Tôi Vai Ác Nhưng Trọng Sinh Thành Vai Chính

Chương 12: 12: Trịnh Thư Mỹ Từ Chối Gia Nhập Câu Lạc Bộ




Trường đại học A này không phải tự nhiên mà trở thành trường top đầu cả nước

Thứ nhất, trường này dành cho cậu ấm cô chiêu sinh ra ở vạch đích

Thứ hai, chất lượng đầu vào được tuyển chọn 100% dựa vào năng lực và trình độ để sắp xếp thứ hạng

Thứ ba, ưu tiên hoạt động tập thể và tinh thần team work cực đỉnh, nhằm huấn luyện đầu ra am hiểu xã hội hiện nay và không bị tụt lại phía sau

Mà các câu lạc bộ do trường thành lập, có quy mô rất lớn, có khi ảnh hưởng đến kinh tế của một vùng hay thậm chí của quốc gia

Độ phủ sống của các chuyên ngành đều không thể tưởng tượng nổi

Vì vốn hay quy mô vận hành đều do sinh viên vừa có gia thế vừa có học vấn trực tiếp hoạt động, hoàn thành câu lạc bộ ở trường A chính điểm A cộng cực bắt mắt như kim quang cho CV xin việc sau này

Huống chi người chiêu mộ lần này lại là Tạ Tần, anh là học bá đứng đầu hai câu lạc bộ hàng top là câu lạc bộ về kinh tế và kỹ thuật vi mô

Thành viên toàn những người trâu bò mà chắc chắn sau này sẽ làm nên tên tuổi lớn

Đám sinh viên nhìn tờ đơn muốn nhỏ dãy, riêng Trịnh Thư Mỹ lại thấy nếu cô điền tên vào sẽ thành giấy báo tử của mình

Trịnh Thư Mỹ tiếp tục thoái thác:

“Không cần đàn anh Tạ nhọc lòng, tôi đã có dự định cho mình sau này, câu lạc bộ của đàn anh, kẻ dốt như tôi chẳng thể theo nổi đâu, xin đàn anh tìm người khác”

Tạ Tần cũng chẳng phải là người thích nói dong dài, Trịnh Thư Mỹ đã không muốn, trước mặt nhiều người như vậy anh cứ mời chào mãi như bọn đa cấp thế này cũng không nên

Trịnh Thư Mỹ muốn trốn anh, vì sao lại trốn?

Tạ Tần dù trong lòng dấy lên cảm giác khó chịu, nhưng bề ngoài vẫn bình tĩnh ung dung, anh nhúng vai, đẩy gọng kính bạc, rất tự đắc nói:

“Nếu bạn học Trịnh đã nói không cần vậy về sau nếu muốn gia nhập có lẽ sẽ hơi khó khăn đấy”

“Sẽ không” Trịnh Thư Mỹ khẳng định chắc nịch, cô nói xong như sợ Tạ Tần lại đưa ra yêu cầu hàm hồ nào đó nên quay đầu đi mất

Trịnh Thư Mỹ đi rồi, Tạ Tần vẫn giữ nguyên vị trí, tầm mắt vẫn dán vào tờ đơn đăng kí trắng tinh trên bàn,

Anh nhớ về những giấc mơ gần đây anh mơ được

Tạ Tần ngủ không thường mơ, nhưng kể từ khi gặp Trịnh Thư Mỹ hôm cuối cùng anh vào trường làm nốt thủ tục du học, anh đã mơ liên tục

Trong mơ, Tạ Tần gặp chính mình nhưng dáng vẻ trưởng thành hơn, ‘Tạ Tần’ đó bảo anh nhất định phải giữ Trịnh Thư Mỹ bên cạnh, nhất định phải bảo vệ Trịnh Thư Mỹ

‘Tạ Tần’ đó không chỉ đơn thuần nhắn gởi, mà là cầu xin, ‘Tạ Tần’ trong mơ hay Tạ Tần của hiện tại, đều là Tạ Tần

Anh dám khẳng định điều đó bởi vì, cảm giác

Nỗi đau cùng sự mất mát mà ‘Tạ Tần’ kia khi gọi tên Trịnh Thư Mỹ đem lại cho Tạ Tần sự đồng cảm dường như tuyệt đối

Bởi đều là chính con người anh, nên Tạ Tần biết, ‘Tạ Tần’ kia đã đến đường cùng mới có thể cầu xin bản thân mình như vậy.

.

Tạ Tần vẫn còn trong suy nghĩ, bên cạnh từ lúc nào đã nhiều hơn một người, giọng nữ nhẹ nhàng kéo anh từ tiềm thức ra

Tạ Tần thu mi, hướng mắt về nữ sinh đứng bên cạnh vừa gọi mình

“Hửm?”

Nữ sinh nhìn còn chẳng dám nhìn thẳng Tạ Tần, điệu bộ e thẹn thật đáng để người ta đem vào lòng mà ôm ấp, giọng nói nhỏ nhẹ như rót mật vào tai, cô ta liếc vào tờ giấy trên bàn hỏi:

“Không biết, điều kiện để vào câu lạc bộ của đàn anh Tạ thế nào ạ? Em muốn thử sức được không?”

