PLOT: Mười một hồi chuông về cuộc đấu tranh không điểm kết, giữa bản ngã và bản ngã, giữa cô gái nhỏ và thế giới, giữa em và chính em.
________________________
Hồi 1. Hạnh phúc
Sano Erika là một đứa trẻ hạnh phúc.
Em có cha mẹ đầy đủ, có ông nội yêu thương em và có người anh hai luôn chiều chuộng em. Em thích tất cả mọi người trong gia đình.
Em ghét anh hai nhất.
Anh hai cứ hay xài thứ keo vuốt tóc khó ngửi, mỗi lần mở hộp là làm em đau cả đầu. Anh hai tạo kiểu cũng xấu hoắc, nhìn chẳng đâu vào đâu, vậy mà luôn ngụy biện là kiểu tóc thời thượng của bất lương. Gu ăn mặc của anh hai tệ lắm, xì tai không nỡ nhìn, nhưng luôn bắt em phải học theo. Anh hai học tệ cực, điểm lúc nào cũng thấp lè tè mà cứ đòi chỉ bài tập cho em. Hơn em có bốn tuổi thôi, nhưng anh hai cậy lớn hiếp nhỏ em hoài.
Nhưng em cũng thích anh hai nhất.
Mỗi lần đi học về, anh hai sẽ mua bánh dưa gang và cocacola mà cả hai thích, cất trong tủ áo và đến đêm, hai đứa sẽ len lén chạy ra ban công sân sau, vừa ăn vừa trò chuyện. Những câu chuyện của anh hai rất thú vị, về những bài học khó nhằn, về những người bạn bất lương mà anh hai đã gặp, mà "chiến tích" bị từ chối với số lần không đếm được, về mộng tưởng tương lai.
Anh hai hay ôm em vào lòng, đặt cằm lên đầu em, có khi lại ngửi mùi dầu gội của em rồi khen lấy khen để một cách ngốc xít. Trong mấy đêm mất ngủ, anh hai sẽ dẫn em lên tầng thượng, để em leo lên vai cùng ngắm bình minh buổi sáng. Khi em gặp ác mộng, anh hai như nhận được tín hiệu vậy, sẽ luôn là người vỗ về và an ủi em yên giấc.
Sano Erika là một đứa trẻ hạnh phúc.
Em có cha mẹ đầy đủ, có ông nội yêu thương em, có người anh hai luôn chiều chuộng em, và gia đình em vừa chào đón một thành viên mới.
Em trai đáng yêu lắm, mắt em to, đen thùi, sáng láng, cái miệng nhỏ chúm chím bi bô mấy tiếng không nghe rõ. Em trai hay quơ tay quơ chân, đòi em ôm cho bằng được. Lúc biết nói, biết bò, em trai hay bò theo em, liên mồm gọi chị hai chị hai. Lúc biết đi, em trai hay chạy theo em, chạy nhanh quá lại vấp ngã té phạch ra đất mặc dù đang đi đường phẳng. Em trai không khóc to đâu mà chỉ thút tha thút thít rớt nước mắt. Trông em trai cực kỳ đáng yêu cơ đấy.
Sano Erika là một đứa trẻ hạnh phúc.
Cho đến năm em mười một tuổi.
Hồi 2. Tổn thương
Dạo này không khí giữa cha và mẹ kỳ lắm. Họ cứ cãi nhau, đánh nhau hoài, thậm chí còn lấy teddy đáng yêu ném vào nhau, làm vỡ cả lọ hoa ông nội yêu thích. Ông nội không can được, chỉ có thể đẩy em vào phòng và trấn an em rằng họ chỉ đang đùa giỡn mà thôi.
Nhưng cha mẹ đùa giỡn quá quắt quá.
Có một lần, em vừa đi học về, cha bỗng kéo tay em rồi ném về phía mẹ, mẹ hất em ra làm em té xuống đất. Em không hiểu hành động của họ tí nào. Cha mẹ cứ huyên thiên những câu như "tao sẽ nuôi con trai", "tao không nuôi con gái", "mày cứ lấy nó đi".
