Tôi Vẽ Người Trong Sách Trở Thành Sự Thật

Chương 32: C32: Chương 32




(09/04/2024)

Editor by AChan

—©—

Tin tức Nhị hoàng tử tỉnh lại truyền tới hoàng cung, hoàng đế vừa mới đăng cơ —— Yến Vương nghe vậy nhướng mày, buông quyển sách trên tay xuống, phân phó nói: "Gọi nó vào cung."

Đứa con trai này của hắn tự nhận từ khi hồi phủ đến giờ đều chưa từng gặp qua, không phải đang hôn mê cũng là đóng cửa không ra, hắn hàng năm chinh chiến lại bận về việc đoạt quyền, thế nên hơn ba năm chưa từng gặp qua đứa con trai này.

Hiện giờ bao nhiêu bận bịu cũng đã qua, hắn cũng nên gặp một lần.

Nhưng không quá nửa canh giờ, thái giám được phái đi đã vội vàng hồi cung, nói: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, nhị điện hạ vừa mới tỉnh lại, thân thể bủn rủn vô lực, không thể tiến cung yết kiến bệ hạ, xin bệ hạ thứ tội!"

Yến Viên cúi đầu lật sách, "Nó hôn mê bao lâu."

"Hồi Hoàng Thượng, hơn nửa năm ạ."

"Đã điều tra nguyên do chưa?"

"Chưa từng điều tra rõ."

Yến Viên híp híp mắt, "Bảo Nghiêm ngự y đến phủ Nhị hoàng tử khám đi."

Thái giám liên thanh đồng ý, "Vâng, nô tài đi luôn đây."

Hắn xoay người thở dài, Nghiêm ngự y là ngự y đứng đầu Thái Y Viện, từ trước đến nay chỉ xem bệnh cho quý nhân trong cung, hiện giờ bệ hạ cố ý phái y đến phủ Nhị hoàng tử, có khi tin đồn lúc trước không quan tâm vị Nhị hoàng tử cũng không phải thật.

—©—

Mà lúc này, Nhị hoàng tử "Bủn rủn vô lực" đang vẽ tranh trong thư phòng, hắn đã liên tục như vậy ba ngày, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu hắn không muốn tiến cung gặp Hoàng Thượng.

Ngoại trừ không ngừng vẽ người nọ ra, hắn không biết còn có cách gì có thể giải quyết nỗi nhớ buồn khổ trong lòng.

Hắn thậm chí không dám nghĩ, Thiệu Đường sau khi tỉnh lại thấy bên cạnh không có một bóng người sẽ là tâm trạng như thế nào.

Nam Trúc nhẹ nhàng gõ cửa thư phòng, thấp giọng nói: "Công tử, bệ hạ phái Nghiêm ngự y tới xem bệnh cho ngài."

Bên trong yên lặng vài giây, truyền đến một thanh âm hơi khàn khàn: "Vào đi."

Nghiêm Phàn đẩy cửa vào, đặt hòm thuốc trên mặt đất, quỳ xuống đất hành lễ: "Thần, tham gia điện hạ."

Yến Minh Phong chuyên chú đứng ở trước bàn, không ngẩng đầu, càng không sợ bị đối phương nhìn thấy bộ dạng hoàn hảo của mình, hắn mài mực, nói: "Đứng lên đi."

Nghiêm Phàn đứng lên, một câu cũng không đề cập tới mục đích Hoàng Thượng phái ý tới đây, như việc nhà nói: "Điện hạ sao lại tự mình mài mực?"

"Không muốn mượn tay người khác."

Tất cả về Thiệu Đường, mặc dù chỉ là mài mực trước khi vẽ tranh, hắn cũng muốn tự tay làm lấy.

Nghiêm Phàn gật đầu, nói: "Điện hạ thật sự không muốn chữa chứng hôn mê này?"

Yến Minh Phong hạ một bút cuối cùng trên giấy, cẩn thận treo bức họa này lên, ngước mắt liếc hắn một cái, thanh âm lạnh lùng: "Việc này không cần nhắc lại."

