Cô gái kia nghe vậy thì lập tức sửng sốt, sau đó chợt cười ha ha: "Đàn ông đến quán bar đều là vì tán gái, nhưng không người nào sẽ nói thẳng ra, anh thật thú vị."
"Con người tôi rất thật thà." Hoàng Tử Hiên rũ mắt xuống, nói đầy tổn thương:
"Có lẽ phụ nữ các cô đều thích đàn ông dối trá, đàn ông thật thà như tôi căn bản không tán được cô nào."
"Sao lại vậy chứ, tôi thì không thích đàn ông dối trá." Cô gái kia nói xong thì áp sát tới trước người Hoàng Tử Hiên:
"Tôi cảm thấy anh rất thú vị, không cân nhắc mời tôi uống một ly sao?"
Đây là phát ra tín hiệu ám chỉ Hoàng Tử Hiên, Hoàng Tử Hiên cười ngẩng đầu, đưa tay ra hiệu cho người pha rượu một cái, cũng chỉ vào cái ly của mình, ý bảo anh ta lại làm thêm một ly đồ uống nữa.
"Chỉ mời tôi uống nước thôi à?" Cô gái cảm thấy khó hiểu mà nhìn người pha rượu đẩy đồ uống tới, chẳng lẽ cô ta ám chỉ không đủ rõ ràng sao?
"Đúng, sợ cô uống rượu." Hoàng Tử Hiên gật đầu.
Cô gái cười khúc khích: "Phụ nữ không say, đàn ông không có cơ hội. Người khác đều nghĩ mọi cách chuốc say tôi, sao anh còn sợ tôi uống say?"
"Bởi vì tôi không thích phụ nữ uống say, toàn là mùi rượu."
Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười nói.
"Ha ha ha... Tôi lăn lộn trong quán bar nhiều năm, tự nhận đã từng gặp đủ mọi kiểu đàn ông. Nhưng người dứt khoát sảng khoái như anh thì vẫn là lần đầu, anh không sợ dọa phụ nữ chạy mất sao?"
Cô gái cười đến mức phấn trên mặt sắp rớt xuống.
“Không đến mức, nếu ai cũng có mục đích giống nhau thì cần gì phải quanh co lòng vòng, sao phải mượn cớ say rượu mất lý trí để làm gì?"
Hoàng Tử Hiên có lý lẽ riêng của mình.
Cô gái cười: "Bình thường tôi và đàn ông đều chỉ gặp dịp thì chơi, nhưng nói chuyện với anh rất vui vẻ, là vui vẻ thật. Lát nữa chắc rằng sẽ có thú vui hơn, muốn thử một chút không?"
Cô gái bắn cho Hoàng Tử Hiên một ánh mắt quyến rũ.
Hoàng Tử Hiên cười nhìn cô ta một cái, vẻ ngoài trông không tồi, dáng người cũng tuyệt, nghe cũng kinh nghiệm phong phú. Không tồi, phù hợp với yêu cầu của anh lắm.
Hoàng Tử Hiên móc ví ra thanh toán tiền hai ly đồ uống rồi nhảy xuống cái ghế cao.
Cô gái cười khanh khách choàng lấy cánh tay của Hoàng Tử Hiên, hai người cất bước đi ra cửa.
Rầm! Rầm!
Ngay lúc bọn họ đi qua bên cạnh một loạt ghế dài, đột nhiên có hai tiếng vang hấp dẫn tầm mắt của bọn họ.
"Cả bà nội mày mà cũng dám sàm sỡ, mày không muốn cái tay này nữa phải không?" Ngay sau đó là một giọng nói yêu kiều truyền tới, kèm theo tiếng kêu thảm thiết của một tên đàn ông.
"Con điếm thối tha, ngay cả anh em của tao mà cũng dám đánh, con mẹ nó. Mày không muốn sống nữa đúng không?"
Trong phút chốc, chỉ thấy năm sáu người đàn ông bao vây một cô gái.
Mấy người khách bên cạnh bị trận ẩu đả đột nhiên xảy ra này làm hoảng sợ nên lùi về phía sau.