Mẹ hỏi em, em sẽ chọn ai, là cha hay là mẹ. Em không muốn trả lời, em muốn cả hai cơ, nhưng đôi mắt mẹ đang nói với em rằng hãy chọn cha, mà cha ở bên cạnh thì đe dọa em hãy chọn mẹ.
Làm sao bây giờ, em muốn cả hai mà.
Nhưng em đã nói, em chọn mẹ.
Mẹ rất giận, mẹ tát em một cái đau điếng.
Em khóc rống lên, nhưng không một ai an ủi em. Ông nội đang ở võ đường, cha mẹ thì cãi lộn, mà anh trai lại đang ở trường.
Em ngừng khóc, vì em biết, bây giờ, cho dù em có khóc rát cổ họng, sẽ chẳng có ai lau nước mắt cho em đâu.
Một lát nữa anh hai về, anh hai sẽ an ủi em, lau nước mắt và vỗ về trấn an em thôi.
Nhưng sao anh hai cũng kỳ lạ thế?
Anh hai khóc bù lu bù loa, xấu hoắc à. Em không biết an ủi anh thế nào, nên em đã ngồi xuống bên cạnh anh, vỗ vỗ tấm lưng run rẩy như mỗi khi anh đã làm.
Hình như vừa nãy anh cũng bị mẹ hỏi ấy nhỉ, nhưng anh không có trả lời. A, chắc là do anh không biết em đã chọn ai chứ gì, anh trai ngốc này lúc nào cũng thế mà.
"Em sẽ đi với mẹ."
Thế nhé, nhanh nhanh nói với mẹ đi chứ, lớn rồi mà cứ nhõng nhẽo như trẻ con, đồ anh hai ngốc.
Nhưng, anh hai lại kỳ lạ nữa rồi.
Anh hai trừng em, lắc mạnh vai em làm em đau lắm, miệng thì hét vào mặt em, mắng em là đồ phản bội, mắng em bỏ anh và em trai, mắng em nhiều lắm.
Em vừa ủy khuất vừa tức giận, sao anh hai lại như thế này, sao anh lại giống với cha mẹ rồi.
Em và anh hai đã cãi nhau cả đêm, chẳng ai nhường ai. Không sao cả, anh em ai mà chẳng cãi nhau, càng thân thiết thì càng cãi nhau nhiều, sau khi cãi, anh hai sẽ bình thường trở lại, sẽ yêu thương em như trước thôi.
"Nếu mày đi thì đi luôn đi, đừng có mà về nữa. Mày không phải là em gái của tao."
Anh hai đã nói như thế.
Hồi 3. Cô độc
Em đã dọn đến ở với mẹ.
Em không còn là một đứa trẻ hạnh phúc nữa.
Em chỉ có mình mẹ, không có cha, không có anh hai, không có em trai, không có cái gì cả. Ngay cả việc mua bánh dưa gang và uống coca, em cũng không thể làm, mẹ không thích em như vậy.
Mẹ nói, nuôi em đã phí tiền lắm rồi, em còn ồn ào cái gì, đừng có làm mẹ mệt mỏi thêm nữa.
Em thương mẹ lắm, nên em vâng lời mẹ. Em không ăn bánh dưa gang, không uống coca, không mua teddy, không đi ra ngoài chơi, không vòi vĩnh, không đua đòi, không nói chuyện.
Mẹ cũng thương em lắm, em biết mà, mặc dù roi mẹ đánh rất đau, mặc dù mẹ hay quên mất em và đi ra ngoài mấy ngày trời, mặc dù mẹ xé mất teddy đáng yêu của em.
Mẹ thương em mà, không phải như mấy giọng nói bên tai em đâu.