Tạ Tần cầm tờ đơn đăng kí lên, không nói hai lời liền rẹttttt, xé toẹt làm hai trước sự ngỡ ngàng của sinh viên nữ cùng vài ba người có mặt ở đó

Anh nói: “Ngại quá, hết vé rồi”

Tạ Tần nói xong, chẳng liếc nhìn bầu không khí nghiêm trọng mình vừa tạo ra, cầm ba lô tiến về phía cửa, anh chính là đang không điều chế được cơn hoả trong lòng mình

Trịnh Thư Mỹ rời khỏi khoa kinh tế, như bị ma đuổi mà bước đi ngày một nhanh, nghe có hơi phi lí vì bởi cô sợ mình bị Tạ Tần bắt được, mãi đến khi ra khỏi cổng trường hoà vào dòng người, Trịnh Thư Mỹ mới từ từ thả bộ về kí túc xá

….

Hôm sau, cùng hôm sau nữa, đã nhiều ngày liên tiếp Trịnh Thư Mỹ không nhìn thấy Dạ Lý Huyền

Ngược lại, đàn anh Tạ và Thừa Đại thiếu gia chẳng hiểu sao lại luân phiên gặp mỗi ngày

Bộ ba nói quen chẳng quen, nói lạ chẳng lạ, hoàn hảo biến không khí lớp học tuột thẳng xuống con số âm

Trịnh Thư Mỹ biết chắc ngày này sẽ đến, cô cũng chuẩn bị tâm lí từ lâu, nhưng lý thuyết vẫn là câu chữ trên sách vở

Mỗi ngày trôi qua, giáo sư đến trước, Trịnh Thư Mỹ liền nối gót theo sau

Giáo sư ra khỏi lớp, tuỳ tùng Trịnh Thư Mỹ liền hoàn hảo bồi bên cạnh

Hôm nay Trịnh Thư Mỹ vừa lịch sự chào giáo sư ở cửa khoa thì rẽ theo hướng ngược lại, cô nhắm toà nhà khoa mỹ thuật mà hướng đến

Dạ Lý Huyền nhiều ngày không liên lạc được, cũng không đến tìm cô, Trịnh Thư Mỹ cảm thấy không yên tâm lắm nên đành qua khoa nghệ thuật nghe ngóng

Đi hết một khoảng sân, bên trái toàn nhà lộng lẫy bắt mắt nhất chính là khoa mỹ thuật mà cả đời trước cô cũng chưa từng đặt chân tới

Nơi quy tựu những tài năng dị bẩm, những nhà nghệ thuật gia hàng đầu đang cư ngụ, Trịnh Thư Mỹ nghĩ đến thôi cũng có cảm giác nếu cô vào trong ít nhiều cũng có vài vầng hào quanh nghệ thuật rọi tới không chừng

Trịnh Thư Mỹ ngắm nhìn đủ rồi cũng vào trong, quả nhiên, so với khoa kinh tế-tài chính khô khan thì khoa nghệ thuật lại là một thế giới mới

Thiên cảnh.

.

Từ trang phục, phong cách, dáng vẻ, cử chỉ, cả nhan sắc…hoàn hảo làm cho Trịnh Thư Mỹ mở rộng tầm mắt

Nếu Dạ Lý Huyền luôn xuất hiện cạnh Trịnh Thư Mỹ là một cô nhóc đó hơi lạc quẻ, nổi trội và bắt mắt, nhưng ở đây…

Nơi này đích thị thuộc về Dạ Thần Nữ.

.

Trịnh Thư Mỹ thu lại tầm mắt, cô nhắm đường đến lớp mỹ thuật, tìm một người nào đó từ trong lớp đi ra, tóm lấy

“Bạn học, cho tôi hỏi chút được không?”

Người kia nhìn Trịnh Thư Mỹ rồi nhìn thẻ sinh viên của cô, ý nghĩ khó chịu liền không hề dấu diếm mà hiện lên trên khoé mắt, sinh viên nữ kia vô cùng không hợp tác mà đáp một câu lạc quẻ

“Người thuộc dạng đặc biệt?”

Trịnh Thư Mỹ bấy giờ mới nhớ ra thân phận của mình, sinh viên nhận học bổng hay sinh viên đặc biệt chính là cái tên hoa mỹ mà Trường A này cấp cho thành phần như cô

Dạ Lý Huyền cũng từng có biểu cảm như thế khi nhìn thấy Trịnh Thư Mỹ vào kí túc xa khu C, Trịnh Thư Mỹ xém quên mất.

.

Thời điểm này, phân hoá giai cấp, địa vị, giàu nghèo ở Trường A vẫn còn rất sâu sắc

“À, phải….

” Trịnh Thư Mỹ cười khổ gật đầu

“Sao lại đến được đây?”

