Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi - Chương 317




Hoàng Tử Hiên lái xe khoan thai chậm rãi về tới nhà, lúc xe dừng lại Hạ Mạt còn chưa tỉnh. Hoàng Tử Hiên không đành lòng đánh thức cô ta nên xuống xe, xách theo thuốc Đông y, ôm cô ta đi vào biệt thự.

Lúc này Trương Tiểu Lệ vừa mới thu dọn xong đi xuống từ lầu hai, thấy Hoàng Tử Hiên ôm Hạ Mạt trở về, lập tức hỏi: "Tại sao hai người lại về? Không phải phải nằm viện ư?”

Hoàng Tử Hiên thở dài một tiếng với cô, ý bảo cô nói nhỏ thôi.

Trương Tiểu Lệ liên tục gật đầu không nói nữa.

Đợi Hoàng Tử Hiên đưa Hạ Mạt vào phòng xong, Trương Tiểu Lệ mới theo Hoàng Tử Hiên ra ngoài hỏi tình hình.

Hoàng Tử Hiên kể lại chuyện Hạ Mạt sống chết không muốn nằm viện, Trương Tiểu Lệ cũng không còn cách nào khác, đã trở về rồi, không có gì để nói nữa.

“Không đi bệnh viện cũng được, tôi đã lấy chút thuốc Đông y cho cô ấy rồi. Uống chút thuốc Đông y, nghỉ ngơi vài ngày là sẽ không sao.” Hoàng Tử Hiên cho Trương Tiểu Lệ một ánh mắt cứ yên tâm.

Trương Tiểu Lệ gật đầu, hiển nhiên là tin tưởng vào y thuật của Hoàng Tử Hiên.

Hoàng Tử Hiên lại nhớ ra lúc họ trở về từ bệnh viện vẫn chưa làm thủ tục xuất viện bèn bảo Trương Tiểu Lệ lại đến bệnh viện một chuyến. Trương Tiểu Lệ gật đầu nói: "Tôi đến bệnh viện làm thủ tục xuất viện trước, sau đó về nhà một chuyến. Tôi đã đồng ý với cha tôi là hôm nay sẽ trở về ăn cơm tối rồi, anh chăm sóc Hạ Mạt đi.”

Hoàng Tử Hiên bằng lòng, hỏi thăm thương thế của ông Trương. Trương Tiểu Lệ nói khỏe hắn rồi, sau đó liền đi.

Hoàng Tử Hiên nhìn thời gian, đã qua giờ cơm trưa. Anh và Hạ Mạt đều chưa ăn cơm trưa, sau đó đến phòng bếp, vừa nấu cơm vừa sắc thuốc cho Hạ Mạt.

Ước chừng qua hơn một giờ, Hoàng Tử Hiên bưng thức ăn lên bàn. Anh lên lầu gọi Hạ Mạt, Hạ Mạt càng ngủ càng mê man, càng ngủ càng yếu ớt. Ngay cả sức xuống giường cũng không có, vẫn là Hoàng Tử Hiên ôm cô ta xuống.

Lúc ăn cơm Hạ Mạt cũng không có khẩu vị, còn bị Hoàng Tử Hiên ép uống bát canh sườn, ăn bát cơm nhỏ. Sau khi ăn xong, Hoàng Tử Hiên lại ôm cô ta trở về phòng, cũng căn dặn cô ta chớ ngủ trước. Tiếp đó anh mau chóng chạy xuống phía dưới bưng chén thuốc lên, ép cô ta uống thuốc.

Trong quá trình này, Hạ Mạt đều vô tri vô giác, uống thuốc xong thì gục đầu ngủ mê man. Hoàng Tử Hiên không quấy rầy cô ta nữa, đắp kín chăn cho cô ta rồi đi xuống lầu.

Buổi chiều không có chuyện gì, nhưng không thể không canh chừng Hạ Mạt, thỉnh thoảng anh sẽ lên xem tình hình của cô ta. Sau đó Hoàng Tử Hiên chia ra gọi điện thoại cho Yến Thiên Hành và Bạch Phi Nhi, nói với Yến Thiên Hành ngày hôm nay mình không rảnh đến dạy cậu ta luyện quyền, bảo cậu ta tự luyện tập. Lại nói cho Bạch Phi Nhi buổi tối mình sẽ đi qua thay thuốc cho Noãn Noãn.

Sau khi gọi xong hai cú điện thoại này, Hoàng Tử Hiên bèn thanh nhãn ở nhà. Ôm lấy điện thoại nhắn tin wechat với Lê Mỹ Gia. Ngay hôm nay Lê Mỹ Gia đến xưởng chế tạo, gửi video hiện trường cho anh. Nhìn từ video, xưởng chế tạo đã bị phá dỡ rồi, biểu thị cơ sở nghiên cứu khoa học sắp chuẩn bị thi công.

Hoàng Tử Hiên vui vẻ thay Lê Mỹ Gia, hỏi cô muốn ăn cái gì, buổi tối sẽ làm cho cô. Lê Mỹ Gia nhắn rằng tùy anh, ngay sau đó lại quan tâm bệnh tình của Hạ Mạt.