Chúng nó xấu xa lắm, chúng nó bảo mẹ em là đồ đê tiện, đồ kỹ nữ, mẹ em suốt ngày đi bám lấy mấy tên đàn ông có vợ nhiều tiền để vòi vĩnh tiền tiêu vặt, chúng nó bảo cha và ông nội ghét em lắm, ngay cả anh hai và em trai cũng thế nữa, chúng nó bảo em có viết thư gửi cho họ thì họ cũng chẳng hồi âm đâu.
Chúng nó xấu xa lắm, chúng nó toàn nói dối thôi!
Thật ư, nhưng sao em lại nghĩ chúng nó nói thật nhỉ?
Mẹ dạo này hay xịt nước hoa lắm, đánh son đỏ và mặc mấy bộ đồ ít vải. Em sợ mẹ lạnh nên nhắc mẹ nhớ mặc ấm, mẹ lại đánh em và bảo em cút đi. Em viết rất nhiều thư cho ông nội và anh hai, nhưng sợ mẹ không vui nên em đã viết dưới danh nghĩa của mẹ. Cho dù vậy, em vẫn không nhận được lá thư hồi âm nào.
Sao thế này, mọi người bị gì vậy?
Vào những ngày lạnh lẽo, đêm tối mịt, em ngồi trông ra cửa, chờ mẹ về. Em bỗng nghĩ, mỗi lần mẹ đi ra ngoài, em luôn ngồi một mình chờ đợi, nhưng mỗi lần em đi ra ngoài, chẳng có ai chờ em cả.
Em có cô độc không? Em không biết nữa, nhưng mà em thấy mệt lắm.
Hồi 4. Bệnh tình
Bỗng nhiên, có một ngày, mẹ dẫn em đến bệnh viện. Bác sĩ hỏi em rất nhiều thứ, còn bảo em vẽ tranh và kể chuyện. Bác sĩ hình như biết về mấy giọng nói kỳ quặc kia, nên em đã lén lút nói cho bác sĩ nghe và dặn bác sĩ không được kể lại với mẹ. Em còn vẽ ông mặt trời màu đen và con mèo màu xám tặng bác sĩ nữa.
Nhưng bác sĩ này khờ lắm. Bác sĩ hỏi em tại sao lại tô mặt trời màu tím và con mèo màu đỏ. Lạ lùng chứ, em chỉ thấy màu đen, màu xám và màu trắng thôi, làm gì có màu đỏ hay tím nào.
Em nghe thấy bác sĩ nói với mẹ em, em mắc bệnh rối loạn hoang tưởng và mù màu.
Em không bị bệnh, bác sĩ thế mà lại đổ oan cho em!
Lúc về nhà, em nói với mẹ, em không bị bệnh, ông bác sĩ đó và mẹ mới bị bệnh, cả cha, ông nội và anh hai cũng bị bệnh nữa. Nhưng mẹ không tin em.
Mà cũng chẳng sao, vì từ dạo đó, mẹ đã trở lại bình thường.
Mẹ về nhà đúng giờ, nấu cơm cho em, mua thú bông cho em, dẫn em đi dạo siêu thị, mua đồ ăn em thích.
Mẹ hết bệnh rồi. Em mừng lắm.
Vào một ngày nọ, thiên sứ đã xuất hiện và mang mẹ đi.
Thiên sứ đó là một người đàn ông cao to, da ngăm đen, cười dịu dàng trông giống anh hai, lại hay tặng cho em rất nhiều loại kẹo ngọt ngọt đắng đắng thú vị.
Thiên sứ biết rất nhiều bài hát ru, và thiên sứ hát ru hay lắm. Thiên sứ còn dạy cho em một ngôn ngữ mới, tiếng Việt.
Thiên sứ hỏi em có muốn cùng mẹ đi với thiên sứ không, em muốn nói có, nhưng mẹ lại không đồng ý.
Sau đó, thiên sứ đưa một bà bảo mẫu đến nhà em, và thiên sứ đã cùng mẹ đi đâu mất rồi. Bà bảo mẫu nói, mẹ là cái đồ dại tiền đến độ theo một thằng Việt Nam đến chốn khỉ ho cò gáy mà sống.
