7.
Khi tôi tỉnh lại lần nữa, tôi đang ở trong một phòng bệnh tư nhân cao cấp.
Đây là bệnh viện tư của nhà họ Giang, tôi từng tới đây đưa cơm bệnh nhân cho Giang Dật Xuyên.
Cố Ngôn Chu ngồi bên cạnh tôi, đôi mắt phượng xinh đẹp sưng đến nỗi không còn hình dạng, “Lạc Lạc, cuối cùng em cũng tỉnh rồi!”
Tôi: Anh tin không, thật sự tôi không muốn tỉnh.
Tôi yếu ớt nói: “Anh còn chưa đi sao?”
Cố Ngôn Chu nắm chặt tay tôi: “Lạc Lạc, dù sao đi nữa anh cũng sẽ không rời xa em.”
Tôi:…
Cuối giường vang lên tiếng cười khẽ, là Âu Trạch.
Cậu ta nghiêng đầu nhìn tôi: “Chị, đây chính là bị dọa ngất à?”
Tôi ngượng ngùng: “Cậu cũng chưa đi à…”
Âu Trạch nhướng đôi lông mày dài, ném thẻ ngân hàng lên tủ đầu giường của tôi, ghé sát tai tôi cười nói: “Chị ơi, em càng cảm thấy hứng thú hơn với chị.”
“1000 vạn này đủ đóng viện phí rồi, còn lại cho chị mua túi.”
Ngất.
Tại sao nội dung vở kịch không đi đúng hướng?
Một giọng nói bình tĩnh ở bên cạnh vang lên: “Nếu cô ấy đã ở bệnh viện tư nhà họ Giang thì tiền thuốc thang không phiền cậu nhọc lòng.”
Ừm, Giang Dật Xuyên cũng ở đây, mặc âu phục thẳng thớm đọc tài liệu, không thèm ngẩng đầu lên.
Âu Trạch hừ nhẹ một tiếng, rõ ràng không cho là đúng, tiện tay xách mũ bảo hiểm ở trên tủ đầu giường: “Chị, em đi trước nhé, nếu tiền không đủ, hãy nhớ đến tìm em bất cứ lúc nào.”
Tôi:…
Cố Ngôn Chu cũng đứng dậy, “Lạc Lạc, anh trở về ứng phó với mẹ anh một chút, một tiếng nữa sẽ quay lại, bên phía đoàn phim em không phải lo, anh qua chào hỏi rồi, không ai được đụng vào vai của em, anh sẽ bồi thường tiền tổn thất của đoàn phim, em cứ yên tâm dưỡng bệnh, anh đi rồi về.”
Tôi:…
Trong phòng bệnh yên tĩnh trở lại.
Chỉ còn lại tôi và Giang Dật Xuyên.
Giang Dật Xuyên gập máy tính xách tay lại, đứng dậy, chỉnh lại khuy áo một cách tao nhã.
Toàn bộ quá trình hết sức tự phụ, cực kỳ hờ hững.
Tôi không dám thở mạnh.
Anh ấy liếc về phía tôi, sắc mặt càng thêm khó coi.
Tôi vô cùng thông minh, vén chăn, nở nụ cười lấy lòng:. đam mỹ hài
“Em sẽ đi ngay, tuyệt đối không ở chỗ này làm vướng mắt anh!”
Giây tiếp theo, anh ấy đột nhiên sải bước tới, nắm lấy cằm tôi, khom người tiến lại gần.
Tôi nín thở, cảm nhận được rõ ràng cơn giận của anh lúc này.
“Muốn đi?”
“E là không dễ như vậy.”
Hơi thở của người đàn ông ùn ùn kéo đến bao phủ lấy tôi.
Tôi nhắm mắt lại.
Nụ hôn không rơi xuống.
Trên vai trái truyền đến cảm giác mát lạnh, mềm mại sau đó là đau đớn.
“shhhh”
Giang Dật Xuyên ngẩng đầu lên khỏi vai tôi, nghiến răng hàm, trong giọng nói xen lẫn sự tức giận kìm nén.
“Đau không?”
“…Đau.”
“Còn dám đùa giỡn anh thế này nữa không?”
Ánh mắt anh ấy dường như lướt qua người tôi:
Tôi cắn chặt môi.
Lý trí nói với tôi, lúc này nên nói “em không dám”.
Nhưng nước mắt tôi giàn dụa, yếu đuối đáng thương.
“…Vẫn dám.”
Giang Dật Xuyên:…
Hàng mày dài run run, gân xanh nổi lên, đứng dậy nhìn tôi từ trên cao xuống.
Hồi lâu, anh tự cười nhạo bản thân một tiếng.
“Lương Lạc Lạc.”
“Dm, em có bản lĩnh lắm.”
Sau đó đóng sập cửa rồi đi.