Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi - Chương 298




“Cháu…”

“Chị này, thật sự xin lỗi, mắt của con gái tôi không nhìn thấy được. Nó trượt từ trên xuống, con trai chị ở dưới, nó không nhìn thấy được, nhất định là không cẩn thận va phải rồi. Trước hết chị đừng tức giận, chúng ta đưa thằng bé đến bệnh viện khám đã.” Bạch Phi Nhi vội vã kéo tay Noãn Noãn, ra hiệu cho cô bé đừng nói, sau đó cô vội vã giải thích và xin lỗi.

“Ai là chị cô, đừng có nhận vơ.” Người phụ nữ nhìn Noãn Noãn với ánh mắt ghét bỏ: “Trông thì cũng có hai con mắt đấy, vậy mà lại bị mù. Nếu như đã mù, không nhìn thấy được thì đừng có dẫn đến mấy khu vui chơi công cộng làm gì, hại người hại mình. Cô rốt cuộc có biết chăm con không hả? Hừ, trông thế này đã có con gái lớn rồi, không phải là con riêng đấy chứ.”

Bạch Phi Nhi bị chọc trúng chỗ đau, trong ánh mắt ánh lên sự hoảng loạn.

Người phụ nữ lập tức bắt được ánh mắt chột dạ của Bạch Phi Nhi, lập tức châm biếm: “Lẽ nào bị tôi nói đúng à. Cô đúng là mẹ đơn thân chưa kết hôn sao. Chậc chậc, con gái bây giờ cũng tùy tiện quá đi, tùy tiện lên giường rồi lại tùy tiện sinh con cho người ta. Chẳng trách lại dạy ra đứa con gái không có giáo dưỡng như thế này, y như đứa trẻ hoang vậy.”

“Không cho phép cô nói mẹ cháu. Cô là bà dì xấu xa, xấu xa. Cháu không có xô con trai cô. Lúc cháu trượt xuống, bạn ấy đã ngã ở dưới đất rồi.” Noãn Noãn nghe thấy cô ta nói toàn lời khó nghe, thân thể nhỏ bé đứng lên chắn cho Bạch Phi Nhi, chống eo nói.

“Nói dối, con trai tao đang yên đang lành sao lại ngã xuống? Mắt mày mù cũng thôi đi, lại còn nói dối nữa. Mày mù như thế thì sao thấy được con trai tao đã ngã trước rồi?” Người phụ nữ được đà không bỏ qua.

“Cháu có thể cảm nhận được là bạn ấy ngã trước rồi!” Khuôn mặt nhỏ của Noãn Noãn tức tối nói.

“Ái chà, cái này mới đây, lại còn cảm giác nữa chứ. Nhóc con, mày mới mấy cái tuổi đầu, trình độ nói dối còn non lắm.” Người phụ nữ cười nhạo nói.

Noãn Noãn tức đến dậm chân.

“Được rồi Noãn Noãn, không được cãi nhau với cô.” Bạch Phi Nhi lo lắng con nhà người ta thật sự có chuyện, cũng không muốn tính toán với mấy lời khó nghe của người phụ nữ ấy, vội vã nói: “Chị…vị phu nhân này, trước hết chúng ta đừng tranh cãi ai đúng ai sai cả, đưa thằng bé đi bệnh viện đã.”

“Chồng tôi sẽ lập tức qua đây. Chúng tôi không chỉ đưa thằng bé đến viện kiểm tra bụng mà sẽ kiểm tra toàn thân luôn. Con trai tôi mà có vấn đề gì thì mẹ con các người đừng hòng trốn khỏi trách nhiệm.” Người phụ nữ bế con lên rồi hung dữ nói.

Bạch Phi Nhi cau mày, trong lòng muốn phản bác thay Noãn Noãn vài câu, nhưng thấy đứa bé kia thảm thương kêu khóc nên cũng không dám nói gì. Cô chỉ đành kéo Noãn Noãn lùi ra sau vài bước, đợi ba đứa bé kia qua đây, đồng thời hi vọng ba của đứa bé sẽ là một người thấu tình đạt lý.

Ánh mắt của các phụ huynh khác đương nhiên cũng bị âm thanh trách mắng của người phụ nữ kia thu hút. Bọn họ nghe thấy chuyện con riêng, ánh mắt nhìn Bạch Phi Nhi và Noãn Noãn có chút kì lạ.

Mặc dù Noãn Noãn không nhìn thấy được, nhưng nội tâm lại vô cùng nhạy cảm. Dường như cô bé có thể cảm nhận được những ánh mắt dị thường của người khác, bàn tay bé nhỏ nắm chặt áo Bạch Phi Nhi. Trên khuôn mặt cũng lộ ra thần sắc bất an.