Em ghét bà ấy, bà ấy đã xúc phạm đến thiên sứ. Em mắng bà ấy, mà bà ấy chẳng thèm nói rằng gì với em, chỉ chửi rủa em là đồ thần kinh.
Bà ta thật đáng ghét!
Hồi 5. Giọng nói
Dạo này, mấy giọng nói kia càng lúc càng ồn ào hơn.
Chúng nó cứ bi bô trong đầu em cả ngày, ngay cả lúc em ngủ, chúng cũng không để yên. Chúng bảo em bị cha mẹ bỏ rơi, chúng bảo em là đồ thảm hại, chúng bảo em nên chết đi cho rồi.
Chết, là gì?
Chúng bảo, chết là trở về với Chúa Sáng Thế, không cần phải chịu đau khổ và cô độc nữa.
Chết, có đau không?
Chúng bảo, hãy nghe chúng, chúng sẽ không làm em đau.
Chết, làm thế nào?
Chúng bảo, hãy trộm tiền của bà bảo mẫu đáng ghét, ra tiệm thuốc và nói rằng em đi mua thuốc ngủ cho ông bà.
Rồi sau đó làm gì nữa?
Chúng bảo, uống hết tất cả, và đi ngủ.
Nhưng mỗi khi em vừa chạm đến những viên thuốc trong hộp, em bỗng nghe thấy giọng của anh hai.
"Đừng làm vậy!"
Hình như là thế.
Em ném hộp thuốc lên giường, những bao con nhộng rơi vãi đầy ra ga, chỉ thấy những màu đen và xám. Trông chúng thật lạnh lùng và nguy hiểm, khiến cho em rùng mình và sợ hãi.
Những giọng nói kia bảo, mau uống hết đi, rồi em chẳng cần phải sợ hãi bất cứ thứ nữa.
Nhưng anh hai lại bảo, đừng uống, nếu em uống, em sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa.
Em nghĩ, hình như em có bệnh thật rồi.
Hồi 6. Cứu rỗi
Em hỏi với những giọng nói, kia có phải là mẹ không.
Những giọng nói đáp, đúng vậy, hãy đến ôm lấy mẹ (bằng con dao) nồng nhiệt (trên tay em), mẹ sẽ vui lắm cho mà xem.
Em nghe theo chúng, chạy đến nơi bên mẹ và (dùng con dao) ôm chầm lấy mẹ.
Nhưng sao mẹ hoảng hốt thế nhỉ, mẹ hét to quá.
Những giọng nói bảo, thế thì em hãy ôm nhiều vào, bà ấy đang vui nên mới hét đấy.
Em nghĩ, hình như đúng thế thật. Rồi em ôm mẹ rất nhiều lần, ôm nhiều đến nỗi tiếng hét của mẹ càng lúc càng nhỏ dần. Chắc mẹ đã vui lắm đây mà. Chợt, em thấy mẹ nín thở. Ồ, có phải mẹ muốn chơi trò gì với em không?
Cho đến khi những người xung quanh lôi em ra khỏi người mẹ, em mới nhận ra, a, đó không phải là mẹ của em, bà ấy chỉ trông giống mẹ mà thôi, em tiếc nuối.
Những chuyện xảy ra sau đó, em chẳng tài nào nhớ rõ. Có người lạ đến bắt em đi, hung hăng đẩy em vào sau song sắt. Và rồi em không còn biết gì nữa.
Em như rơi vào một hố sâu đen kịt, không thấy bóng người. Những giọng nói kia hay nói chuyện với em, nhưng lâu dần, chúng đã bị một giọng khác thay thế.
Đó là anh hai.
Anh hai cũng hết bệnh rồi. Anh lại kể chuyện với em như trước, hay ôm em vào lòng mỗi khi em lạnh, vỗ về em mỗi khi em khóc, giả vờ là con heo ngu ngốc để chọc cho em cười.
