Tôi Từng Gặp Người Khi Ở Đáy Thẳm Vực Sâu

Chương 35




Tôi ngạc nhiên nhìn Tống Nguyệt, lúc trước tôi có từng nghĩ, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ biết chuyện giữa tôi và Lục Diễn Trạch, nhưng không ngờ, ngay cả chuyện tôi là cô giáo của con trai anh, chuyện xưa như vậy cô ta cũng điều tra ra được.

“Làm sao cô biết được những chuyện này?” Tôi hỏi.

“Muốn biết khó lắm sao?” Tống Nguyệt nói, “Tôi biết địa chỉ nhà cô, biết trường mà cô tốt nghiệp, từ đó mò ra chuyện bốn năm trước cô đã quen biết với Lục Diễn Trạch, hơn nữa tôi còn biết bốn năm trước cô đã là tình nhân của anh ta!”

“Đó đã là chuyện quá khứ.” Tôi cố giữ giọng mình bình tĩnh, “Bây giờ tôi và anh ta không có quan hệ gì cả.”

“Không có quan hệ mà cô lại cưỡm anh ta đi trước mắt tôi? Còn qua đêm với anh ta nữa?” Tống Nguyệt nghiến răng, “Trình Cửu Nhi, làm người không được đứng núi này trông núi nọ! Cái gì cũng muốn, cuối cùng chỉ mất trắng hai tay mà thôi!”

Tôi cảm thấy châm biếm, nhìn cô ta và nói: “Câu này tôi cũng tặng cho cô, cái gì cũng muốn, vừa muốn em trai, vừa muốn Lục Diễn Trạch, người mà cái gì cũng muốn chẳng phải chính là cô sao? Tôi đã hứa sẽ không đi nói chuyện của cô, cô cũng đừng quá đáng!”

Sắc mặt của Tống Nguyệt tối sầm lại, nắm chặt nắm tay nghiến răng nhìn tôi: “Tôi quá đáng chỗ nào? Vốn dĩ là của tôi! Người quá đáng là cô! Chính cô không biết trời cao đất rộng dám cướp thứ thuộc về tôi!”

Tôi nói: “Ai cướp của ai còn chưa biết! Cô đúng là hết thuốc chữa, còn muốn tay ôm hai người! Tôi khuyên cô nên sớm đưa ra chọn lựa, vừa muốn chiếm lấy em trai, lại vừa muốn chiếm lấy chồng, cô không sợ bị trời đánh sao?”

Tống Nguyệt tức giận đứng dậy, giơ tay lên muốn đánh tôi, tôi nhanh nhẹn nghiêng đầu, cô ta lại giơ cao tay kia lên định đánh mặt kia của tôi, lúc này, người đàn ông cao to ở phía sau chỗ ngồi của Tống Nguyệt đứng lên, tôi nhìn qua, là Tống Khởi Minh.

Tống Khởi Minh chặn tay Tống Nguyệt đang định đánh tôi, tức giận nói với Tống Nguyệt: “Chị, chị muốn sao đây? Chẳng phải đã nói trước là không động tay sao?”

“Đến bây giờ em còn bênh vực con ả tiện nhân này?” Tống Nguyệt nổi cơn giận, không hề có khí chất của một tiểu thư đài các, “Em nói thật đi, có phải em thích con tiện nhân này không? Được lắm! Tống Khởi Minh, mới quen với cô ta vài tháng, trái tim em đã hướng vể ả! Tuổi thanh xuân của chị đã đem cho chó ăn rồi sao? Em dám phản bội chị! Em dám đối xử với chị như vậy!”

Trong quán cà phê nhiều người qua lại, đã có một vài người đi ngang qua, không ngừng nhìn về hướng của chúng tôi.

Tôi hạ thấp giọng nói với Tống Khởi Minh: “Nếu không muốn làm trò cười, thì mau dẫn chị của anh đi đi, anh yên tâm, những điều không nên nói, một câu tôi cũng sẽ không nói.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.