[Tokyorevenger] Gia Đình Nhỏ

Chương 23: Ám ảnh




WARNING: Có yếu tố 16+

Hoặc do tác giả lo nhiều quá :^

Mà hỏi thiệt nha, mọi người có thấy truyện mình lan man hoặc không ổn chỗ nào không? Cho mình xíu góp ý, đừng ngại ;w;

____________________________________________

Tani đã nhốt mình trong phòng mấy tháng liền và chỉ đi ra ngoài khi đồng hồ điểm nửa đêm, khi mà gió lạnh xộc vào não bộ để vực cô dậy. Chất dinh dưỡng mấy ngày này đều đến từ những thanh năng lượng khô cứng và loại thực phẩm bị người ta bỏ lại trên kệ dù cho được giảm giá. Chất lỏng nhạt nhẽo mùi trà xanh trôi tuột xuống cổ họng làm cô tỉnh táo một chút, ước gì cô chết đi, ước gì cô chưa từng tồn tại, đôi mắt thâm quầng chớp nhanh để xua đi cảm giác hơi rát trên nhãn cầu xanh nhạt.

Bóng tối, cô đã gặp qua nhiều loại khác nhau, những con dao sắc, làn sương mờ ảo, những suy nghĩ dục vọng, sự độc ác, nó nấp dưới nhiều hình dạng, nhưng đều có cách để chống lại.

Nhưng loại này khác. Nó là một thứ chất lỏng đặc sệt bám vào trong đầu, đầy ám ảnh và tối tăm, cát lún có vẻ là hình ảnh gần giống nhất, mỗi lần cô cố gắng thoát ra khỏi đó thì nó càng hút chặt lấy, cô có thể cảm nhận da thịt đang dần dính lại, nó đang cố hòa tan chút lý trí còn sót lại của cô. Qua những tế bào dần bị đồng nhất, nó tiêm vào kí ức Tani những hình ảnh ghê rợn mà cô đã cố quên đi, để cô hiểu rằng không còn gì trên đời đáng để cô đối tốt cả.

....

Một khối thịt béo núc cắm trên đôi chân ngắn ngủn khệnh khạng đi về phía cô, hàng trăm cái miệng trên khối thịt trần trụi, nhễ nhại mồ hôi cùng lúc phát ra tiếng cười cao vút sởn gai óc

"hắc hắc hắc, ta không ngại đâu, ta không ngại đâu..."

"Ngoan ngoãn tận hưởng ta đi~~~"

Tani lùi lại, bước chân bị hụt khiến cô ngã lên tấm nệm xẹp lép, cáu bẩn phía sau tấm rèm, khối thịt không đi nữa, mà bất ngờ húc thẳng đến, tiếng cười the thé xé toạc không gian phía sau.

Bốn phía mù mịt không điểm đến, phía trước có một cái bồn rửa mặt cũ nát với một chiếc gương vỡ. Tani không biết làm gì liền bước đến mở vòi lên, dòng nước mát lạnh len qua những kẽ tay rồi trôi vào lỗ thoát. Trong gương là cô bé tóc dài với đôi mắt to tròn trong sáng, Tani nhớ dáng vẻ hồi còn hạnh phúc của mình, bàn tay dính nước bất giác đưa lên má. Người trong gương cũng đưa lên, phản chiếu động tác của cô, làn da mềm mại không tì vết làm cô thấy dễ chịu, đôi môi cũng ấm lắm, chiếc mũi cao xinh đẹp và kiểu tóc hồi đó cô thích nhất. Cô luồn tay vuốt qua mái tóc đen tuyền của mình, hơi rối một chút.

Người trong gương cũng luồn tay vào tóc, và vuốt ra. Trên tay là một mảng tóc dài được dính vào lớp da đầu rỉ máu, Tani rời mắt khỏi gương và nhìn lên bàn tay, màu đỏ tươi được che bớt bởi vài sợi tóc vô tình dính vào. Cô thả nó xuống, vuốt lại đầu của mình, vẫn là một mảng tóc nữa. Cứ thả rồi vuốt, thả rồi vuốt, từng mảng tóc bết dính rơi đầy mặt đất xung quanh, động tác Tani nhanh dần cùng với hơi thở ngắt quãng, người trong gương ngày càng trở nên kì dị, máu từ lớp da đầu rách rưới chầm chậm chảy thành dòng xuống mặt. Lớp da mềm mại trôi dần theo dòng nước khiến màu đỏ trở nên hơi đục, phía sau đó là những vết sẹo lấp ló, rồi vết sẹo cũng xệ xuống theo dòng chảy. Tani sờ tay lên đầu, không còn gì để vuốt nữa, nhưng người trong gương vẫn tiếp tục động tác đó với bàn tay trống rỗng, miệng mỉm cười khả ái trong khi lớp da vẫn đang chảy dần, một mảng da đầu còn dính lại tự nhảy xuống đất

"Hư....Ọe"

Tani cong người, cắm đầu vào bồn rửa mặt, ruột gan lộn ngược lên nhưng chỉ nôn ra dịch vị đắng nghét. Hơi thở gấp gáp hỗn loạn, do cô nhìn nhầm hay dòng nước từ vòi đang chuyển sang màu hồng? Một sức mạnh nào đó thôi thúc cô ngẩng đầu lên, hãy bỏ qua cảm giác rằng hình ảnh trong gương đã thò đầu ra ngoài và đang ở ngay trên cô chờ đợi, Tani nhìn chằm chằm vào  lỗ thoát nước, mọi thứ trở nên im ắng, chỉ còn tiếng nước róc rách chảy vào cống. Cô bất ngờ ngước đầu lên, không có gì cả, trong gương là chỉ có hình ảnh cô ở hiện tại, bình thường và khỏe mạnh, Tani thở phào, đưa tầm mắt xuống đất, đống tóc bết máu kia đã biến mất. Tấm mắt chuyển hướng về chỗ cũ, hình ảnh phán chiếu không cô độc nữa, sau lưng có thêm một cô gái tóc xoăn vàng đang mở to mắt nhìn chằm chằm về bóng lưng của cô, Tani quay lại phía sau, không có gì cả. Nhưng khi quay lại, nhãn cầu hằn máu lồi ra khỏi mí mắt đã ở sát bên đôi vai nhỏ nhắn. Tiếng thét kinh hoàng tan vào không gian mờ mịt xung quanh.

