Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi - Chương 40




Hầu hết các buổi tiệc rượu đều dùng chung một kịch bản, các nhân vật nổi tiếng trong giới thương nghiệp thì tụ tập với nhau, tâm sự chuyện hợp tác, tâm sự chuyện phụ nữ. Đặc biệt là càng có tính chất thương nghiệp thì càng như vậy.

Đỗ Diệc Hạm cũng đến vì đấu thầu của ngân hàng Hoa Hạ, đương nhiên cũng sẽ cố ý vô tình đề cập đến vấn đề này với Lý Hải Dũng. Lý Hải Dũng không cố tình lảng tránh, cùng Đỗ Diệc Hạm chuyện trò.

Brrrr! Brrrr!

Đang lúc Tần Mạc nghe đến phát chán, di động trong túi vang lên hai tiếng.

Tần Mạc lấy ra xem thì thấy tin nhắn liền tiện tay mở ra xem.

“Tối nay anh rất đẹp trai!”

Tin nhắn đến từ Hạ Mạt, nội dung rất đơn giản. Tần Mạc nhìn khắp nơi theo bản năng thì thấy Hạ Mạt đang đứng trong một góc, thấy Tần Mạc đang tìm cô ta thì vẫy tay với anh.

Tần Mạc hơi do dự, thấy trong chốc lát Đỗ Diệc Hạm cũng chưa cần đến mình, bấy giờ mới đi về hướng Hạ Mạt.

Hôm nay Hạ Mạt trang điểm cũng thật xinh đẹp! Lễ phục dạ hội là váy đuôi cá màu đen, mái tóc ngắn ngang vai vuốt về phía sau, càng hiện lên vẻ mặn mà của phụ nữ. Cũng là người phụ nữ duy nhất trong cả hội trường có thể so ngang tài ngang sức với Đỗ Diệc Hạm.

“Sao cô lại ở chỗ này?” Tần Mạc đi tới, hỏi.

“Sao tôi không thể ở chỗ này? Một tài xế như anh cũng có thể tới, tôi đường đường là một bà chủ lại không thể tới?” Hạ Mạt trừng mắt nhìn anh, đáp.

Tần Mạc giơ tay đầu hàng: “Được rồi, coi như tôi nói sai. Vậy cô tìm tôi làm gì?”

“Không có gì, chỉ muốn hỏi xem anh có bị vụ tai nạn giao thông hôm nay dọa sợ không.” Gương mặt xinh đẹp của Hạ Mạt lộ ra ý cười không gì không biết.

Tần Mạc “A”, cười một cái: “Cô nghĩ nhiều rồi, lá gan tôi cũng không nhỏ như vậy.”

“Tôi cũng cảm thấy thế. Sao anh không hỏi xem vì sao tôi biết được?” Hạ Mạt lại cười cười.

“Không có hứng thú!” Tần Mạc lắc đầu.

Hạ Mặt liếc anh: “Nói chuyện phiếm với anh thật chẳng thú vị! Hôm nay Lâm Tử An thông qua mấy kẻ mà tìm đến người của tôi, muốn mời vài tay đấm đến đối phó anh. Tôi không cho bọn họ nhận vụ này, anh ta liền quay sang tìm người khác. Tôi rất tò mò muốn xem bọn họ sẽ đối phó anh như thế nào nên phái người đi theo, không ngờ bọn họ ra tay lại tàn nhẫn như vậy, trực tiếp muốn mạng của anh.”

“Ha ha, là Lâm Tử An muốn mạng của tôi.” Tàn Mạc nói.

“Tôi cũng tò mò lắm, sao anh lại đắc tội anh ta? Bởi vì cô gái kia sao?” Hạ Mạt chép miệng nhìn Đỗ Diệc Hạm.

Tần Mạc ừ một tiếng.

“Thảo nào! Phụ nữ xinh đẹp đều là họa thủy, anh tự cầu phúc cho mình đi! Lâm Tử An chắc chắn sẽ không chịu từ bỏ ý đồ.” Hạ Mạt cười nói.

“Nói đúng lắm, phụ nữ xinh đẹp đều là họa thủy. Xem ra tôi đứng cùng một chỗ với cô lại phải đắc tội người khác rồi.” Tần Mạc nhếch môi cười cười, anh đã sớm nhìn thấy ánh mắt ghen ghét của những người đàn ông khác.

Hạ Mạt cười khanh khách: “Tôi cũng cảm thấy tôi đứng chung với anh thì tôi sẽ bị ánh mắt của bà chủ anh xiên chết.”

Tần Mạc nhướng mày nhìn về phía Đỗ Diệc Hạm, phát hiện Đỗ Diệc Hạm đang bị một gã đàn ông quấy rầy. Cô ấy liên tục nhìn về phía mình, không phải do tức giận, mà là phát tín hiệu cầu cứu với mình.

