Tôi Xếp Ca Cho Các Kim Chủ

Chương 13




22.

Thật ra tôi không thấy áy náy với Cố Ngôn Chu.

Bởi vì tôi có thể ở cạnh anh ta, chẳng qua là vì, tôi là người thay thế.

Là thái tử duy nhất của giải trí Thành Hoa, mấy scandal của anh ta đã sớm lan truyền rộng rãi.

Bên người lúc nào cũng oanh oanh yến yến, trong lòng thì có ánh trăng sáng yêu 10 năm.

Từ chỗ chị Chu, tôi nhìn thấy ảnh của “ánh trăng sáng” của anh ta.

Rất xinh đẹp, rất giống tôi.

Đáng tiếc đã bị anh ta làm tổn thương.

Cô ấy lên máy bay mà không thèm ngoảnh đầu lại, tôi ngồi trong góc sân bay, lẳng lặng nhìn Cố Ngôn Chu hồn bay phách lạc.

Đêm đó, tôi “vô tình gặp được” anh ta tại một hội sở tư nhân.

Đôi mắt say lờ đờ mơ màng hét to với tôi: “Tiểu Nghệ.”

Sau đó rất nhiều lần, anh ta say trước mặt tôi, khẽ lẩm bẩm: “Tiểu Nghệ, đừng đi được không.”

“Tiểu Nghệ, em biết rõ anh và mấy người phụ nữ kia chỉ là gặp dịp thì chơi.”

“Tiểu Nghệ, anh sẽ cắt đứt liên lạc với mấy người phụ nữ kia, em đừng tức giận với anh được không.”

Tên lừa đảo này.

Ngay cả say cũng nói láo.

Từ trước đến nay anh ta chưa hề cắt đứt liên lạc với mấy người phụ nữ kia.

Mỗi lần tôi lặng lẽ nhìn thấy dáng vẻ say rượu của anh ta, sau đó nói trong lòng: “Tiểu Nghệ, đi thật tốt.”

Và anh ta gục đầu vào vai tôi:

“Tiểu Nghệ, anh tìm được một người phụ nữ rất giống em.”

“Cái gì anh không thể cho em, anh đều cho cô ấy.”

“Nhưng đáng tiếc, cô ta không phải là em.”

“Cô ta vĩnh viễn không sánh bằng em, Tiểu Nghệ.”

...

Sự áy náy của anh ta với Tiểu Nghệ đã trở thành công cụ của tôi.

Nếu như có cơ hội thử vai mà tôi muốn, tôi sẽ thay một chiếc váy trắng, giống hệt cô gái trong bức ảnh.

Anh ta luôn ngẩn người trong giây lát, sau đó vâng lời răm rắp.

Tôi cũng biết mình đã thắng.

Trong ảnh, cô gái mặc váy trắng nở nụ cười điềm tĩnh hẳn cũng đã từng thẹn thùng nghiêng mặt sang một bên nói mấy câu giống thế.

Quyết định rời khỏi anh ta là sau một lần anh ta sốt cao.

Tôi duy trì nguyên tắc quản lý thời gian hiệu quả nhất, khi quay phim tôi thấy kẽ hở của Giang Dật Xuyên bèn đi chăm sóc anh ta.

Anh ta sốt cao liên tục, mơ màng gọi: “Lạc Lạc.”

Tôi chợt thất thần, đột nhiên ý thức được gần đây mấy người phụ nữ bên cạnh anh ta, hình như đã dần cắt đứt liên lạc với từng người một.

Mà thời gian anh ta ở cạnh tôi càng ngày càng lâu, khi xa nhau thì càng ngày càng lưu luyến, bịn rịn.

Tay tôi xách hộp đồ ăn run run, khiến cháo trong hộp đồ ăn tôi mua văng khắp sàn.

Cô bảo mẫu luống cuống đi tới dọn dẹp, tôi giúp cô lau dọn sàn nhà, sau đó mỉm cười: “Cô ơi, phiền cô đừng nói là cháu tới nhé.”

Anh ta khỏi bệnh, chuyện đầu tiên làm là lấy nhẫn kim cương đi tìm tôi.

“Lạc Lạc, trong lúc bị ốm, anh đã suy nghĩ rõ ràng một số chuyện.”

“Anh nghĩ, em là người quan trọng nhất với anh.”

“Lạc Lạc, em có bằng lòng gả cho anh không?”