Là một mảng kí ức nữa...

"Tại sao mày làm thế?"_Giọng nói run run của cô vọng lại trong kí ức.

"Vì mày không xứng, mày thay đổi rồi, tao không muốn đi cùng mày"__Cô gái cười khinh đáp lại.

" Vậy nên..."

'MÀY"

"ĐÂM"

"LÉN"

"TAO"

Mỗi một chữ là một nắm đấm giáng thẳng xuống mặt người phía dưới, tay kia Tani giữ chặt lấy cái cổ nhỏ nhắn. Máu tươi dính vào những ngón tay, văng lên má và mũi, có tiếng nứt nhỏ từ gương mặt biến dạng, lần này không biết là răng hay xương.

Không ai để ý đến ánh mắt mờ mịt của Tani, cũng không để ý đến chiếc vòng cổ y hệt nhau phía sau hai lớp áo đã ngấm một vùng đỏ. Tiếng hô hoán cổ vũ phấn khích, âm thanh vỗ tay hưởng ứng, những ánh mắt vui vẻ khi thấy đồng loại của mình biến thành một cái bao cát sống, thậm chí còn mong đợi cô phá vỡ hình thể con người của cô gái phía dưới. Tất cả khiến Tani chán ghét không tả nổi, cô gái ấy đã không muốn bên cô nữa, có lẽ đó là người duy nhất còn bình thường trong cái trại điên loạn này.

......

"Chị đại, em có quà cho chị nè"

Ả ta nói với cô bằng chất giọng tự hào khi cho cô xem nó. Một ngón tay trắng bạch, máu ở miệng vết cắt hơi đông lại, dính ít đất. Chủ nhân của nó đang nằm ngất dưới nền đất, là một cô gái mới vào trại 1 tuần. Cô luôn tìm đến Tani đòi thách đấu nhưng toàn thua, Tani cũng không phạt gì, bởi đôi mắt buồn không hề có ác ý, làm Tani nhớ tới khoảng thời gian trước đó. Có lẽ cô ấy cũng chỉ bị xúi giục.

"Em thấy nó làm phiền chị nên dằn mặt đó, chị thấy em giỏi không?"

Ả liếm môi, cầm ngón tay lên đưa Tani xem, ánh mắt long lanh chờ đợi được khen như một chú cún con. Tani đáp với ánh mắt vô hồn, rằng sao không để người khác đánh giá ấy.

"Chị nói phải, tao có giỏi không hả mày?"

Ả đá xuống mặt đất, làm cát bẩn văng lên khuôn mặt nhợt nhạt bên dưới, bám lên những vết bầm bên mắt và má. Dường như nghe được tiếng cười khanh khách của ả, một chú bọ nhỏ bò ra khỏi đất, đứng trên mi mắt nhắm nghiền tò mò nhìn hai người.

...

Âm thanh hò reo, khóc lóc, la hét hỗn độn vang lên từ bên trong cổng để tiễn "chị đại" đi. Khoảng khắc cô bước khỏi cánh cổng đó, giống như một bức tranh ghép hình hoàn chỉnh bị lấy mất mảnh ghép quan trọng, sụp đổ và vỡ tan thành từng mảnh. Hàng tháng trời, phải gồng mình vào khuôn khổ, hình ảnh mạnh mẽ luôn dược bọc kín người Tani, chỉ cần có một kẽ hở, thì bọn chúng sẽ đánh hơi được rồi lao đến xé xác cô.

Bao nhiêu cảm xúc, bất lực có, đau đớn có, dằn vặt có, tuyệt vọng có, lúc ấy phun trào như ngọn núi lửa, nhấn chìm tất cả gai góc gì cô đã xây lên quanh người.

...

Đen đặc, càng vùng vẫy càng giam cầm, thứ bóng đen nhầy nhụa đã ghìm chặt cô trong căn phòng tối, ác mộng nối tiếp ác mộng, triền miên không dứt, những ảo ảnh nhảy nhót xung quanh cô mỗi khi mặt trời lặn, quấn lấy cơ thể thuyết phục cô chúng là thật, tâm lý bất ổn của cô có được vài giây phút tỉnh táo khi nghe thấy tiếng người gọi ngoài cửa. Cô thường tranh thủ tìm lại phần nguyên vẹn trong tâm trí bằng cách viết thư, trên những trang giấy không chỉ là nỗi nhớ, mà còn có hi vọng được cứu rỗi. Rằng có ai đó, hãy kéo cô ra khỏi thứ này, cô không tự mình dậy nổi nữa rồi.

Dấu chấm đặt xuống, cơ thể Tani gục xuống bàn ngay lập tức, nó đến nữa rồi, những tiếng cười khanh khách vang lên sau lưng, thoải mái uốn éo bởi chúng biết, có gào thét mấy thì chỉ có mình cô nghe được mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.