Hắt xì!
Hoàng Tử Hiên ngồi ở ghế phụ, không hiểu sao lại cứ hắt xì liên tục làm thím Vương lo lắng, hỏi anh có phải bị cảm hay không, bảo anh mấy ngày này nhanh chóng uống rễ bản lam để phòng bệnh.
Hoàng Tử Hiên sờ cái tai có hơi nóng lên, âm thầm lắc đầu. Chả cần phải nghĩ cũng biết, chắc chắn là cô nhóc xấu xa Giang Y Y kia lại đang nói xấu anh rồi, nếu không thì sao đang yên đang lành anh lại hắt hơi với nóng tai cơ chứ.
“Không phải là do tối qua bị lạnh đấy chứ?” Hạ Mạt cũng thấy hơi lạ, không khỏi quan tâm hỏi.
Hoàng Tử Hiên ò một tiếng, xấu hổ sờ mũi, nói: “Không đâu, chắc là bị nhạy cảm với mùi của bệnh viện, lát nữa là bình thường ngay ấy mà.”
“Ừm, vậy là tốt rồi.” Hạ Mạt gật đầu không nói tiếp nữa.
Xe chạy một mạch về phía nhà chú Vương. Đi được nửa đường thì có chợ bán thức ăn, thím Vương nhất định muốn xuống xe đi mua đồ ăn để về nhà nấu cơm cho bọn họ. Hạ Mạt và Hoàng Tử Hiên không lay chuyển được sự kiên trì của bà ấy, đành phải đi mua đồ ăn với bà ấy.
Vì chậm trễ chuyện này nên lúc về đến nhà đã là chuyện của một tiếng sau. Cũng may là hôm qua Hạ Mạt đã tìm nhân viên vệ sinh đến dọn dẹp nhà cửa một lần, nên lúc này đi về không cần phải quét dọn lại lần nữa, bớt cho thím Vương được rất nhiều việc.
“Thím đi đun ấm trà cho hai đứa trước, hai đứa ngồi nghỉ ngơi đi, thím đi nấu cơm.” Thím Vương về đến nhà, ngay cả ghế cũng chưa ngồi đã đi vào phòng bếp.
“Thím ơi, để Hoàng Tử Hiên giúp thím, anh ấy cũng biết nấu cơm.” Hạ Mạt hô về phía phòng bếp.
“Không cần không cần, không cần hai đứa ra tay đâu, thím làm một lát là xong.” Thím Vương nói.
Vì thế ba người bèn ở trong phòng nói chuyện phiếm. Chú Vương khỏi bệnh bị đau đôi dây thần kinh não thứ năm, cả người tràn đầy sức sống. Thậm chí ông ấy còn lập ra kế hoạch trồng gì đó trên mảnh đất nhỏ ở nhà, còn nói sau này trồng nhiều loại rau dưa hoa quả hơn chút, như vậy thì nhóm người Hoàng Tử Hiên cũng không cần mua nữa, ngày nào cũng có thể ăn rau tươi.
Hai người nghe chú Vương tán gẫu, trông có vẻ như đã đi ra khỏi chuyện Tiểu Bối chết, nên cảm thấy rất vui vẻ. Nhất là Hạ Mạt, sự áy náy trong lòng cuối cùng cũng có thể giảm bớt được một chút.
Bên này ba người nói chuyện phiếm được một lúc, trong phòng bếp đã có mùi thơm bay ra. Mùi đồ ăn thím Vương nấu khác hoàn toàn với Hoàng Tử Hiên nấu, ngửi mùi đã thấy rất đặc biệt, là mùi đồ ăn của nhà nông. Mùi thơm này bay vào mũi, Hoàng Tử Hiên và Hạ Mạt đều thấy hơi đói bụng. Cũng may là không đợi lâu lắm, thím Vương bên kia đã nói vào ăn cơm.
Hai người vừa nghe có thể ăn cơm thì chăm chỉ hẳn lên. Một người chủ động thu dọn bàn, một người chủ động đi vào bếp bê thức ăn, cầm chén đũa. Chỉ trong chốc lát, trên bàn đã để sáu món ăn và một bát canh, vô cùng phong phú.
Chú Vương mang rượu trắng giấu kỹ nhiều năm ra, lại bảo thím Vương lấy hai ly rượu, vừa rót cho Hoàng Tử Hiên vừa nói: “Từ sau khi chú bị bệnh, đã nhiều năm rồi chưa uống rượu. Thật sự là nằm mơ cũng muốn uống, ha ha, lúc này thím Vương của cháu không có lý do gì để cấm chú cả.”
“Được được được, hôm nay ông to nhất, ông muốn uống bao nhiêu tôi cũng không cản ông.” Thím Vương cười nói.