Hoàng Tử Hiên kể lại đúng tình hình của Hạ Mạt cho Lê Mỹ Gia, Lê Mỹ Gia không hề nổi máu ghen khi Hoàng Tử Hiên chăm sóc cô ta, chỉ bảo anh chăm sóc Hạ Mạt cho tốt, sau đó thì đi làm việc.

Xem điện thoại di động, Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười, mình còn tìm được một cô bạn gái phóng khoáng cơ đấy.

Không ai tán gẫu với anh, Hoàng Tử Hiên bỗng thấy nhàm chán, vứt điện thoại di động đi, cầm lấy điều khiển từ xa, mở ti vi xem.

Một buổi chiều cứ như vậy mà trôi qua trong nhàm chán, tất nhiên buổi tối Hoàng Tử Hiên cũng không có thời gian đi đón Lê Mỹ Gia, nhưng Lê Mỹ Gia nói, tan làm Chu Tử sẽ đưa cô trở về. Thế là Hoàng Tử Hiên không lo lắng cho Lê Mỹ Gia nữa mà đâm đầu vào phòng bếp làm cơm tối.

Buổi tối Hoàng Tử Hiên làm một bữa cơm phong phú, lúc Lê Mỹ Gia và Chu Tử tiến vào đều bị mùi hương này hấp dẫn. Hoàng Tử Hiên bưng canh đi ra từ phòng bếp, thấy Chu Tử cũng xuống xe rồi thì nhiệt tình mời cô ấy ở lại ăn.

Chu Tử không khách sáo, chạy đi rửa tay, ngồi cùng Lê Mỹ Gia ăn cơm.

“Hạ Mạt vẫn đang ngủ à?” Lê Mỹ Gia hỏi.

“Ừ, để cho cô ấy ngủ đi, tỉnh ngủ rồi ăn sau.” Hoàng Tử Hiên nói rồi bảo Chu Tử nếm thử tay nghề của mình.

Chu Tử cười gật đầu, nói câu trông đều rất ngon rồi bắt đầu ăn.

Lúc ăn cơm Hoàng Tử Hiên hỏi Lê Mỹ Gia hôm nay mọi chuyện có thuận lợi hay không, Lê Mỹ Gia vui vẻ nói tất cả đều thuận lợi. Thoạt nhìn từ sau lần Nghiêm Thái Dung bị Lê Mỹ Gia trừng trị, quả nhiên đã bớt gây sự hơn, không dám đi ngược với Lê Mỹ Gia ở chuyện cơ sở nghiên cứu khoa học nữa.

“Nghiêm Thái Dung chỉ thích ăn đòn, bây giờ bà ta biết Mỹ Gia lợi hại rồi, khẳng định không dám tùy tiện đối phó Mỹ Gia nữa.” Chu Tử cũng vui vẻ nói.

“Cùng lắm bà ta cũng chỉ bớt gây sự một thời gian thôi, chúng ta không thể phớt lờ được, bên cơ sở nghiên cứu khoa học vẫn phải cẩn thận bà ta ngáng chân.” Lê Mỹ Gia không đắc ý vênh váo, vẫn là rất dè chừng bà ta.

Chu Tử gật đầu nói: "Biết rồi, mình sẽ đích thân theo dõi bên kia.”

“Được rồi, giờ ăn cơm đừng nói chuyện công việc.” Hoàng Tử Hiên rất cạn lời đối với hai người phụ nữ này, nói mãi nói mãi sao lại kéo tới công việc rồi.

“Chúng ta chuyên nghiệp, ai giống như anh chứ?” Chu Tử cười giỡn nói.

Hoàng Tử Hiên không phục bảo: "Tôi thì làm sao? Tôi cũng chuyên nghiệp lắm nhé. Cô xem tôi đi, mỗi ngày đúng giờ rời giường nấu cơm đưa Mỹ Gia đi làm, đón cô ấy tan làm, còn làm cơm tối cho cô ấy. Chủ cho thuê nhà, đầu bếp, tài xế, bảo mẫu toàn năng có được hay không?”

Chu Tử: “…”

“Nói đến chuyện này, anh không cần mỗi ngày đều làm những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này đâu. Nam nhi tốt chí tại bốn phương, anh cứ mãi vây quanh bệ bếp cũng không tiện. Hay là anh đến Thịnh Thế làm đi.” Lê Mỹ Gia đề nghị.

“Anh không đi.” Hoàng Tử Hiên nghiêm trang nói: "Ước mơ của anh không phải là làm một người đàn ông sự nghiệp thành công.”

“Vậy ước mơ của anh là gì?” Chu Tử buột miệng hỏi.

Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười: "Ước mơ của tôi là dạy con gái với vợ, làm người đàn ông thành công sau lưng phụ nữ.”

