Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi - Chương 73




“Vợ, em cầm lấy đi.” Hoàng Tử Hiên đưa tay nhận lại thẻ V.I.P rồi khẽ nhếch miệng, anh nhìn Trương Tiểu Lệ ra hiệu cho cô ta lấy mấy gói đồ.

Trương Tiểu Lệ chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra: “A…”

“A cái gì mà a, bao nhiêu đây vẫn còn quá ít sao, em thích mua thêm gì nữa thì cứ chọn đi, chúng ta lấy hết.” Hoàng Tử Hiên hào phóng nói.

“Không phải không phải, ý của tôi là…” Đột nhiên Trương Tiểu Lệ hạ giọng hỏi anh: “Thật sự không cần trả tiền sao?”

“Ha ha, cô muốn lấy thì lấy. Nhanh lên, mấy tên trộm kia bỏ đi rồi.” Hoàng Tử Hiên nói.

Trương Tiểu Lệ nghe anh nói, cô ta thốt lên một tiếng rồi vội vàng nhìn bốn phía, quả thật là không còn nhìn thấy mấy tên trộm kia đâu, cô ta vội vàng cầm lấy chiếc hộp trong tay cửa hàng trưởng rồi kéo Hoàng Tử Hiên chạy đi: “Vậy còn chần chừ cái gì nữa, mau đuổi theo.”

Khi hai bọn họ vừa mới rời đi, mấy cô cậu nhân viên trong cửa hàng lúc nãy còn đứng ngây người bây giờ đã xúm lại vây quanh cửa hàng trưởng, ai cũng tò mò hỏi: “Cửa hàng trưởng, cái này là loại thẻ V.I.P mà chúng ta chưa từng biết đến sao?”

“Đúng vậy, cửa hàng trưởng, em thấy thẻ V.I.P của anh ta đâu khác gì thẻ V.I.P bình thường.”

Nghe đám nhân viên nhiều chuyện nhao nhao tra hỏi mình, cửa hàng trưởng giơ tay ra hiệu cho bọn họ không được ầm ĩ rồi cũng nghiêm túc nói: “Mặc dù màu sắc và hoa văn đều giống nhau, nhưng vẫn có sự khác biệt về bản chất. Phía góc trái bên phải ở mặt sau thẻ V.I.P của ngài Tần có chữ Tần viết hoa.”

“À, họ Hoàng? Đó là họ của chủ thẻ V.I.P sao?” Một nhân viên ngạc nhiên hỏi.

Nghe nhân viên hỏi mình, cửa hàng trưởng cũng lơ mơ trả lời: “Chắc là vậy rồi, cụ thể thì tôi cũng không biết chữ Tần này đại diện cho cái gì. Tôi chỉ nghe quản lý dặn dò qua một lần, anh ấy nói với tôi rằng nếu có người mang theo thẻ V.I.P có chữ Tần đến đây thì người đó sẽ nhận được những đãi ngộ đặc biệt. Còn những điều khác thì quản lý không nói cụ thể. Tóm lại nên nhớ kĩ rằng còn có loại thẻ V.I.P đặc biệt cao quý hơn những thẻ V.I.P bình thường.”

Đám nhân viên nghe vậy vội vàng gật đầu, trong lòng âm thầm ghi nhớ những gì chủ cửa hàng nói.

Bên ngoài cửa hàng, khi Trương Tiểu Lệ kéo Hoàng Tử Hiên đuổi theo thì đã không còn thấy tung tích gì của mấy tên trộm, cô ta tức giận nói: “Đều là do anh, rõ ràng là anh thấy bọn họ chạy đi rồi vẫn không thèm nói cho tôi biết. Bây giờ biết đi đâu mà tìm.”

“Động não suy nghĩ thôi.” Hoàng Tử Hiên gõ nhẹ đầu Tiểu Lệ, anh hỏi: “Cô nghĩ xem, nếu cô là kẻ trộm thì lý do gì sẽ khiến cô bỏ dở mục tiêu giữa chừng?”

“Cái này còn phải suy nghĩ sao, chắc chắn là vì tìm được mục tiêu khác béo bở hơn.” Trương Tiểu Lệ thốt lên.

Hoàng Tử Hiên ngạc nhiên nói: “Cô ngốc như vậy mà vẫn còn có lúc thông minh. Vậy cô tiếp tục suy nghĩ thử xem, vừa rồi trong cửa hàng có nhiều người như vậy, bọn chúng sẽ chọn ai để ra tay?”

Trương Tiểu Lệ không thèm so đo với Hoàng Tử Hiên, nghe anh nói vậy, cô ta bắt đầu phân tích: “Tuy rằng vừa rồi trong cửa hàng có rất nhiều người nhưng bọn chúng lại không ra tay mà chỉ im lặng quan sát khách khứa ra vào trong cửa hàng, như đang suy tính khả năng tài chính của bọn họ. Nhưng nếu bọn chúng chỉ nhìn ở bên ngoài thì rất khó đoán đúng khả năng tài chính của người khác. Chỉ có điều, trong cửa hàng có một người khiến mọi người dễ dàng nhận ra sự giàu có của chị ta, chính là chị gái họ Vương lúc nãy.”

