Tôi Từng Gặp Người Khi Ở Đáy Thẳm Vực Sâu

Chương 42




Cho dù tôi có gọi thế nào, cũng không có bất kỳ hồi âm nào cả.

Tôi nghi ngờ ông chủ này có phải ngất xỉu trong đó rồi không? Bỗng cảm thấy lo sợ.

Tôi đi vào sâu bên trong phòng làm việc, bên dưới bức tranh sơn thủy có một cánh cửa nhỏ, tôi gõ nhẹ trên cánh cửa, không ai trả lời, tôi lại gõ thêm mấy cái, vẫn không ai trả lời.

Tôi biết là tùy tiện mở cửa phòng của người khác không tốt, nhưng chuyện này quá đáng ngờ, tôi nhất thời không suy nghĩ được nhiều, thấy khóa cửa của căn phòng đó, bị tôi nhẹ nhàng xoay một vòng liền mở ra, tôi bèn thản nhiên đi vào trong.

Bên trong thiết kế lấy ánh sáng rất tốt, thậm chí ánh sáng còn sáng chói hơn cả phòng làm việc bên ngoài, như một bậc thang thiên nhiên kết nối với thế giới bên ngoài, trên đầu là lồng kính, ngước đầu lên có thể nhìn thấy trời xanh mấy trắng, bên trong lồng kính có trồng các loại hoa cỏ.

Tôi thầm nghĩ, hèn gì ông chủ này thích nhốt mình bên trong, rõ ràng là đang nhốt mình ở trong thiên nhiên mà. Dọc theo bậc thang tiến lên trước, nhanh chóng phát hiện ra một cái túi ngủ, túi ngủ được treo lơ lửng dưới cửa kính trong y như xích đu, ánh nắng mặt trời và oxy đều có đủ, do túi ngủ đó quay lưng với tôi, nên tôi có thể nhìn thấy nó đu qua đu lại theo nhịp, nhưng không thể nhìn kỹ người đang nằm trong đó là ai.

Đợi khi tôi tới gấn, tôi trông thấy túi ngủ đó vẫn đang chuyển động qua lại, tôi đoán anh ta chính là ông chủ ở đây.

Tôi không dám bước tới nữa, đứng sau lưng anh ta, mở miệng nói: “Xin chào, tôi đến để phỏng vấn.”

Tôi nói xong câu này, túi ngủ đó dần dần ngưng chuyển động, cuối cùng, nó dừng lại.

Tôi đoán chắc ông chủ này chưa tỉnh ngủ, nên từng bước tiến lên trước, đứng ngay ở đầu túi ngủ, khi tôi ngẩn đầu lên, đã có thể nhìn thấy người đàn ông đang nằm thoải mái trong đó.

Ánh nắng rất chói chang, chiếu từ sau lưng tôi, rọi thẳng trên gương mặt anh, mặt anh đang ngược sáng, ánh nắng khắc lên một đường trên gương mặt anh, anh không có ngủ, lúc này đang nhếch mắt lên, nhìn tôi với một nụ cười không giống như nụ cười.

Gương mặt này sao tôi lại không nhận ra chứ? Có thành tro tôi cũng nhận ra chính là Lục Diễn Trạch, thậm chí vài tháng trước chúng tôi đã từng xảy ra quan hệ, kể từ sau đó anh không tới tìm tôi, tôi cũng không tìm anh.

Mấy tháng gần đây khi tôi liên tục tìm việc thất bại, tôi cũng từng nghĩ có nên tìm anh trợ giúp không, nhưng lần nào tôi cũng bác bỏ ý nghĩ đó, lúc đó tôi bảo với chính mình, cho dù có đói chết cũng tuyệt đối không đi cầu xin anh ta.

Lục Diễn Trạch nhìn tôi cười, nụ cười của anh chói lòa dưới ánh nắng, anh gọi tên tôi, “Cửu Nhi.”

Cứ như anh biết trước sớm muộn gì tôi cũng sẽ xuất hiện ở đây, thậm chí một câu tại sao cũng không hỏi, chỉ yên lặng nhìn tôi, không có chút ngạc nhiên.

Tôi nên biết sớm, trên đời này làm gì có bữa trưa ngon mà miễn phí, sao lại có người chịu cho tôi cơ hội phỏng vấn, còn cho đậu ngay? Ngay cả bảo vệ tiếp tân trưởng bộ phận đều khách sáo với tôi, xem ra đều là sự sắp đặt của anh?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.