: ĐƯỜNGGG.

OwOb


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.