Nghiêm Phàn rũ mắt, "Vâng."

"Còn có việc?"

"Có." Nghiêm Phàn lấy một bình sứ trắng trong hòm thuốc ra đưa qua: "Đây là thuốc độc Hoàng Hậu bảo ta hạ vào thức ăn của ngài."

Yến Minh Phong nhận lấy nhìn một cái, cười nhạo: "Bà ta cũng thật có tâm."

Đây là độc dược mãn tính, phải dùng chung với hai ba loại thực phẩm bình thường khác mới có thể có hiệu lực, cũng không biết tốn bao nhiêu công sức mới tìm thấy.

Yến Minh Phong không có hứng thú ném cho y, "Tự ngươi giải quyết đi."

"Vâng, điện hạ." Nghiêm Phàn cất thuốc đọc đi, hành lễ cáo lui.

Nam Trúc thấy y rời đi, sợ công tử nhà mình lại tự khóa mình vào phòng, vội vàng chui vào trong, trước khi Yến Minh Phong đuổi hắn đi vội vàng nói: "Công tử, dị sĩ tài giỏi ngài muốn tìm đã tìm được rồi, đang kinh đô!"

—©—

"Cho nên anh ta vừa ngủ với cậu xong đã đi rồi?" Hứa Tiêu cắn ống hút, trừng lớn hai mắt, "Cậu còn nói anh ta không phải tra nam!"

Thiệu Đường tái nhợt vô lực giải thích: "Anh ấy thật sự là có việc gấp......"

"Việc gấp cái rắm!" Hứa Tiêu nhai trân châu như đang nhai đầu Yến Minh Phong, "Có việc gấp gì không thể đợi cậu tỉnh dậy rồi nói sao?! Là mẹ anh ta tai nạn xe hay là cha anh ta ung thư?"

"...... Anh ấy là cô nhi."

"Tôi thấy lý do cô nhi này cũng là giả hết!"

Hứa Tiêu tức giận bất bình, "Thế anh ta rời đi mấy ngày có từng liên hệ với cậu không."

"...... Liên hệ."

"Bỏ ra tôi xem nào."

Thiệu Đường theo bản năng che điện thoại lại, "Đây là riêng tư của tôi."

Hứa Tiêu trợn trắng mắt, "Được, ảnh cậu cởi chuồng tôi cũng xem rồi còn riêng tư cái gì."

Hắn ném trà sữa vào thùng rác, liếc mắt nhìn cậu, "Có phải vẫn luôn không liên lạc với cậu không?"

Thiệu Đường buông tay ra, chần chờ gật đầu.

"Đây đều là có nguyên nhân, tôi đều biết rồi."

"Phi!" Hứa Tiêu táo bạo đạp cửa, "Tôi biết ngay anh ta không phải thứ tốt lành gì mà!"

Thiệu Đường há miệng th ở dốc, muốn nói tất cả cho hắn, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn là trầm mặc.

Hứa Tiêu mắng trong chốc lát, cầm lấy điện thoại muốn Lục Tu tìm người này về, Thiệu Đường cũng không ngăn cản hắn, dù sao cũng không thể tìm được.

Gửi tin nhắn xong, Hứa Tiêu bình tĩnh không ít, dựa vào ghế nghỉ ngơi, nói: "Không đề cập tới tra nam này, tổng nghệ cậu muốn lúc trước, Lưu ca có nói với cậu không."

Thiệu Đường gật gật đầu, "Ừm, tôi biết."

Tổng nghệ này là tiết mục vương bài của mỗ đài, đều là mời minh tinh đang hot gần đây với mấy vai phụ cùng làm trò chơi chọc cười người xem, có lẽ thấy cậu gần đây đang có chút nhiệt độ, cho nên đã gửi lời mời cho cậu.

"Còn được, không phải đầu óc chỉ nghĩ đến yêu đương."