Mỗi ngày trôi qua, anh như trao cho em hi vọng sống, chiếu những ánh sáng ấm áp đến hố sâu nơi em ở, dạy cho em biết cái gì là cảm xúc, cái gì là hi vọng.
Từ khi nào nhỉ, mà những giọng nói kia dần dần nhỏ lại. Chúng nói, nhưng không được em đáp lại. Chúng nản lòng, rồi chúng bỏ đi.
Thật tốt quá, giờ đây chỉ còn em và anh hai thôi.
Em hạnh phúc lắm, mặc dù không có mẹ, em vẫn còn có anh.
Em nói, anh hai là người cứu rỗi em. Mà anh hai lại nói, chỉ có em mới có thể cứu rỗi chính mình.
Hồi 7. Thức tỉnh
Khi em lấy lại ý thức của mình, em đã ở trong trại cải tạo được hai năm.
Em mười bốn. Những giọng nói kia đã biến mất từ lúc nào, và ký ức của em trở về một cách nguyên vẹn.
Nhưng em đã làm gì thế này?
Lúc đó, em không phải đang ôm người phụ nữ kia. Em đã cầm con dao trên tay, tự thôi miên mình và đã đâm liên tục vào người phụ nữ đó, đâm cho đến khi bà ta tắt thở và chết đi.
Em đã làm gì thế này?
Trại cải tạo đặc cách cho em ra trại trước thời hạn vì bệnh án.
Nhưng những ngày dằn vặt vẫn chưa kết thúc.
Mẹ đã bỏ em lại và đi cùng với người đàn ông Việt Nam mà em gọi là thiên sứ kia.
Thú thật, em cũng hận mẹ lắm, nhưng em cũng yêu mẹ, và em biết ơn người đàn ông kia. Nếu có thể gặp lại, em muốn cảm ơn người đàn ông ấy, vì ông ấy đã cứu mẹ khỏi khốn khó và khổ sở, ông ấy là một người tốt, và ông yêu mẹ rất nhiều.
Những bức thư em gửi đi nhưng không có hồi âm.
Thật ra, hồi âm là có, em đã đọc nó, đọc từng chữ rõ ràng. Đó là những bức thư do anh hai viết gửi cho em, nhưng chúng bị mẹ giấu ở góc tủ phòng mẹ. Em đã tìm thấy chúng trước khi bị bắt vào trại cải tạo và cầu xin người kiểm sát cho em được mang vào trong. Những câu chữ đó, hay phải nói là những lời nói của anh hai, chính là thứ giúp em tỉnh giấc khỏi cơn mộng mị.
Thứ cứu rỗi em, chính là những lá thư đến muộn của anh hai.
Em từng mắc bệnh hoang tưởng, nhưng em nghĩ em đã khỏi bệnh rồi.
Quá trình chẳng ly kỳ như những gì trên ti vi nói gì cả.
Nhưng với em, đó là khoảng đau khổ và dằn vặt đến tột cùng, chẳng thể nào miêu tả được.
Những giọng nói, những bóng đen, những viên thuốc ngủ, màu đen màu xám, những cơn đau từ đòn roi, nước mắt và tiếng mắng chửi của, lời miệt thị của bà bảo mẫu.
Chúng thật đáng sợ.
Nhưng bây giờ, em chẳng thèm sợ chúng nữa.
Vì em có anh hai mà.
Hồi 8. Ngộ
Sano Shinichirou, anh hai của em, ánh sáng dẫn đường cho em khỏi vực sâu tăm tối, âm thanh cứu vớt em từ những đêm trầm mặc đáng sợ, sự dịu dàng duy nhất mà Chúa Sáng thế đã ban cho em giúp em tồn tại trên thế giới tàn khốc này.
Đau đớn, sợ hãi, buồn bã, khổ sở, bi ai, xin tạm biệt các người.