“Noãn Noãn đừng sợ, có mẹ ở đây rồi.” Bạch Phi Nhi quỳ xuống ôm chặt cô bé, nhẹ giọng vỗ về.

Noãn Noãn sà vào lòng Bạch Phi Nhi, nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, Noãn Noãn không sợ, Noãn Noãn không đẩy bạn ấy, là bạn ấy tự ngã trước.”

“Ừm, mẹ tin Noãn Noãn, Noãn Noãn là một đứa bé ngoan.” Bạch Phi Nhi nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé.

Lúc này bóng dáng một người đàn ông từ ngoài khu vui chơi vội vã chạy lại, vừa vào liền lao về phía người phụ nữ lúc nãy. Bé trai được ôm trong lòng mẹ lập tức kêu: “Ba ơi, con đau.”

Người đàn ông bị dọa đến sợ hãi, vội vàng đón lấy thằng bé rồi hỏi mấy câu như con đau ở đâu, làm sao mà đau.

Người phụ nữ không thèm đợi con trai lên tiếng liền ba hoa đẩy hết trách nhiệm lên đầu Noãn Noãn, còn chỉ trích mẹ con hai người xô người mà không nhận.

“Vị tiên sinh này, không phải như vậy đâu, con gái tôi nói…”

“Nói nói nói, còn gì để nói nữa hả. Mọi chuyện đã rành rành ra đấy rồi. Con gái cô mù, không nhìn thấy nên xô phải con trai tôi. Tôi nói cho cô biết, con trai tôi mà có mệnh hệ gì, tôi lấy mạng cả nhà cô!” Người đàn ông căn bản không cho Bạch Phi Nhi cơ hội giải thích, mở miệng liền đe dọa, ánh mắt hung dữ như muốn gϊếŧ người.

Mặt Bạch Phi Nhi trắng bệch, bị dọa đến mức ôm chặt Noãn Noãn lùi về sau.

“Ông chú xấu xa, không được quát mẹ cháu. Cháu không đẩy bạn ấy, là bạn ấy tự ngã xuống trước, không liên quan đến cháu.” Noãn Noãn không nhìn thấy biểu cảm hiện tại của người đàn ông, to gan nói.

“Con nhóc này được lắm, đã làm chuyện xấu còn dám giảo biện à. Không có ba nên mất dạy thế đấy hả, mày nói nữa xem, có tin ông đây đấm mày không.” Người đàn ông hung dữ nói.

Bạch Phi Nhi nghe vậy vội vã ôm chặt Noãn Noãn rồi lùi về sau, lập tức mở miệng xin lỗi.

“Con mắt nào của anh thấy con bé không có ba!” Một âm thanh của đàn ông từ đâu vang tới, lập tức chặn ngang lời nói của Bạch Phi Nhi.

Mắt Bạch Phi Nhi sáng lên: “Hoàng Tử Hiên.”

“Ba ơi!” Con nhóc tinh quái Noãn Noãn này vừa nghe ra giọng Hoàng Tử Hiên, lại thêm việc Bạch Phi Nhi cất tiếng gọi tên anh, trong đầu lóe lên ý tưởng. Nó lập tức tụt xuống rồi chạy huỳnh huỵch về phía hướng âm thanh của Hoàng Tử Hiên truyền tới.

Hoàng Tử Hiên bị tiếng gọi ba này của Noãn Noãn làm cho ngây người, sau đó lập tức đoán ra ý đồ của con nhóc này. Vì thế anh liền phối hợp, vội vã đi lên hai bước, ôm chặt cô bé vào lòng rồi nhìn con bé đầy cưng chiều, hỏi: “Noãn Noãn, có người bắt nạt con phải không?”

Noãn Noãn vâng dạ gật đầu, chỉ về phía ban đầu rồi cáo trạng: “Chính là bọn họ bắt nạt con và mẹ. Bà dì xấu xa đó mắng con là đồ không có ba, ông chú xấu xa đó còn muốn đánh con. Bọn họ còn vu oan là con xô ngã con trai của bọn họ, con không hề làm.”

Con ngươi Hoàng Tử Hiên sầm xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đôi vợ chồng kia.

Đôi vợ chồng vốn hống hách ngang ngược đột nhiên nhìn thấy ba đứa bé xuất hiện đã giật mình rồi, giờ lại bị ánh mắt lạnh lùng của Hoàng Tử Hiên nhìn chằm chằm, càng cảm thấy chột dạ. Ánh mắt gì mà đáng sợ quá.