Hứa Tiêu yên lòng, "Tổng nghệ này đến giữa tôi mới tham gia, lần này lại đi sẽ ảnh hưởng không tốt, một mình cậu chú ý một chút."

Thiệu Đường cười: "Yên tâm, tôi cũng không phải trẻ con."

—©—

Đảo mắt đã tới ngày quay tổng nghệ.

Thiệu Đường là người mới, không giành máy quay không chen vào nói, thái độ dịu ngoan, nhân viên công tác đều rất thích cậu, sắp đến thời điểm kết thúc, Thiệu Đường nhẹ nhàng thở ra, đang nghĩ ngợi tới hôm nay cuối cùng cũng vượt qua không có gợn sóng gì, đằng trước đột nhiên truyền đến một thanh âm hơi mang run rẩy quen thuộc.

"Các người muốn làm gì! Các người làm như vậy là trái pháp luật!"

Thiệu Đường dừng chân.

—— chủ nhân thanh âm này là người đã từng tiếp xúc với cậu 1 thời gian, Lộ Bác.

Đằng sau có người vỗ vỗ vai Thiệu Đường, "Tiểu Đường, còn chưa đi sao."

Thiệu Đường cười cười, "Trương ca đi trước đi ạ, em chờ một lát, Lưu ca nói đến đón em."

"Người đại diện này của cậu đối xử với cậu được đấy." Người nọ hâm mộ nói một câu, xoay người đi trước.

Đợi hắn đi rồi, Thiệu Đường tới gần chỗ ngoặt kia, cậu không tùy tiện phát ra tiếng, muốn nghe xem đã xảy ra chuyện gì trước.

Góc khuất bên tường, có hai ba người chặn đường ra của Lộ Bác, gõ gậy gộc nói: "Ông chủ Lý coi trọng là vinh hạnh của cậu, đều lăn lộn trong cái vòng này, còn giả vờ liệt phu trinh tiết làm cái gì."

Lộ Bác ngẩng cổ cố tỏ ra trấn định: "Tôi không muốn chính là không muốn! Các người còn muốn trói tôi mang lên giường ông ta sao!"

Người nọ phun một tiếng, lạnh lùng nói: "Trên tay ông chủ Lý tài nguyên lớn, theo ông ta có gì không tốt, nếu cậu thật sự không muốn, cái vòng này cậu cũng không cần ở lại nữa."

Thân thể Lộ Bác run lên một chút, mắt lộ ra tuyệt vọng.

Nhà cậu ta chỉ xem như khá giả, không thể mở đường cho cậu ta ở giới giải trí, cậu ta không quyền không thế, khó khắn lắm mới đến được ngày hôm nay, muốn cậu ta từ bỏ cậu ta rất luyến tiếc, nhưng muốn cậu ta đi theo ông già kia cậu ta cũng thật sự không muốn.

Cậu ta thậm chí có chút hối hận, nếu biết sớm hay muộn sẽ đi đến ngày này, chi bằng từ lúc bắt đầu đã dùng quy tắc ngầm, cũng không đến nỗi vô duyên vô cớ bị nhiều cực khổ như vậy.

Người nọ không kiên nhẫn nói: "Suy nghĩ xong chưa? Bây giờ đi theo chúng tôi, hay là từ giờ rời khỏi giới giải trí?"

"Không thể...... Buông tha tôi sao?"

"Cậu cảm thấy sao?" Người nọ cười lạnh một tiếng, ánh mắt ý bảo hai người phía sau, "Mang cậu ta đi."

Đáy mắt Lộ Bác u ám, cúi đầu không thấy rõ thần sắc.

"Rõ như ban ngày cường đoạt dân nam ha." Thiệu Đường chậm rì rì đi ra từ chỗ ngoặt, dựa vào tay vịn cầu thang, lười biếng quét mắt nhìn mấy người, "Các vị đại ca, Đại Thanh sớm đã diệt vong rồi, các người tỉnh táo một chút."

"Tiểu Đường!"

Lộ Bác sửa bộ dạng tuyệt vọng vừa nãy, vẻ mặt hưng phấn chạy đến trước mặt cậu, "Sao cậu lại ở đây?"