Hoàng Tử Hiên hắng giọng cười: “Nếu thím Vương đã lên tiếng, vậy cháu cũng mở rộng bụng uống với chú, chúng ta không say không rời khỏi bàn.”
“Ha ha, được, chú kính cháu một ly trước, không nói nhiều nữa, tất cả trong rượu.” Chú Vương nâng ly rượu lên nói.
Hoàng Tử Hiên cũng nhanh chóng nâng ly rượu lên: “Được, tất cả trong rượu.”
Keng!
Hai người cụng ly vào nhau, bắt đầu uống.
“Để hai người họ uống của họ, chúng ta ăn của chúng ta. Tiểu Hạ, cháu phải ăn nhiều một chút thịt, trông cháu gầy chưa kìa.” Thím Vương đau lòng gắp một cái đùi gà cho Hạ Mạt nói.
“Cảm ơn thím Vương.” Hạ Mạt vui vẻ ăn cơm.
Bốn người ăn cơm, uống rượu, nói cười, hệt như người một nhà, ai không biết còn tưởng rằng là con gái với con rể của vợ chồng già bọn họ trở về ấy chứ.
Một bữa cơm cười cười nói nói ăn hơn một tiếng, tửu lượng của chú Vương cũng rất khá. Trái lại Hoàng Tử Hiên vẫn như người không có chuyện gì, giống như vừa nãy chỉ uống nửa cân nước lạnh mà thôi.
Sau khi ăn xong, Hạ Mạt bảo Hoàng Tử Hiên đỡ chú Vương đi vào phòng nghỉ ngơi, cô ta thì giúp thím Vương thu dọn bát đũa. Thím Vương không cho cô ta nhúng tay vào rửa bát, Hạ Mạt bèn đứng ở bên cạnh bà ấy.
“Tiểu Hạ, cháu và Tiểu Hoàng phải hòa thuận đấy. Bây giờ chàng trai như Tiểu Hoàng không có nhiều đâu, tuyệt đối đừng để bị cô gái khác cướp mất.” Thím Vương dặn dò như một bà mẹ.
Khóe miệng Hạ Mạt giật một cái, hơi thẹn thùng, nói: “Thím Vương, cháu đã nói rất nhiều lần rồi, chúng cháu chỉ là bạn bè bình thường, không phải bạn trai bạn gái.”
“Bây giờ không phải không có nghĩa là sau này không phải nha. Tiểu Hoàng là một chàng trai ưu tú, không phải cháu nên chủ động một chút à? Cháu chưa từng nghe qua câu châm ngôn: Đàn ông theo đuổi phụ nữ, khó khăn như cách cả núi rừng. Phụ nữ theo đuổi đàn ông, dễ dàng như cách một lớp vải à? Tiểu Hạ của chúng ta vừa xinh đẹp lại vừa giỏi giang, làm gì có chàng trai nào không thích chứ.” Thím Vương nói giọng của người từng trải.
Hạ Mạt bó tay, vội dừng đề tài này lại, nói: “Cháu đi xem chú đã ngủ chưa, uống nhiều rượu như vậy, khéo lại khó chịu không ngủ được.”
Cô ta nói xong thì chạy vội ra khỏi phòng bếp như phía sau có dã thú đuổi theo vậy.
Thím Vương chỉ nghĩ là cô ta xấu hổ, nở nụ cười hiền từ.
Sau khi chạy ra khỏi phòng bếp, Hạ Mạt lập tức thấy Hoàng Tử Hiên đứng ở trong sân, ngẩn người nhìn cây đào trước mắt, không biết đang nghĩ gì.
Nhìn bóng lưng gầy yếu của Hoàng Tử Hiên, trong tai Hạ Mạt vang vọng lời thím Vương vừa mới nói. Phụ nữ theo đuổi đàn ông, dễ dàng như cách một lớp vải. Nếu như cô ta thật sự đuổi theo Hoàng Tử Hiên thì Hoàng Tử Hiên có đồng ý không?
“Hạ Mạt à Hạ Mạt, mày lại suy nghĩ lung tung rồi. Chưa nói đến bên cạnh Hoàng Tử Hiên có Lê Mỹ Gia với Trương Tiểu Lệ, trên người mày còn có nhiệm vụ chưa hoàn thành cơ mà. Trước lúc đó, đừng nên nghĩ đến chuyện tình cảm.” Nhận ra mình đã suy nghĩ quá nhiều, Hạ Mạt tự gõ đầu cảnh cáo bản thân.
Sau khi cảnh cáo xong, Hạ Mạt lại hung hăng lắc đầu, ném hết mấy suy nghĩ lung tung rối loạn đi. Sau đó cô ta mới hít sâu một hơi, bước về phía Hoàng Tử Hiên.
“Một gốc cây đào khô cằn thì có gì đáng xem?” Hạ Mạt đến gần hỏi.
