Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi - Chương 54




Hạ Mạt tựa vào cửa xe, chỗ sai khớp trên bả vai hình như quá đau đớn, cô muốn móc ra một điếu thuốc để hút, nhưng một lúc lâu sau vẫn chưa lấy được thuốc là từ trong túi.

Tần Mạc im lặng đi tới, nắm lấy cánh tay cô, dùng sức vặn một cái đúng kỹ xảo.

“A.” Hạ Mạt đau đớn rên lên một tiếng.

“Răng rắc!”

Sau đó một tiếng răng rắc vang lên, Tần Mạc buông cánh tay cô ta ra: “Được rồi, may mà chỉ là sai khớp, nếu như bị gãy, phải mất ba tháng cô mới cử động được.”

“Cũng không phải chưa bao giờ gãy xương, trên người tôi có khúc xương nào chưa từng gãy, đến chính tôi cũng không nhớ nổi nữa, mãi cũng quen rồi.” Hạ Mạt thờ ơ không thèm để ý, hoạt động cánh tay vừa được Tần Mạc vặn lại khớp, khóe miệng không nhịn được nở nụ cười đắng chát.

Tần Mạc há hốc mồm, do dự một lát lại thôi. Tuy anh rất kinh ngạc muốn biết vì sao một cô gái như Hạ Mạt lại phải sống cảnh nguy hiểm như vậy, nhưng nghĩ lại thì, mình và cô ta chưa thân quen đến mức đó, nên anh lập tức nuốt vấn đề ấy xuống.

“Đúng rồi, tại sao anh lại ở chỗ này?” Cuối cùng Hạ Mạt cũng thuận lợi móc được thuốc lá ra, cô đưa cho Tần Mạc một điếu, hỏi.

Tần Mạc nhận lấy điếu thuốc cười nói: “Có nói ra cô cũng không tin đâu, tôi đi lấy xe giúp bà chủ mình, đi ngang qua nơi này mắc tiểu quá, vốn dĩ chỉ định đi vào giải quyết nỗi buồn thôi, nào ngờ lại gặp phải cô đang bị người ta vây gϊếŧ.”

Hạ Mạt cười khanh khách, đưa điếu thuốc của mình sang mồi thuốc cho anh: “Nghe giống như đang nói vớ vẩn, nhưng mà tôi tin. Cám ơn anh đã cứu tôi, nếu như không có anh, chắc tôi đã chết rồi.”

“Cô định dùng một điếu thuốc để đền đáp ân cứu mạng à? Hôm qua tôi cứu ông chủ của trung tâm BMW, người ta còn tặng tôi một tấm thẻ VIP cấp bậc Chí Tôn đấy.” Tần Mạc nhận điếu thuốc đã châm lửa, trả lại cho cô ta một câu.

Hạ Mạt hít sâu một hơi, miệng nhả khói thuốc, cảm giác cơn đau trong lòng ngực giảm bớt một chút, mới nghiêng đầu nhìn anh nói : “Vậy tôi cũng tặng cho anh một tấm thẻ VIP của Phỉ tỷ được không?”

“Cô nói trước về đãi ngộ dành cho Vip đã, thẻ Vip người ta tặng tôi có thể bảo hành bảo dưỡng xe cộ miễn phí trọn đời đó, khi mua xe cũng được hưởng mức chiết khấu tốt nhất.” Tần Mạc nói.

“Được bà chủ phục vụ riêng, đãi ngộ này thế nào?” Hạ Mạt cười một tiếng đầy quyến rũ.

“Phục vụ kiểu gì cũng có thể hưởng thụ sao?” Ánh mắt Tần Mạc sáng lên, xấu xa nhìn về phía ngực cô ta một cái.

“Đương nhiên, nếu như anh không sợ biến thành thái giám, tôi cũng không để ý cung cấp cho anh một số phương thức phục vụ đặc biệt.” Hạ Mạt cố ý nhấn mạnh hai chữ thái giám và đặc biệt.

Khóe miệng Tần Mạc lập tức co giật, cảm giác chỗ nào đó đau đớn, anh mở miệng dùng ngôn từ chính nghĩa nói: “Tôi bảo này, sao một cô gái như cô lại hư hỏng như thế, ý của tôi là, phục vụ massage, đấm lưng, bóp chân các kiểu thôi. Cô nghĩ đi đâu vậy, người trong sáng ngây thơ như tôi sắp bị cô làm hư rồi.”

“Khụ khụ.” Hạ Mạt bị lời nói không biết xấu hổ này của Tần Mạc làm sặc, lồng ngực đau đớn.

“Thấy chưa, ai bảo cô nghĩ đến chuyện hư hỏng, ông trời cũng không vừa mắt rồi đó.” Tần Mạc hừ hừ hai tiếng, dùng lời nói chứng tỏ mình thuần khiết đến mức nào.

Hạ Mạt tức giận muốn đạp cho anh một trận, nhưng cả người không còn chút sức lực nào, chỉ có thể trừng mắt với Tần Mạc.

