Tôi Xếp Ca Cho Các Kim Chủ

Chương 6




10.

Câu lạc bộ tư nhân.

Tôi cầm một xấp nhỏ tài liệu mới in ra, ngồi đối diện Âu Trạch và Cố Ngôn Chu.

Giang Dật Xuyên không tới, thực ra tôi đã lâu không gặp anh ấy.

Từ sau lần ném một câu “Dm, em thật sự có bản lĩnh” rồi đóng sầm cửa bỏ đi, anh ấy cũng không liên lạc với tôi.

Anh ấy hình như là người phản ứng mạnh nhất trong ba người.

Nhưng không sao, anh ấy không đến là tổn thất của anh ấy.

Với một ý tưởng tốt như vậy, cả cái thị trường này cũng không có chương trình tạp kỹ thứ hai nào phong cách giống thế.

Với lại, đắc tội với người ta là tôi, kiếm lời còn chia cho bọn họ, là một công việc kinh doanh không lỗ.

Anh ấy không đến, dù sao cũng đừng hối hận.

Tôi cắn răng, trong lòng thấy hơi buồn bực.

Âu Trạch với tay lấy cà phê của tôi.

Tôi liếc cậu ta: “Uống của mình đi.”

Cậu ta nhướng mày, cười khẽ rồi rút tay về: “Tính tình của chị cũng dễ nóng nảy hơn nhỉ.”

Tôi không thèm để ý, nghiêm túc lấy bản kế hoạch và hai bản hợp đồng đẩy sang: “Tôi muốn bàn chuyện làm ăn với hai người.”

Cố Ngôn Chu cau mày: “Lạc Lạc, sao có thể bàn chuyện làm ăn giữa bọn mình chứ? Thiếu cái gì em cứ nói với anh một tiếng là được.”

Không bàn chuyện làm ăn thì bàn chuyện gì? Tôi liếc anh ta một cái.

Tình cảm là chuyện không đáng để bàn nhất.

Tôi chỉ tin vào hợp đồng.

Giấy trắng mực đen, thêm dấu mộc đỏ là thứ khiến người ta yên tâm nhất.

Tôi hơi hất cằm: “Hai người cứ đọc trước đi, sau đó hẵng quyết.”

Lúc này Cố Ngôn Chu mới nghe theo tôi mở bản kế hoạch ra, cau mày đọc từng dòng một.

Nhưng Âu Trạch lại không thèm đọc, một tay chống đầu, lười biếng nhếch khóe miệng: “Chị đưa cà phê cho em uống một ngụm, em sẽ ký ngay.”

Tôi:…

Đại gia hàng đầu có một đứa con trai phá gia như này, thật đúng là phúc của ông ta.

Tôi một hơi uống sạch cà phê: “Hết cà phê rồi, đọc kế hoạch đi.”

Tôi đã nghĩ kỹ suốt hai ngày qua.

Sự thật một chân đạp nhiều thuyền của tôi đã bại lộ.

Mấy cha nội này có lẽ cảm thấy tươi mới hoặc đã bị kích thích ham muốn chiếm hữu, tạm thời vẫn chưa thực thi biện pháp trả thù với tôi.

Nhưng tình trạng này không thể duy trì quá lâu, sau này tôi cũng không thể công khai xếp ca cho bọn họ ngay trước mặt ba người được?

Ai có thể nhịn chứ?

Đổi lại là tôi, tôi cảm thấy không tài nào chịu đựng được, huống chi là mấy vị tổ tông này?

Vì vậy, tôi quyết định từ từ, thuận theo tự nhiên, âm thầm cắt đứt quan hệ tình cảm với mấy cha nội này.

Nhưng không thể vì chuyện này, mà đến cả tiền cũng không kiếm chứ?

Thế thì quá ngu.

Vậy nên vẫn phải làm ăn.

Với lại phải ký hợp đồng, loại giấy trắng mực đen, dấu mộc đỏ ấy.

Nhỡ một ngày nào đó bọn họ chán ngán tôi, ít nhất tôi vẫn còn thu nhập, không đến mức lẻ loi hiu quạnh, màn trời chiếu đất.

Âu Trạch ôm đầu, tràn đầy hứng thú quan sát tôi tỉ mỉ một hồi, nhướng mày, cầm hợp đồng lên, lật đến trang cuối cùng và trực tiếp ký tên.

Tôi:..

“Không đọc nội dung hợp đồng sao? Không sợ tôi gài cậu sao?”

Cậu ta ném chiếc bút ký lên bàn rồi nghiêng người xích lại gần tôi:

“Chị gài còn ít sao?”

Cái mặt dày của tôi đỏ bừng: “Đúng là không ít.”

Cậu ta đột nhiên cười lên, trong đôi mắt đào hoa ngập nước: “Cũng may em có tiền.”

“Có thể tạo điều kiện cho chị gài em rất rất nhiều lần.”

Ngất.

Đúng lúc đó Cố Ngôn Chu ở bên cạnh ho khan một tiếng, đẩy bản kế hoạch về phía trước, bình tĩnh kéo tôi giữ khoảng cách với Âu Trạch.

“Anh không thể ký hợp đồng này…”

Anh ta cau mày.

Tôi ngắt lời anh ta: “Anh cho rằng không có người nổi tiếng nào dám đến, không kiếm được tiền à?”

Anh ấy lắc đầu:

“Không, hạng mục này chắc chắn hái ra tiền.”

“Khi có cầu, sẽ có việc làm ăn.

“Trong giới giải trí này thứ không thiếu nhất chính là tin đồn…

“Người trong sạch muốn chứng minh sự trong sạch của bản thân, sẽ đến chương trình của em, người không trong sạch sẽ vì ngụy tạo hình tượng cũng sẽ đến chương trình của em.”

“…Nói đơn giản thì chương trình của em sẽ không thiếu khách quý, cũng chắc chắn sẽ không thiếu khán giả.”

Tôi ngây người: “Thế sao anh không ký? Lợi nhuận ổn định không lỗ.”

Anh ta lặng lẽ cụp mắt hồi lâu: “Lạc Lạc, anh lo lắng đến sự an toàn của em.”

“Những người không trong sạch đó, cũng không muốn để em nói thật trước ống kính.”

Khá lắm, giọng nói dịu dàng, tôi lại có giây phút ngẩn ngơ, dường như anh ta cũng không phải là tên đàn ông chó má bạc tình.

“Hừm.”

Âu Trạch đột nhiên hừ lạnh một tiếng: “Đồ trà xanh nam.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.