Nghe thấy Trương Tiểu Lệ phân tích đến chị Vương, Hoàng Tử Hiên cảm thấy cô ta vẫn còn chút năng lực phân tích tối thiểu.

“Kết thúc thật rồi, mặc dù đã biết bọn chúng nhắm vào chị Vương, nhưng hai người chúng ta đều không biết được chị Vương đi hướng nào, trung tâm thương mại thì lớn như vậy, đến lúc chúng ta tìm được sợ đã trễ rồi.” Trương Tiểu Lệ ủ rũ nói.

“Uầy, quả nhiên là tôi không thể trông chờ gì vào một con heo.” Hoàng Tử Hiên nghe cô ngốc thao thao bất tuyệt, anh không kiềm được, thở dài.

Trương Tiểu Lệ tức giận trừng mắt nhìn anh một cái: “Anh nói ai là heo, còn không phải do anh đưa ra ý kiến nhảm nhí sao, nếu anh không đề nghị đi vào cửa hàng nội y thì tôi có thể đụng phải chị Vương kia sao, nếu không có việc vừa rồi, nói không chừng tôi đã sớm bắt được bọn chúng rồi.”

Hoàng Tử Hiên đáp: “Trách tôi sao?”

“Vốn dĩ là do anh, bây giờ tốt nhất là anh nên tìm cách lôi được bọn họ về đây, nếu không thì anh lập tức bồi thường nụ hôn đầu cho tôi.” Ánh mắt Trương Tiểu Lệ đanh lại như thể sắp có án mạng.

“Bồi thường thì bồi thường, đến đây.” Nói xong, Hoàng Tử Hiên chu môi tiến đến gần cô ta.

“Anh làm gì vậy.” Trương Tiểu Lệ vội vàng đẩy anh ra, cô ta lập tức lui về phía sau một bước.

“Tôi cho cô hôn lại, không phải cô muốn tôi bồi thường cho cô sao.” Hoàng Tử Hiên nói xong lại chu môi hướng về phía cô ta: “Đến đây đi, lần này tôi sẽ để cô hôn tôi kiểu Pháp, bồi thường cho cô gấp đôi luôn.”

“Anh anh anh… Ai nói là bồi thường theo kiểu này.” Trương Tiểu Lệ nổi giận đùng đùng, cô ta vừa giậm chân vừa nói: “Anh tập trung vào nhiệm vụ chính được không, tôi đang vội muốn chết đi được.”

Hoàng Tử Hiên không có một chút lo lắng nào, anh nhếch miệng cười: “Vậy cô còn muốn tôi bồi thường cho cô nữa không?”

“Không cần nữa.” Trương Tiểu Lệ bực bội xua tay, cô ta sốt ruột tìm kiếm dấu vết của bọn trộm.

“Vậy đi theo tôi đi.” Nói xong, Hoàng Tử Hiên kéo tay Trương Tiểu Lệ đi về phía thang máy.

“Đi đâu vậy?” Tuy rằng Trương Tiểu Lệ biết chắc rằng hôm nay không thể bắt được bọn trộm nhưng từ trong ánh mắt, cô ta vẫn không từ bỏ ý định tìm kiếm.

“Đi giúp cô bắt trộm.” Hoàng Tử Hiên kéo Trương Tiểu Lệ đi vào thang máy, anh ấn nút xuống tầng hầm.

Ánh mắt Trương Tiểu Lệ sáng lên, cô ta thấy anh muốn đi xuống tầng hầm nên tỏ vẻ khó hiểu, hỏi: “Bắt trộm? Chúng ta xuống tầng hầm làm gì? Dưới đó không phải là bãi đậu xe sao?”

“Đúng, chúng ta xuống bãi đậu xe.” Hoàng Tử Hiên liếc mắt nhìn cô ta: “Cô nghĩ xem, nếu cô là chị Vương, sau khi buồn bực vì bị người khác làm mất mặt, cô còn có nhã hứng dạo chơi trong trung tâm thương mại không?”

“Đương nhiên là không rồi, việc ở lại trong trung tâm thương mại sẽ khiến tôi càng thêm mất mặt.” Nói xong, Trương Tiểu Lệ đột nhiên hiểu ra ý của Hoàng Tử Hiên, cô ta nói tiếp: “Tôi hiểu rồi, chị Vương không còn hứng ở lại trong trung tâm thương mại nên quyết định trở về nhà, vậy chắc chắn chị ta sẽ phải xuống tầng hầm để lấy xe.”