Tần Mạc nhếch miệng lộ ra hai hàm răng trắng tinh: “Là một người thầy thuốc, tôi phải nhắc nhở cô, bây giờ nội thương trên người cô rất nghiêm trọng, trong phổi đã bị tụ máu, nếu còn hút thêm mấy hơi nữa, tôi sẽ phải đưa thẳng cô đến bệnh viện cấp cứu.”

Vốn dĩ Hạ Mạt đã đưa điếu thuốc đến bên miệng, định hít thêm vài hơi, nghe thấy thế lập tức dừng lại, cô bị thương nặng đến mức nào, bản thân cô hiểu rất rõ, biết không phải Tần Mạc đang hù dọa mình, cô ném điếu thuốc ra ngoài, không tiếp tục tìm đường chết nữa.

Tần Mạc thấy cô coi như nghe lời, thì quay người sóng vai tựa vào thân xe với cô. Giữa trưa, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu lên trên cơ thể hai người, khiến Hạ Mạt cả người dính đầy máu nhìn có chút yêu nghiệt.

Không biết cô đang nghĩ gì mà cúi đầu xuống, lông mi dài như cánh bướm, thỉnh thoảng khẽ chớp một cái. Tần Mạc nghiêng đầu nhìn cô ta, luôn cảm thấy cô ta là một cô gái có chuyện cũ trong lòng.

Mẹ của Tần Mạc từng nói, con gái thích hút thuốc, tám mươi phần trăm là người trong lòng có chuyện cũ. Con gái có cuộc sống vui vẻ hạnh phúc từ nhỏ, sẽ không thích vị Nicotin. Chỉ có những người có nỗi khổ trong lòng, mới thích dùng Nicotin làm tê liệt bản thân.

Tần Mạc vô cùng tin tưởng lời mẹ mình nói, bởi vì anh nghe được hai người cô và mẹ khác của anh nói, khi còn trẻ mẹ anh cũng là một cô gái mê mẩn Nicotin, là một người phụ nữ có chuyện cũ trong lòng.

Khi đó anh không hiểu lời ba mình nói: “Người phụ nữ hấp dẫn tôi nhất là người phụ nữ có chuyện cũ trong lòng” Lúc này khi nhìn thấy Hạ Mạt, đột nhiên anh đã hiểu ra. Bởi vì Hạ Mạt bây giờ, cũng khiến anh cảm thấy vô cùng hấp dẫn, giống như mê cung, khiến anh muốn khai quật từng chút một chuyện cũ trong lòng cô.

Hai người sóng vai nhau dựa vào xe tắm nắng, trong lòng đều có tâm sự riêng. Một lát sau một chiếc xe dừng lại trước đầu xe Hạ Mạt, một nam một nữ bước xuống, cô gái kia lập tức chạy tới, lo lắng hỏi: “Chị Hạ, chị không sao chứ?”

“Bị thương thôi, không có gì đáng ngại.” Hạ Mạt cố nén cơn đau trấn an đàn em vừa tới.

Cô gái kia thấy, nhìn Hạ Mạt có vẻ như không phải chỉ bị thương bình thường, vậy mà con an ủi mình như thế, nước mắt không nhịn được thi nhau rơi xuống: “Chị Hạ, chị đừng cố chịu đựng, để em đưa chị đến bệnh viện, đi luôn bây giờ.”

“Chiêu Đệ, đừng sốt ruột, nghe chị nói trước đã.” Hạ Mạt nháy mắt ra hiệu cho Chiêu Đệ, sau đó nói: “Tiểu Bối chết rồi, chúng ta phải báo thù cho cô ấy.”

“Cái gì ? Tiểu Bối, cô ấy…” Lời này của Hạ Mạt đôi nam nữ đàn em lập tức đỏ mắt.

“Trương Luân đáng chết.” Sài Tuấn nắm chặt tay thành nắm đấm, tức giận nói: “Tôi nhất định phải gϊếŧ anh ta.”

“Trương Luân đã bị tôi gϊếŧ rồi, nhưng chuyện này vẫn chưa xong, anh ta vừa chết, Đường khẩu của anh ta như rắn mất đầu, nhất định Đường khẩu của anh ta sẽ bị người khác nhòm ngó. Tôi cần mọi người giúp tôi xử lý việc này, cần phải làm cho hội trưởng giao đường khẩu của Trương Luân cho tôi.” Hạ Mạt trầm giọng nói.

“Chị Hạ.” Hai người nghe thấy Hạ Mạt nói ra chuyện này ngay trước mặt Tần Mạc, không khỏi lo lắng nhìn Tần Mạc một chút, dù sao bọn họ cũng không biết Tần Mạc có phải là người có thể tín nhiệm hay không.

Hạ Mạt xua tay chặn lại: “Coi như anh ta không tồn tại là được.”