Đám người vừa rút lui, Hoàng Tử Hiên đã thấy rõ cô gái bị đám người kia bao vây là ai.
Gương mặt xinh đẹp kia, chiếc eo thon kia, còn có tính tình nóng nảy kia, không phải là Trương Tiểu Lệ hôm nay đã giúp mình ở đồn cảnh sát sao?
"Tao đếm đến ba, cút ngay cho bà nội đây. Bằng không phế hết toàn bộ tụi mày."
Sắc mặt Trương Tiểu Lệ ửng đỏ, hiển nhiên đã uống khá nhiều rượu.
"Con điếm thối tha, chắc lời này nói ngược rồi. Mày nghĩ mình là ai, đánh thắng được một đám đàn ông tụi tao hay sao?"
Đám đàn ông vây quanh dùng ánh mắt dâm tà nhìn cô.
Trương Tiểu Lệ cười lạnh: "Được hay không thì thử là biết."
"Chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, cho nó nếm thử chút lợi hại đi." Một người đàn ông nói xong thì xách chai rượu lên.
Trương Tiểu Lệ hừ lạnh một tiếng, chân trái vừa lui về phía sau, chân phải đã tung ra ngang trời, đá trúng phốc ngay vào cổ tay của đối phương.
Rầm!
Chỉ trong chớp mắt, người đàn ông xông lên trực tiếp bị một chân này đá ngã lăn.
"Hay cho một mã cước tuyệt đẹp!" Ánh mắt Hoàng Tử Hiên hơi sáng ngời. Chỉ nhìn vào sức mạnh của một cú đá này, nội kình của Trương Tiểu Lệ ít nhất phải là cấp ba Kim Cương Kỳ.
Thì ra cô cũng là người tu võ!
Hoàng Tử Hiên khó tránh khỏi bất ngờ, còn tưởng rằng một quyền cô triển lãm ở đồn cảnh sát lúc sáng chỉ là chút võ công quèn mà cô học được từ trường cảnh sát thôi.
"Trời ạ, cô gái này quá trâu bò. Khó trách dám công khai khiêu khích một đám đàn ông ở quán bar."
"Đá quá đẹp, người đẹp cố lên."
Ngay lập tức, đám người vây xem như nổ tung, đứng chờ tiếp tục xem kịch vui.
"Con mẹ nó, câm miệng hết miệng lại cho tao." Ba, năm tên đàn ông bị chọc cho bực bội, hung hăng trừng mắt nhìn Trương Tiểu Lệ:
"Mày lợi hại hơn nữa thì thế nào, chưa từng nghe qua câu lật thuyền trong mương hay sao?"
"Có ý gì?" Trương Tiểu Lệ nhướng mày, trực giác mách bảo cô nụ cười của người đàn ông của này không có ý tốt.
"Ha ha, tụi mày xem, đến bây giờ nó còn chưa phát hiện." Người đàn ông kia cười ha ha một tiếng, sau đó nói:
"Mày thử lại lần nữa, xem còn có thể ra lực để đá người hay không?"
Trương Tiểu Lệ sửng sốt, vội vàng siết nắm tay, sau khi nắm thử thì sắc mặt cô lập tức thay đổi, cô thật sự không dùng lực được.
"Tao... Mày, tụi mày động tay vào rượu của tao!" Trương Tiểu Lệ lại không ngốc, suy nghĩ một chút là hiểu ra ngay.
"Ha ha ha, tính ra mày cũng không quá ngốc. Nhưng bây giờ phát hiện ra cũng đã trễ, bây giờ mày ngoan ngoãn cam chịu đi."
Ba, năm tên đàn ông lộ ra nụ cười gian trá dâm đãng.
Trương Tiểu Lệ hoảng sợ, hô một câu “đừng tới đây” rồi xoay người muốn chạy.
"Còn muốn chạy, chặn nó lại cho tao." Một người đàn ông trong đó ra lệnh, một gã đứng cách Trương Tiểu Lệ gần nhất lập tức bắt được cô.