“Anh là ba của đứa bé sao?” Người đàn ông bị ánh mắt sắc bén của Hoàng Tử Hiên dọa sợ một lúc, nhưng dù sao cũng là đàn ông, dễ trấn tĩnh lại hơn so với phụ nữ, hắn ta lại cao ngạo nhìn về phía Hoàng Tử Hiên hỏi.

“Anh bị điếc sao, không nghe thấy con gái cưng của tôi vừa nãy gọi tôi là gì sao.” Hoàng Tử Hiên không hề khách khí nói lại, đồng thời bế Noãn Noãn đi về phía Bạch Phi Nhi, cho cô ấy một ánh mắt an ủi rồi nói: “Không phải sợ, có anh ở đây rồi, không ai dám bắt nạt mẹ con em đâu.”

Hoàng Tử Hiên không những không vạch trần ý đồ của Noãn Noãn, còn đồng ý tiến lên phía trước bảo vệ bọn họ, sâu trong lòng Bạch Phi Nhi vô cùng cảm kích anh. Cô thấp giọng nói một tiếng cảm ơn.

“Chẳng trách con nhóc này ăn nói mất dạy như thế, ra là giống như ba mẹ nó vậy.” Người phụ nữ lúc này cũng trấn tĩnh lại, lập tức chửi bóng chửi gió.

“Cô có thể đừng nói chuyện quá đáng thế không. Cô liên tục mắng chửi mẹ con tôi, tôi vẫn tốt bụng ăn nói tử tế, còn khuyên cô đưa đứa bé đến bệnh viện trước. Nếu như các người không thèm để tâm đến an nguy của con mình mà cứ nằng nặc đòi phân rõ phải trái, vậy thì theo ý các người, phân rõ phải trái luôn đi. Đây là khu vui chơi công cộng, phía đó vừa hay có camera giám sát quay đến. Bây giờ chúng ta đi đến phòng giám sát xem camera luôn. Nếu như đúng là con gái tôi xô ngã con trai các người thì các người muốn gì tôi cũng đền. Nhưng nếu như không phải, vậy thì mời các người xin lỗi mẹ con tôi ngay lập tức.” Có Hoàng Tử Hiên chống lưng, Bạch Phi Nhi cũng thêm phần tự tin, lạnh mặt nói.

Người phụ nữ thấy Bạch Phi Nhi dáng vẻ như rất có lý liền lập tức nói: “Xem camera thì xem, ai sợ ai chứ. Tôi nói cho cô biết, họ hàng nhà tôi làm việc ở trung tâm này đấy, trong nhà cũng có kinh doanh ở trung tâm này đấy. Bây giờ tôi lập tức gọi người đến, bảo họ tháo camera xuống xem.”

Nói xong người phụ nữ lấy điện thoại, đi sang một bên gọi điện thoại.

Người đàn ông hừ một tiếng rồi đứng thẳng lưng, dáng vẻ như nắm chắc phần thắng trong tay.

Nghe thấy nhà bọn họ có quan hệ, Bạch Phi Nhi không tránh khỏi lo lắng. Đây là một xã hội không sợ bạn không có lý, chỉ sợ bạn không có quan hệ. Bây giờ đôi vợ chồng này có người quen làm ở đây, cho dù bọn họ có làm trò gì thì cũng không nói lại được.

“Đừng sợ, Noãn Noãn của chúng ta đã nói là không phải con bé xô ngã, thì chắc chắn con bé không làm.” Hoàng Tử Hiên nhìn ra sự lo lắng của Bạch Phi Nhi liền cười nói với cô.

Bạch Phi Nhi đương nhiên tin tưởng con gái của mình, nhưng rốt cuộc cô vẫn sợ. Dù sao cô cũng chỉ một người dân đen bình thường, sợ nhất chính là gặp phải những nhà giàu có tiền có quyền, vậy chỉ có thể đợi bị bắt nạt thôi.

Người phụ nữ rất nhanh liền gọi điện thoại xong, vênh váo tự đắc nói: “Các người đợi đấy, họ hàng tôi lập tức đến ngay, đến lúc đó xem các người đẹp mặt.”

Nghe thấy lời nói đầy tự tin của người phụ nữ, những người xung quanh không khỏi lo lắng cho một nhà ba người của Bạch Phi Nhi. Mặc dù lúc nãy bọn họ không chú ý xem có phải Noãn Noãn xô ngã người hay không, nhưng người phụ nữ này quyết cắn chặt không buông, sợ là phiền phức khó giải quyết đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.