Thu được tín hiệu của Đỗ Diệc Hạm, đương nhiên Tần Mạc đi qua giải vây giúp cô ấy nên không nói chuyện cùng Hạ Mạt nữa mà quay người trở về.

Lúc này, kẻ đang quấy rầy Đỗ Diệc Hạm cũng không phải ai khác mà là con trai của một cổ đông trong tập đoàn Thịnh Thế. Gã vẫn luôn muốn theo đuổi Đỗ Diệc Hạm nhưng chưa từng có cơ hội. Hôm nay vất vả lắm mới được gặp, đương nhiên muốn nhân cơ hội này để thổ lộ tiếng lòng.

Hùng Bá nắm rất rõ tình cảnh hiện nay của Đỗ Diệc Hạm, cũng biết hiện tại là thời điểm cô ấy cần sự hỗ trợ của hội đồng quản trị. Bèn ám chỉ, nếu Đỗ Diệc Hạm kết giao với gã, thì gã sẽ khiến bố mình dùng toàn lực để bảo vệ cái ghế tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Thế của Đỗ Diệc Hạm. Không chỉ như thế, bố của gã sẽ giúp cô ấy lôi kéo các cổ đông khác.

Vốn tưởng rằng chỉ cần như vậy thì Đỗ Diệc Hạm sẽ động lòng, đồng ý cho gã theo đuổi, nhưng không ngờ rằng Đỗ Diệc Hạm từ chối không chút nghĩ suy. Gã không chết lòng lại tung ra nhiều điều kiện mê hoặc khác nhưng vẫn không thể lay động cô ấy, không chỉ như thế, vẻ mặt cô ấy còn hiện lên sự thiếu kiến nhẫn.

Thái độ của Đỗ Diệc Hạm chọc giận Hùng Bá, chưa có một người phụ nữ nào dám kiêu ngạo trước mặt gã như Đỗ Diệc Hạm, cho dù là cô chủ của tập đoàn khác thì vẫn phải khách khách sáo sáo với gã. Đỗ Diệc Hạm như thế này khiến Hùng Bá cảm thấy mặt mũi mình ném ra sọt rác hết rồi, gã uống chút rượu nên cũng không kiềm được mà bộc lộ bản tính ác liệt của mình.

“Đỗ Diệc Hạm, cô giả vờ thanh cao cái gì! Hiện tại cô là cô chủ cành vàng lá ngọc của tập đoàn Thịnh Thế, nhưng cả cô và tôi đều biết rõ ràng, một khi Đỗ Bình Minh trở thành tổng giám đốc thì cô chẳng là cái gì cả. Bây giờ tôi cho cô cơ hội thì cô không cần, đến lúc đó, cho dù cô có cầu xin tôi thì tôi cũng không thèm chơi cô!” Một khi đã lộ ra bản tính thì Hùng Bá không còn nói chuyện khách sáo như trước nữa.

Đôi mày đẹp của Đỗ Diệc Hạm hơi cau lại, lạnh lùng nói: “Đang ở nơi công cộng, mong anh nói chuyện ý tứ chút!”

“Tôi ý tứ cái rắm! Nếu không phải thấy cô cũng có mấy phần nhan sắc, ông đây thèm vào nói chuyện với cô. Đỗ Diệc Hạm, tôi thấy rất kỳ quái, ai cho cô tư cách làm cao? Là ông bố không thương yêu cô? Hay là bà mẹ đã chết mười mấy năm đến xương cũng hóa thành tro…”

Chát!

Hùng Bá còn chưa nói xong, trên mặt gã đã in hằn cái tát. Nếu không phải gương mặt vừa nóng vừa đau thì gã cũng không dám tin là mình bị đánh.

“Đồ tiện nhân này dám đánh tao!” Hùng Bá giận dữ trợn mắt nhìn Đỗ Diệc Hạm như muốn ăn tươi nuốt sống cô ấy.

“Cho dù là ai cũng không thể bất kinh với mẹ tôi!” Đỗ Diệc Hạm lạnh lùng nhìn gã, nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người thì chắc chắn Hùng Bá đã bị ánh mắt sắc lẻm của Đỗ Diệc Hạm xiên chết từ khuya.

“Ha ha, Đỗ Diệc Hạm, con điếm này, chắc là đến bây giờ mày vẫn chưa biết vì sao mẹ mày chết nhỉ. Hừ, bất cứ ai chết cũng đáng để tôn kính, chỉ riêng loại cái kỹ nữ xấu xí như mẹ mày thì không!” Giọng nói của Hùng Bá rất lớn khiến cho rất nhiều người vây lại xem.

“Câm miệng!” Đỗ Diệc Hạm hoàn toàn phẫn nộ, vươn tay tát Hùng Bá một lần nữa.