Hoàng Tử Hiên khôi phục lại như bình thường, lắc đầu nói: “Không nhìn gì cả, chỉ cảm thấy cây đào này phát triển rất tốt, chắc đã trồng được nhiều năm rồi.”
“Ừm, lớn bằng Tiểu Bối. Vào năm Tiểu Bối sinh ra, chú Vương đã tự tay trồng xuống. Hàng năm đều sẽ kết ra rất nhiều quả đào mật, mỗi một quả đều rất ngọt.” Hạ Mạt nói, ánh mắt hơi tối lại, trầm giọng nói: “Chỉ là cây đào vẫn còn, nhưng Tiểu Bối đã không còn nữa rồi. Mùa xuân năm sau, lúc cây đào lại kết đầy quả đào mật, Tiểu Bối cũng không ăn được nữa rồi.”
Nghe cô ta nhắc đến Tiểu Bối, Hoàng Tử Hiên vỗ vai cô ta, an ủi: “Nếu như Tiểu Bối biết cô chăm sóc bố mẹ mình tốt như vậy, chắc chắn cô ta sẽ cảm thấy được an ủi phần nào.”
Nói xong, ánh mắt Hoàng Tử Hiên cũng ảm đạm dần. Hạ Mạt nhớ tới Tiểu Bối, anh cũng nhớ tới sư phụ vì mình mà chết, nhớ tới Lộ sư tỷ vì mình mà không thể xuống giường.
Trong nháy mắt này, anh đột nhiên rất muốn trở về nhà họ Mạc, cầm rượu đi đến trước mộ của sư phụ uống vài chén với ông ấy, đẩy sư tỷ đi tưới nước cho cây đào bọn họ cùng trồng lúc bé. Cũng không biết cây đào kia đã lớn chừng nào rồi, liệu có to khỏe giống cây đào này, hàng năm cũng sẽ kết rất nhiều quả đào vừa to vừa ngọt không.
Anh còn nhớ rõ lần đầu trồng cây đào, sư phụ ở một bên nhìn, nói đùa là đợi đến lúc kết quả, mỗi năm sẽ giữ lại một ít, dùng để ủ một vò rượu hoa đào. Đợi đến khi sư tỷ lấy chồng, cũng không lo không có rượu chiêu đãi khách khứa.
Chỉ tiếc sư phụ không đợi được đến lúc cây đào bắt đầu kết quả thì đã không còn nữa rồi, cũng không thấy được ngày sư tỷ lập gia đình. Không biết mấy năm nay đào kết quả, sư tỷ có giữ lại ủ rượu không. Có lẽ anh thật sự nên trở về xem một chút, có rất nhiều chuyện không phải cứ trốn tránh là có thể giải quyết.
“Chúng ta về thôi, cũng nên để thím Vương nghỉ ngơi một chút.” Hạ Mạt lắc đầu, không nghĩ đến Tiểu Bối nữa.
Hoàng Tử Hiên ừm một tiếng, hai người cùng đi về nhà.
Đúng lúc Thím Vương đi ra từ phòng bếp, bê một bát trà giải rượu cho Hoàng Tử Hiên bảo Hoàng Tử Hiên mau uống, nếu không đợi lát nữa sẽ đau đầu.
Hoàng Tử Hiên cười nhận lấy uống hết, sau đó hai người họ chào tạm biệt với thím Vương, cùng nhau rời đi.
Lúc gần đi, Hoàng Tử Hiên còn nhìn chằm chằm cây đào trong sân.
Lúc đi về đã là hơn bốn giờ chiều, xe chạy đến nửa đường, Hoàng Tử Hiên đột nhiên hỏi: “Chỗ này cách khu lều trại có xa hay không?”
“Khu lều trại?” Hạ Mạt tính toán nói: “Chắc là khoảng nửa tiếng, sao thế?”
“Không có gì, cô không có chuyện gì thì theo tôi qua bên kia thăm người đi.” Hoàng Tử Hiên nói.
Hạ Mạt gật đầu, cũng không hỏi xem là ai. Hạ Mạt cũng không biết rõ đường đến khu lều trại nên mở bản đồ nhập đích đến, sau đó lái xe đến khu lều trại theo hướng dẫn của bản đồ.
Người Hoàng Tử Hiên muốn đi thăm là hai ông cháu Yến Thiên Hành. Hôm qua, Yến Thiên Hành gọi điện thoại cho anh, nói hàn độc của cậu ta đã hoàn toàn ổn rồi, vết thương của ông nội cậu ta cũng khỏi hẳn. Ông nội Yến muốn đến nhà nói cảm ơn, hỏi Hoàng Tử Hiên có thời gian không. Mấy ngày nay Hoàng Tử Hiên đều có việc nên uyển chuyển từ chối qua điện thoại. Hôm nay đúng lúc có thời gian, tiện đường đi thăm một chút.