Vì từ giờ, em sẽ trở lại làm Sano Erika một lần nữa, đứng lên trên con đường ánh sáng mà anh hai mang lại cho em.
Em ôm lấy những lá thư trắng tinh với những đường viền màu xanh, màu đỏ có đề tên [Sano Shinichirou] vào lòng, lặng lẽ thiếp ngủ.
Anh hai nói, chỉ có em mới cứu rỗi được chính mình, nhưng chính anh hai đã cứu rỗi em, thông qua những bức thư này.
Cảm ơn anh, anh hai.
Anh hai ơi, em thương anh lắm.
Hồi 9. Chân tướng
Sano Erika là một đứa trẻ bất hạnh. Trước năm mười một tuổi, em có được một gia đình hạnh phúc. Nhưng em đã đánh mất nó khi em tròn mười một.
Gia đình cãi vã, cha mẹ ly hôn, sống nơi đất khách, xích mích với anh hai thân thiết nhất. Em còn bé, em yếu ớt, nhưng chẳng ai nhận ra.
Đó là ảnh hưởng đầu tiên.
Những trận đòn roi và tiếng chửi rủa nhục mạ em ngày đêm. Em rất ngoan, em thậm chí còn không dám nói nữa lời. Em chỉ là đứa trẻ cầu được yêu thương, mà mẹ lại không thèm để ý.
Đó là ảnh hưởng thứ hai.
Một mình cô độc ở căn nhà chật chội, và em nhận ra rằng chẳng có một ai chờ em trở về, như thể sự tồn tại của em có cũng được, mà không có cũng chẳng sao.
Đó là ảnh hưởng thứ ba.
Ba lần ảnh hưởng tạo ra tổn thương tâm lí cho cô bé Sano Erika mười một tuổi. Em mắc chứng rối loạn hoang tưởng và mù màu. Trong em hình thành hai bản ngã cùng tồn tại ngược chiều.
[Michelle] hay chính là những giọng nói mà sau này em đặt cho chúng cái tên [bản năng hắc ám].
[Erika] hay chính là bản ngã chân thật của Sano Erika.
Người "thiên sứ" xuất hiện đã xoa dịu [Michelle], nhưng khi người ấy biến mất và bà bảo mẫu thế chỗ, [Michelle] lại lần nữa trỗi dậy. Nó dụ dỗ em tự sát, dụ dỗ em gϊếŧ người. Chính nó mới là nhân tố lớn nhất khiến em phải vào trại cải tạo - bản năng hắc ám.
Sano Erika chìm vào hắc ám, đó là khi [Erika] sa cơ và [Michelle] chiếm lấy thân thể. Bản ngã ấy đã khống chế cơ thể em suốt hai năm ở trại.
Và rồi, [Shinichirou] đã đến. Trước đây, anh kéo em khỏi cám dỗ từ những viên thuốc ngủ. Bây giờ, anh kéo em khỏi bóng đêm u tối mà [Michelle] tạo ra thông qua những lá thư tới muộn vốn là hồi âm của những lá thư cũ kỹ lâu rồi.
Vậy thì, có thật là [Shinichirou] đã cứu rỗi em chăng?
Không phải.
Là [Erika].
Thông qua những dòng thư tâm sự của Shinichirou, [Erika] đã kêu gọi em thức tỉnh và nhìn thấu bản chất của [Michelle]. Chính [Erika] mới là "người" mang đến cho em ánh sáng, nắm lấy cánh tay đã rũ xuống vì tuyệt vọng của em. [Erika] cứu vớt em, thông qua danh nghĩa của [Shinichirou].
Bản ngã chính đã đánh bại bản ngã hắc ám, đoạt lại thân thể của mình.
Và chính [Erika] đã nói rằng, "Chỉ có bản thân mình mới cứu vớt được chính mình."