Chu Tử: “…”

Lê Mỹ Gia: “…”

“Anh là người đàn ông…” Chu Tử dừng lại, suy nghĩ mãi cũng không nghĩ ra từ nào có thể giải thích tính cách của Hoàng Tử Hiên một cách hoàn mỹ, lát sau mới nói tiếp: "Hiếm thấy nhất mà tôi từng gặp, không ai sánh bằng.”

“Cảm ơn đã khen.” Hoàng Tử Hiên không biết xấu hổ tiếp lời.

Chu Tử lại cạn lời lần nữa.

Lê Mỹ Gia che mặt, thật mất thể diện.

Bây giờ Chu Tử đã cảm nhận sâu sắc được một câu mà Lê Mỹ Gia đã từng nói, ngoại trừ không biết xấu hổ, Hoàng Tử Hiên không có chô nào hấp dẫn người ta.

Ba người vừa nói cười vừa ăn cơm tối. Lúc đầu Chu Tử còn dự định ngồi một lát nữa mới đi, nhưng chưa uống hết một chén trà đã nhận được một cú điện thoại khẩn cấp. Không biết là ai gọi, chỉ thấy sắc mặt Chu Tử thay đổi, cúp điện thoại rồi nói có việc phải đi trước.

“Xảy ra chuyện gì thế? Cần giúp một tay không?” Lê Mỹ Gia quan tâm hỏi.

“Không có chuyện gì to tát cả, tự mình có thể giải quyết được.” Chu Tử nói rồi đi ngay.

Lê Mỹ Gia vẫn không yên tâm, Hoàng Tử Hiên trấn an rằng: "Nếu như cô ấy không giải quyết được thì nhất định sẽ tìm em.”

Lê Mỹ Gia dạ một tiếng, không suy nghĩ nhiều nữa.

Hoàng Tử Hiên nhìn thời gian, đã bảy giờ rồi. Anh nghĩ còn phải đến nhà Bạch Phi Nhi một chuyến, liền gửi gắm Hạ Mạt cho Lê Mỹ Gia, nói mình phải đi ra ngoài một chuyến.

Lê Mỹ Gia biết gần đây Hoàng Tử Hiên đang chưa trị mắt giúp một cô bé nên không hỏi gì nữa. Cô vẫn muốn cùng đi gặp Noãn Noãn, nhưng một mình Hạ Mạt ở nhà thì không được, chỉ đành đợi cơ hội lần sau.

Ở nhà Bạch Phi Nhi, hai mẹ con cô ấy cũng vừa ăn xong cơm. Bạch Phi Nhi nhận được điện thoại của Hoàng Tử Hiên, sau khi biết anh đang trên đường tới thì vội vàng sắc thuốc trước tiên.

Mới vừa sắc thuốc xong, Hoàng Tử Hiên đã ấn chuông cửa rồi. Bạch Phi Nhi còn chưa di chuyển, Noãn Noãn đã mang dép chạy đi mở cửa: "Chú Hoàng Tử Hiên.”

Hoàng Tử Hiên ôm con bé hôn một cái theo thường lệ, Noãn Noãn hết sức vui vẻ, ôm cổ Hoàng Tử Hiên và nói: "Chú Hoàng Tử Hiên, ngày hôm nay Noãn Noãn học viết chữ đấy. Cháu đã biết viết tên của mình rồi ạ.”

“Noãn Noãn của chúng ta giỏi quá, vậy đợi lát nữa cháu viết cho chú xem thử có được hay không?” Hoàng Tử Hiên cưng chiều nói.

“Vâng ạ. Chú Hoàng Tử Hiên, chú dạy cháu viết tên của chú nữa có được hay không?” Noãn Noãn hỏi.

“Được, đợi thay thuốc xong sẽ dạy cháu viết.” Hoàng Tử Hiên bằng lòng.

Noãn Noãn vui vẻ hoan hô.

Hoàng Tử Hiên cười đặt con bé lên trên ghế sô pha, Bạch Phi Nhi cũng bưng chén thuốc đi ra: "Anh ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi, hai người thì sao? Giang Y Y không ở nhà à?” Hoàng Tử Hiên thuận miệng hỏi.

“Chúng tôi cũng ăn rồi. Không phải Y Y ký hợp đồng với công ty điện ảnh truyền hình ư? Mấy ngày nay đều bận rộn đào tạp đấy. Rất khuya mới trở về.” Bạch Phi Nhi nói có vẻ không nỡ, mỗi ngày Giang Y Y về đến nhà đều mệt đến mức đặt đầu xuống là ngủ mất.

“Làm minh tinh nào có dễ dàng như vậy.” Hoàng Tử Hiên nói một câu, không nhắc tới chuyện của Giang Y Y.

Bạch Phi Nhi ừ một tiếng, bảo Noãn Noãn qua uống thuốc.

Hai ngày này Noãn Noãn đã uống thuốc tới một cảnh giới mới, không còn uống cạn chỉ trong một hơi giống như ban đầu nữa, bây giờ chỉ uống từng hớp nhỏ một, như thể đang thưởng thức rượu ngon vậy. Hoàng Tử Hiên và Bạch Phi Nhi nhìn thấy đều chẳng còn gì để nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.