Lần này, Hùng Bá đã chuẩn bị sẵn, ngay lúc Đỗ Diệc Hạm đưa tay lên đã bắt lấy cổ tay cô ấy: “Còn muốn đánh tao à, mày thấy mày có khả năng không?”

Dứt lời, Hùng Bá trở tay định tát lại lên mặt Đỗ Diệc Hạm.

Đỗ Diệc Hạm nghiêng đầu theo phản xạ.

Bốp!

Một âm thanh vang lên, Đỗ Diệc Hạm lại không thấy đau. Cô ấy vừa ngẩng đầu lên thì thấy, cổ tay Hùng Bá bị một bàn tay thon dài bắt lấy, cổ tay kia tuy không to khỏe nhưng lại giữ chặt lấy cổ tay Hùng Bá, không cho bàn tay gã rơi xuống.

“Tao còn tưởng là ai tới xen vào việc của người khác, thì ra là tên tài xế quèn. Sao nào, ỷ có mấy phần cậy mạnh nên ra mặt cho bà chủ đấy à? Mày dám đánh tao ư? Mày động vào tao một chút thử xem, một giây sau tao có thể cho mày nếm mùi sống không bằng chết!” Hùng Bá vừa thấy là tài xế của Đỗ Diệc Hạm thì không thèm để Tần Mạc vào mắt.

“Ha ha…” Khóe miệng Tần Mạc nhếch lên nụ cười lạnh lùng: “Một giây ư? Trong vài giây là tôi có thể khiến anh cảm nhận thử xem cái gì gọi là đau đến không muốn sống.”

Răng rắc!

Ngay khi vừa nói xong, tiếng xương gãy trong trẻo cũng vang lên cùng lúc.

Mới đầu Hùng Bá còn sợ hãi nhìn Tần Mạc bẻ gãy ngón cái của mình, cơn đau kịch liệt ập tới ngay sau đó khiến gã thảm thiết hét lên như lợn kêu.

Shhh…

Thấy một màn này, các khách mời đều hít hà một hơi thấy đau giùm Hùng Bá. Tay đứt ruột xót, ngón cái bị bẻ ngược như vậy, phải đau đến mức nào!

“Thằng con hoang này dám đánh bố mày…”

Răng rắc!

“A…!” Tiếng mắng chửi khó nghe của Hùng Bá chưa thốt ra xong, ngón trỏ lại bị bẻ ngược mà không một lời báo trước, gã đau đến mức thịch thịch quỳ gối trên đất.

Hai bên thái dương chảy đầy mồ hôi lạnh, Hùng Bá đau đến mức gập eo, cắn chặt răng, rất lâu sau cũng không mở miệng nói chuyện được.

“Đây gọi là đau muốn chết, tôi lại cho anh nếm thử cái gì gọi là sống không bằng chết.” Giọng nói Tần Mạc rất trầm, trong lúc nói chuyện vang lên ba tiếng răng rắc răng rắc răng rắc nho nhỏ, chớp mắt đã bẻ gãy ba ngón tay còn lại của Hùng Bá.

“A…!” Hùng Bá đau đến mức tê liệt ngã lăn xuống đất, ôm bàn tay với năm ngón tay đã gãy lăn qua lộn lại.

Toàn bộ khách quý trong hội trường đều bị hành động này dọa sợ đều nhất trí lùi về sau, mấy cô gái nhát gan đã bị dọa khóc. Bọn họ thực sự bị thủ đoạn tàn bạo của Tần Mạc làm cho hồn phi phách tán, nghĩ thầm có phải đầu óc của tên tài xế này có vấn đề hay không, dám công khai đánh người, người bị thương còn là cậu ấm có tiền có thế.

“Bà chủ, như vậy đã đủ hả giận cho cô chưa?” Lúc Tần Mạc quay đầu nhìn Đỗ Diệc Hạm, khuôn mặt tươi cười hiền lạnh và vô hại, căn bản không giống dáng vẻ của một kẻ mới vừa bẻ gãy năm ngón tay người khác.

Đỗ Diệc Hạm cũng hoảng sợ, nghe thấy câu hỏi của Tần Mạc mới hoàn hồn, nhìn thấy Hùng Bá đau đến mức lăn lộn trên đất, cô ấy từ phía sau Tần Mạc đi thẳng tới, hỏi: “Anh vừa nói tôi không biết mẹ tôi chết như thế nào, câu nói này là có ý gì?”

Hùng Bá đau đến mức đầu lưỡi thắt lại, căn bản không thể trả lời câu hỏi của Đỗ Diệc Hạm.

“Anh nói rõ ràng cho tôi!” Đỗ Diệc Hạm cắn răng, nhìn chằm chằm Hùng Bá.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.