Shinichirou thật ra không phải chưa từng làm gì. Hay phải nói rằng, anh không trực tiếp nhúng tay vào, nhưng không có anh, Sano Erika bây giờ đã chết, hoặc đã đắm vào truỵ lạc của hắc ám. Chính vì sự tồn tại của anh, chính vì nhân cách tốt đẹp của anh mới hình thành nên [Erika]. Anh đã tạo nên [Erika]. Sano Shinichirou thật sự là một người tuyệt vời và thu hút.
Cho nên [Erika] cứu [Sano Erika], hay [Shinichirou] cứu [Sano Erika] đều giống nhau.
Chung quy, đây chỉ là một cuộc đấu tranh tâm lí của hai bản ngã tồn tại song song trong một thân thể mà thôi.
Nhưng nó đã đánh dấu cho một bước tiến trưởng thành của Sano Erika.
Rằng từ bây giờ, em phải sống.
Hồi 10. Tương lai
Tuy nhiên, sau này, Sano Erika đã nhận ra một điều quan trọng.
[Michelle] đồng thuận cùng tồn tại với [Erika], không phải vì nó sợ biến mất hay nó chấp nhận số phận.
Nó sẽ không biến mất, vì chỉ cần là con người, có suy nghĩ, có thất tình lục dục thì nhất định sẽ có nó. Nó ác, nhưng nó hình thành nên nhân cách.
Nó không chấp nhận số phận. Nó không chấp nhận [Erika], lẽ đương nhiên. Chính tà không song hành. Cộng sinh, nhưng không vì thế mà hoà hợp.
Nó đang chờ.
Âm mưu của nó chỉ gói gọn trong một chữ [chờ].
Chờ đến cái ngày chốt an toàn bị đứt gãy.
Vào thời khắc Sano Erika sụp đổ, nó sẽ trỗi dậy lần nữa, và nó sẽ hoàn toàn độc chiếm [Sano Erika].
Cái chốt đó chính là Sano Shinichirou.
Nhưng trong tương lai, cái chốt đó sẽ tăng lên ba người nữa.
Sano Manjirou, Sano Emma và Kurokawa Izana.
Nó không biết rằng, khó khăn của nó đã lên bội số ba. Nhưng nếu nó biết, nó cũng chẳng thèm để tâm đâu.
[Michelle] luôn là thế. Nó kiêu căng, tự phụ, ngạo mạn, độc ác khắc sâu vào cốt tuỷ. Nó là ác, là tà đạo.
Và [Erika], trung thực, dũng cảm, trân trọng tình yêu, hạnh phúc, "bảo hộ". Nó là chính, nhưng không phải thiện.
Liệu [Erika] có thể bảo vệ em khỏi bản ngã hắc ám chăng?
Không ai chắc chắn được, chỉ có thể trông chờ vào tương lai.
Hồi 11. Lời cho em
[Michelle] với [Sano Erika], "Em tôi ơi, đến bên tôi, hãy cùng tôi trầm mình vào cám dỗ, bởi thế giới này dẫu có ngọt bùi đến đâu rồi cũng sẽ tổn thương em mà thôi. Em tôi xứng đáng với những điều tuyệt đẹp, làm sao gai góc kia có quyền chạm đến em. Có chăng kẻ kỵ sĩ trung thành này sẽ thay em kết thúc cuộc đời đau khổ ấy nhanh một chút, thế có phải tốt hơn không."
[Erika] với [Sano Erika], "Em tôi ơi, xin em đừng khóc. Lệ dài không hợp với gương mặt mỹ lệ của em đâu. Em yên tâm, vì chính bản ngã này nhất định sẽ giúp em. Em của mặt trời, em của hi vọng, em của hạnh phúc, đó mới là em. Tôi xin thề với Chúa, rằng lẽ tồn tại của tôi chính là vì bảo hộ em mà sinh, vì bảo hộ em mà tử, cho đến khi đôi ta cùng đi đến cuối đường."
__________________________
Tự nhiên đọc hồi chuông 11 tôi muốn đẩy thuyền Erika x Sano Erika x Michelle mọi người ạ :)