Giọng anh ta run run, quỳ một chân trên đất.

Tôi nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng nhưng trong lòng lại nghĩ đến một người con gái khác.

Cô gái ấy mặc chiếc váy trắng, khoảnh khắc quay đầu bước lên máy bay, nước mắt mới tuôn trào như vỡ đê.

Cố Ngôn Chu không nhìn thấy những giọt nước mắt đó, nhưng tôi thì có.

Tôi rất muốn hỏi anh ta, anh đã từng thích một cô gái khác như vậy, thích đến nỗi gọi tên cô ấy khi say.

Nhưng anh đối với cô ấy là thế nào?

Thật lòng trong miệng anh, rốt cuộc có mấy phần?

Tôi tiếp cận anh là vì tài nguyên.

Anh cho phép tôi tiếp cận anh, cũng chỉ xem tôi như là công cụ để giảm bớt cảm giác tội lỗi.

Chúng ta coi nhau như công cụ, không cần nói những chuyện khác.

Vậy nên tôi đẩy chiếc nhẫn của anh ta ra, khách sáo lùi về phía sau một bước:

“Chúng ta, không thể có tình cảm.”

23.

“Vậy nên bây giờ chỉ có anh.”

Giang Dật Xuyên nhìn tôi.

Thật ra thì tôi muốn nói cho anh biết, vẫn luôn chỉ có anh.

Trước khi đầu óc tôi tỉnh táo, cơ thể tôi đã sớm đưa ra câu trả lời.

Tôi vẫn nhớ những lời Âu Trạch nói với tôi trước khi rời đi vào đêm đó: “Chị à, em chưa bao giờ hôn chị, bởi vì mỗi lần đến gần chị, vẻ mặt của chị rõ ràng nói cho em biết, chị rất kháng cự.”

Nói đến đây, cậu ấy nhìn về phía xa xa, khẽ mỉm cười, “Nhưng mà, khi anh ta hôn chị, chị sẽ không tránh.”

Cậu ta đang nói đến khi ở bệnh viện tư nhân nhà họ Giang, Gian Dật Xuyên cúi người về phía tôi, tôi ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Hóa ra cậu đã thấy.

Lúc đó, tôi dường như chịu sự đả kích lớn, thấy rõ được lòng mình.

Tôi nhìn Giang Dật Xuyên:

“Em đã xử lý người bên cạnh em, anh cũng phải xử lý người cạnh mình.”

“Trong tìm cảm, em muốn công bằng.”

Anh sững sờ mấy giây, dường như bất lực lại dường như có thâm ý khác, cười: “Được, anh đồng ý.”

Sau đó nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.

Bỗng chốc tôi chợt nhận ra điều gì đó.

Tôi thoát khỏi vòng tay anh, giọng nói run run: “Bên cạnh anh, không có người phụ nữ khác phải không.”

Anh cười: “Lạc Lạc thật thông minh.”

“Chị Chu nhờ người hỏi thăm, chính anh bảo người ta nói cho chị ấy, cạnh anh lúc nào cũng có phụ nữ.”

“Anh nhớ em nhiều năm như thế nhưng em chẳng hề nhớ anh.”

“Dù sao cũng phải để anh trả thù.”

“Kết quả em lợi hại hơn, đội cho anh hai cái mũ xanh.”

Anh cau mày.

Tôi đỏ mặt: “Lúc ấy, không phải cho rằng manh ai nấy chơi sao.”

“Vả lại…”

Tôi chưa nói xong anh đã khẽ cười: “Anh biết, bọn họ chỉ là túi tiền của em, em không động lòng.”

Tôi nhìn anh ấy.

Anh cười: “Âu Trạch đã nói với anh.”

“Cậu ta nói em đối với anh rất khác.”

“Chỉ là lúc đó anh không tin, nghĩ rằng anh cũng chỉ là một trong các túi tiền của em.”

“Càng không tin mấy chuyện hoang đường khác mà cậu ta nói.”

“Bây giờ thì sao? Tin chưa?”

Anh ấy lại ôm tôi vào lòng: “Tin rồi.”

“Anh thật sự, chỉ động lòng với em.”

“Thế này là được rồi, Lạc Lạc.”

Tôi yên tâm rúc vào lòng anh, trong đầu tôi lại nhớ tới lời nói trong trẻo, dịu dàng của chàng trai trẻ:

“Lương Lạc Lạc, tên rất hay.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.