"Đi ngang qua."

Thiệu Đường thuận miệng đáp, tầm mắt đặt trên người mấy người đối diện, "Mặc dù là giới giải trí cũng chú trọng ngươi tình ta nguyện, cách làm của mấy người có phải không quá phúc hậu hay không?"

Sự việc lúc trước của Tống Giác làm cậu căm thù đến tận xương tuỷ đối với loại sự tình này, nếu không phải như thế, cậu cũng sẽ không xuất khẩu tương trợ.

Người nọ đánh giá trên dưới Thiệu Đường một lần, thấy cậu là gương mặt hắn chưa từng thấy qua, thái độ lập tức trở nên vô cùng ác liệt: "Cùng lắm cũng chỉ là một tiểu minh tinh, loại sự tình này không phải việc cậu có thể nhúng tay, cút nhanh đi!"

Thiệu Đường bảo vệ Lộ Bác sau người, khóe miệng lộ ra một nụ cười: "Không biết các vị có nghe qua Tống Giác chưa?"

Mấy người liếc nhau, người dẫn đầu cẩn thận nhìn cậu một cái: "Không phải anh ta đã sớm lui vòng rồi sao? Hiện tại dù có là anh ta, cũng không quản được việc của ông chủ Lý chúng tôi!"

"Vậy các người cũng biết là ai ép anh ta lui vòng?"

"...... Là ai?"

Thiệu Đường cười tủm tỉm nói, "Chính là tôi nè."

Được nha, cảm giác cáo mượn oai hùm tốt thật đấy.

Mấy người trừng lớn hai mắt.

Thiệu Đường tươi cười, vẻ mặt hài hước nói: "Sao? Ông chủ Lý của các người còn muốn cậu ta không?"

Mấy người liếc nhau, không cam lòng ném xuống một câu "Chuyện này không để yên" liền chạy trước, có lẽ là về thưa chuyện với vị ông chủ Lý kia đi.

Lộ Bác lòng còn sợ hãi nhảy ra từ sau cậu, cười xán lạn, "Tiểu Đường cậu thật lợi hại!"

Thiệu Đường đứng thẳng người, "Vị ông chủ Lý kia hẳn là sẽ không tới tìm cậu phiền toái nữa, tôi đi trước."

"Từ từ!" Lộ Bác ngăn cậu lại, ngượng ngùng xoắn xít nói: "Cậu giúp tôi chuyện lớn như vậy, tôi nên báo đáp cậu thế nào đây?"

Nói rồi còn trộm nhìn sắc mặt cậu, đến khi cậu nhìn qua lại nhanh chóng cúi đầu.

Thiệu Đường sửng sốt một chút, bật cười: "Việc nhỏ mà thôi, không cần để trong lòng."

Lộ Bác kiên trì nói: "Với tôi mà nói cũng không phải là việc nhỏ!" Cậu ta xoay chuyển tròng mắt, cười hì hì nói: "Hay là tôi lấy thân báo đáp đi?"

Thiệu Đường thất thần trong chốc lát, lúc trước Yến Minh Phong giúp cậu đuổi Tống Giác đi cậu đã nói gì?

Đại khái cũng là không có gì báo đáp chỉ có lấy thân báo đáp đi?

Sao lại nghĩ tới hắn......

Thiệu Đường cúi đầu, cười khổ một tiếng: "Không cần, mau trở về đi, tôi đi trước."

Nói xong không đợi Lộ Bác trả lời liền xoay người rời đi.

Lộ Bác sờ sờ gáy, chỉ là đùa một chút, sao cậu lại có vẻ mặt không vui như vậy?

Cậu ta móc điện thoại ra gọi điện, "Alo, bánh trôi à, cậu cũng không biết tôi vừa gặp được rác rưởi gì đâu......"

—©—

P/s AChan: Để xem ngày nào đẹp đăng chương mới tiếp nào😋

Sắp sửa bão chap full truyện rồi😽


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.