Khóe miệng Tần Mạc co giật một cái, trong lòng phiền muộn, rõ ràng anh là một người còn sống sờ sờ ra, sao có thể coi như không tồn tại?

“Vâng, nếu là người chị Hạ đã nhiệm, cũng chính là người chúng em tín nhiệm.” Sau đó Chiêu Đệ hỏi tiếp: “Chị Hạ, có phải chị có kế hoạch gì hay không?”

Hạ Mạt gật đầu: “Hai người chỉ cần làm ba chuyện là được, thứ nhất, để lộ ra chỗ giấy tờ Trương Luân tham ô của Cửu Long Thập Bát Hội mà Tiểu Bối thu thập được. Thứ hai lan truyền chuyện anh ta gϊếŧ Tiểu Bối diệt khẩu ra ngoài. Thứ ba, giúp tôi chế tạo chứng cứ hôm nay tôi không có mặt ở Long Thành, phủ nhận cái chết của Trương Luân có liên quan đến tôi.”

Chiêu Đệ nghe thấy thế lập tức vui vẻ: “Chị Hạ, chị thông minh quá, Trương Luân chết rồi, anh ta lại tham ô nhiều tiền của hội như vậy, hội trưởng hận không thể ném thi thể anh ta xuống nước cho cá ăn ấy chứ, chắc chắn sẽ không điều tra nguyên nhân cái chết của anh ta.”

“Vốn dĩ hội trưởng đã coi trọng chị Hạ, sau khi xảy ra việc này, nhất định sẽ tìm chị Hạ thương lượng. Người muốn tiếp nhận đường khẩu của Trương Luân chắc chắn rất nhiều, đến lúc đó để cân bằng các thế lực, hội trưởng sẽ giao đường khẩu ấy cho chị Hạ.” Sài Tuấn cũng nói theo.

“Đúng đấy đúng đấy, đợi sau khi chị Hạ quản lý đường khẩu một khoảng thời gian, khiến lợi nhuận của đường khẩu tăng lên gấp bội, hội trưởng nhìn thấy con số trên sổ sách, tuyệt đối sẽ không thu lại đường khẩu nữa, đến lúc đó nước chảy thành sông, đường khẩu sẽ thuộc về chị Hạ.” Chiêu Đệ nói ra suy luận của mình.

Hạ Mạt mỉm cười: “Hai người có thể hiểu ý của tôi là được rồi, cứ làm theo lời tôi nói đi, rất nhanh thôi, chúng ta sẽ có thể báo thù cho Tiểu Bối và anh chị em của cô ấy.”

Sài Tuấn và Chiêu Đệ nghiêm túc gật đầu.

Mới đầu Tần Mạc nghe thấy lời Hạ Mạt nói cũng giật mình, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, vậy mà Hạ Mạt đã có thể tính toán kỹ càng từng bước một, đúng là khiến người ta cảm thấy đáng sợ. Sau đó anh lại cảm thấy rất nghi hoặc,

Trương Luân đã chết, không phải mối thù của Tiểu Bối đã báo rồi à, sao còn nói muốn báo thù tiếp? Báo thù trong lời Hạ Mạt nói, là muốn đối phó với kẻ nào?

Là đường chủ khác của Cửu Long Thập Bát Hội? Hay là cô ta muốn ngồi lên vị trí hội trưởng Cửu Long Thập Bát Hội? Nghĩ đến dã tâm của Hạ Mạt, Tần Mạc không khỏi chấn động thêm lần nữa, chẳng lẽ Hạ Mạt cũng muốn trở thành nữ vương của thế giới ngầm?

Hạ Mạt dặn dò thêm Sài Tuấn và Chiêu Đệ một vài chuyện nữa, trong lúc ấy Tần Mạc vẫn thất thần không hề lắng nghe, đợi đến khi anh hoàn hồn, Sài Tuấn và Chiêu Đệ đã mỗi người lái một xe đi rồi.

“Cô không đi với bọn họ à?” Tần Mạc cảm thấy kỳ quái nhìn sang Hạ Mạt.

“Tôi bị nội thương nặng như vậy, đi với bọn họ làm gì?” Hạ Mạt không trả lời mà hỏi lại.

“Vậy cô không không đi với bọn họ ở lại chỗ này làm gì? Chờ chết à.” Tần Mạc càng cảm thấy kỳ quái hơn, đây là logic kiểu gì vậy.

Hạ Mạt nở nụ cười quyến rũ với anh nói: “Ai nói tôi muốn ở đây chờ chết, không phải còn có anh sao.”

Tần Mạc nghe thấy thế thì hoảng sợ, tránh xa cô ta một bước, giọng điệu chắc chắn không thể thương lượng : “Cô muốn để tôi cùng chết với cô à, không có cửa đâu, cửa sổ cũng không có. Nếu tôi chết, ngàn vạn người đẹp trên thế giới phồn hoa này phải sống thế nào? Vì nhiều mạng người như vậy, tôi phải sống thật tốt mới được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.