"Đừng đụng vào tao." Trương Tiểu Lệ kêu một tiếng.
"Đụng vào mày thì thế nào, tao có ngủ với mày, mày cũng không phản kháng được." Người đàn ông hừ một tiếng nói: "Mang đi, đổi chỗ khác rồi tính sổ với mày."
Người đàn ông bắt lấy Trương Tiểu Lệ nghe vậy thì kéo cô đi ra ngoài.
"Buông ra, tao là cảnh sát, có tin tao bắn chết hết tụi mày hay không?" Trương Tiểu Lệ vừa giãy dụa vừa cầu cứu những người khác.
Nhưng cũng không có ai đi ra cứu cô, chuyện như thế này đã xảy ra quá nhiều ở chốn xa hoa truỵ lạc. Không ai ngốc mà đắc tội đám người này vì một cô gái xa lạ.
"Tao khuyên mày tiết kiệm chút sức lực đi, bây giờ gào nhiều quá, lát nữa sẽ không còn sức để rên." Ba, năm tên đàn ông cười dâm một tiếng.
Vừa dứt lời, oạch một tiếng, tên đàn ông kéo Trương Tiểu Lệ kia đã đụng vào một người.
"Thằng nào không có mắt như vậy, không biết nhường đường hả?" Tên đàn ông bị đụng lui về phía sau một bước, hung tợn trừng mắt với người dám đụng vào gã.
"Hoàng Tử Hiên!" Đôi mắt Trương Tiểu Lệ sáng lên: "Hoàng Tử Hiên cứu tôi."
Hôm nay Trương Tiểu Lệ từng giúp mình, tất nhiên Hoàng Tử Hiên sẽ không đứng nhìn mặc kệ, nghe vậy thì vươn tay về hướng Trương Tiểu Lệ.
Trương Tiểu Lệ như bắt lấy khúc gỗ cứu mạng mà thò tay về phía Hoàng Tử Hiên.
Người đàn ông đang bắt giữ Trương Tiểu Lệ thấy vậy thì lôi mạnh cô một cái, Trương Tiểu Lệ chợt bị túm ngược về phía sau.
Hình như Hoàng Tử Hiên sớm đã chuẩn bị, cánh tay dài thò về phía trước, bắt lại Trương Tiểu Lệ, tiện đà kéo cô vào lòng mình.
Trương Tiểu Lệ kinh ngạc kêu lên một tiếng, tiếng hô chưa dứt thì đã nhào vào lòng của Hoàng Tử Hiên.
"Mày dám xen vào việc của người khác! Các anh em, xử nó." Ba, năm người đàn ông thấy Hoàng Tử Hiên thì chặn ngang một chân, lập tức muốn bao vây tấn công anh.
Hoàng Tử Hiên cười khẽ một tiếng, kéo Trương Tiểu Lệ qua chắn ở trước người mình, dùng mũi chân nhẹ nhàng đá vào gót chân phải của cô.
Oạch!
Chân phải của Trương Tiểu Lệ không khống chế được mà đá vào bụng của tên đứng gần nhất, chỉ thấy đôi chân vốn không còn sức lực của cô đá ra một phát kinh người, trực tiếp hất người đàn ông kia lăn quay trên mặt đất.
"Anh..." Trương Tiểu Lệ khiếp sợ nghiêng đầu qua, đương nhiên cô biết sức mạnh của một chân này đều là đến từ Hoàng Tử Hiên.
Khóe miệng Hoàng Tử Hiên mang theo ý cười, mũi chân lại đá cô một cái.
Rầm!
Trương Tiểu Lệ đá một chân ra ngoài, lại một tên đàn ông bị hất ngã.
Rầm rầm rầm...
Ngay sau đó, cô liên tục đá ra ba cái, đám đàn ông còn chưa đến gần được bọn họ thì bị đá cho ngã lăn quay.
"Mày, mày cũng dám đối đầu với tụi tao." Một đám đàn ông bị đá đến không thể đứng dậy, chỉ ôm bụng mà hét lên.