“Cuối cùng cũng hiểu ra.” Hoàng Tử Hiên vui mừng, cứ như anh vừa thành công dạy cho một đứa trẻ biết rằng một cộng một bằng hai.

Hoàng Tử Hiên bị Trương Tiểu Lệ hắt hủi cả nửa ngày hôm nay nhưng anh cũng quen với việc này rồi, cô ta nghe vậy chỉ lườm anh một cái rồi lại thắc mắc: “Nhưng gara dưới hầm cũng không phải là địa điểm tốt để trộm đồ, trong gara ít người nên chị Vương sẽ cảnh giác hơn bình thường.”

“Trộm không được thì bọn chúng không muốn cướp ư.” Hoàng Tử Hiên nhếch miệng nói, anh hoàn toàn không còn chút hy vọng gì vào Trương Tiểu Lệ, với chỉ số thông minh của cô ta thì đúng là không thể cứu vớt được gì nữa.

Nghe anh nói, Trương Tiểu Lệ sửng sốt, vừa đúng lúc thang máy đã đến tầng hầm, cô ta sốt ruột kéo Hoàng Tử Hiên ra bên ngoài, nói: “Nguy rồi, nếu chị Vương phản kháng thì không chừng sẽ gặp nguy hiểm, chúng ta phải nhanh chóng tìm được chị ta.”

“Vừa rồi trong trung tâm thương mại chị ta xúc phạm cô như thế mà cô còn lo lắng cho chị ta à?” Hoàng Tử Hiên cười hỏi.

“Công là công, tư là tư. Tôi là một cảnh sát nên tôi có nghĩa vụ phải bảo vệ sự an toàn của mọi công dân. Hơn nữa, chị ta chỉ ác mồm ác miệng một chút, không hẳn là người xấu.” Trương Tiểu Lệ nói với dáng vẻ kiên cường chính trực.

Đúng là vừa ngốc vừa thiện lương, Hoàng Tử Hiên mỉm cười, anh khẽ động đôi tai, kéo cô đi về phía phát ra tiếng vang: “Vậy thì nhanh lên đi, cảnh sát Trương.”

Lúc này, chị Vương đang bị ba người tổng cộng hai nam một nữ vây quanh, chị ta sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, chỉ biết ôm chặt túi xách của mình rồi sợ hãi nói: “Các người, các người muốn làm gì?”

“Làm gì? Còn phải hỏi sao?” Một tên đại ca trong ba người bọn chúng chỉ tay vào túi xách trên tay chị Vương, hắn ta cười ha hả: “Túi xách cùng với mớ trang sức đáng giá trên người mày, đưa hết ra đây.”

“Các người muốn cướp bóc!” Chị Vương hét lên: “Cướp bóc là vi phạm pháp luật! Các người không sợ ngồi tù sao.”

“Ngồi tù thì phải bị cảnh sát bắt mới ngồi được.” Ba tên cướp nhìn vào sợi dây chuyền đính kim cương trên cổ chị Vương: “Ngoan ngoãn phối hợp với bọn tao, đừng để bọn tao ra tay, nếu bọn tao ra tay thì mày chỉ còn phần thiệt.”

Hai chân chị Vương mềm nhũn, sợ hãi lui về phía sau. Chị ta lùi dần lùi dần rồi vấp phải thanh chắn xe ở phía sau, ngã một cái uỳnh xuống đất, túi xách trong tay chị ta cũng theo đó rơi xuống đất, đau đớn đến mức kêu lên thất thanh.

“Đại ca, đừng nói nhảm với cô ta nữa. Cứ cướp tới đi, miễn là không để ai nhìn thấy.” Một tên đàn ông khác trong ba người bọn chúng bắt đầu mất kiên nhẫn, hắn nói.

Tên đại ca gật gật đầu, nói rồi hai người đàn ông một trái một phải đi về phía chị Vương.

Chị Vương vội vàng kêu cứu, nhưng tốc độ của chị không nhanh bằng bọn chúng nên nhanh chóng bị người phụ nữ còn lại bịt chặt miệng.

“Đừng lên tiếng, bằng không tao sẽ cắt đứt cổ mày.” Người phụ nữ dùng dao găm kề vào cổ họng chị Vương.

“Ưm ưm… Ưm ưm…” Chị Vương run rẩy, mắt mở trừng trừng nhìn bọn chúng lấy đi hết trang sức trên người mình mà không dám phản kháng.

“Ha ha, đại ca, lần này chúng ta phát tài rồi. Trong túi xách của cô ta có tới mấy vạn tiền mặt.” Người đàn ông đang lục lọi túi xách của chị Vương lấy ra một xấp tiền mặt, hưng phấn nói.

Tên đại ca thì hết sức mừng rỡ, hắn ta cầm một chiếc nhẫn kim cương trong tay, nói: “Mấy cái nhẫn kim cương và vòng cổ này lại càng đáng giá hơn, lần này chúng ta có thể trở về giao nộp cho bang chủ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.