“Tớ đến tìm người”

“Tìm người? Ở đây cũng có người thuộc dạng đặc biệt à?”

Nếu là Trịnh Thư Mỹ ở đời trước, chắc chắn sẽ ăn thua đủ với cô gái trước mặt, nhưng bà cô già 27 tuổi này vẫn là không nên chấp nhặt với trẻ nhỏ thì hơn

“Không có, bạn tôi không giống tôi” Trịnh Thư Mỹ ‘hiền từ’ đáp

Cô gái kia suy nghĩ một chút như thể không tin nổi trường hợp như Trịnh Thư Mỹ có thể có bạn cấp S ở trường này vậy, thế nhưng là ‘dân có địa vị, có học thức’ nên cũng lịch sự trả lời

“Cậu tìm ai?”

“Cậu biết Dạ Lý Huyền khoa mỹ thuật không? tớ tìm cậu ấy”

“Dạ Lý Huyền” Người kia lẩm nhẩm

Phải đợi vài giây sau, cô gái nọ mới lắc đầu,Trịnh Thư Mỹ cũng không kì cưa thêm, nói cảm ơn rồi đi về hướng khác

Càng vào sâu trong khoa, ánh mắt đặt lên người Trịnh Thư Mỹ càng nhiều hơn, thứ nhất là về vẻ ngoài không thể giản dị hơn, và thứ hai là tấm thẻ sinh viên màu xanh dương của sinh viên nhận học bổng hoặc ‘người thuộc dạng đặc biệt’ theo lời cô gái lúc nãy nói

Khoa Mỹ Thuật lớp A

Trịnh Thư Mỹ đứng từ cửa nhìn vào, cô cố gắng tìm cô gái với mái tóc xanh khói nổi bậc, nhìn một lúc vẫn không nhìn thấy Dạ Lý Huyền, Trịnh Thư Mỹ cũng đành bỏ cuộc, người nhiều như thế, biết Dạ Lý Huyền ở đâu mà tìm

Trịnh Thư Mỹ không phải chưa nghĩ đến kí túc xá, như kí túc xá khu A không phải ai muốn vào cũng vào được, chỉ có sinh viên cấp A trở lên mới có thể tự do đi lại, còn thẻ xanh như Trịnh Thư Mỹ…có mà nằm mơ.

.

!!

“Trịnh Thư Mỹ??”

Trịnh Thư Mỹ theo tiếng gọi quay đầu, phía xa, Hạ Thiên với ánh nhìn khó hiểu đi tới

“Em làm gì ở đây? Đến tìm Dạ Lý Huyền à?” Hạ Thiên câu đầu tiên đã gim trúng hồng tâm khiến Trịnh Thư Mỹ không khỏi kinh ngạc

“Sao anh biết?”

“Anh cũng đến vì lí do này”

Trịnh Thư Mỹ càng khó tin hơn, cô lại hỏi:

“Anh tìm Lý Huyền làm gì?”

Hạ Thiên ra hiệu bảo Trịnh Thư Mỹ cùng anh vừa đi vừa nói, Trịnh Thư Mỹ nối gót theo bước chân dài của Ha Thiên để cùng anh đi song song, cô nghe Hạ Thiên trả lời:

“Gia đình cô ấy nộp đơn nghỉ học, hình như du học hay sao đấy, nhưng hồ sơ chưa đủ, chưa thể duyệt được, anh được giáo viên tổng vụ nhờ nên cần tìm cô ấy.

Em thấy Dạ Lý Huyền ở đâu không?”

“Lý Huyền du học? Tôi chưa nghe cậu ấy nói bao giờ, vả lại, mấy ngày nay tôi không gặp cậu ấy nên mới đến đây tìm”

Trịnh Thư Mỹ quả thật chưa từng nghe Dạ Lý Huyền đề cập đến vấn đề du học, hai người chỉ mới quen biết không lâu nên cô không rõ ước mơ của Dạ Lý Huyền là gì, nhưng con người phóng khoáng tự tại như Dạ Lý Huyền không có lí do gì để không nói với Trịnh Thư Mỹ mà im lặng đi như vậy

Trịnh Thư Mỹ nghĩ một lúc vẫn thấy có gì đó không đúng lắm, cô không biết là không đúng chỗ nào, chỉ là nghĩ mãi vẫn không thông

“Em đến kí túc xá chưa?”

Trịnh Thư Mỹ cầm thẻ sinh viên mình lên giơ trước mặt Hạ Thiên

“Đến cũng không vào được”

Hạ Thiên nhìn tấm thẻ sinh viên màu xanh lam liền hiểu ra, anh không hề thấy khó xử khi đụng phati điểm nhạy cảm của sinh viên nhận học bổng, chỉ thành thành thật thật gật đầu:

“Cũng đúng” Hạ Thiên còn không quên bồi thêm một câu phê phán bâng quơ: “Anh quên mất trường chúng ta vẫn còn hủ tục lạc hậu này”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.